Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa đào nở rộ cả một rừng đất trời, trên mặt đất toàn một màu hồng của cánh hoa. Một thiếu nữ ăn vận xiêm y tì nữ, hớt hải chạy xung quanh tìm kiếm.

"Thiếu chủ, người ở đâu rồi? Đại phu nhân cho gọi người!"

Từ mặt đất, một nam hài rũ cánh hoa uể oải ngồi dậy. Hóa ra là do cậu đã nằm ở đây rất lâu, hoa đã rơi thành một lớp dày phủ kín, khiến tì nữ kia không thể tìm thấy cậu.

"Thiếu chủ, đại phu nhân mới làm xong món Hoa quế cao, gọi người tới nếm thử." Nữ tì Tiểu Liên giúp cậu phủi hoa trên tóc và quần áo, nhanh nhẹn kéo cậu dậy.

Nam hài khoảng mười một, mười hai tuổi, tóc dài đen như mực, hơi rối rũ ở đầu vai. Ngũ quan như tranh họa cùng với da trắng môi đỏ, nhưng nhờ cặp mắt dài, sắc mảnh nên tuy chưa trưởng thành cũng không khiến người khác nhìn lầm cậu là nữ nhi. Ngoại trừ Tiểu Liên ở bên Ngạo Phong từ nhỏ, hạ nhân bình thường lần đầu được phân tới hầu hạ thiếu chủ còn nghĩ cậu là một chủ nhân khó hầu hạ. Cặp mắt sắc khiến cậu khi không cười nhìn rất lạnh lùng, kiêu ngạo.

"Ngươi đừng ồn nữa, món điểm tâm nào do đại phu nhân làm không cháy khét thì cũng chưa chín." Ngạo Phong làu bàu nói, lại ngáp một cái rồi mới chậm chạp bước đi.

Đại phu nhân tên là Bạch Ngọc Lan, vốn không phải mẹ đẻ của cậu. Đại phu nhân xuất thân từ hoàng tộc, thân phận cao quý. Thiên Hành Cung vốn không phải chính đạo, cũng không thuộc ma giáo, nhưng căn cơ sâu xa không thế lực nào dám trêu chọc. Một phần là vì Thiên Hành cung vốn do hoàng tộc lập ra để giữ cân bằng các thế lực trên giang hồ, cho đến nay vẫn duy trì liên hôn với hoàng gia. Còn mẹ đẻ của cậu là một hiệp nữ giang hồ, thế nhưng đã mất từ lâu vì bạo bệnh. Kỳ thực Ngạo Phong là con thứ ba, trước cậu còn một tỷ tỷ và một huynh trưởng. Tỷ tỷ là do đại phu nhân thân sinh, còn huynh trưởng là đại ca ruột cùng mẹ với Ngạo Phong. Thế nhưng cả huynh trưởng và mẫu thân cậu đều đã qua đời. Nếu là những nhà khác, thứ tử mất mẹ đẻ lúc nào cũng phải chịu thiệt, thế nhưng Ngạo Phong lại khác. Đại phu nhân tính tình ôn hòa, trước đây ra ngoài gặp nạn được thân mẫu của Ngạo Phong cứu. Bởi vậy khi thân mẫu cậu qua đời, đại phu nhân hết lòng quan tâm đối xử với cậu, không để cậu chịu chút thiệt thòi nào.

Lại đi chậm mấy thì cũng đến nơi. Thiên Âm Điện là nơi ở của đại phu nhân, trang trí nhã nhặn nhưng từng món đồ đều xa hoa, giá trị liên thành. Ngạo Phong bước lên cầu mộc đi qua hồ sen, giữa hồ là đình quán. Đại phu nhân ngồi trong đình, cười với tay đón Ngạo Phong ngồi xuống bên cạnh mình.

"Sao lâu thế con mới tới? Quế hoa cao ta làm đã nguội mất rồi. Mau, tới nếm thử." Nói rồi nàng cầm đĩa điểm tâm đưa tới trước mặt Ngạo Phong.

Ngạo Phong không khách khí, cầm một chiếc lên cắn thử. Vỏ bánh hơi sống, thế nhưng nhân bên trong đã chín nhuyễn. Ngoài sống trong chín, kỹ năng này không phải ai cũng có thể tùy tiện làm được.

Ngạo Phong nhìn đến ánh mắt háo hức của đại phu nhân, không nỡ nói thật, mà nếu khen thì lại hơi quá, nên đành nói sang chuyện khác:

"Phu nhân, sao con không thấy tỷ tỷ? Tỷ ấy đi đâu rồi?"

Lúc này, một tiếng nói thanh thúy vang lên từ phía sau, ngắt lời cậu: "Ta vừa luyện công trở về, đâu như tiểu tử nhà ngươi cả ngày rảnh rỗi?!"

Một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, khinh công bất phàm, nhẹ nhàng đạp lên những đóa hoa sen bay tới. Trang dung kiều diễm, mặt mày có sáu, bảy phần tương tự Ngạo Phong, chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của cậu, Ngạo Cầm Thanh. Trời se lạnh thế này mà trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, không biết đã luyện công bao lâu rồi.

Đại phu nhân hiền lành đưa khăn tay cho nàng lau mặt. Ngạo Phong nhướn đôi mắt dài sắc sảo, chống cằm nhìn nàng đáp:

"Ta cũng không có lòng trở thành cung chủ. Tỷ tỷ chăm chỉ luyện công, tương lai trở thành cung chủ Thiên Hành Cung. Ta phụ trách nhàn tản."

"Ngươi...!" Ngạo Cầm Thanh lắc đầu, đang định nói tiếp thì Ngạo Phong đã đứng lên cáo từ:

"Phu nhân biết tỷ luyện công mệt mỏi, đặc biệt làm Hoa quế cao cho tỷ. Tỷ tỷ mau ăn cho nóng. Ta có việc đi trước."

Nam hài nhanh chóng đứng dậy định chuồn, Ngạo Cầm Thanh gọi cậu lại:

"Phong Nhi, đệ không phải nói muốn nuôi một con vật nhỏ sao?" Nàng ra hiệu cho thị nữ bên người mang lên một chiếc lồng, lại nói tiếp: "Khi nãy luyện công trong vườn đào ta vô tình bắt được con chim hoàng yến này. Nếu đệ thích thì hãy mang về, nuôi làm cảnh cũng được."

Trong chiếc lồng sắt là một chú chim nhỏ lông vàng óng, trên lưng còn lẫn vài chiếc lông xanh biếc. Nó trưng đôi mắt to tròn như hai hạt đỗ nhìn Ngạo Phong, khiến cậu ngay lập tức gật đầu: "Ta rất thích, cảm ơn tỷ tỷ."

Ma ma bên người đại phu nhân cũng hiểu ý lấy vài chiếc bánh Hoa quế cao trên đĩa gói vào một chiếc túi vải, ân cần đưa cho Ngạo Phong. Đại phu nhân cười nói:

"Đây là phần bánh của con, cầm về rồi ăn nhé."

Ngạo Phong không thể từ chối, đành tiện tay nhét bánh vào tay áo, cầm lồng chim vui vẻ trở về. Từ Thiên Âm Điện về Thanh Vân Các, nơi ở của cậu cũng khá xa, cậu dẫn thị nữ Tiểu Liên đi tắt qua vườn đào. Ngạo Phong thực thích chú chim này, tay giơ chiếc lồng lên cao, vừa đi vừa trêu chọc nó. Tiểu Liên vừa đi phía sau vừa gọi:

"Thiếu chủ! Thiếu chủ ngài đi chậm một chút!"

Tiểu Liên không biết võ công, tự nhiên không theo kịp bước chân của Ngạo Phong. Ngạo Phong tuy không để tâm tư vào võ học, nhưng cậu thiên phú cực cao. Thân là thiếu chủ Thiên Hành Cung, dù không muốn cũng bị đốc thúc tập võ từ nhỏ. Thế nhưng dù vậy, Ngạo Phong vẫn là tâm tính trẻ con. Mải trêu chọc chú chim hoàng yến khiến cậu vấp phải rễ cây đào trồi lên khỏi mặt đất. Tuy hạ bàn vẫn ổn chưa ngã, nhưng lồng chim đã bị rơi xuống đất, khiến nắp lồng bật ra.

"A!" Ngạo Phong ngẩn ngơ nhìn chú chim được tự do bay ra ngoài. Lúc này Tiểu Liên cũng chạy đến, thở không ra hơi oán giận nói:

"Thiếu chủ hãy kệ nó đi, chỉ là một con chim tùy tay bắt không đáng tiền. Nếu không phải Nhị phu nhân mất sớm, làm sao có thể để mẹ con Đại tiểu thư dùng những thứ lông gà vỏ tỏi này mua chuộc... a!"

Tiểu Liên bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Ngạo Phong, lập tức ngậm miệng. Hạ nhân trong viện luôn đánh giá thiếu chủ của họ là một chủ nhân tốt, thoải mái rộng lượng, không bao giờ đánh mắng hạ nhân. Thế nhưng sinh ra đã ở địa vị hơn người, cao ngạo vốn ở trong xương cốt, dù còn nhỏ tuổi nhưng Ngạo Phong làm sao có thể là quả hồng mềm mặc người nắn bóp.

"Đại tiểu thư là thân phận gì, đến lượt ngươi nói chuyện sao?"

"Nô tì biết sai, xin thiếu chủ thứ tội!" Tiểu Liên sợ hãi, vội vàng quỳ xuống.

Ngạo Phong không để ý đến nàng, vận khinh công đuổi theo chim hoàng yến. Đuổi theo một lúc, không biết đã ra khỏi vườn đào từ bao giờ. Nơi này hoang vu không người qua lại, cây cối um tùm, u ám không đón được ánh mặt trời. Thiên Hành Cung địa phận rộng lớn, có những nơi cậu chưa từng đặt chân đến. Vài lần tưởng như có thể bắt được chim hoàng yến mà vụt mất, khiến cậu càng hiếu thắng, kiên trì muốn đuổi theo nó bằng được.

Trước mắt là một tòa nhà lớn bằng đá kì lạ, kín mít không lối ra vào, chỉ duy độc trên tầng cao nhất có một lỗ thông gió nhỏ. Chú chim bay lượn vài vòng, rồi phi thằng vào lỗ thông gió.

Ngạo Phong than nhẹ một tiếng, thất vọng nghĩ đã đánh mất chú chim nhỏ mình thích. Tòa nhà này cậu chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa lại kín bưng không lối ra vào. Cậu không thể vào trong để bắt nó được.

Tuy là nghĩ vậy, Ngạo Phong vẫn không khỏi muốn ngó vào lỗ thông gió kia nhìn xem. Sát tường là một cây cổ thụ lớn, cành cây vừa lúc đâm ra đến phía dưới lỗ thông gió. Cậu vận khinh công nhảy lên cành cây, thế nhưng vẫn hơi thấp, phải kiễng chân mới có thể ló mặt vào xem.

"A!" Ngạo Phong kinh hãi hô lên, xém chút ngã ra sau. Bên trong lỗ thông gió, một đôi mắt cũng kinh ngạc nhìn cậu.

"Ngươi là ai? Tại sao lại ở trong này?"

Người đó không trả lời, chỉ giương mắt nhìn cậu. Lỗ thông gió chỉ nhỏ bằng bàn tay người lớn, chỉ có thể thấy nửa mặt người bên kia. Người đó gương mặt lấm lem, lẫn cả bùn đất và máu khô, thế nhưng vẫn có thể nhận ra là một thiếu niên tầm mười sáu tuổi. Dưới lông mày kiếm là hai mắt sáng quắc, giống như con báo hoang cậu từng gặp khi cha đưa cậu và tỷ tỷ lên núi luyện công.

"Đây là nơi nào?" Cậu nhíu mày tiếp tục hỏi, nhưng vẫn không thấy hắn trả lời.

"Vậy ta hỏi ngươi lần nữa." Chưa từng có ai dám phớt lờ cậu như thế, khiến kiên nhẫn của cậu đã đến giới hạn. "Ngươi có thấy một con chim hoàng yến bay vào trong này không?"

Đến lúc này, Ngạo Phong rốt cuộc cũng nghe thấy hắn nói gì đó, nhưng thanh âm không rõ, kèn kẹt giống như tiếng dây đàn bị hỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top