Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9 : Có chút vui đấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sa hoa ni khà ! Moon dễ thương đây nà ! Chap 9 có rùi nà ! Đọc đi nà

nói mấy bạn nghe nè ! Ai đọc xong vote rùi thì chạy xuống cái bình luận nói vài câu cho tui dzui ik ! Dạo này cảm thấy mình bị bỏ rơi ! Mới đây còn ăn 5 điểm Công Nghệ về bố mẹ chởi qớ trời ! Méo hiểu sao mình ngu môn nào đến thế >_<

—————————•

Bây giờ là 6h30'...

Tại nhà Hoàng Nhân Mã ...

Con nhỏ nó ngủ như là chết. Cái phòng thì như một bãi rác ý ! Con gái thừa kế gia sản và quyền làm con trùm của tổ chức đây đó hả ?? SỐC toàn tập

RENG RENG RENG...

Ý chuông kêu kìa chuỵ ui ! Dậy đi ! Tiếc là nó không dậy. Cái điện thoại tự động dừng. Đúng 99 giây sau :

RENG ...... kêu thêm lần nữa gọi chị dậy. Bả khó chịu ngoáy người. Hươ tay 1 cái là trên bàn cạnh giường ngủ có nhiêu đồ là bả đẩy xuống hết dù chỉ là một hột bụi. Bao gồm những thứ sau đây : Điện thoại Iphone X, đèn ngủ, con gấu bông size nhỏ, mấy bức ảnh chụp với papa.

RẦM

Mã nghe tiếng rồi lật đật ngồi dậy. Chưa xác định được chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi cô nhìn xuống dưới sàn. Cái * beep * gì thế này ??

Cô vội vàng ra đỡ mấy bức ảnh lên, may là nó rơi vào mặt sau, chứ mặt trước là đi tong. Cô nhanh chóng cầm cái điện thoại lên. Ah ! May ghê ! Vẫn chưa bị vỡ màn hình, chắc vì đây là X. Cô lại ngáy ngủ đi vào phòng vệ sinh thay đồ và vệ sinh cá nhân. Moon đang đợi chỉ đi ra để miêu tả cho các bạn đây, ah có chút lâu à !

Cạch ...

Cánh cửa hé mở, con tác giả đang chuẩn bị dí mic vào miệng để nói.

Nhưng vấn đề là ...

Vẫn bộ cũ ?? Why ? Moon nhớ là cho chị ý con nhà giàu, quần áo nhiều đến nỗi không chọn nổi mà ! Tại sao ?

- Làm gì căng thế ? Quên đồ thôi mà !

Moon tự trấn an mình

Nhân Mã ung dung tự tại ra lấy đồ ở cái tủ. Xong cô quay lại WC, một phút sau...

Moon vẫn đợi

- Một giờ sau ...

Moon vẫn chờ

- Một ngày sau ...

Moon vẫn kiên trì đợi

- Một tháng sau ...

Moon nhận được một tia hi vọng khi có tiếng cửa, nhưng lại nhanh chóng vụt tắt khi có tiếng đóng cửa

- Một năm sau...

Tớ mới hiểu được cảm giác của F.A

- Một thế kỉ sau ...

Tớ muốn vặt cổ con Mã quớ đê !! 😑

Cạch

Ối giời trời đất thiên hoà địa động thổ thủy hỏa ơi !!! Bố mày vui quá ! Tự tát cái xem nào

Xông xông ra tát cái vào mặt con Mã.

- Đau !! Nhỏ này - Mã bực mình

- Không phải mơ !! Mà nãy giờ làm gì mà lâu thế ? Đợi muốn teo cẳng

Cô nhìn lên đồng hồ :

- Đợi nhiêu phút rồi mà lâu ?

- Một thế kỉ rồi đấy !!! - hét

BỤP!!!

     - Mới 10 phút thôi mà ! - Hyo

- Hoàng Nhân Mã ! Cô dám đánh tôi - Moon diễn lố

- Mắc cái gì mà không dám ?

- Uổng công tôi cho cô ăn học, nuôi cô khôn lớn để rồi cô trả công tôi thế này ư ?

CHÁT !!!

Au nằm một đống -_-

- Dám cướp công bố tao à ! Bà cho mày chết luôn ! Ỷ tác giả muốn nói gì thì nói à !

Nhân Mã vênh mặt

- Em lui ạ ! Ahuhu T_T

Sau tận một " thế kỉ" Con Au lui khỏi hiện trường vụ án :vvv ( ấm ức ). Nhân Mã mặc như này, cái quần jean sáng màu cực ki năng động. Cộng cái áo trắng mỏng khá rộng trông thật thoải mái, bộ nỳ còn đi kèm thêm một cái mũ lưỡi trai trắng vô cùng đẹp.

Cô cầm điện thoại đi ra chỗ cái tủ ti vi thật ra là cái kệ mở ngăn kéo ra. Chu choa mạ ui ! ( Au : Có vẻ quen quen nhỉ ? ) thiên đường ốp lưng, đủ mọi loại hình dễ thương như là gấu brown, Shin, Doraemon, vân vân và mây mây ... Bữa trước đi chơi. Bả rảnh quá, chạy ra của hàng ốp lưng điện thoại mua vài ( •_• vài ?? ) cái để dùng, bà có nhiều điện thoại nên mua đa dạng lắm ! Nào là ốp iPhone tám iPhone 10 iPhone 7 plus lại vân vân và mây mây. Nhưng giờ bả thích nhất cái Iphone X ( 10 ) nên mua ốp đó là nhiều nhất. Cuối cùng chị ý cũng lựa được một cái .

* Ốp khói đúng hem ? Giống mà ha ? *

Đẹp lung linh cột đinh, cả người lẫn vật, cô lại nhìn cái mặt sau của điện thoại tặc lưỡi :

- Hôm đấy quên mua ốp Running Man !

Ối giời ôi !!! Em cạn cmnr lời với chị

Chị ý đưa tay vào túi quần, nhẹ nhàng chạy xuống nhà. Quay quay nhìn xung quanh xem có thấy papa đâu không. Ông ấy kia rồi, thì ra là đang ở tủ lạnh lấy nước uống, con mã nhanh chân chạy thẳng vào bếp. Ôm chầm lấy ông, nhe nanh dài như ma cà rồng của mình cười tinh ranh, vui vẻ nói :

- Papa đang làm gì đấy ạ ?

- Nhìn con không thấy sao ? Papa đang uống nước mà, con ôm làm xém sặc sấp mặt luôn ! - Ông tặc lưỡi

- Papa này !

- Hôm nay con sung sức nhỉ ? - Ông hỏi

- Con của papa thì lúc nào chả sung

- Xem con tôi tự tin chưa kìa

- Đồ con mua đẹp không papa ? - Cô nghiêng đầu

- Xấu như * beep * - Ông chọc cô

- PAPA !!!! - cô hét lên

- Đùa tí thôi mà làm gì ghê thế hả ? Đẹp lắm ! Phá quá mà ! - Ông xoa đầu cô

- Hì hì, thôi con còn đi chơi ! Mã nhi chào papa ! - Cô nói rồi phóng luôn ra cửa

Ông hồn lạc phách bay hú hồn hú vía. Cái mồm nó không khác gì cái loa thùng. Ông gọi với theo :

- Này ! Con không ăn sáng à ?

- Con ăn ở ngoài ! Chào ba.

Rồi nó mất tăm mất tích.

- Con với chả cái ! 5 ngày ăn cơm ở nhà được 1 ngày. Mình ít nhất cũng đỡ hơn tí ! 5 ngày ăn được 2 bữa ! Ahihi

Ba Mã đó ! Dell tin được ! Cha nào con nấy mà ! Mỗi tội con nhỉnh hơn ba một chút ! Rồi nghĩ đến con mã chắc 10 ngày nó mới ăn cơm ở nhà được 1 lần quá !

---------VOTE--------

Cô sải bước trên vỉa hè của thành phố Zodiac. Hít thở không khí trong lành chỉ có buổi sáng, cô cảm thấy người mình như khoẻ ra. Nhỏ lại sung sức chạy một phát đến quán ăn sushi Nhật Bản nổi tiếng trong thành phố.

Bước vào, quán ăn được trang trí khá đơn giản mộc mạc nhưng rất hấp dẫn người qua đường vì sự ấm cúng và có nét riêng biệt của nó. Cô nhìn quanh, xong hỏi nhân viên lối cầu thang đi lên tầng hai.

Cuối cùng cũng lên được rồi ! Woa ! Tầng hai của quán ăn này được thiết kế một cửa kính trong suốt vô cùng đặc biệt. Lúc nào đến đây cô cũng lên tầng hai để ăn và tranh thủ ngắm cảnh thành phố.

Đây là chỗ Mã thích nhất trong quán. Nhưng lúc nào cô đến cũng phải hỏi nhân viên đường lên tầng hai vì quán ăn nó rộng như cái nhà hàng cộng với sân bay. Cô lựa một bàn gần cửa kính nhất để ngồi, bàn ghế ở đây cũng đẹp, cô cầm menu Lên, lướt qua một lượt rồi gọi nhân viên tới. Cô nhân viên tăng hết tốc lực, hỏi cô :

- quý khách muốn dùng gì ạ ?

- Cho em như bình thường : một phần sushi cá hồi, một phần kimbab chiên, hai phần sushi tôm và một ly nước ngọt tự chọn ( Tự nhân viên chọn )

- Em cảm ơn chị Mã - Cô nhân viên tự nhiên cười và giơ ngón cái

Ối giồi ôi ! Khách quen mà bày đặt cầm menu lên rồi xem nữa chứ. Đúng là làm màu mà!

Sau một giờ, Mã ăn uống no say, Cô đứng lên gọi to nhân viên hồi nãy. Bảo cho em tính tiền. Cô nhân viên không ngần ngại nói thẳng luôn :

- 650 nghìn ạ !

- Ok đợi em xí

Cô thò tay vào túi, sờ mãi không thấy ví đâu. Khuôn mặt của Mã bắt đầu trở nên lo lắng, lại cho tay vào túi quần bên kia. Cô lại lo lắng cực độ khi tất cả túi cô đều tìm hết rồi mà vẫn không thấy tăm hơi của chiếc ví đâu cả.

- Có chuyện gì không ạ ? Đề nghị quý khách nhanh lên ạ !

- Chị đợi xíu

Cô chợt nhớ ra hôm qua mình đã để ví dưới phòng khách. Hồi nãy quên bỏ vào. Ngu người rồi ! Đây là một quán ăn nổi tiếng mà đến ăn không trả tiền thì kì lắm. Huống gì cô còn là một tiểu thư cao quý thì cô cũng phải có một tí sĩ diện chứ. Chưa bao giờ cô phải lâm vào cảnh xấu hổ đến thế ! Chắc nhục chết mất .....

- Tôi sẽ trả tiền cho cô gái này

Một giọng nam đầy quyền lực vang lên

Nhân Mã vừa ngạc nhiên vừa biết ơn ông trời đã cứu mình. THIÊN YẾT ?? Sao lúc nào cậu ta cũng xuất hiện vậy ? Chắc cô bị ám ảnh luôn quá !

Chị nhân viên mắt biến thành hình trái tym. Bắt đầu tỏ ra quyến rũ khi ôm lấy cánh tay phải của Yết. Yết lạnh lùng hất ra !

- Bao tiền ?

- Dạ 500 nghìn ak ! - Chị nhân viên sáng mắt

- Được rồi !

Nhân Mã tự tát thầm vào mặt mình trong suy nghĩ. Giở mặt à ?? Mới bảo với cô là 650 nghìn xong đứng trước trai đẹp cái giảm giá tận 150 nghìn cơ đấy ! Cuộc đời sao quá bất công ! Gái thời nay mê trai dữ !

Anh Yết trả tiền xong rồi thì nắm cổ tay Mã đi ra ngoài. Cô nhân viên cười :

- Nhớ quay lại nhé ! Người gì mà đẹp trai hết chỗ nói à !

- Trai đẹp đầy cửa hàng mình kia kìa

Một anh nhân viên bĩu môi

- Đám bọn ông ai thèm ngó ! Cuộc đời chắc gắn liền với F.A mất thôi

- Bà dám nói thế ?

- Thì sao ? - Cô nhân viên

HỨ !!!!!

--------------------

Thiên Yết lôi Mã ra công viên, cô khó chịu hất mạnh tay cậu ra. Cậu quay lại nhìn cô :

- Cái gì đây ?

- Nắm mạnh thế ! Đỏ hết tay người ta rồi ! - Cô gân cổ

- Im lặng dùm cái coi

- Không đấy

- À ! Nên nhớ, tớ giúp cậu trả tiền ăn đấy nhớ ! Còn không cảm ơn

Dứt lời, Nhân Mã có chút ngượng ngùng đỏ mặt ngước lên nhìn cậu lắp bắp :

- Th...thì...xin lỗi được chưa ! Cảm ơn cậu luôn !

Dễ ... dễ thương quá ( Yết đỏ mặt )

- Ừ - Cậu đỏ mặt quay đi

- Sao ăn ở đó vậy ? - Mã nhìn cậu hỏi

- Ngon

Thiên Yết cùng Mã chạy ra ghế đá ngồi.  Cô và cậu quay mặt hai hướng ngược lại. Ngại ngùng nói :

- Đi ăn mà sao lại quên tiền ở nhà ?

- Đơn giản chỉ là quên

Không khí im lặng khó thở, Nhân Mã quay người lại, giật giật áo Yết :

- Này ! Dù sao cũng cảm ơn cậu

Cậu ngạc nhiên hết sức, đây là lần đầu tiên có người cảm ơn cậu mà lại ngạc nhiên thế này. Bình thường cô và Yết như chó với mèo như mèo với chuột như nước với lửa... vậy mà hôm nay lại nói cảm ơn.

Trên môi Yết bất giác nở một nụ cười

Cậu đứng dậy, kéo Mã đứng luôn. Dùng lực đẩy nhanh cô vào thân cây, đi ra hướng ngược lại, giơ tay lên

- Không có gì !

- Ơ...Ờ... - Cô đơ một cục

Đi về mà còn làm màu thấy mà ghét. Muốn vặt đầu nó ghê. Cô nhìn theo bóng lưng to lớn đang xa dần trong sương của buổi sớm... Mặc dù tức có giận có nhưng Mã vẫn vui khi hôm nay lại gặp được Yết. Cô thoáng cười rồi quay lưng bước đi....

-----------------

Vote chưa vậy ?

Xuống bình luận đi, đang buồn đó !

Điểm kém buồn lại thêm buồn

Mà chắc mọi người giận mình lắm nhỉ ? Viết truyện vừa dở lại vừa lâu ra chap >_< Xin Lỗi a ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top