Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

160


160

Người viết: Quân

(Uầy, chương này hẳn 1600 chữ, không biết khi nào mới kết thúc truyện được các cậu ạ :( Tớ phải kết thúc lẹ mới đào hố khác được. Từ lúc sa đà vào viết lách, tớ luôn muốn viết thử ngôn tình một lần, mà mãi không có cơ hội, hiu hiu)

Hoa Thiếu nhìn Mộc Thiên Yết cúp điện thoại, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra cái cảnh Mộc Thiên Yết nổi khùng khi nghe được kết quả. Ngay ngày hôm qua, Hoa Thiếu đã liên lạc với phó cục trưởng giao thông, yêu cầu phía họ cho Mộc Thiên Yết tin tức giả. Hoa gia hay Mộc gia, bọn họ đều không dám đắc tội. Dưới sự thuyết phục của Hoa Thiếu, phó cục trưởng liều mạng đồng ý, dù sao Mộc Thiên Yết cũng không thể đến tận đây kiểm tra CCTV được.

"Anh họ, bác La đến!" La Tiểu hốt hoảng chạy vào.

"Em làm xong thủ tục chưa?" Mộc Thiên Yết hỏi.

"Xong rồi!" La Tiểu gật đầu. Cô đang đứng chờ giải quyết thì thấy La Mạn Sa xuất hiện ở đại sảnh, cũng may viện phí đã đóng từ trước, vì vậy La Tiểu ký xong giấy tờ liền hối hả chạy về báo tin cho Mộc Thiên Yết.

"Vậy đi thôi!" Mộc Thiên Yết đứng dậy, mặc dù di chuyển có chút khó khăn, nhưng Mộc Thiên Yết từ chối sử dụng nạng. Xương của anh không vấn đề gì, chẳng qua bị bong gân nên mới như thế.

"Còn bác La thì sao?" Hoa Thiếu và La Tiểu nhìn nhau, cùng chung thắc mắc.

Mộc Thiên Yết làm như không nghe thấy, lúc anh mở cửa, La Mạn Sa đã đứng đó, đằng sau là bác sĩ phụ trách và hộ lý.

"Con định đi đâu?" La Mạn Sa nhìn bộ dạng của Mộc Thiên Yết, thật khác xa với Mộc tổng uy phong thường ngày.

"Việc của con, mẹ không cần bận tâm!" Mộc Thiên Yết lách người đi ngang qua La Mạn Sa.

"Con đứng lại đó!" La Mạn Sa quát lớn, "Con định đi tìm con nhỏ đó phải không? Mẹ nói cho con biết,mẹ không bao giờ chấp nhận nó!"

Mộc Thiên Yết không hề đứng lại, càng khiến La Mạn Sa giận điên người.

"Mộc Thiên Yết! Nếu con không đứng lại, đừng trách mẹ!"

Mộc Thiên Yết rốt cuộc cũng xoay người, vẻ mặt vô cảm nhìn La Mạn Sa.

"Là mẹ làm phải không?"

La Mạn Sa nhíu mày, không có trả lời.

"Chính mẹ đuổi cô ấy đi phải không?!" Mộc Thiên Yết gằn giọng.

"Chỗ cô ta không phải ở đây!" Đôi mắt xếch của La Mạn Sa tràn đầy dữ tợn.

Mộc Thiên Yết cười nhạt: "Mẹ, năm đó mẹ ép mẹ con cô ấy rời khỏi Quảng Châu, mẹ tưởng con không biết mẹ dùng thủ đoạn gì sao? Con vì kính trọng mẹ, nên mới im lặng không nói!"

"Đúng, thế thì đã sao? Loại người như cô ta không xứng bước chân vào Mộc gia!"

"Mộc gia! Mộc gia! Mộc gia có cái gì tốt?" Mộc Thiên Yết không nhẫn nhịn nổi nữa, bao nhiêu điên tiết đều bộc phát, "Mẹ gả vào Mộc gia có từng hạnh phúc bao giờ hay không? Mẹ thừa biết hôn nhân giữa mẹ và ba không hạnh phúc, là mẹ cố chấp không buông! Nếu ngay từ đầu mẹ tự nguyện từ bỏ, thì mọi chuyện đã khác!"

Lời này như cái tát, tát thẳng vào mặt La Mạn Sa. La Mạn Sa xưa nay coi trọng sĩ diện, không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân đổ vỡ, càng không chấp nhận người đàn bà thấp kém khác cướp mất chồng mình. Mộc Thiên Yết tuy nói đúng sự thật, nhưng hành động của bà không sai! Vì cớ gì bà phải từ bỏ, để người khác được hạnh phúc???

"Hai người đừng cãi nhau nữa, có gì vào trong phòng hãy nói!" Hoa Thiếu lên tiếng hòa giải. Anh không muốn chuyện gia đình bị người ngoài nghe được, bọn họ còn đang ở ngoài hành lang bệnh viện nha.

"Mẹ, con nhất định sẽ tìm cô ấy về, mặc kệ mẹ đồng ý hay không. Cả đời này, người mà con cần nhất, chỉ có cô ấy!"

"Mộc Thiên Yết, con cần cô ta, không cần mẹ???" La Mạn Sa không ngờ, Mộc Thiên Yết lại cãi lời mình.

"Mẹ, nhiều năm qua, con chưa từng trái ý mẹ, cũng không hề khiến mẹ buồn lòng. Việc con và cô ấy ở bên nhau thì ảnh hưởng gì đến mẹ? Con hy vọng mẹ đừng cố chấp với suy nghĩ đó nữa, cho bản thân một lối thoát đi." Mộc Thiên Yết xoay người, "Nếu mẹ không thích cô ấy, con và cô ấy sẽ ở bên ngoài, không sống ở Mộc gia là được rồi."

Có lẽ đây là sự nhẫn nhịn lớn nhất mà Mộc Thiên Yết dành cho La Mạn Sa.

Hoa Thiếu thấy Mộc Thiên Yết chuẩn bị bước vào thang máy, liền nhanh chóng đuổi theo. Còn La Tiểu thì ở lại, an ủi La Mạn Sa: "Bác La, bác đừng tức giận..."

La Mạn Sa chết lặng một lúc mới hồi phục tinh thần, bà đỡ trán, mệt mỏi nói: "La Tiểu, con đỡ bác xuống dưới!"

La Tiểu dìu La Mạn Sa đón thang máy xuống lầu, sau đó cùng bà lên xe trở về Mộc gia, trong lòng thầm cầu mong cơn sóng gió này chóng qua.

...

"Bây giờ anh muốn đi đâu?" Hoa Thiếu ngồi ở ghế lái, nhìn sang bên cạnh.

"Đến Hoa Thịnh!" Mộc Thiên Yết cài dây an toàn, đáp.

"Anh yên tâm, công việc của anh, tôi đã giải quyết tốt rồi, anh cứ an tâm nghỉ ngơi!"

"Tôi muốn gặp Âu Dương Kiệt!" Mộc Thiên Yết liếc Hoa Thiếu, "Anh họ của anh hôm nay vẫn đi làm chứ?"

Hai từ "anh họ" nghe sao nặng nề quá. Hoa Thiếu âm thầm lau mồ hôi.

"Đương nhiên đi làm rồi!" Hoa Thiếu khởi động xe, đánh tay lái.

Chừng năm phút sau, bọn họ dừng chờ đèn đỏ. Hoa Thiếu nhìn dòng người đang qua đường, suy nghĩ cái gì đó, Hoa Thiếu đột nhiên hỏi: "Lão đại, anh rất thích nữ thần sao?"

Mộc Thiên Yết trầm mặc vài giây mới trả lời: "Không phải thích!"

Hoa Thiếu trợn mắt. Không thích còn bám theo làm gì nha?

"Cô ấy là người duy nhất tôi yêu!"

Mộc Thiên Yết tuy đang nhìn ra cửa sổ, nhưng tầm mắt lại trôi về nơi xa xăm nào đó.

Lao Song Ngư, là người duy nhất mà Mộc Thiên Yết đem lòng yêu.

Năm năm trước khi cô rời đi, anh vô cùng thương nhớ cô. Mỗi lần dừng xe chờ đèn đỏ, hay đi dạo ở phố đông người, anh đều vô thức nhìn xung quanh, với hy vọng sẽ tìm thấy bóng hình của cô. Có lúc anh bắt gặp dáng người quen thuộc, trái tim lỡ mất một nhịp, anh âm thầm đuổi theo, để rồi sau đó thất vọng tràn trề khi biết người đó không phải cô.

Công việc là thứ duy nhất khiến anh tạm thời quên cô. Thế nhưng mặt trời mọc cũng có lúc lặn, khi màn đêm buông xuống, Mộc Thiên Yết cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Nhiều lúc chịu đựng không nổi, Mộc Thiên Yết rất muốn chạy tới Mỹ tìm cô. Rồi anh tự dằn lòng mình lại, anh không thể khiến cô tổn thương thêm nữa.

Anh thật sự cảm ơn ông trời, đã cho anh thêm một cơ hội. Trong lúc anh tưởng trái tim mình đã chết, Lao Song Ngư trở về. Anh lập tức liền nhận ra, sự nhẫn nhịn năm năm qua đều là dư thừa. Sớm biết bản thân yêu cô ấy nhiều đến nỗi không nỡ buông tay, thì anh đã bất chấp tất cả, chạy tới Mỹ gặp cô rồi. Mộc Thiên Yết, mày thật ngu ngốc, lãng phí năm năm!

"Hoa Thiếu, tôi rất yêu cô ấy, cả đời này cũng chỉ yêu cô ấy!" Mộc Thiên Yết không phải đơn thuần là nói với Hoa Thiếu, mà còn nói với chính mình.

"Nếu yêu cô ấy, sao anh để cô ấy đi..." Hoa Thiếu cảm thấy Mộc Thiên Yết quả là tên khốn, "Anh khiến cô ấy chịu tổn thương, anh còn có tư cách ở bên cô ấy sao?"

"Năm đó tôi chỉ nghĩ, buông tay Song Ngư là cách giải quyết duy nhất. Mẹ tôi oán hận Trương Hiểu Phỉ, ghét lây con gái tình địch là Song Ngư. Tôi sợ nếu mình cứ cố chấp giữ lấy cô ấy, mẹ tôi sẽ xuống tay độc ác. Ba tôi mất, Hoa Thịnh lâm vào thời kỳ khủng hoảng, mẹ tôi năm lần bảy lượt dọa tự tử, quá nhiều thứ dồn lên vai tôi, khiến tôi không đủ khả năng bảo vệ cô ấy, phải buông tay!"

"Mộc Thiên Yết! Anh đúng là tên khốn yếu hèn!!!!" Hoa Thiếu giận dữ rống.

Đối diện với bộ mặt phẫn nộ của Hoa Thiếu, Mộc Thiên Yết không hiểu anh ta phản ứng mạnh mẽ như vậy để làm gì, chuyện có liên quan tới anh ta đâu.

"Tôi không phải anh, đương nhiên không biết năm năm trước anh trải qua những gì! Nhưng anh nghe cho rõ đây, nếu hiện tại anh muốn tái hợp Lao Song Ngư, anh tốt nhất phải bảo vệ cô ấy thật tốt! Bằng không..." Hoa Thiếu nghiến răng, "Bằng không Hoa Thiếu tôi không nể mặt bạn bè, giành lấy cô ấy!!!"

Sắc mặt Mộc Thiên Yết thoáng chốc lạnh lẽo, anh nhếch mép, phun ra vài chữ: "Giành cô ấy với tôi? Nằm mơ đi!"

Hoa Thiếu mím môi, cười thầm trong lòng. Còn chưa biết ai nằm mơ, haha. Để tôi chống mắt lên xem anh có tìm ra nữ thần hay không!

�i���$#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top