Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

159


159

Người viết: Quân

Mộc Thiên Yết càng chờ đợi, càng thấy bất an. Rốt cuộc cũng không kiên nhẫn thêm được nữa, anh liền nói với hộ lý: "Tôi muốn gọi điện thoại!"

"Nếu Mộc tiên sinh muốn gọi điện thoại thì phòng trực có điện thoại bàn..." Hộ lý nhớ đến vết thương ở chân của Mộc Thiên Yết, "Hiện tại anh không nên đi lại nhiều, hay để tôi đi lấy di động cho anh mượn!"

Mộc Thiên Yết gật đầu: "Làm phiền anh!"

Bởi vì đang trong giờ làm việc nên không được sử dụng điện thoại, anh chàng hộ lý phải về tủ đồ của mình, lấy di động cho Mộc Thiên Yết.

Mộc Thiên Yết vội vàng gọi đến số của Song Ngư, một hồi lâu không thấy ai bắt máy. Anh gọi vào số khác của cô, lần này số điện thoại không thể liên lạc được. Tâm trạng Mộc Thiên Yết thoáng chốc hoảng hốt. Anh gọi cho trợ lý Trương: "Là tôi, Mộc Thiên Yết!"

"Vâng, Mộc tổng, anh có gì muốn dặn dò?"

"Lập tức hỏi chủ nhiệm, Lao Song Ngư hôm nay có đi làm không?"

"Vâng, xin chờ một chút!"

Khoảng một phút sau, trợ lý Trương đã hồi đáp: "Mộc tổng, sáng nay Lao Song Ngư không đến phòng thí nghiệm."

Mộc Thiên Yết không nói gì thêm, anh cúp máy, tiếp tục gọi đến một số khác: "Chị Trương, là tôi, Mộc Thiên Yết. Song Ngư đâu rồi? Tôi muốn nói chuyện cô ấy!"

Đầu dây bên kia líu ríu vài câu, sắc mặt Mộc Thiên Yết từ xanh chuyển sang trắng, vành mắt anh đỏ ửng, bàn tay đang cầm di động dùng sức siết chặt, đường gân nổi rõ mồn một, anh quát lớn: "Cô ấy về Mỹ rồi??? Tại sao chị không báo với tôi ngay lập tức???"

Mặc kệ chị Trương giải thích thế nào, Mộc Thiên Yết cũng không nghe lọt. Anh lần nữa liên lạc với trợ lý: "Mau tra danh sách xuất ngoại ngày hôm qua và hôm nay, có tên Lao Song Ngư hay không! Còn nữa, mang điện thoại mới đến đây!"

Cúp máy, Mộc Thiên Yết chửi thề, anh tức giận đến nỗi quên mất di động không phải của mình, mạnh tay ném nó đi. Hộ lý thấy di động bay một vòng đẹp mắt đập vào tường, xót xa muốn chết, nhưng nhìn thấy gương mặt nổi giận đùng đùng trên giường bệnh, bao lời than oán lập tức nuốt xuống. Anh ta không dám chọc tức đại cổ đông Hoa Thịnh, vội vã nhặt di động lên. May mắn, còn xài được, chỉ bị nứt cường lực.

"Anh kia, tôi muốn làm thủ tục xuất viện!"

Hộ lý giật mình, anh ta xoay người, ngập ngừng nói: "Nhưng mà Mộc tiên sinh, vết thương của anh..."

"Tôi muốn xuất viện, đừng để tôi nhắc lại lần ba!"

Trước ngữ khí đe dọa của Mộc Thiên Yết, hộ lý run run rời khỏi phòng bệnh, chạy đi tìm bác sĩ phụ trách.

Mộc Thiên Yết mở tủ, lấy quần áo anh mặc lúc gặp tai nạn ra thay. Anh chờ được mười lăm phút, rốt cuộc cũng có người xuất hiện. Hoa Thiếu bước vào, theo sau là La Tiểu. Mộc Thiên Yết nhướng mày, không hiểu hai người này đến đây làm gì.

"Lão đại à, sao anh ăn mặc như vậy?" Hoa Thiếu ngạc nhiên, "Anh muốn xuất viện sao?"

"Chị Song Ngư biến mất rồi, anh họ sao có thể nằm yên được!" La Tiểu đẩy Hoa Thiếu sang một bên, động tác nhanh nhẹn, đưa di động mới mua cho Mộc Thiên Yết, "Anh họ, vừa rồi em liên tục gọi cho chị Song Ngư, nhưng chị ấy không nghe! Anh họ, anh nhất định phải tìm chị ấy trở về!"

"Đã tra xong danh sách xuất ngoại chưa?" Mộc Thiên Yết lấy sim trong điện thoại cũ, lắp vào điện thoại mới.

"Tra rồi, nhưng không có ai tên Lao Song Ngư xuất ngoại cả!"

Tâm trạng Mộc Thiên Yết thật sự rất bất ổn, nhưng những gì anh cần làm bây giờ là bình tĩnh lại. Mộc Thiên Yết vô thức bấu chặt móng tay lên đùi, chờ điện thoại khởi động xong, anh gọi cho trợ lý Trương: "Tra xem các khách sạn, nhà nghỉ lớn nhỏ, phòng trọ có người thuê nào tên Lao Song Ngư hay không. Còn nữa, đi tìm Trần Bội Bội, cô ta kinh doanh cửa hàng quần áo X, hỏi xem cô ta biết tung tích Song Ngư không!"

Cuộc gọi thứ hai, Mộc Thiên Yết liên lạc với quản lý Vạn Ngữ Sơn Trang: "Tôi muốn xem CCTV cổng ra vào, thời gian khoảng mười hai giờ trưa đến hai giờ chiều, gửi mail cho tôi!"

Bên dưới trợ lý Trương còn năm thư ký khác, vì thế hiệu suất làm việc rất cao, lại thêm danh tiếng Hoa Thịnh, trong vòng năm phút, kết quả đã được gửi đến cho Mộc Thiên Yết. Quả như anh đoán, không hề có tên Lao Song Ngư. Mộc Thiên Yết mở hòm thư, bắt đầu kiểm tra đoạn CCTV đã được cắt. Theo lời chị Trương, Song Ngư rời khỏi nhà khoảng tầm một, hai giờ trưa.

"La Tiểu, em giúp anh làm thủ tục xuất viện!" Anh nghĩ hộ lý kia còn lâu lắm mới quay lại, mà anh thì không chờ thêm được nữa.

Mộc Thiên Yết tua nhanh đoạn CCTV, màn hình xuất hiện một chiếc xe, biển số được ghi lại rất rõ ràng. Lúc Song Ngư mang hành lý ra, Âu Dương Kiệt liền xuống xe giúp cô cất hành lý. Nhìn hai người cùng lên xe rời đi, sắc mặt Mộc Thiên Yết trở nên tối tăm một cách trầm trọng. Anh kiềm chế xúc động muốn ném điện thoại.

Âu Dương Kiệt!!! Không ngờ lại là Âu Dương Kiệt!!!

Mộc Thiên Yết nghiến răng. Tại sao hắn ta cứ liên tục làm kỳ đà cản mũi, chen vào giữa anh và cô.

"Hoa Thiếu, Âu Dương Kiệt ở đâu?"

Hoa Thiếu nãy giờ đang cố lảng tránh Mộc Thiên Yết, bị gọi tên, Hoa Thiếu giật hết cả mình, lắp bắp: "Ở... ở công ty!"

"Tôi muốn hỏi, nhà anh ta ở đâu?" Lao Song Ngư có thể ở đó.

Hoa Thiếu nói địa chỉ Âu Dương Kiệt ra. Mộc Thiên Yết gọi đi một cú điện thoại, không rõ là gọi cho ai. Anh yêu cầu họ kiểm tra lộ trình của xe mang biển số XXXX, đồng thời cũng kiểm tra CCTV khu vực nhà Âu Dương Kiệt. Anh muốn biết chiếc xe ấy chở Song Ngư đi đâu, và càng muốn biết liệu Song Ngư có ở nhà Âu Dương Kiệt hay không.

Hoa Thiếu âm thầm đổ mồ hột. Quả như Âu Dương Kiệt đã lường trước, để quả mặt được Mộc Thiên Yết không phải chuyện dễ dàng gì. Nếu Mộc Thiên Yết biết anh giúp Song Ngư, chắc chắn sẽ xử lý anh. Hoa Thiếu càng nghĩ càng sợ hãi.

Cầu trời, đừng để Mộc Thiên Yết phát hiện ra nha! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top