Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37: Một người bạn tốt nhiều năm của em


Chương 37: Một người bạn tốt nhiều năm của em

Edit: Thư Quân

Một đêm chưa chợp mắt.

Người đàn ông nào đó căn bản không chịu để cho Song Ngư ngủ.

Hai thân thể dằn vặt một đêm.

Đến bốn giờ, anh mới bằng lòng ngừng lại, Song Ngư chìm vào giấc ngủ, cô mệt mỏi quá.

Khi đồng hồ báo thức vang lên hồi lâu, Song Ngư mới mơ màng tỉnh dậy.

Một trận đau nhức kéo tới giữa hai chân.

Tối hôm qua anh quá tham lam, anh không ngừng làm loạn trên người cô, còn thay đổi tư thế.

Đau nhức, toàn thân cô tê rần.

Song Ngư quay đầu, không thấy anh đâu.

Sao anh ta dư thừa năng lượng như vậy?

Trong nhà bếp có tiếng thái hành.

Anh ta lại giả làm người đàn ông nội trợ của gia đình.

Buồn ngủ quá, buồn ngủ quá! Song Ngư nằm trên giường ngáp vài cái, sau đó mới ngồi dậy, dụi dụi mắt đi tới nhà bếp.

Anh đang làm sủi cảo.

Hai ngày trước, Song Ngư có đi siêu thị mua bột làm bánh sủi cảo để trong tủ lạnh.

Anh băm thịt, thái hành xong cả rồi.

Đại cổ đông Hoa Thịnh, lần thứ hai làm bữa sáng trong nhà cô, thật bất ngờ phải không?

Sủi cảo trông rất được, không nhiều không ít, 18 nếp nhăn, so với người Đông Bắc, anh gói sủi cảo còn đẹp hơn.

Song Ngư buồn bực, người đàn ông này, từ khi nào lại "thông minh, khéo léo" như thế?

Dáng vẻ anh chăm chú, khiến người ta cảm động.

Hừ hừ, biểu hiện ở trên giường hoàn toàn khác nhau, trên giường anh quá mức hùng hổ.

Người đàn ông này, cuối cùng là có bao nhiêu mặt. Song Ngư không hiểu.

Lúc còn hẹn hò, anh thường mua bữa sáng và các loại đồ ăn vặt vị ô mai cho cô. Cô không biết anh có thể xuống bếp.

Cũng không thể trách, hồi đó, bọn họ không ở chung, mấy lần thân thể tiếp xúc thân mật, cũng là ở khách sạn.

Song Ngư nghiêng đầu, dựa vào cửa nhìn chằm chằm người đàn ông trong nhà bếp, nhìn đến xuất thần.

"Bảo bối, tối hôm qua mệt mỏi không, anh làm xong cho em ăn ngay đây!" Anh lưu manh nhìn cô gái nhỏ tóc tai bù xù, ánh mắt vô cùng ám muội.

Ặc, Song Ngư mau chóng quay đầu đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị đánh răng, rửa mặt.

Tối hôm qua mệt mỏi không? Anh biết rõ ràng, cô bị anh dằn vặt muốn chết. Xương cốt muốn tan vỡ rồi, không mệt mới là lạ.

Tên vô lại, chết tiệt.

Song Ngư âm thầm thóa mạ người đàn ông nào đó.

Cô mạnh mẽ đem bọt kem đánh răng trong miệng nhổ xuống nước.

Trông không thục nữ tí nào!

Hừ, gặp phải tên chết tiệt, cô thục nữ để làm gì?

Chẳng lẽ để mặc anh sắp xếp.

Ặc, tối hôm qua cô đã mặc anh làm mấy cái động tác xấu hổ kia.

Mất mặt quá, Song Ngư dùng sức giậm chân một cái.

"Bảo bối, em đang tập thể dục sao?"

Anh đem hai bát sủi cảo nóng hổi đặt trên bàn, quay đầu lại liền nhìn thấy cô gái nhỏ trong miệng chứa đầy bọt kem đánh răng, cái chân thì dùng sức mà đạp sàn nhà.

Mộc Thiên Yết ôm eo Song Ngư từ phía sau. Cô gái nhỏ của anh quá đáng yêu, vận động như tối hôm qua sau này sẽ còn lặp lại nữa, lẽ nào cô muốn giẫm nát sàn nhà mới chịu, khà khà.

A!

Chân anh bỗng bị cái chân kia mạnh mẽ đạp lên.

Song Ngư ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, quay đầu căm giận trừng mắt Mộc Thiên Yết.

Hừ, cô đánh răng cũng muốn ăn đậu hủ hả, quá đáng ghét rồi! Không cho anh biết tay anh sẽ không chịu chừa!

Mộc Thiên Yết nhìn cô, bọt kem chảy xuống dưới cằm, trông cô thật buồn cười, ha ha.

Thấy anh nhếch miệng cười to, Song Ngư càng tức giận."Cười cái gì mà cười?" Ngữ khí mơ hồ không rõ, bởi vì cô đang ngậm đầy bọt kem đánh răng.

"Được được được, không cười thì không cười, em tiếp tục đi ha!" Mộc Thiên Yết buông eo cô ra, buồn cười đến bàn ngồi.

Đột nhiên anh cảm giác buổi sáng như vậy thật là tình thú.

Mộc Thiên Yết si ngốc nhìn bóng lưng yêu cầu trong nhà vệ sinh.

Nếu như mỗi ngày đều có thể như vậy thì thật tốt, thật hạnh phúc.

Nhưng khiến mẹ anh chấp nhận cô, vấn đề này liệu có giải quyết được không?

Không biết.

Tuy nhiên, anh sẽ không buông cô ra nữa.

Mộc Thiên Yết trầm mi suy ngẫm.

Cô rửa mặt xong xuôi, giẫm dép đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.

Thơm quá đi!

Trong bát còn có vài con tôm, mùi thơm phân tán, Song Ngư ngoan ngoãn dùng sức ngửi một cái, dáng vẻ thật thỏa mãn.

"Ăn nhanh lên, lát nữa phải đi làm!" Mộc Thiên Yết nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ, nếu không phải vì sợ cô mệt không thể rời giường, anh đã ăn sáng khi trên đường tới tập đoàn.

Song Ngư chu mỏ liếc anh, "Gấp cái gì, tôi mệt chết rồi!"

Sau đó cô ngáp một cái, bộ dạng thiếu ngủ.

Đều tại anh, hại cô tối hôm qua chỉ ngủ ba tiếng.

Khốn kiếp!

Mộc Thiên Yết cân nhắc, "Nếu không, ngày hôm nay em đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi, buổi tối chúng ta tiếp tục?"

Ặc.

"Anh đi chết đi!"

Buổi tối? Buổi tối cái đầu anh.

Tan làm cô sẽ về nhà ngủ bù!

Bị anh dằn vặt muốn chết luôn rồi.

Song Ngư cúi đầu ăn sủi cảo.

Khóe môi Mộc Thiên Yết cong lên, ánh mắt ôn hòa nhìn cô.

Điện thoại Mộc Thiên Yết vang lên.

"Alo, anh họ, hôm nay em đến tập đoàn anh làm việc đó!" Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.

"Ừ!" Mộc Thiên Yết ngắn gọn đáp một tiếng.

Em họ của anh, cũng chính là cháu gái ruột La Mạn Sa - La Tiểu, mới tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng nào đó bên Úc, vừa trở về nước.

Trước đó La Tiểu đã nói với anh, tốt nghiệp xong muốn về Hoa Thịnh làm thư ký một thời gian, tăng thêm kinh nghiệm.

Ba La Tiểu cũng đồng ý cho La Tiểu đi làm. Đối với nghề nghiệp tương lai của con gái, La Húc hi vọng con gái rèn luyện ở vị trí thư ký hai năm, sau này sẽ dự định tiếp. Hoa Thịnh là tập đoàn lớn đứng nhất nhì ở Quảng Châu, có thể học hỏi kinh nghiệm ở đây, tương lai ra ngoài xin việc làm cũng không thành vấn đề.

"Ai vậy, hôn thê của anh?"

Song Ngư dựng thẳng lỗ tai, nghe được trong loa là giọng nữ, cô không chút do dự liền hoài nghi là Lưu Xán Linh gọi tới.

Sáng sớm, ngoại trừ bạn gái hoặc vợ, làm gì cô cô nào gọi điện cho anh đây?

Mộc Thiên Yết mới vừa cúp điện thoại, liền nghe cô gái nhỏ hỏi như vậy, không vui nhíu mày.

"Người gọi điện thoại là người bạn em quen đã lâu năm đấy!" Giọng Mộc Thiên Yết trầm thấp.

Hả?

Cô còn bạn ở Quảng Châu? Ngoại trừ Bội Bội, cô không nghĩ ra cái tên nào khác.

Song Ngư tỏ rõ vẻ hiếu kỳ, "Ai vậy?"

"Đến tập đoàn sẽ biết!" Anh một chữ quý như vàng, không chịu tiết lộ.

Hứ, nói bây giờ không được sao? Thừa nước đục thả câu! Lập dị!

Song Ngư khinh bỉ liếc anh.

google._^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top