Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32: Nhạc chuông đặc biệt


Chương 32: Nhạc chuông đặc biệt

Edit: Thư Quân

Lưu Xán Linh nhìn đôi nam nữ kia, ước ao muốn chết!

Nhìn sang Mộc Thiên Yết âm u, mặt mày lạnh như băng, cô liền nhụt chí.

Khi nào thì cô cũng có thể cùng Mộc Thiên Yết ân ái như bọn Hoa Thiếu đây?

Ân ái?

Lưu Xán Linh bị ý nghĩ trong đầu làm sợ.

Chẳng lẽ, bọn họ thực sự là tình nhân?

Vừa nãy, thấy ánh mắt Hoa Thiếu nhìn Song Ngư, cô cho rằng Hoa Thiếu còn đang đeo đuổi Song Ngư.

Không nghĩ tới, vượt quá dự liệu của cô, người ta đã ở cùng nhau rồi.

Nhìn Hoa Thiếu thân mật cho Song Ngư ăn, dáng vẻ thật hạnh phúc, thật tình tứ.

Ước ao, ghen tị nha!

"Song Ngư, cô thật là có phúc, tìm được bạn trai chu đáo như thế!" Lưu Xán Linh nói. Cố ý liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh lò nướng kia!

"Khụ, khụ, cô cũng rất có phúc mà, tìm được người đàn ông mà tất cả phụ nữ trong thiên hạ này đều muốn gả, thực sự là phúc đời trước tích được!" Song Ngư cười híp mắt nói rằng.

Hả, nữ thần đang nói gì đấy?

Chẳng lẽ, đã chấp nhận anh?

Hoa Thiếu cực lực tiêu hóa lời Song Ngư mới vừa nói.

Cô đâu phủ nhận, đúng không?

A, nữ thần rốt cục thừa nhận anh rồi!

Oa oa oa, trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực rồi, hạnh phúc quá.

Người đàn ông nào đó dùng sức lật đồ ăn trên vĩ nướng, khí lạnh trên mặt dày đặc.

Dế mèn xung quanh không biết khi nào đã ngừng kêu, có lẽ là bị khí lạnh từ người đàn ông nào đó làm cho sợ nên trốn đi hết.

Song Ngư liếc cục băng kia, một mặt đắc ý.

Hừ, anh diễn thì tôi cũng diễn!

Tức chết anh!

Song Ngư hừ lạnh!

"Song Ngư, đợi lát nữa tôi lại nướng mực cho cô ăn nhé?"

Hoa Thiếu cười như một đóa hoa diễm lệ, tâm tình vui vẻ rõ mồn một.

"Hay lắm, tôi thích ăn mực nhất. Hoa Thiếu, anh thật tốt!" Song Ngư quăng một cái hôn gió cho Hoa Thiếu.

Hoa Thiếu muốn tan chảy rồi!

Máu sôi sục, quá hạnh phúc, chắc anh không bị xuất huyết não đâu! Ha ha!

Lưu Xán Linh thấy Hoa Thiếu vui vẻ, lòng cô tràn đầy ước ao, tràn đầy đố kị!

Mộc Thiên Yết đen mặt, không thèm nhìn Hoa Thiếu đang cao hứng!

Giữa hai lông mày xuất hiện mấy cái nếp nhăn.

Cô gái đáng chết này, đang khiêu chiến anh sao?

Khẩu vị thật sự không nhỏ, học được cách tán tỉnh đàn ông rồi!

Lá gan càng lúc càng lớn!

Xem anh trừng trị em thế nào!

Điện thoại của Song Ngư vang lên nhạc chuông hoạt hình.

Gay rồi, sao con trai lại gọi cho cô giờ này?

Song Ngư móc điện thoại trong túi ra, "Thật không tiện, tôi đi nghe điện thoại!" Bỏ đùi gà trong tay xuống, cô vội vàng đi tới một bụi cỏ.

"Alo."

"Mẹ ơi, mẹ, mẹ đang làm gì, tại sao mẹ nghe điện thoại chậm thế?" Bên kia đầu điện thoại, vang lên giọng non nớt của Văn Văn.

"Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, mẹ có nhớ tụi con không?" Tiếp đó là âm thanh nũng nịu của Đậu Đậu.

"Bảo bối của mẹ, vừa nãy mẹ có chút việc!" Song Ngư tận lực hạ thấp giọng, đưa điện thoại di động áp sát vào bên tai, rất sợ người khác nghe được.

"Hai bảo bối bé nhỏ, các con đang làm gì nào?" Hiện tại bên Mỹ đang là ban ngày, ở Trung Quốc đã sang thứ hai, nhưng Mỹ vẫn còn chủ nhật.

"Mẹ ơi, tụi con xem "Sói con vui vẻ"!"

"Mẹ ơi, sói kém cỏi quá, tại sao không bắt được cừu!"

"Đáng thương chỗ nào chứ. Cừu nhỏ sẽ không bị ăn thịt!" Lập trường của Văn Văn và Đậu Đậu không giống nhau!

"Nhưng mà không bắt được cừu, sói lớn sẽ đánh sói con!" Đậu Đậu vẫn quyết tâm đứng về phe sói.

"Em không muốn sói bắt cừu!" Giọng Văn Văn mang theo tiếng khóc nức nở, Đậu Đậu quá nhẫn tâm, tại sao có thể để sói bắt cừu!

"Anh muốn!" Đậu Đậu mặc kệ Văn Văn, bé thích sói hơn!

Không biết ba ba có giống sói không?

Mẹ nói ba đang ở chỗ rất xa, phải mất lâu lắm mới trở về.

Có phải khi sói bắt được cừu, ba sẽ về không?

Nhưng mà sói chẳng bao giờ bắt được cừu, đến lúc nào ba mới về đây?

"Được rồi, được rồi, hai con đừng tranh cãi nữa! Nói mẹ nghe, hai đứa có nghe lời ngoại hay không?" Song Ngư nhỏ giọng dụ dỗ hai tiểu bảo bối đang tranh luận không ngừng, mau chóng nói sang chuyện khác.

"Bà ngoại nướng bánh, ăn rất ngon!"

"Con ăn ba cái!" Văn Văn khoe chiến tích với mẹ.

Bà ngoại nói, ăn ba cái bánh, sẽ lớn lên rất nhanh.

Vì thế bình thường Văn Văn chỉ có thể ăn hai cái, ngày hôm nay ăn xong ba cái, mẹ khẳng định rất vui vẻ, khà khà!

"Tiểu bảo bối của mẹ thật ngoan, hôn một cái!"

"Mẹ ơi, mẹ có ăn bánh mì không?" Văn Văn hiếu kỳ hỏi mẹ, bé cho là mình ăn, mẹ chắc chắn cũng ăn!

"Hôm nay mẹ không ăn bánh mì, mẹ ăn đùi gà! "

"Mẹ ơi, con cũng muốn ăn đùi gà!" Văn Văn nghe xong, nước miếng muốn chảy xuống.

Bình thường cuối tuần, Văn Văn thích nhất được mẹ dẫn bé và Đậu Đậu đi ăn KFC, mỗi lần đều gọi hai cái đùi gà lớn.

"Ngoan, khi nào mẹ về sẽ mua cho hai đứa ăn nhé?" Song Ngư dịu dàng an ủi nhóc con tham ăn.

"Vâng, mẹ hứa nha!" Văn Văn tràn đầy chờ mong, thật hy vọng ngày mai mẹ sẽ trở về nha!

"Mẹ nhất định mua đùi gà cho hai bảo bối. Được rồi, mẹ còn có chút việc, lần sau lại nói chuyện điện thoại nhé?" Nhìn đám người phía xa, Song Ngư đành phải nhanh chóng cúp máy.

Hoa Thiếu thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô.

Còn có người đàn ông nào đó, cũng âm u nhìn cô.

Không thể tán gẫu quá lâu, bằng không người ta sẽ hoài nghi, Song Ngư nói "Tạm biệt", vội vàng trở lại.

"Là ai gọi đến vậy, cô nói chuyện có vẻ rất vui!"

Không nghĩ tới nữ thần còn có tính trẻ con, nhạc chuông là nhạc phim hoạt hình, đáng yêu quá!

Cô gái có tính trẻ con rất là lương thiện.

Hoa Thiếu đắc ý phát hiện điểm này.

Không giống mấy người phụ nữ kia, lúc nào cũng chỉ biết tiền và tiền.

Vẫn là nữ thần của anh đáng yêu, đẹp đẽ, đơn thuần lại thiện lương, ha ha!

"À, là bạn ở Mỹ gọi tới!" Song Ngư nhìn Hoa Thiếu cười xán lạn, lo lắng đáp.

Ha ha, ra vậy!

"Song Ngư tiểu thư khẩu vị thật nặng, yêu thích loại âm nhạc kỳ lạ!"

Hoa Thiếu đối với bạn gái thật tốt, Lưu Xán Linh trong lòng chua xót. Cảm giác mình không bằng một cô gái bình thường.

Đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại di động của Song Ngư, cô liền tức giận muốn nói móc một thoáng.

Trông xinh đẹp như vậy, khẩu vị lại kém, đi yêu thích nhạc chuông thiếu nhi, thật khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Lưu Xán Linh xem thường liếc Song Ngư.

Người chưa có con, sẽ không hiểu được niềm hạnh phúc khi nghe nhạc chuông thiếu nhi mà con mình yêu thích nhất.

Đương nhiên, Song Ngư chỉ cài nhạc chuông này cho hai đứa bé.

Người ta nói gì, Song Ngư cũng chẳng quan tâm.

P.s: Thương hai bé quá, không có ba. Mà ba bé thì không biết anh có tới hai đứa con. Nhìn anh thương chị như vậy, nếu biết chị sinh con cho anh, chắc thương chị và con không hết quá TT^TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top