Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

150

150

Người viết: Quân

Từ lúc đọc bài báo đó xong, Hoa Thiếu vẫn luôn ôm một dấu chấm hỏi to đùng trong lòng. Hoa Thiếu quen biết Mộc Thiên Yết cũng đã bốn năm, chưa từng thấy anh ta giữ ai bên cạnh, chứ nói chi tình tứ nắm tay đi dạo, hôn môi. Mộc Thiên Yết thà rằng tìm gái bên ngoài, cũng không động vào vị hôn thê. Lao Song Ngư thật sự là ngoại lệ trong tất cả ngoại lệ. Lại nói, hình như sau khi Lao Song Ngư xuất hiện, Mộc Thiên Yết không còn cùng anh đến quán bar vui chơi nữa.

Cái tên băng giá này, nếu đầu không bị hỏng, tức là đã động tâm!

A a a! Hoa Thiếu thật sự muốn rêu rao cho cả thế giới cùng biết, Mộc Thiên Yết cũng có trái tim!

"Lão huynh, rốt cuộc quan hệ giữa anh và nữ thần là thế nào?" Hoa Thiếu không truy ra chân tướng, nhất quyết không buông tha!

"Chúng tôi..."

Hoa Thiếu đang dựng hai lỗ tai lên lắng nghe thì bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm gián đoạn. Người mới xuất hiện là Âu Dương Kiệt, anh ta cầm một tập hồ sơ tiến vào, dáng vẻ nho nhã, thành thục: "Mộc tổng, hợp đồng mà anh yêu cầu đã chuẩn bị xong, phiền anh kiểm tra lại!"

Sau đó, Âu Dương Kiệt quay sang nhìn Hoa Thiếu: "Thư ký nhờ tôi nhắc nhở cậu, đối tác công ty A đã đến!"

Nghe vậy, Hoa Thiếu rất không cam tâm tình nguyện rời khỏi văn phòng của Mộc Thiên Yết, anh phải mau chóng thỏa thuận xong, sau đó quay lại hỏi cho ra lẽ mới được!

Âu Dương Kiệt nhìn Mộc Thiên Yết đang chăm chú xem hợp đồng, đột ngột mở miệng thăm dò: "Rốt cuộc cũng không thể che giấu được nhỉ?". Anh di chuyển đến ghế sofa bọc da cao cấp, ngồi xuống, cử chỉ vô cùng tự nhiên, "Sức ảnh hưởng của Mộc tổng quả nhiên không nhỏ, chưa đầy mười phút đã đem toàn bộ bài báo liên quan gỡ xuống!"

Mộc Thiên Yết ngẩng đầu, sắc mặt không biến hóa: "Cô ấy ở bên cạnh tôi là điều đương nhiên, không có gì phải che giấu!". Mộc Thiên Yết đương nhiên biết rõ Âu Dương Kiệt có ý với Lao Song Ngư. Nếu là đối với người bình thường, anh sẽ không phí lời về vấn đề này.

Âu Dương Kiệt hơi nhếch miệng cười, trên người anh ta phủ một loại khí tức trầm tĩnh, nhưng tuyệt đối không dễ dàng xâm phạm: "Sau hôm nay, tôi không nghĩ anh và cô ấy sẽ còn có thể ở bên nhau. Mộc Thiên Yết, thứ cho tôi nói thẳng, anh và Song Ngư không phù hợp. Đã bao giờ anh ngẫm xem, lúc cô ấy đi cạnh anh, cô ấy có hạnh phúc hay không?"

Sắc mặt Mộc Thiên Yết bỗng chốc sa sầm, anh vô thức siết chặt cây bút máy trong tay, ngăn cản bản thân muốn động tay đánh người.

"Cô ấy hạnh phúc hay không, không liên quan gì đến anh!"

"Đương nhiên có liên quan!" Âu Dương Kiệt quăng cho Mộc Thiên Yết một cái nhìn đầy khiêu khích, "Nếu cô ấy không hạnh phúc, tôi lập tức bằng mọi giá cướp cô ấy đi!"

"Anh dám?!" Mộc Thiên Yết đập bàn đứng dậy. Chưa bao giờ anh thấy bản thân bị uy hiếp như lúc này. Âu Dương Kiệt tính tình trầm ổn, ôn nhu hiền lành, hơn nữa lại rất đáng tin cậy. Chính vì lẽ đó, Lao Song Ngư mới vui vẻ kết bạn với anh ta. Mộc Thiên Yết sợ vào lúc không ngờ nhất, Lao Song Ngư bị Âu Dương Kiệt lừa đi, không chỉ lừa người, còn lừa cả trái tim cô.

Mộc Thiên Yết nghiến răng. Cô là của anh. Từ đầu tới cuối đều là của anh!

Mộc Thiên Yết bỗng dưng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Lao Song Ngư thiện lương, hiền lành, lại xinh đẹp, dịu dàng, hiểu chuyện. Bất kỳ ai gặp cô đều sẽ lập tức yêu thích không buông tay, ngoài kia người giống Âu Dương Kiệt đương nhiên không thiếu. Nếu anh không cẩn thận giữ chặt cô ở bên cạnh mình, thì sớm muộn... Không được, anh không thể nghĩ tới loại chuyện như vậy được!

Mộc Thiên Yết cố ổn định tâm tình, anh ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ. Quan hệ giữa anh và Song Ngư đã bị người ta viết thành loại quan hệ dựa trên thể xác và tiền bạc. Đây thật sự là đả kích lớn đối với Song Ngư, danh dự của cô nháy mắt bị bọn họ bôi đen không còn chút gì. Nếu anh không tìm ra lối giải quyết tốt nhất, Song Ngư sẽ lại yêu cầu anh trả tự do cho cô. Gỡ những bài viết kia xuống cũng chỉ tăng thêm sự hiểu lầm, chi bằng cho bọn họ một bài viết khác.

"Âu Dương Kiệt, anh đại diện cho đội cố vấn pháp luật của Hoa Thịnh, tương đương với đại diện cho tôi, lập tức đi gửi một thông cáo tới các tòa soạn lớn trong thành phố!"

Âu Dương Kiệt nhướng mày, hiếu kỳ hỏi: "Thông cáo?"

"Thông cáo đính chính mối quan hệ giữa tôi và Lao Song Ngư!"

Sau khi suy nghĩ kỹ, Mộc Thiên Yết quyết định thẳng thắn đối diện với tình cảm của chính mình. Mặc kệ La Mạn Sa phản đối thế nào, thì việc anh ở bên người mình yêu, chẳng phải loại việc bất hiếu gì cả. Anh từng vì mẹ mà chia tay Song Ngư, cho đến bây giờ anh vẫn còn rất hối hận vì năm đó đã từ bỏ cô. Năm năm qua anh thật sự khổ sở, mỗi ngày đều chìm trong nỗi nhớ tương tư về cô. Cô quay trở về rồi, anh không thể lặp lại sai lầm tương tự. Anh không dám tưởng tượng, nếu cô biến mất khỏi cuộc đời anh lần nữa, anh sẽ còn chịu đựng nỗi thống khổ, dày vò đau đớn tới mức nào.

Lao Song Ngư, đời này, anh nhất định phải theo em tới tận cùng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top