Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

158

158

Người viết: Quân

Buổi sáng, La Mạn Sa và Lưu Xán Linh cùng nhau đến bệnh viện. Mộc Thiên Yết vừa nhìn thấy cô ta xuất hiện ở cửa, tâm tình thoáng chốc tuột dốc không phanh. Sắc mặt anh như cũ lạnh lùng, ánh mắt bắn ra tia chán ghét rất rõ ràng.

"Cô đến đây làm gì?"

"Anh Yết, em tới thăm anh."

"Cô quên tôi đã nói gì rồi sao?"

"Thiên Yết, sao con lại như thế? Lưu Xán Linh dù gì cũng là vị hôn thê của con!" La Mạn Sa lên tiếng giải vây cho Lưu Xán Linh. Chuyện xảy ra sáng hôm qua, Lưu Xán Linh sớm đã kể cho bà nghe.

"Đủ rồi!" Mộc Thiên Yết nhíu mày, ngữ khí nghiêm túc đáp trả, "Mẹ, con chưa từng nói qua sẽ đồng ý hôn sự này! Suốt ba năm trời, mẹ không nhìn ra con chán ghét người mẹ chọn như thế nào sao?"

"Con..." Từ trước tới nay Mộc Thiên Yết không bao giờ chống đối bà, nhưng bây giờ thì khác, bà cảm giác Mộc Thiên Yết đã thay đổi cách nghĩ. Lẽ nào là vì đứa con gái của tiện nhân kia? Nhiều năm rồi, tại sao Mộc Thiên Yết không chịu quên con bé đó? "Mộc Thiên Yết! Hôn nhân này mẹ đã định rồi! Con không thể làm trái!"

Mộc Thiên Yết nhếch mép cười: "Mẹ, con không phải đứa trẻ, con đã ba mươi rồi. Sau khi ba qua đời, một mình con vực dậy Hoa Thịnh, hô phong hoán vũ trên thương trường. Con làm chủ công ăn việc làm của hàng ngàn nhân viên, đương nhiên hôn nhân của con, sẽ do con quyết định!"

Mộc Thiên Yết thật sự rất thất vọng. Năm đó, vì La Mạn Sa trải qua quá nhiều đau khổ, anh không nỡ để bà tổn thương thêm nữa, nên mới nghe lời từ bỏ Song Ngư. Thế nhưng La Mạn Sa chưa từng hỏi anh cảm thấy thế nào, ý nguyện của anh là gì. Bà luôn thích làm người chỉ đạo, chỉ đạo cả hôn nhân, hạnh phúc một đời của anh.

"Mẹ, quãng thời gian năm năm, con luôn nhẫn nhịn để mẹ vui lòng, đổi lại mẹ chẳng hề quan tâm xem con có vui vẻ hay không." Mộc Thiên Yết cay đắng nói, "Mẹ chỉ quan tâm xem mọi thứ có đi theo ý mẹ hay không. Mẹ chỉ biết có bản thân mẹ, đến con ruột của mẹ, mẹ cũng không muốn bỏ cái tôi xuống để lắng nghe suy nghĩ của con!"

"Mộc Thiên Yết, rốt cuộc con nhỏ đó cho con bùa mê thuốc lú gì, khiến con chống đối mẹ???" La Mạn Sa không thể tin Mộc Thiên Yết lại dám nói ra những lời như vậy.

"Bùa mê? Cô ấy cần đến thứ đó sao?" Mộc Thiên Yết rất muốn bật cười, "Mẹ, cô ấy chỉ cần ở bên cạnh con, là con cảm thấy thỏa mãn lắm rồi!"

"Con..!"

La Mạn Sa bị chọc cho tức đến sôi máu. Lưu Xán Linh vội vàng xoa dịu bà, "Bác La, bác đừng giận, kẻo hại cho sức khỏe!"

"Mẹ, bây giờ con rất tốt, mẹ không cần thăm con nữa!" Mộc Thiên Yết liếc nhìn Lưu Xán Linh, "Còn cô, trở về nói với Lưu Hạo Thiên, hôn sự giữa Mộc gia và Lưu gia chưa từng chính thức được tôi xác nhận, không cần mong chờ nữa!". Anh thừa biết Lưu Hạo Thiên muốn dựa giẫm vào Mộc gia để phát triển sản nghiệp nhà họ Lưu. Chỉ tiếc, khiến ông ta thất vọng rồi.

Lưu Xán Linh cắn môi, không thể nói được gì. Cô cứ tưởng có La Mạn Sa ở đây, Mộc Thiên Yết sẽ không dám hủy bỏ hôn sự với cô. Bây giờ thì hay rồi, Mộc Thiên Yết không còn nghe La Mạn Sa nữa, rồi đây Lưu Xán Linh cô sẽ trở thành trò cười cho cả cái đất Quảng Châu này. Cô cũng có sĩ diện của cô, đương nhiên không mặt dày năn nỉ, cầu xin. Tuy rằng rất tức giận, La Mạn Sa chỉ đành nhịn xuống! Cô có thể làm gì được kia chứ? Lưu gia nhỏ bé, muốn động vào Mộc gia, e là chuyện khó xảy ra. Tất cả cũng tại Lao Song Ngư! Nếu cô ta không xuất hiện, Lưu Xán Linh cô sẽ rơi vào hoàn cảnh này hay sao???

Lao Song Ngư, tôi hận cô!!!

...

Sáng nay, trước khi đi làm, Hoa Thiếu đã nói với Song Ngư về tình hình của Mộc Thiên Yết. Tâm trạng căng thẳng từ tối qua tới giờ rốt cuộc đã thả lỏng đôi chút.

"Song Ngư, cô đừng lo, tên ấy rất ổn, còn la hét đòi gặp cô!" Hoa Thiếu hứng thú bừng bừng kể lại chuyện xảy ra lúc ấy, "À, báo cáo thực tập của cô, tôi đã ký tên đóng dấu, chờ khi cô rời khỏi Quảng Châu, tôi sẽ nói cho chủ nhiệm phòng thí nghiệm sau. Mộc Thiên Yết không thấy cô, chắc chắn gọi tới hỏi, chủ nhiệm chưa biết cô nghỉ, đương nhiên không thể tiết lộ gì với Mộc Thiên Yết."

Nghĩ tới lời Hoa Thiếu nói, Lao Song Ngư nghĩ, đã đến lúc cô phải đi rồi. Cầm trên tay báo cáo thực tập, Lao Song Ngư bất chợt thở dài. Mộc Thiên Yết ba lần bốn lượt làm khó cô, nếu cô không nghe lời nhất định không chấm điểm tốt. Lao Song Ngư bật cười. Cái tên trẻ con ấy! Song Ngư mở ra, nhìn xem phần đánh giá, Hoa Thiếu viết rất dài, hơn nữa khen ngợi rất nhiều. Nhờ Hoa Thiếu và Âu Dương Kiệt, cuối cùng cô cũng dễ dàng rời khỏi Quảng Châu mà không bị Mộc Thiên Yết ngăn cản. Cô nên vui hay buồn đây...

Lao Song Ngư lấy điện thoại, nhìn màn hình bật mãi không sáng, chắc nó lại tự động tắt nguồn. Lúc xảy ra tai nạn, Song Ngư được Mộc Thiên Yết kéo ra, nhưng vẫn ngã xuống đất, có lẽ điện thoại bị va đập, bây giờ cứ tự động tắt nguồn.

"Âu Dương Kiệt, sáng mai tôi sẽ bay chuyến sớm nhất về Mỹ!"

Lao Song Ngư liên lạc với Âu Dương Kiệt, sau đó lại gọi cho Bội Bội, hẹn Bội Bội gặp nhau một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top