Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

163


163

Người viết: Quân (Viết được một nửa chương mới của Cung Đình Kế, thấy bị cạn cảm xúc nên không viết tiếp để mai chỉnh đốn lại cảm xúc thì viết tiếp =)))

Lao Song Ngư tỉnh dậy từ sáng sớm, cô đánh răng, rửa mặt, thay quần áo. Lúc rời khỏi phòng, Hoa Thiếu đã chờ ở ngoài, anh giúp cô mang hành lý xuống lầu. Cố Ngọc cũng có mặt, tiễn cô ra tận cửa: "Tiểu Ngư à, nếu có dịp lại đến đây chơi nhé!"'

"Dì Ngọc, cảm ơn dì đã chiếu cố con, con làm phiền nhà mình nhiều rồi!" Sự hiếu khách của Cố Ngọc khiến Song Ngư thấy thoải mái, không còn xa lạ nữa.

"Không phiền!" Cố Ngọc thân thiết nắm tay Song Ngư, dặn dò, "Đi đường cẩn thận!"

"Vâng ạ!" Song Ngư chào tạm biệt Cố Ngọc, lên xe. Cô vốn không muốn để Hoa Thiếu đưa mình tới sân bay, nhưng cô biết, nếu cô từ chối, chắc chắn Hoa Thiếu và Cố Ngọc không đồng ý. Lúc đó sẽ trễ chuyến bay mất, nên cô liền thuận theo bọn họ.

"Đêm qua ngủ không ngon sao?" Hoa Thiếu thấy quầng mắt Song Ngư đen thui, cũng hiểu nguyên nhân đằng sau là gì, nhưng không trực tiếp nói thẳng.

"Ừm..." Song Ngư mất tự nhiên quay mặt nhìn ra cửa sổ.

Còn sớm, nên đường xá rất vắng vẻ, xe Hoa Thiếu thẳng đến sân bay, không phải dừng đèn đỏ. Song Ngư cười rầu rĩ, ông trời cũng hy vọng cô mau chóng rời khỏi Quảng Châu, cho nên chẳng cản trở gì. Trước sự kiên quyết của Hoa Thiếu, cô đành để anh giúp mình gửi hành lý, làm thủ tục, sau đó cùng ngồi trên băng ghế chờ với cô.

"À, phải rồi, nữ thần, cô và mẹ chỉ có hai người sống ở Mỹ thôi sao?" Thông qua Âu Dương Kiệt, Hoa Thiếu cũng biết đại khái vài chuyện.

"Đúng vậy." Song Ngư gật đầu, lúc này cô mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, "Chết rồi, tôi chưa báo với mẹ là mình sẽ về Mỹ!"

Song Ngư vội vàng lấy điện thoại. Nó lại bị tắt nguồn, cô khởi động máy, vừa mới truy cập mạng thì đã nhận được tin nhắn dài. Đọc xong, cả người cô hoảng hốt đứng bật dậy, khiến Hoa Thiếu ngồi cạnh cũng giật mình theo.

"Không xong rồi, mẹ tôi đã lên máy bay về Quảng Châu!" Không chỉ thế, mẹ còn mang theo cả Văn Văn và Đậu Đậu.

Dạo trước Song Ngư quá bận rộn, sau đó lại ngã bệnh, hầu như không hề liên lạc với Trương Hiểu Phỉ. Trương Hiểu Phỉ nghĩ cô chăm chỉ thực tập, không muốn làm phiền, nên cũng không chủ động hỏi thăm gì thêm. Nào ngờ hai, ba ngày nay bà đột ngột gọi cho cô, lại phát hiện không kết nối được. Văn Văn và Đậu Đậu tưởng cô gặp chuyện, nhất quyết không chịu đi học, ngày nào cũng khóc lóc đòi gặp cô. Trương Hiểu Phỉ lòng nóng như lửa đốt, thương cháu nhớ mẹ, bèn cùng chúng về Quảng Châu.

"Vậy bây giờ cô định thế nào?"

"Hủy... hủy chuyến bay!" Lao Song Ngư bất đắc dĩ nói.

Hoa Thiếu giúp cô lấy lại hành lý, ra bãi đỗ xe.

"Tôi đưa cô về Hoa gia!"

"Không cần, tôi tự mình đến chỗ Bội Bội là được rồi!" Song Ngư không muốn làm phiền Hoa Thiếu thêm nữa.

"Cô muốn Mộc Thiên Yết biết cô vẫn còn ở Quảng Châu sao?" Hoa Thiếu tốt bụng nhắc nhở. Nếu anh nhớ không lầm, Bội Bội cũng bị Mộc Thiên Yết điều tra.

Lao Song Ngư quẫn bách. Mộc Thiên Yết và La Mạn Sa không thể biết đến sự tồn tại của Văn Văn và Đậu Đậu. Thế nhưng ngoại trừ Bội Bội, cô không nghĩ ra được phải cầu cứu ai. Lao Song Ngư đột nhiên nhìn Hoa Thiếu, anh ta là người duy nhất có khả năng giúp cô ngay lúc này.

"Hoa Thiếu, anh có thể đặt cho tôi một phòng ở khách sạn dưới danh nghĩa của anh không?" Song Ngư khẩn cầu.

"Tại sao lại là khách sạn? Nhà tôi còn nhiều chỗ trống, hơn nữa mẹ tôi rất hiếu khách!"

"Tôi biết, nhưng chúng tôi không thể đến Hoa gia được!" Song Ngư bây giờ vô cùng rối loạn, Hoa Thiếu chẳng khác gì cái phao duy nhất của cô ngay lúc này. Cô có che giấu được Văn Văn và Đậu Đậu hay không, còn dựa vào anh ta. Song Ngư cẩn thận suy nghĩ, nếu muốn Hoa Thiếu giúp đỡ, cô nên thành thật với anh thì tốt hơn, "Hoa Thiếu, thật ra tôi..."

Lao Song Ngư cân nhắc mãi, cũng không biết nên nói như thế nào. Cô mở điện thoại, vào album có cài mật mã, đưa Hoa Thiếu xem một tấm hình. Hoa Thiếu không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng cũng liếc mắt nhìn. Vài giây sau hai mắt anh mở to, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.

"Cô... cô và Mộc Thiên Yết..." Hoa Thiếu lắp bắp, rõ ràng là kinh ngạc không thôi.

Như sợ mình nhìn lầm, Hoa Thiếu giật lấy điện thoại, cố ý phóng to hình ảnh. Trong hình là Song Ngư cùng với hai cậu nhóc song sinh đang cười rất vui vẻ, bọn họ chụp ở ngoài trời, hai đứa bé mặc đồ thể thao, có vẻ như đang tham gia hoạt động gì đó. Một đứa trông rất hiền, một đứa lại tinh nghịch, nhưng vấn đề là cả hai đứa đều giông giống Mộc Thiên Yết. Hoa Thiếu không rõ Mộc Thiên Yết lúc nhỏ trông thế nào, tuy nhiên hai đứa bé mang những nét giống hệt Mộc Thiên Yết, chỉ cần bất kỳ ai quen Mộc Thiên Yết mà nhìn thấy tấm ảnh này, chắc chắn biết hai bé là con trai của ai.

Chết tiệt! Mộc Thiên Yết, tên khốn khiếp! Anh lại đây mà xem anh đã làm ra chuyện tốt gì đây này!!!!

Hoa Thiếu không ngừng gào thét trong lòng.

"Hoa Thiếu, xin anh giúp tôi, tôi không thể để họ biết đến sự tồn tại của Văn Văn và Đậu Đậu!"

Khi điện thoại sập nguồn, Hoa Thiếu mới rời khỏi màn hình, hoang mang nhìn Lao Song Ngư: "Nữ thần, tại sao cô lại giấu Mộc Thiên Yết?"

"...Sau khi chia tay Mộc Thiên Yết, tôi mới biết mình đã mang thai. Tôi không muốn giao con của mình cho Mộc gia, chúng là do tôi dùng cả tính mạng để sinh ra, tôi không thể để họ cướp đi được!"

"Nữ thần, lời tôi nói tối qua, cô không hiểu sao?" Hoa Thiếu hiếm thấy khi nào lại nghiêm túc như bây giờ, "Mộc Thiên Yết sẽ không cướp con của cô đi, anh ta là cha của hai đứa trẻ, anh ta có quyền biết đến sự tồn tại của chúng!"

"Tôi đương nhiên hiểu rõ điều này, thế nhưng La Mạn Sa khiến tôi rất sợ hãi..." Lao Song Ngư không muốn mẹ mình bị tổn thương thêm nữa. Trước khi về Quảng Châu, mẹ đã liên tục nhắc nhở cô hãy tránh xa đàn ông Mộc gia, bởi vì dây dưa với họ chỉ khiến cô đau khổ mà thôi. Mộc Thiên Yết thật ra không xấu, mà La Mạn Sa chính là cái gai độc, khiến cô chùn bước.

"Nữ thần, tôi sẽ giúp cô. Nhưng tôi cũng hy vọng, cô cẩn thận suy nghĩ lại, cho Mộc Thiên Yết một cơ hội bù đắp với cô!" Hoa Thiếu chân thành khuyên nhủ, "Bác La thật sự rất đáng sợ, nếu đến lúc đó Mộc Thiên Yết không thể bảo vệ cô tránh khỏi móng vuốt của bác La, thì cô dứt khoát tuyệt tình với anh ta cũng không muộn. Hoa Thiếu tôi chắc chắn không để Mộc gia cướp đi hai đứa bé đáng yêu của cô, cô quên Âu Dương Kiệt là một luật sư giỏi sao?"

P+

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top