Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 140


Chương 140

Người viết: Thư Quân

Mộc Thiên Yết dậy từ rất sớm để chuẩn bị đến tập đoàn. Tâm trạng anh có vẻ phấn khởi hơn thường ngày. Vừa định xuống dưới dùng bữa sáng thì điện thoại di động trong túi reo lên. Người gọi đến là chị Trương, anh nhíu mày, dự cảm chẳng lành.

"Thiếu gia, tiểu thư Song Ngư không ổn rồi!"

Giọng bên kia khẩn trương khiến Mộc Thiên Yết mất bình tĩnh.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu thư sốt rất cao, gọi mãi không chịu tỉnh."

"Mau đưa cô ấy vào bệnh viện!" Mộc Thiên Yết tức giận quát lên.

Anh cúp máy, nhanh chóng xuống cầu thang. La Mạn Sa đang ngồi ở phòng khách xem tin tức buổi sáng, định gọi anh nhưng anh đi quá nhanh, thoáng cái đã ra cửa. Bà thấy sắc mặt của anh rất xấu, nghĩ có lẽ công việc của anh gặp trục trặc, vì vậy cũng không để bụng.

Mộc Thiên Yết lái xe với tốc độ điên cuồng, vượt mấy cái đèn đỏ. May mà sáng sớm xe cộ không nhiều, chỉ trong mười phút anh đã đến bệnh viện tư nhân gần Vạn Ngữ Sơn Trang. Nó được xây nên chỉ để phục vụ cho những đại gia phú hào ở khu vực này, vì vậy bình thường cũng ít có ai lui tới.

Mộc Thiên Yết bước vào đại sảnh sáng bóng, trực tiếp đón thang máy, lên thẳng tầng trên. Chị Trương cẩn thận, sớm đã gọi điện báo số phòng cho anh. Thế nhưng Mộc Thiên Yết vẫn rất tức giận vì chị Trương chăm sóc Song Ngư không chu đáo, giờ phút này anh chỉ muốn mắng người. Vậy mà lúc nhìn thấy Song Ngư đang nằm trên giường bệnh truyền dịch, anh lại đau lòng vô cùng.

Thật ra thì cô chỉ bị sốt mà thôi, chẳng đáng để anh phản ứng thái quá như thế. Tuy nhiên trên đời này chắc chắn luôn có một người, chỉ té đau chút ít cũng đủ khiến bạn xót xa không thôi. Với Mộc Thiên Yết, người đó chính là Song Ngư.

Khoảng thời gian quen Song Ngư, cô ít khi bị bệnh, thỉnh thoảng chỉ cảm mạo, sốt vặt, qua một đêm là khỏi. Phần vì sức khỏe Song Ngư rất tốt, phần vì Mộc Thiên Yết luôn tỉ mỉ quan tâm cô.

Lúc này Song Ngư đã tỉnh, tuy còn mơ màng nhưng vẫn nhận ra người mới vào: "Sao anh lại đến đây?". Giờ này đáng lẽ Mộc Thiên Yết phải có mặt ở công ty.

Anh im lặng bước tới, áp lòng bàn tay của mình vào trán cô. Trán cô nóng hổi, cảm giác muốn bỏng tay. Lửa giận lại lần nữa phun trào. Anh cáu gắt: "Chị để ý cô ấy kiểu gì? Sốt cao đến vậy!"

"Tôi xin lỗi." Chị Trương không biện hộ cho mình, liên tục xin lỗi.

"Anh tức giận làm gì? Đâu phải lỗi của chị Trương." Con người này tính tình thật quái lạ.

"Anh thuê chị ta về để chăm sóc em, em bị bệnh tức là lỗi của chị ta." Lý do anh đưa ra rất rõ ràng.

"Thiếu gia nói đúng, tôi xin lỗi."

"Chị Trương không có lỗi, do tôi bất cẩn thôi." Song Ngư muốn ngồi dậy, tuy đang yếu nhưng thấy anh bắt nạt người khác thì nhịn không được, nhất định phải thay chị Trương đòi lại công bằng.

Biết tính cô bướng bỉnh, Mộc Thiên Yết không muốn đôi co tranh cãi nữa, xuống nước hạ giọng: "Được, được, chị Trương không có lỗi. Em nằm xuống đi."

"Rốt cuộc tại sao lại để bị sốt cao thế này?" Mộc Thiên Yết nhìn cánh tay đang truyền dịch của cô, ánh mắt đầy đau lòng. Song Ngư không thích kim tiêm, cô rất sợ thứ kim loại sắc nhọn này đâm vào người. Mộc Thiên Yết từng đưa Song Ngư đi khám sức khỏe tổng quát, lúc lấy máu xét nghiệm cô bướng lên bướng xuống, nhất định không chịu để y tá lấy máu.

"Tối qua gội đầu quên sấy tóc, chắc do vậy nên bị cảm lạnh." Song Ngư trả lời. Nếu tối qua Mộc Thiên Yết không gọi điện thì cô đã sấy tóc, sau đó đi ngủ, sáng ra đến công ty tiếp tục công việc. Từ đầu đến cuối, người có lỗi nhất chính là anh mới đúng! Song Ngư hằn học nhìn anh.

Trời sang thu trở lạnh, tính Song Ngư thì hay lơ đãng, không biết tự chăm sóc chính mình. Đáng lẽ anh nên nhanh chóng trở về Vạn Ngữ Sơn Trang thì cô chẳng xảy ra chuyện.

Đúng lúc này, bác sĩ và y tá bước vào, kiểm tra nhiệt độ cho Song Ngư, hỏi han vài câu xem tình hình hiện tại ra sao.

"Bác sĩ, cô ấy đã hạ sốt chưa?" Mộc Thiên Yết nóng ruột chất vấn.

Bác sĩ nhìn anh, trả lời: "Phu nhân đã hạ sốt rồi, truyền xong dịch thì có thể xuất viện, uống thuốc vài ngày sẽ khỏi. Thời tiết bây giờ rất dễ cảm lạnh, lần sau phải chú ý một chút."

"Không phải..." Dường như bác sĩ đã hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và cô. Song Ngư muốn đính chính lại nhưng Mộc Thiên Yết cố ý ngắt lời cô.

"Cám ơn bác sĩ." Anh tiễn bác sĩ ra tận cửa, "Tôi sẽ quan tâm cô ấy nhiều hơn!"

"Ngài và phu nhân mới chuyển đến đây sao?" Bác sĩ bình thường cũng hay đến tận nhà để khám bệnh, nhất là ở khu Vạn Ngữ Sơn Trang, nhưng chưa từng gặp Mộc Thiên Yết và Song Ngư bao giờ.

"Đúng vậy. Vợ chồng tôi mới tới, phiền bác sĩ chiếu cố thêm." Mộc Thiên Yết rất mặt dày đối thoại với vị bác sĩ kia.

Bác sĩ đưa cho anh tấm danh thiếp, giờ giấc nào cũng có thể liên lạc, cứu người là quan trọng. Mộc Thiên Yết nhìn danh thiếp, nhận thức được đây là bác sĩ Vạn. Nhưng anh không hy vọng sẽ làm phiền ông ta. Ai lại muốn bị bệnh bao giờ?

"Cám ơn."

Mộc Thiên Yết vừa trở vào thì Song Ngư liền chất vấn anh: "Sao anh không giải thích với bác sĩ?"

"Giải thích cái gì?"

"Tôi không phải phu nhân..." Song Ngư không biết nên nói sao nữa.

"Chị Trương về trước nấu bữa sáng đi. Truyền dịch xong tôi sẽ đưa cô ấy về."

"Vâng." Chị Trương lập tức đứng dậy rời khỏi.

"Này, anh có nghe tôi nói gì không?" Song Ngư biết anh đang cố đánh trống lảng, cô không dễ bỏ qua vậy đâu nhé!

"Này!"

"Em đang mệt, nhắm mắt ngủ một lát đi. Anh phải gọi điện." Mộc Thiên Yết chỉnh lại mền trên người cho cô. Lúc anh ra ngoài, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng của anh.

"Hoa Thiếu, hôm nay tôi không đến công ty. Cậu thay tôi..."

Mộc Thiên Yết hầu như chưa bao giờ bỏ bê công việc. Hồi cả hai hẹn hò, cũng chỉ có cuối tuần cô và anh mới ở cùng nhau. Ngày thường anh đều bận rộn, nhưng khi cô cần anh vẫn sẵn sàng đến bên cô. Bây giờ anh đã là người đứng đầu Hoa Thịnh, không thể tùy tiện như vậy. Huống hồ cô không còn là gì của anh nữa... Người thành đạt mỗi ngày kiếm ra rất nhiều tiền, vì vậy hầu như các doanh nhân chẳng hề nghỉ phép bao giờ.

Song Ngư có chút cảm động, nhưng cô thừa biết trọng lượng của cô trong lòng Mộc Thiên Yết chẳng là gì so với La Mạn Sa và Lưu Xán Linh.

n

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top