Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 112: Bác không thích ba phải cái nào cũng được


Chương 112: Bác không thích ba phải cái nào cũng được

Cả một đêm, Song Ngư đều không phản ứng với Mộc Thiên Yết.

Mà Mộc Thiên Yết tốt tính ôm lấy Song Ngư cả đêm.

---

Đêm nay, Song Ngư ngủ rất say.

Mãi đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Song Ngư mới tỉnh dậy.

Trong tiểu khu vang lên tiếng chim hót vui vẻ, một buổi sáng tươi đẹp.

Song Ngư chậm rãi xoay người, cảm giác cơ thể vẫn còn đau nhức.

Chuyện tối ngày hôm qua xuất hiện ở trong đầu cô.

Người đàn ông nào đó làm ra chuyện tốt, xương cốt cô muốn tan vỡ rồi.

Ồ?

Anh đi đâu?

Song Ngư nhìn giường trống trơn chỉ có một mình cô, đứng dậy nhìn vào nhà bếp, không có ai!

Thoáng nhìn trên bàn ăn bày một bát cháo cá, còn có tờ giấy nhỏ, viết "Đi công tác xa, mấy ngày nữa trở về!" Vài chữ.

Hừ.

Đi luôn đi, tốt nhất vĩnh viễn cũng không quay lại.

Song Ngư đột nhiên cảm thấy thoải mái, người đàn ông kia vừa đến đã không có chuyện gì tốt!

Mộc Thiên Yết rời giường từ khi nào, còn tới siêu thị mua cá về nấu cháo, Song Ngư không hề hay biết.

Rửa mặt xong xuôi, Song Ngư bát cháo nghi ngút hơi nóng, vị rất ngon.

Ưu điểm của anh chắc chỉ có tài nấu ăn, còn lại đều là... hừm!

---

"Xán Linh, cháu xem bộ này thế nào?"

La Mạn Sa cầm trong tay một bộ váy màu phấn hồng, hỏi Lưu Xán Linh.

La Mạn Sa vui vẻ, Lưu Xán Linh rất hiếu kỳ, dường như La Mạn Sa gặp phải chuyện tốt gì đó.

Nói thật, 55 tuổi rồi mà còn mặc váy màu phấn hồng có vẻ không thích hợp lắm, tuy rằng La Mạn Sa bề ngoài nhìn cũng chỉ chừng bốn mươi bảy, bốn mươi tám tuổi.

"Bác La, bác định đi đâu sao?" Lưu Xán Linh cho rằng La Mạn Sa muốn tham gia hoạt động này kia.

La Mạn Sa cười híp mắt, "Lẽ nào đi đâu mới mặc đồ đẹp được sao?"

Người sống một đời, chỉ cần còn sống sót một ngày, liền muốn bản thân ăn mặc thật xinh đẹp.

"Nhanh giúp bác xem một chút, kiểu dáng thế nào?"

"Đẹp lắm."

"Cho bác ý kiến chính xác đi, bác không thích ba phải cái nào cũng được!" La Mạn Sa vẫn như cũ cười híp mắt nhìn mình trong gương.

Bà không nghĩ tới, ở tuổi như vậy, còn gặp được người đàn ông khiến bà động lòng.

Dáng vẻ anh ta đường đường chính chính, ăn nói khôi hài, lần trước gặp mặt ở trong tiệc rượu, bọn họ liền rất có duyên.

Ha ha, mùa xuân thứ hai sắp tới rồi, chặn cũng không ngăn được.

La Mạn Sa đột nhiên phát hiện mình chưa già, bà muốn sống thêm lần nữa.

Ông trời thực sự là quan tâm bà, lúc còn trẻ, tình yêu giữa bà và Mộc Vĩ Đông rối tinh rối mù, nếu không phải bà kiên trì, hai mươi năm trước hai người đã ly hôn .

Cho dù không ly hôn, cũng chỉ là để bảo vệ cuộc hôn nhân này, tháng ngày trôi qua quá nhạt nhẽo.

Hiện tại, rốt cục cũng gặp người thích hợp, tâm trạng bà vui vẻ lên rất nhiều.

Lưu Xán Linh lên tinh thần, nhìn cái váy La Mạn Sa mặc trên người, mở miệng nói, "Bác La, bác trông trẻ ra mười tuổi đấy!"

"Ha ha, có đúng không, cháu đừng gạt bác nha!" La Mạn Sa nghe Lưu Xán Linh khen, cười đến như một đóa hoa.

"Phục vụ, gói bộ này cho tôi!" La Mạn Sa không nói hai lời liền mua, ngày hôm nay tâm tình của bà cực kỳ tốt!

Từ cửa hàng quần áo đi ra, La Mạn Sa lôi kéo Lưu Xán Linh tới hiệu cắt tóc.

Toàn bộ hành trình Lưu Xán Linh thẫn thờ mà bồi tiếp La Mạn Sa, tâm tư của cô đã bay đến bên cạnh Ngô Sơn.

Người đàn ông ôn nhu săn sóc kia nói là đêm nay mời cô đến hầm rượu thưởng thức một loại rượu đỏ vừa mới nhập từ nước ngoài về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top