Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

170

170

Người viết: Quân

"Bây giờ em đang ở đâu?" Mộc Thiên Yết đã cho người liên tục tìm kiếm tin tức của Lao Song Ngư, mọi chuyến bay rời khỏi Quảng Châu, nhà trọ hay khách sạn đều không có tên cô, dường như cô đã bốc hơi, hoàn toàn biến mất.

Lao Song Ngư chỉ thân với một mình Trần Bội Bội, họ hàng, bạn bè khác cô rất ít liên lạc hoặc đã cắt đứt. Âu Dương Kiệt là người có khả năng giúp đỡ Lao Song Ngư, tuy vậy anh ta che giấu quá tốt, không để lại chút manh mối nào về cô. Vốn định bay sang Mỹ tìm Lao Song Ngư, trước ngày khởi hành, Mộc Thiên Yết có hẹn lấy nhẫn. Nếu không nhờ chiếc nhẫn anh đã đặt, chắc là anh đã không thể ngồi ở đây cùng cô và hai đứa nhỏ.

"Em ở khách sạn Đế Đô!" Lao Song Ngư thành thật nói. Hoa Thiếu sắp xếp cho cô căn phòng quá sang trọng, khiến cô cảm thấy không thích ứng nổi.

"Anh đưa em về khách sạn thu dọn hành lý!" Mộc Thiên Yết đứng dậy, anh nắm tay Văn Văn và Đậu Đậu, nhìn Lao Song Ngư, "Chúng ta cùng nhau về nhà!"

"Nhà?" Đậu Đậu nghiêng đầu, lặp lại chữ nhà. Nhà bé ở Mỹ, ở đây làm gì có nhà nha.

"Ừ, nhà của ba mẹ, của Văn Văn và Đậu Đậu, nhà của chúng ta!" Trong đầu Mộc Thiên Yết đã bắt đầu tính toán trang trí lại căn phòng dành riêng cho hai bảo bối rồi.

Vậy là sau này bé sẽ được sống với ba mẹ, papa không cần đi làm xa nữa rồi! Văn Văn, Đậu Đậu đều cùng chung suy nghĩ, bộ dạng hào hứng đầy mong chờ.

"Em không nghĩ là mẹ sẽ đồng ý..." Trương Hiểu Phỉ luôn nhắc nhở cô tránh xa Mộc Thiên Yết một chút, bây giờ chuyện phát triển đến mức này, cô không biết phải giải quyết ra sao.

Mộc Thiên Yết thoáng chốc im lặng. Trương Hiểu Phỉ trong trí nhớ của Mộc Thiên Yết là một người vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc, đặc biệt là với mối quan hệ giữa anh và Lao Song Ngư. Để được chính thức hẹn hò với cô, năm đó anh đã tốn không ít tâm sức thuyết phục Trương Hiểu Phỉ.

"Anh sẽ nói chuyện với bác gái!" Mộc Thiên Yết không thể vì chút chướng ngại này mà chùn bước được, Trương Hiểu Phỉ hay La Mạn Sa, anh đều phải vượt qua.

Từ lúc xảy ra tai nạn, chiếc Lamborghini của anh vẫn đậu ở bãi xe Hoa Thịnh. Hôm nay ra ngoài, anh đã vớ đại chìa khóa chiếc Audi Q7 bảy chỗ, Văn Văn Đậu Đậu có thể ngồi thoải mái. Mộc Thiên Yết nghĩ đến lúc anh nên đổi xe mới rồi.

---

Đứng trước cửa phòng, Mộc Thiên Yết khó tránh khỏi căng thẳng. Lao Song Ngư vừa mở khóa, Văn Văn Đậu Đậu đã chạy vào trong, thấy Trương Hiểu Phỉ đang ngồi trên sofa xem ti vi, liền nhào vào lòng bà ngoại khoe lấy khoe để: "Bà ơi, papa đã về rồi!"

Trương Hiểu Phỉ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt, chân mày lập tức cau lại. Bà chuyển tầm mắt sang Lao Song Ngư, khiến cô sợ hãi co rúm. Suốt thời gian cô ở Quảng Châu, cô đã nói dối bà không gặp Mộc Thiên Yết, vậy mà bây giờ anh lại xuất hiện tại đây.

"Chào bác gái! Đã lâu không gặp, bác vẫn khỏe chứ ạ?" Mộc Thiên Yết tuy căng thẳng trong lòng, nhưng phong độ không hề suy giảm. Anh lễ phép chào hỏi Trương Hiểu Phỉ, sẵn sàng ứng chiến.

Trương Hiểu Phỉ không hề đáp lời. Bà bảo Song Ngư dắt Văn Văn Đậu Đậu vào phòng ngủ. Song Ngư không dám làm trái ý, nhưng cô và hai đứa nhỏ vẫn lén lút nghe cuộc nói chuyện của bà và Mộc Thiên Yết.

"Tôi tưởng cậu đã chia tay con gái tôi rồi?"

"Cháu..."

Trương Hiểu Phỉ ra dấu ngăn cản, không để Mộc Thiên Yết giải thích, bà tiếp tục: "Tôi không cần biết cậu có mục đích gì. Văn Văn, Đậu Đậu là do Tiểu Ngư sinh ra, tự mình nuôi lớn. Vì vậy cậu đừng bận tâm đến tụi nhỏ, bởi không có cậu, chúng vẫn trưởng thành khỏe mạnh!"

"Bác gái, chính cháu là người đề nghị chia tay Song Ngư trước, cháu không dám bào chữa về hành động này. Thế nhưng suốt thời gian qua, không một giây phút nào cháu không hối hận. Ở cuộc gặp đầu tiên sau năm năm, cháu biết cháu không thể từ bỏ cô ấy được!" Mộc Thiên Yết chân thành cúi thấp đầu, "Xin bác, cho cháu thêm một cơ hội!"

"Hừ, Cơ hội?" Trương Hiểu Phỉ lạnh lùng nói, "Cậu còn nhớ cậu từng hứa với tôi điều gì không?"

Mộc Thiên Yết đương nhiên không thể nào quên, năm ấy khi thuyết phục Trương Hiểu Phỉ, Mộc Thiên Yết hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ Lao Song Ngư, tuyệt đối không bao giờ làm tổn thương cô ấy. Kết quả anh đã không giữ lời.

"Bác, con biết con đã khiến bác thất vọng, khiến Song Ngư bị tổn thương. Con thật sự muốn bù đắp cho cô ấy và Văn Văn Đậu Đậu!" Mộc Thiên Yết không cố giải thích cho lỗi lầm mình gây ra, "Con rất yêu cô ấy. Con không thể để mất Song Ngư một lần nữa!"

"Cậu nói cậu yêu nó? Cậu không thể mất nó? Rốt cuộc cậu đặt nó ở đâu trong lòng cậu?" Mặt Trương Hiểu Phỉ đỏ bừng, có thể nói bà đang rất tức giận, "Cậu có từng quan tâm xem cuộc sống nơi xứ người của nó như thế nào hay không? Lúc nó mang thai, ốm nghén khổ sở, đi đứng khó khăn, buổi tối chân bị chuột rút cũng không dám gọi tôi dậy, im lặng chịu đựng. Ngày nó sinh, tôi đổ bệnh, nó lại làm như không việc gì, cho tôi uống thuốc xong thì tự đón taxi đi bệnh viện. Người khác đi sinh bên cạnh có chồng, người nhà chăm sóc, còn nó chỉ đơn độc một mình! Mộc Thiên Yết, cậu nghĩ cậu có thể bù đắp được cho quãng thời gian khó khăn ấy hay không?"

Mộc Thiên Yết cứ nghĩ tuy Song Ngư phải ra nước ngoài sống, nhưng Mộc Vĩ Đông đã cho Trương Hiểu Phỉ một số tiền lớn theo di chúc của ông, thì sẽ chẳng cần lo lắng gì nhiều. Anh không ngờ Song Ngư lại mang thai, phải đối mặt với những vất vả, từ việc sinh con cho đến việc nuôi dưỡng hai đứa bé. Bị Trương Hiểu Phỉ nói như vậy, Mộc Thiên Yết cứng cả lưỡi. Nếu anh sớm tìm hiểu cuộc sống của cô, anh đã không phải để cô gồng gánh sức nặng này suốt năm năm trời.

"Cậu đi đi!"

"Không ạ, bác gái, con sẽ không từ bỏ!" Mộc Thiên Yết siết chặt nắm đấm, đôi mắt ngay thẳng nhìn Trương Hiểu Phỉ, "Là con đã làm Song Ngư tổn thương, con không muốn cô ấy một mình chống đỡ nữa, ngày tháng sau này, chuyện lớn chuyện nhỏ con sẽ gánh lấy. Cô ấy chỉ cần sống vui vẻ cùng Văn Văn Đậu Đậu là được!"

"Cậu từng thất hứa, cậu nghĩ tôi sẽ tin lời cậu hay sao?"

"Bác gái, sau những gì con gây ra, có lẽ con không còn xứng đáng với Song Ngư. Thế nhưng cô ấy thiện lương như vậy, tốt đẹp như vậy, cô ấy xứng đáng được hạnh phúc. Con tin tưởng, tuy con không phải người duy nhất, nhưng sẽ là người đối xử tốt với cô ấy nhất!" Mộc Thiên Yết vẫn không bỏ cuộc, "Xin bác, cho con một cơ hội!"

"Tôi không dám đặt cược hạnh phúc của Tiểu Ngư và hai đứa nhỏ đâu!" Trương Hiểu Phỉ kiên quyết đuổi Mộc Thiên Yết, "Cậu đi đi!"

"Bác..."

"Đi ngay!!!"

Thấy Trương Hiểu Phỉ quát lớn, Văn Văn Đậu Đậu vội vàng chạy ra: "Bà ơi, đừng đuổi papa của con!"

"Đậu Đậu rất nhớ papa, ngoại đừng đuổi papa đi được hông?" Đậu Đậu ôm chặt lấy Mộc Thiên Yết, sợ anh sẽ đi thật. Đậu Đậu cảm thấy papa thật ngầu, lợi hại hơn cả sói xám.

"Văn Văn, Đậu Đậu..." Trương Hiểu Phỉ thở dài.

"Albert lúc nào cũng khoe được ba mẹ đưa đi học, đi chơi! Tụi con cũng muốn!"" Bé rất ganh tị với các bạn khác, các bạn cứ bảo bé không có ba, bé bị ba bỏ rơi. Nhưng Văn Văn Đậu Đậu rất ngoan mà, ba chỉ đi làm xa thôi, bây giờ ba về rồi.

"Mẹ..." Song Ngư ngồi xuống cạnh Trương Hiểu Phỉ, ánh mắt khổ sở, hai bảo bối rốt cuộc được gặp Mộc Thiên Yết, bản thân cô cũng muốn dũng cảm đối mặt với chuyện của hai người. Cô muốn vì con, vì chính mình, vì một gia đình trọn vẹn.

Trương Hiểu Phỉ là một người mẹ, đương nhiên hiểu Song Ngư đang nghĩ gì. Bà cũng nhìn ra Mộc Thiên Yết vẫn còn tình cảm với con gái bà, mà con gái bà chính là chưa nỡ buông tay. Nếu không suốt thời gian qua, Song Ngư đã sớm mở lòng mình, tìm bến đỗ mới. Trên đời này không thiếu gì người đàn ông tốt, không phải bà khen ngợi con gái, nhưng Song Ngư hiền lành, tốt bụng lại xinh đẹp, cô vẫn còn quá trẻ, không thể chôn vùi cả một đời như vậy được.

"Mộc Thiên Yết, cho dù tôi có đồng ý, mẹ cậu vẫn không chấp nhận mối quan hệ giữa cậu và Tiểu Ngư!"

"Bác, con chỉ cần một lời đồng ý của bác, chuyện năm năm trước tuyệt đối sẽ không tái diễn!" Mộc Thiên Yết cam đoan nói.

Trương Hiểu Phỉ vốn muốn cứng rắn, nhưng đối diện với hai khuôn mặt non nớt của Văn Văn, Đậu Đậu, bà liền nhớ đến những lúc hai đứa cháu nhỏ đi nhà trẻ về, sẽ chạy đến níu áo Song Ngư và hỏi papa đã về chưa? Khi bà cùng Song Ngư dẫn chúng đi chơi, bà chẳng thể nào đủ can đảm nhìn chúng, bởi lẽ ánh mắt chúng rất buồn, đầy khao khát mỗi khi thấy gia đình lớn nhỏ nào đó đang đùa giỡn với nhau.

"Mộc Thiên Yết, tốt nhất cậu nên giữ lời, bằng không đừng mong gặp lại Tiểu Ngư và bọn trẻ nữa!"

---

Sau đó, Trương Hiểu Phỉ đồng ý theo Song Ngư và hai đứa nhỏ dọn đến Vạn Ngữ Sơn Trang, vé máy bay vào ngày mai cũng bị hủy bỏ. Mộc Thiên Yết vội vàng giúp Song Ngư thu dọn và mang hành lý xuống, anh sợ Trương Hiểu Phỉ sẽ đổi ý cho nên làm việc rất gọn lẹ.

Lúc Song Ngư trả chìa khóa cho nhân viên tiếp tân, một anh chàng mặc vest bảnh bao đột nhiên đi tới, cười vui vẻ: "Xin chào, cô là người ở phòng V2407 nhỉ? Cô phải đi rồi sao? Đã tìm được giấy tờ chưa?"

"Anh là..."

"Ngại quá, tôi là Bạch Dương, chủ khách sạn này!" Bạch Dương đưa tay phải ra, ý muốn bắt tay với Song Ngư. Song Ngư còn đang định đáp lễ thì Mộc Thiên Yết đã nhanh hơn một bước, bắt tay với Bạch Dương.

"Bạch đại thiếu gia, lâu lắm không gặp!" Bạch Dương – thái tử gia của Đế Đô, danh tiếng không hề nhỏ, Mộc Thiên Yết cũng có quen biết.

"Mộc tổng, tôi nghe nói anh bị tai nạn, không việc gì chứ?" Trước sự xuất hiện của Mộc Thiên Yết, Bạch Dương hơi bất ngờ.

"Không vấn đề gì!" Mộc Thiên Yết mỉm cười, "Bây giờ tôi có việc phải đi, hẹn anh bữa khác, tôi sẽ gọi cả Hoa Thiếu đến!"

"À, phải rồi, phiền anh nhắc Hoa Thiếu nhớ mang chai rượu sáu mươi năm!" Thấy Mộc Thiên Yết nhíu mày tò mò, Bạch Dương cười hà hà giải thích, "Anh ta nhờ tôi đặt một phòng cho quý cô đây, bởi vì cô ấy bị mất giấy tờ!"

Đôi mắt Mộc Thiên Yết lóe lên, rốt cuộc cũng hiểu vấn đề.

Khách sạn Đế Đô là một khách sạn lớn đứng nhất nhì trong nước. Nhằm phục vụ những khách hàng thân thiết, bọn họ có hệ thống ưu đãi hội viên VIP, bao gồm quyền lợi, phục vụ và phòng ở riêng biệt. Nếu vào tháng cao điểm kín phòng, chỉ cần có thẻ VIP thì vẫn đặt được phòng dù đặt muộn đến đâu.

Phòng Song Ngư là phòng dành cho hội viên thẻ kim cương, theo Mộc Thiên Yết biết, ở Quảng Châu chỉ có ba người giữ thẻ này: một chính trị gia, anh và người nữa là Hoa Thiếu. Âu Dương Kiệt không phải gốc Quảng Châu, theo anh nhớ, Âu Dương Kiệt cũng không quan hệ thân thiết với Bạch Dương đến mức nhờ vả được.

Không ngờ người luôn đứng sau giúp đỡ Lao Song Ngư lại là Hoa Thiếu.

Dám lừa anh, được lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top