Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

166


166

Người viết: Quân (Vì muốn nhanh chóng hoàn thành, mình sẽ chỉ tập trung vào nội dung chính, còn mấy cái râu ria ngoài lề mình sẽ lướt nhanh như bay, hy vọng mọi người đừng thắc mắc tại sao T_T)

Đã qua chín giờ, La Mạn Sa không thấy Mộc Thiên Yết xuống ăn sáng, bèn lên phòng tìm anh. Bình thường Mộc Thiên Yết dù có uống say, vẫn sẽ thức dậy đúng giờ theo bản năng. La Mạn Sa gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại, bà nghĩ Mộc Thiên Yết còn đang ngủ. Bà vặn chốt, muốn vào gọi anh dậy.

Mộc Thiên Yết không nằm trên giường, anh ngồi tựa vào khung cửa sổ sát đất, trên người vẫn mặc bộ quần áo cũ. Cửa sổ mở toang, gió thổi làm tấm màn tung bay, bóng dáng Mộc Thiên Yết lúc ẩn lúc hiện, tựa như sắp sửa biến mất tới nơi.

La Mạn Sa nhíu mày. Mộc Thiên Yết thật sự không ổn.

"Nếu đã dậy rồi thì xuống ăn sáng đi!"

Mộc Thiên Yết im lặng, La Mạn Sa tưởng anh không nghe thấy.

"Thiên Yết..."

"Con không ăn!" Mộc Thiên Yết biếng nhác trả lời.

La Mạn Sa muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bà ra ngoài, tâm trạng nặng nề. La Mạn Sa luôn suy nghĩ những điều Mộc Thiên Yết đã nói. Cho đến bây giờ, La Mạn Sa còn để bụng chuyện cũ, tuy nhiên Mộc Thiên Yết dù gì vẫn là con trai bà, bà đương nhiên hiểu tính của anh.

Mộc Thiên Yết giống bà ở chỗ rất cứng đầu, cố chấp, luôn điều khiển mọi thứ theo ý mình, đến bước đường cùng sẽ dễ làm ra chuyện cực đoan. Mộc Thiên Yết là trụ cột Mộc gia, là người đứng đầu Hoa Thịnh trong tương lai. Vài năm nữa thôi, khi đại hội cổ đông diễn ra, Mộc Thiên Yết sẽ thuận phiếu bầu trở thành chủ tịch Hoa Thịnh, tương lai vô cùng rộng mở. Nếu Mộc Thiên Yết không vượt qua chuyện này, e rằng sẽ đem đến những hậu quả không nhỏ.

Buổi trưa, Mộc Thiên Yết cũng không xuống ăn cơm. La Mạn Sa bình tĩnh không nổi, lần nữa lên phòng tìm anh: "Mộc Thiên Yết, bên ngoài thiếu gì phụ nữ, tại sao con lại vì cô ta mà thành ra như vậy?"

"Mẹ cũng nói, bên ngoài thiếu gì đàn ông, cần gì vì một người không yêu mình mà trở nên độc đoán?" Mộc Thiên Yết đang chăm chú nhìn quyển sổ, không hề ngẩng đầu.

"Mộc Thiên Yết, đừng đem chuyện của con và mẹ so sánh với nhau!" La Mạn Sa giật quyển sổ trên tay Mộc Thiên Yết, ném đi.

Ngờ đâu trong quyển sổ kẹp rất nhiều tấm hình, chúng bay tán loạn, nằm rải rác trên nền nhà sáng bóng. La Mạn Sa phát hiện, nhân vật chính trong tấm hình đều là Lao Song Ngư, có những tấm Song Ngư chụp cùng Mộc Thiên Yết. Từ lúc cô còn là học sinh, lúc cô mặc đồ tốt nghiệp, hay khi họ du lịch cùng nhau. Cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn, dáng vẻ hiền lành, đôi mắt sáng lấp lánh. La Mạn Sa chợt nhớ, ba năm Mộc Thiên Yết hẹn hò với Lao Song Ngư, anh luôn luôn về nhà với nụ cười trên mặt, buổi sáng thức dậy tâm trạng nhất định phấn khởi.

"Mẹ, con rất mệt, mẹ ra ngoài đi!" Mộc Thiên Yết đứng dậy, cúi xuống nhặt những tấm hình lên.

La Mạn Sa nhìn dáng người cao lớn đang lom khom, trân trọng mấy tấm hình nhỏ, thật sự là trái ngược.

"Mộc Thiên Yết, con định như thế đến bao giờ?" La Mạn Sa không biết nên làm cách nào, vì Mộc Thiên Yết không còn nghe lời bà, xem mắt một tiểu thư danh giá nào đó, rồi kết hôn với cô ta.

"Mẹ cứ mặc kệ con!"

Thái độ của Mộc Thiên Yết khiến La Mạn Sa lắc đầu chùn bước. Thật sự là hết thuốc chữa!

La Mạn Sa ra khỏi phòng, lấy điện thoại gọi đi một cuộc: "Mau tìm tung tích của Lao Song Ngư!"

Trước đó, La Mạn Sa đã nói chuyện với A Cường, người bạn tâm giao mà bà rất thân thiết. A Cường không hề cho rằng La Mạn Sa hành động sai, vì bà chỉ đang muốn bảo vệ gia đình mình. Tuy nhiên cũng đã năm năm rồi, cái gì nên buông được thì buông. Mộc Thiên Yết còn trẻ, quãng đường phía trước còn dài, không thể ép anh lấy một người mà anh không yêu, bằng không bi kịch kia sẽ lần nữa lặp lại.

La Mạn Sa vẫn đang cân nhắc. Thế nhưng bây giờ Mộc Thiên Yết không còn tỉnh táo, cả người như mất hồn, vết thương chưa lành mà lại không ăn không uống, tự hại chính mình. Hoa Thịnh không thể không có người điều hành, Hoa Thiếu khó lòng cán đáng công việc của hai người một lúc được.

La Mạn Sa thở dài, quyết định nhân nhượng Mộc Thiên Yết. Tuy nhiên chuyện Lao Song Ngư bước chân vào Mộc gia cứ để sau đi. Nói thế nào thì Song Ngư cứ gây cho bà cảm giác quá yếu đuối, không làm được việc, không phù hợp làm nữ chủ nhân Mộc gia.

---

Ngày cuối ở Quảng Châu. Buổi sáng, Bội Bội hẹn Song Ngư và hai đứa nhỏ ra ngoài, định bụng sẽ đưa chúng đi chơi cho thỏa trước khi về Mỹ. Tối đến hội ngộ với Hoa Thiếu và Âu Dương Kiệt tại nhà hàng. Hôm nay Trương Hiểu Phỉ cảm thấy hơi mệt, vì thế ở lại khách sạn không có đi cùng.

Bọn họ đi ăn sáng, sau đó đến thương xá KingDom dạo chơi, định bụng mua sắm vài thứ để mang về Mỹ. Thế nhưng khi ngang qua khu vực giữ trẻ của thương xá, Văn Văn và Đậu Đậu muốn vào chơi cùng với những đứa trẻ khác. Ở đó có tòa lâu đài nhỏ, có cả nhà bóng, thú nhún, hai bé rất thích thú, mắt long lanh nhìn Song Ngư.

"Chỗ này giữ trẻ rất uy tín và an toàn, chúng ta gửi Văn Văn và Đậu Đậu ở đây, tranh thủ mua nhanh rồi đến đón chúng!" Bội Bội nói.

Thương xá KingDom rất rộng, để phục vụ khách hàng toàn diện, một khu vực vui chơi dành cho trẻ nhỏ được dựng lên, phụ huynh có thể gửi con tại đây, dưới sự quan sát và chăm sóc từ hơn mười nhân viên. Nếu bé muốn phụ huynh đón, nhân viên sẽ liên lạc với số điện thoại mà phụ huynh đã đăng ký. Phụ huynh có thể thoải mái mua sắm, con cái tự do vui chơi, vô cùng tiện lợi.

"Vậy Văn Văn, Đậu Đậu phải ngoan ngoãn, nghe lời các chị nhân viên, không được nghịch phá biết không?" Song Ngư xoa đầu hai bé, nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Vâng ạ!" Văn Văn, Đậu Đậu reo lên mừng rỡ.

Lao Song Ngư điền vào sổ đăng ký gửi trẻ, nhìn Văn Văn, Đậu Đậu nhanh chóng nhập bọn với những bé khác, an tâm cùng Bội Bội đi mua sắm.

_W

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top