Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 126: Anh đi ra ngoài tôi muốn thay quần áo


Chương 126: Anh đi ra ngoài tôi muốn thay quần áo

Sáng sớm, một vệt nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ vàng nhạt chiếu vào trong phòng.

Vạn Ngữ Sơn Trang không hổ là khu vực cao cấp nhất thành Quảng Châu, khác với thành thị phồn hoa ầm ĩ, sơn trang này chỉ văng vẳng tiếng chim hót vui vẻ.

Ở đây cũng trồng rất nhiều thực vật nhiệt đới, thật là một nơi thích hợp để nghỉ dưỡng.

Song Ngư xoa đôi mắt buồn ngủ, chậm rãi xoay người, oa, sau khi lấy điện thoại, cô ngủ rất ngon.

Hừ, cũng khó trách, bị anh dằn vặt lâu như vậy, thể lực tiêu hao hết.

"Dậy rồi?" Mộc Thiên Yết không biết lúc nào đứng ở bên giường, một mặt nhu tình nhìn cô.

Song Ngư nhìn thấy khóe miệng anh tràn đầy ý cười, cô bẹt môi, xoay người, không quan tâm tới anh.

Người đàn ông này thật là dối trá, tối hôm qua còn tham lam yêu cầu cô, bây giờ lại cười hì hì, giả vờ cho ai xem hả!

Khóe môi Mộc Thiên Yết giương lên, cúi người ấn xuống một cái hôn trên gò má Song Ngư, sau đó dịu dàng mở miệng, "Ngoan, dậy ăn sáng đi!"

Song Ngư nằm nghiêng không có phản ứng, tỏ rõ thái độ không thèm để ý tới người đàn ông nào đó.

"Anh bế em xuống nhé?" Anh ở bên tai cô ám muội phun ra một câu.

Song Ngư bị kích thích nhảy dựng, chu mỏ nói, "Tôi tự mình xuống!"

"Anh đi ra ngoài, tôi muốn thay quần áo!"

"Toàn thân chỗ nào anh chưa từng xem, còn thẹn thùng."

Ý anh là gì, đang cười nhạo cô sao?

Tuy rằng bị anh thấy hết rồi, nhưng đều do anh ép cô. Da mặt của cô không dày như vậy, có thể thay quần áo trước mặt anh.

"Anh có ra hay không?" Song Ngư nắm lên một cái gối, dáng vẻ muốn đánh anh.

Đừng tưởng rằng chỉ có anh mới dùng sức mạnh, cô cũng sẽ dùng.

"Được được được, anh đi ra ngoài."

Mộc Thiên Yết khuếch đại làm tư thế đầu hàng, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ý cười, anh tiếp tục nói, "Bảo bối, anh ở dưới lầu chờ em." . Nói xong ưu nhã xoay người đi ra ngoài.

Song Ngư bất mãn mà le lưỡi.

Thay quần áo, rửa mặt xong xuôi, Song Ngư xuống tới lầu.

Chị Trương hôm nay cố ý nấu sữa đậu nành, làm sủi cảo và trứng chiên, tất cả đều là món Song Ngư bình thường rất thích ăn, hiếm thấy nhất chính là trên bàn còn bày một dĩa ô mai được cắt đẹp mắt.

"Song Ngư tiểu thư, cô xem một chút, bữa sáng có hợp khẩu vị của cô hay không?" Chị Trương hiền lành nói.

"Vâng." Song Ngư cười đáp lại. Giọng điệu nói chuyện của chị Trương giống với mẹ cô.

Trương Hiểu Phỉ dịu dàng, xinh đẹp, nấu ăn cũng rất ngon.

Lúc ba cô còn sống, luôn khen ngợi tay nghề của mẹ, chỉ cần rảnh rỗi, ba tuyệt đối không ăn ở bên ngoài mà về nhà ăn cơm mẹ nấu.

Sau đó, ba sinh bệnh qua đời, mẹ gặp Mộc Vĩ Đông, hai người vừa gặp đã thương, bởi vì cuộc hôn nhân giữa ông và La Mạn Sa vẫn tồn tại khoảng cách. Mộc Vĩ Đông cực kỳ yêu thích cái tính dịu dàng, hiểu chuyện của Trương Hiểu Phỉ, về sau ông cũng thường ăn cơm mà bà ấy làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top