Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 72: Có anh ở đây, không phải sợ


Chương 72: Có anh ở đây, không phải sợ

Chát!

Khỉ ốm tát Song Ngư, ngay bên mặt bị sưng do Lưu Xán Linh tát hồi trưa.

Vết thương cũ còn chưa khỏi, lại tiếp tục xuất hiện vết thương mới.

Song Ngư đau đến suýt chút nữa ngất đi.

Cô cảm thấy một bên mặt của mình bị đánh bay.

Cô quá xui xẻo, một ngày bị tát tới hai lần.

Song Ngư vuốt mặt đau rát, căm tức khỉ ốm. Con ngươi cô dừng lại ở cái ghế bên cạnh.

Nói thì chậm, nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, cô đột nhiên đứng dậy tóm lấy cái ghế, dùng sức ném về phía khỉ ốm.

Bởi vì cửa không khóa, Song Ngư tiếp tục chạy ra ngoài.

Khỉ ốm đuổi theo.

Rầm.

Khỉ ốm bỗng ngã xuống đất.

Hắn ta đột nhiên bị ăn một đấm, hai răng cửa bị gãy, khóe miệng đầy máu.

Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn lạnh lùng, âm u trừng mắt nhìn hắn, trong mắt lóe lên tia giết chóc.

Trời sinh anh có một luồng khí lạnh lùng, áp bức người khác muốn nghẹt thở.

Khỉ ốm ngã trên mặt đất, bưng mặt đau đớn, "Mày là ai, đừng lo chuyện bao đồng!"

Bốp.

Mộc Thiên Yết lôi khỉ ốm trên đất lên, tàn nhẫn đấm thêm một quyền. Cú đấm này khiến khỉ ốm bất tỉnh tại chỗ.

Song Ngư thấy khỉ ốm ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn về phía Mộc Thiên Yết, đột nhiên oa một tiếng nhào tới trong lồng ngực của anh, oan ức hô một tiếng "Thiên Yết!"

Mộc Thiên Yết nghe thế thân thể liền run lên, nếu như anh nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Song Ngư gọi anh như vậy sau khi cô trở về Quảng Châu.

Gương mặt tối tăm của Mộc Thiên Yết nhu hòa không ít.

Một tiếng gọi này thôi, liền đủ để hòa tan cơn phẫn nộ vừa nãy.

Anh ôm lấy người trong ngực, vỗ nhẹ phần lưng Song Ngư, ôn nhu nói, "Ngư nhi, có anh ở đây, không phải sợ!"

Song Ngư tưởng rằng đêm nay cô khó thoát khỏi kiếp nạn này, không nghĩ tới Mộc Thiên Yết đúng lúc xuất hiện.

Thật không dám tưởng tượng, nếu như Mộc Thiên Yết không đến đây, đêm nay cô sẽ gặp phải chuyện gì.

Song Ngư ôm chặt Mộc Thiên Yết, con ngươi phủ đầy nước mắt.

Giờ khắc này, cái ôm của Mộc Thiên Yết chính là nơi an toàn nhất của cô.

Lồng ngực kiên cố khiến cô cảm thấy ấm áp và chân thật.

Ôm người đàn ông này, có chút cảm giác "tuyệt xử phùng sinh" (có đường sống trong chỗ chết).

Thân thể Song Ngư vì sợ hãi mà hơi run.

Mộc Thiên Yết ôm lấy Song Ngư, nhìn mặt đất bừa bộn, đó là đồ ăn mà Song Ngư đã mua về từ siêu thị.

Đêm nay anh từ chối lời mời của Lưu Xán Linh, từ chối La Mạn Sa, đến chỗ Song Ngư, chính là vì anh không yên lòng. Trưa nay, cô bị Lưu Xán Linh tát, anh lo lắng Song Ngư sẽ không chăm sóc tốt bản thân.

Lúc anh ở dưới lầu, liên tục gọi điện thoại cho cô, nhưng không ai nghe máy, anh linh cảm có chuyện không lành.

Vội vã lên trên, nhìn thấy một đống hỗn loạn. Mộc Thiên Yết bất an, vốn muốn tìm chủ nhà trọ rồi mới quyết định, ai ngờ sát vách có tiếng nam nữ cãi cọ, Mộc Thiên Yết nhìn thấy người đàn ông đuổi theo sau Song Ngư. Nắm đấm răng rắc kêu, một quyền liền đấm bay hai cái răng cửa của khỉ ốm, quyền thứ hai liền đem hắn ta đánh ngất ngã xuống đất.

Mộc Thiên Yết nhẹ nhàng đẩy ra người trong lòng, móc điện thoại di động trong túi, gọi tới một số.

Sau năm phút, một đội cảnh sát cấp tốc xuất hiện ở hành lang tầng 6.

"Mộc tiên sinh, chúng tôi đem phạm nhân đi, phiền ngài và vị tiểu thư này theo chúng tôi lấy lời khai!"

Vừa nãy nhận được điện thoại của cục trưởng, ra lệnh cho bọn họ hoả tốc chạy tới nhà trọ tiểu khu tầng 6, nói là có phần tử bất hợp pháp cần được bắt giữ.

Cục trưởng tự mình hạ lệnh, không ai dám qua loa, võ trang đầy đủ vội vã tới đây.

Chỉ thấy một người đàn ông thoi thóp nằm trên mặt đất.

Cảnh sát trong lòng thán phục, Mộc Thiên Yết ra tay không khác gì cảnh sát chuyên nghiệp, hầu như một chiêu mất mạng, đủ tàn nhẫn!

y3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top