Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

151


151

Người viết: Quân

Sau khi đọc bài báo đó xong, Lao Song Ngư không thể tập trung làm việc. Cô rất sợ La Mạn Sa sẽ đột ngột xuất hiện với khí thế muốn ăn tươi nuốt sống cô. Việc bà ta biết cô đang thực tập Hoa Thịnh chỉ còn là vấn đề thời gian. La Mạn Sa vô cùng đáng sợ, mặt nhọn, mắt sắc, thái độ không bao giờ thỏa hiệp với bất kỳ ai. Tính cách bà ta quá mạnh mẽ, quá cường hãn, việc gì cũng làm ra được.

Đáng lẽ cô không nên trở về Quảng Châu.

Vừa rồi Mộc Thiên Yết nhắn tin, bảo cô không cần suy nghĩ nhiều. Cô có thể không suy nghĩ nhiều hay sao? Năm đó Mộc Thiên Yết nghe lời La Mạn Sa chia tay cô, cô bị đuổi đến Mỹ, anh cũng chẳng làm gì. Bây giờ bão táp lại lần nữa sắp ập tới, hiếu thuận như anh nào dám cãi bà ta. Lao Song Ngư cười nhạt. Nếu viễn cảnh khi xưa tái diễn, cô sẽ chịu thêm một hồi thương tổn do anh ta gây nên. Lao Song Ngư căm ghét Mộc Thiên Yết đến chết đi được, anh ta chỉ làm những điều anh ta muốn, chẳng quan tâm cô sẽ đối mặt với cái gì.

Mộc Thiên Yết, đồ chết tiệt!

Đương lúc Lao Song Ngư đang rủa thầm trong lòng, La Tiểu hớt hải từ thang máy bước ra, chạy về phía cô: "Chị Song Ngư, chị không sao chứ?"

Hiển nhiên, La Tiểu cũng đã đọc bài báo sáng nay.

Lao Song Ngư lắc đầu. Cô không thể nói mình có sao được.

"Chị Song Ngư, dù chuyện gì xảy ra, chị phải mạnh mẽ lên!" La Tiểu chân thành nắm lấy tay Song Ngư, "Anh họ thật sự rất yêu chị. Hai người đã định là phải ở bên nhau, em nói không sai đâu!"

"La Tiểu, cảm ơn em, nhưng chị và anh ấy là điều không thể!" Lao Song Ngư rút tay lại, vỗ vai cô gái nhỏ.

"Chị Song Ngư..." La Tiểu vẫn còn muốn khuyên lơn. Cô thật sự rất thích, rất thích Lao Song Ngư. Chị ấy đứng cạnh anh họ xứng đôi vô cùng, huống hồ anh họ vô cùng yêu chị ấy, xem như viên ngọc quý mà nâng niu trên tay.

"Song Ngư, mau chuẩn bị đi!" Một đồng nghiệp trong phòng nghiên cứu nhắc nhở.

"Được!"

"Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?" La Tiểu thắc mắc, không lẽ chị Song Ngư bị đuổi việc. À không, đuổi thực tập?

"Chị phải đến vườn nho lấy mẫu!" Song Ngư đáp.

"Như vậy có ổn không?" La Tiểu hơi lo lắng. Mặc dù toàn bộ bài báo liên quan đã được gỡ xuống, thế nhưng không thể tránh được việc người trong công ty bát quái lung tung.

"Đây là công việc chị phải làm!" Lao Song Ngư cười khổ. Chẳng lẽ bây giờ cô phải vứt áo chạy về nhà, trùm chăn trốn tránh mọi thứ sao?

Lao Song Ngư thu thập những thứ cần mang theo, nói với La Tiểu: "Chị không sao cả, em về văn phòng đi!". Đúng vậy, cô không sao cả, vì sau ngày hôm nay, cô và Mộc Thiên Yết sẽ không bao giờ xuất hiện chung một chỗ nữa. Lao Song Ngư muốn kết thúc kỳ thực tập này, nhanh chóng trở về Mỹ trong nay mai. Cô đã chuẩn bị vài lý do trình bày với nhà trường. Cô tình nguyện đổi nơi thực tập, bắt đầu lại. Ưu tiên hiện giờ của cô chính là tránh xa Mộc Thiên Yết, La Mạn Sa, để bảo vệ Văn Văn và Đậu Đậu.

...

Lao Song Ngư cùng đồng nghiệp xuống tầng một, cửa thang máy mở ra, Lao Song Ngư đã trông thấy La Mạn Sa đang đứng bên ngoài. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, một bộ dạng nộ khí xung thiên, vừa chạm mắt với Song Ngư, cô ta liền dữ tợn hét lên: "Tiện nhân! Cô xuất hiện đúng lúc lắm!"

Nói xong, Lưu Xán Linh thô bạo lôi Lao Song Ngư ra khỏi thang máy, động tác rất mạnh, khiến Song Ngư loạng choạng suýt thì ngã.

"Tiện nhân, bề ngoài ra vẻ thanh cao, nội tâm chỉ toàn rắn rết!" Lưu Xán Linh mắng xối xả, "Cô biết anh Yết đã có vị hôn thê là tôi, lại còn cố tình quyến rũ anh ấy! Cô đúng là đáng ghê tởm!"

Sáng nay, ba cô Lưu Hạo Thiên đọc báo, thấy tin tức này liền cho cô xem. Lúc ấy cô thật sự giận sôi sùng sục, hận không thể lập tức chạy đi tìm Lao Song Ngư xé xác. Từ khi Lao Song Ngư xuất hiện, thái độ Mộc Thiên Yết càng ngày càng lạnh nhạt, thậm chí chán ghét cô vô cùng. Mỗi lần nói tới chuyện đính hôn đều viện cớ bận rộn để lảng tránh. Lưu Xán Linh cũng rõ ràng, Mộc Thiên Yết không hề muốn lấy cô. Nếu hôn sự này không thành, Lưu gia sẽ mất đi một cây cổ thụ lớn để dựa vào. Mà cô, Lưu Xán Linh sẽ trở thành trò cười cho toàn thành phố Quảng Châu.

"Tôi không quyến rũ anh ta, là tự anh ta tìm đến tôi!" Lao Song Ngư phẫn uất không chịu được. Từ đầu cô đã muốn tránh xa Mộc Thiên Yết ba trăm mét, vậy mà Mộc Thiên Yết như cái đuôi cứ đuổi theo sau cô. Lưu Xán Linh không quản nổi vị hôn phu của mình, lại chạy đi chất vấn cô. Còn có đạo lý hay không?

"Nếu người là của cô, cô tốt nhất giữ cho tốt. Đừng để anh ta dính lấy tôi nữa, tôi đây cũng thấy phiền!" Lao Song Ngư cảm thấy cô không thể lịch sự với Lưu Xán Linh. Cô còn để bụng chuyện Lưu Xán Linh tát cô lần ấy. Hừ, hổ không ra oai, các người lại tưởng cô là mèo ngoan hiền lành. Cô vừa làm ba vừa làm mẹ, chăm sóc hai tiểu bảo bối, từ lâu đã không chấp nhận người khác bắt nạt con cô, bắt nạt cô!

"Cô nói cái gì?" Lưu Xán Linh gầm lên giận dữ, cô ta vung tay, giáng xuống má trái Song Ngư một cái tát trời long đất lở. Như chưa hả dạ, Lưu Xán Linh cúi người túm lấy tóc Song Ngư, lại tát thêm một cái nữa. "Đồ tiểu tam không biết liêm sỉ!"

Lao Song Ngư cảm thấy má trái sưng đau, nóng hổi. Cái tát quá mạnh, khiến cô ngã xuống nền nhà sáng bóng. Đầu óc cô ong ong, trong miệng có vị máu tanh. Lưu Xán Linh này, ra tay cũng quá độc ác. Lao Song Ngư giận dữ trừng mắt nhìn Lưu Xán Linh, vẻ mặt ngoan cường.

"Tiện nhân, cô còn dám trừng tôi?" Lưu Xán Linh vung tay, lúc hạ xuống thì đột ngột bị một người cản lại.

"Đây là công ty, không phải nơi để cô động tay động chân!" Âu Dương Kiệt ngoài mặt tuy điềm tĩnh, nhưng nội tâm đang dậy sóng, ánh mắt hàm chứa nguy hiểm, "Cô là ai? Ở bộ phận nào? Nếu không phải người trong công ty, tôi buộc lòng phải gọi bảo vệ tới đưa cô đi!"

"Lao Song Ngư, cô không sao chứ?" Hoa Thiếu lúc này cũng xuất hiện, đỡ Song Ngư đứng dậy. Anh nhìn má trái của nữ thần đỏ bừng, in rõ năm dấu tay mà xót xa vô cùng. Ngay bên khóe miệng còn có vệt máu đỏ, Hoa Thiếu bình thường hiền lành, nhưng trước tình cảnh này, không thể không nổi giận, "Lưu Xán Linh! Nếu tôi nhớ không lầm gia cảnh cô rất khá giả, tại sao có thể nuôi dưỡng ra cô một người bạo lực như vậy???"

Lao Song Ngư được hai người đàn ông bảo vệ, lại khiến Lưu Xán Linh khinh thường, ghê tởm. Lưu Xán Linh giật tay ra khỏi tay Âu Dương Kiệt, cay độc nói: "Hoa Thiếu, anh đừng để bị lừa bởi vẻ ngoài thiện lương kia! Loại người như cô ta tâm địa xấu xa, cướp đàn ông của người khác còn làm như cao sang lắm!"

"Lưu Xán Linh, cô giữ được Mộc Thiên Yết thì cứ giữ, tôi đây không thèm cướp!"

Lưu Xán Linh bị khiêu khích, cô ta vứt túi xách đeo trên vai, nhào tới muốn đánh Lao Song Ngư. Hoa Thiếu che chắn cho Song Ngư, Âu Dương Kiệt vất vả giữ lấy Lưu Xán Linh. Hiện trường nhốn nháo một phen, nhân viên trong công ty đã sớm vây lại xem trò vui.

"Còn đang giờ làm việc, các người tụ tập ở đây làm gì?" Một giọng nói giận dữ vang lên, Mộc Thiên Yết xuất hiện, lập tức khiến Lưu Xán Linh dừng lại, mọi người cũng im bặt.

Mộc Thiên Yết bước đến, nhìn thấy má trái sưng đỏ cùng bộ dạng chật vật của Song Ngư, sắc mặt vốn âm u ngày càng thêm trầm trọng. Anh đối mặt với Lưu Xán Linh, ngữ điệu tức giận không còn kiềm chế được: "Cô đã làm gì?"

"Anh Yết, em em..." Lưu Xán Linh thu lại dáng vẻ hung dữ, ấp úng không biết nói thế nào.

"Lưu Xán Linh!!! Cô lấy tư cách gì động vào cô ấy???" Mộc Thiên Yết gầm lên, khí thế sắp sửa giết người đến nơi.

"Anh Yết, em là vị hôn thê của anh. Em biết, anh chỉ nhất thời bị cô ta quyến rũ!" Lưu Xán Linh vội vàng ôm lấy tay Mộc Thiên Yết, khẩn thiết nói.

Lưu Xán Linh đã chạm tới giới hạn cuối cùng của Mộc Thiên Yết. Anh mạnh bạo hất Lưu Xán Linh ra, Lưu Xán Linh té ngã, khó tin nhìn Mộc Thiên Yết.

"Cút!" Mộc Thiên Yết phun ra một chữ.

"Anh Yết..."

"Từ giờ đừng để tôi nhìn thấy mặt cô thêm lần nào nữa!" Mộc Thiên Yết nghiến răng, "Lập tức cút!!!"

Lưu Xán Linh cao ngạo, không thể tin Mộc Thiên Yết lại đối xử với cô như vậy. Khóe mắt cô ta đỏ hoe, đứng dậy nhặt túi xách rời đi.

"Ngư nhi, em thế nào rồi?" Mộc Thiên Yết vẻ mặt cực kỳ đau lòng nắm lấy cánh tay Song ngư, anh không dám chạm vào mặt cô, sợ sẽ làm cô đau. "Anh đưa em đến bệnh viện!"

"Không cần!" Song Ngư hất tay Mộc Thiên Yết ra, lạnh nhạt nói, "Mộc tổng, tôi chỉ là nhân viên thực tập, không đáng để anh bận tâm! Xin anh đừng khiến mọi người hiểu lầm thêm!"

Lao Song Ngư cảm thấy quá ngột ngạt, quá mệt mỏi. Cô không thể tiếp tục được nữa, cô không thuộc về nơi này. Cô muốn quay lại Mỹ, gia đình cô đang ở đó.

Song Ngư cất bước rời khỏi đại sảnh công ty, biết Mộc Thiên Yết đang đuổi theo, cô cố ý bước nhanh, càng lúc càng tăng tốc. Cô cắm đầu chạy đi, như muốn chạy thoát khỏi Mộc Thiên Yết.

Mộc Thiên Yết, đồ chết tiệt!

Tôi căm ghét anh đến chết đi được!

"Ngư nhi, cẩn thận!!!"

Trong nháy mắt, Song Ngư chẳng kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ nhớ Mộc Thiên Yết hét lên, cả người cô bị kéo ra, cô té ngã, một tiếng động lớn vang dội vào tai cô. Song Ngư sững sờ nhìn Mộc Thiên Yết bị một chiếc xe tông phải, anh nằm đó, trên mặt toàn là máu đỏ tươi.

"Thiên Yết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top