Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Tinh đến bắt mạch cho Ngạo Phong. Hắn cũng không lảng tránh, trực tiếp giải thích độc tính hung hiểm, không thể giữ lại thị giác và vị giác của cậu, hơn nữa dạ dày cũng bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Cơ thể cũng theo đó mà suy yếu nên rất khó giữ được thân nhiệt, sẽ thường xuyên bị hàn khí xâm nhập, mùa đông lạnh giá như này sẽ vô cùng khó chịu.

Ngạo Phong chỉ lẳng lặng nghe, một lúc sau mới than nhẹ:

"Một tì nữ như Tiểu Liên mà lại có thể sở hữu thứ độc đến điện chủ Dược Điện đến tên còn không biết, chứ chưa nói đến thuốc giải."

Trân Châu ở một bên nghe được, sợ hãi thốt lên:

"Chẳng lẽ phía sau ả có ai đó..."

Lý Tinh chỉ quan tâm đến bệnh tình của thiếu chủ, những thứ khác hắn không muốn dính líu, cũng không quan tâm. Hắn sắp xếp hòm thuốc rồi cáo lui, vừa ra đến cửa thì cảm thấy một cơn gió lạnh thốc qua người, đến khi ngoái lại đã thấy một thiếu niên áo đen, lưng khoác trường kiếm đi thẳng vào phòng ngủ của thiếu chủ. Lý Tinh nhận ra đó là Đệ Nhất Ảnh của thiếu chủ, hình như được thiếu chủ đặt tên là Dạ.

Lý Tinh ở Dược Điện nghe được chuyện sau khi người của hắn nghiệm thi tì nữ Tiểu Liên xong, xác của nàng ta đã biến mất. Hắn nhìn Dạ một thân sát khí nồng đậm, bất giác hiện lên suy nghĩ không biết chuyện này có liên quan đến Dạ hay không.

Dạ bước vào phòng đã thấy nóng hầm hập, trong phòng đặt hai lò than sưởi. Ngạo Phong ngồi dựa trên giường, trong tay còn cầm một lò sưởi nhỏ, nửa người dưới vẫn ở trong chăn bông. Mái tóc đen như dòng suối xõa xuống vai, càng khiến khuôn mặt tinh xảo của cậu trở nên trắng nhợt bệnh trạng. Đôi mắt không còn ánh sáng, khiến Ngạo Phong nhìn giống như búp bê hơn là một người sống.

Không ai khi mới biết được bản thân trở thành một nửa phế nhân mà có thể giữ được sự bình tĩnh, nhất là Ngạo Phong chỉ mới là một hài tử chưa thành niên. Sự bình lặng của cậu khiến Dạ kinh ngạc, thế nhưng trên hết là đau lòng.

Đúng lúc này, Ngạo Phong xốc chăn lên xuống giường. Trân Châu tiến đến muốn đỡ Ngạo Phong, thế nhưng lập tức bị cậu đẩy ra.

"Đừng chạm vào ta."

Cậu đi rất chậm, lần theo trí nhớ tránh đi các vật dụng trong phòng để ra ngoài. Dạ thấy vậy liền kéo chiếc ghế Lý Tinh vừa ngồi sang một bên, để không vướng lối đi của cậu. Ngạo Phong chậm rãi bước từng bước, cậu theo bản năng muốn vươn tay ra để dò đường, thế nhưng cảm thấy như vậy hẳn là trông rất thảm hại nên lại cố gắng kiềm chế mà bỏ tay xuống. Thế nhưng đâu phải thứ nhỏ nhặt nào lẽ ra luôn hiển hiện trước mắt đều được ghi nhớ vào trong đầu. Ngạo Phong vấp ở bậu cửa, một cánh tay rắn chắc giữ cậu lại nên mới không ngã xuống.

Ngạo Phong đẩy hắn ra. Người kiêu hãnh như cậu không bao giờ chấp nhận bản thân lại trở nên chật vật như thế này. Cậu bước ra ngoài hiên, đập vào là không khí lạnh lẽo, bởi vì không nhìn thấy gì khiến những cảm quan còn lại càng trở nên nhạy bén hơn. Cậu cảm nhận được rõ ràng bông tuyết trượt qua má, đậu vào cổ áo. Tai cậu nghe rõ tiếng gió thổi, tiếng những cành cây lao xao, tiếng người rì rầm rất nhỏ. Thế giới vẫn muôn màu như vậy, chỉ có cậu từ nay sẽ không giống như trước.

Phía trước là bậc thềm để đi xuống sân, nhưng cậu không thể nhớ chính xác là cần phải đi thêm bao nhiêu bước, rồi dưới thềm có bao nhiêu bậc thang.

Cứ đi tiếp thì sẽ tiếp tục ngã thôi. Chỉ từ trong phòng ra ngoài đã như vậy, chứ đừng nói đến nơi nào xa xôi. Cậu làm sao mà tới được?

Ngạo Phong lùi lại một bước, rồi quay lại trong phòng.

Từ hôm đó, Ngạo Phong không bước ra ngoài nửa bước. Đại phu nhân ngày nào cũng đích thân đến, nhưng cậu đều tránh không gặp. Quãng đường dài nhất cậu có thể tự mình đi được là từ phòng ngủ đến thư phòng, thế nhưng đến thư phòng mà lại không thể đọc sách thì cũng đâu có ý nghĩa gì nữa. Thế nhưng nếu không tới đây, cậu cũng chẳng thể làm gì hoặc đi đâu khác.

Ngày nào Ngạo Phong cũng ngồi bất động trong thư phòng, cố gắng duy trì những thói quen của bản thân trước đây. Cậu chẳng thể tự phân biệt ngày đêm, chỉ đợi đến khi Trân Châu nhắc cậu đã đến giờ ăn cơm hoặc nên nghỉ ngơi, Ngạo Phong lúc này mới à một tiếng, rồi chậm chạp đứng lên.

Cứ như vậy vài ngày, một buổi chiều khi Ngạo Phong đang ngồi trên ghế trường kỷ, cậu nghe tiếng cửa chính mở ra. Trước đây cậu ít khi để ý đến những âm thanh vụn vặt này, nhưng hiện nay không hiểu là do thính lực đã tốt hơn trước hay do không còn nhìn thấy nữa, mà những âm thanh nhỏ nhặt này cứ không ngừng chui vào tai cậu. Cậu nghe thấy có người đến gần mình rồi cung kính quỳ xuống.

"Chủ nhân."

Ngạo Phong nghe tiếng hắn mới ngẩn ra, nhớ lại đã vài ngày nay không thấy hắn. Chóp mũi cậu ngửi thấy mùi máu pha lẫn mùi thuốc trị thương nồng nặc, khiến cậu không khỏi nhíu mày.

"Ngươi đã đi đâu vậy? Cả người toàn là vết thương."

Dạ nghĩ hắn đã che dấu rất tốt, bước chân và hơi thở cũng giữ ổn, thế nhưng chủ nhân vẫn phát hiện ra hắn bị thương.

"Hồi chủ nhân, thuộc hạ đến Hình Đường chịu phạt."

"Vì tội gì?"

Dạ dập mạnh đầu xuống đất, nghẹn ngào đáp:

"Thuộc hạ không thể bảo vệ chủ nhân, không hoàn thành trách nhiệm, tội đáng muôn lần chết."

Đối với ảnh vệ, thất trách khiến chủ nhân rơi vào nguy hiểm sẽ phải nhận lấy cái chết. Nếu chủ nhân nhân từ muốn giữ lại mạng sống kẻ đó, thì cũng phải chịu cực hình liên tục bảy ngày bảy đêm. Đệ Nhất Ảnh thì lại càng phải chịu tra tấn gấp bội. Dạ vừa lết ra khỏi Hình Đường liền trở về Tây Viện xử lý vết thương qua loa một chút, tắm rửa thay đổi y phục rồi lập tức tới tìm người hắn luôn tâm tâm niệm niệm.

"Ta đã nói chuyện này không liên quan đến ngươi. Là ta để người cho ngươi uống thuốc an thần, cho phép ngươi nghỉ ngày hôm đó." Ngạo Phong nghĩ rằng nếu là cậu trước đây thì sẽ nổi giận vì bị thuộc hạ qua mặt. Thực tế cậu đã luôn cáu giận với Dạ, nhưng hiện tại lại cảm thấy quá mệt mỏi, phiền chán.

"Thôi..." Cậu rũ mắt, ngón tay vuốt qua hoa văn trên lò sưởi tay. "Tùy ngươi muốn làm gì cũng được." Cậu không quản, cũng không đủ sức để quản hắn.

Ngạo Phong giống như một cái xác đã bị rút hết linh hồn, không còn một chút dáng vẻ của cậu bé kiêu ngạo và hoạt bát trước đây nữa. Mùa đông trời nhanh tối, dưới ánh sáng mờ của buổi chiều tà khiến nửa người cậu như giấu trong bóng tối, càng thêm ảm đạm tiêu điều. Thà rằng Ngạo Phong khóc lóc giận dữ hoặc điên cuồng tìm cách trả thù, Dạ sẽ tìm được cách để an ủi cậu. Thế nhưng nhìn cậu thế này, trái tim hắn đều nát. Hắn bò đến bên chân cậu, không kiểm soát được mà khóc lên nức nở.

"Chủ nhân! Chủ nhân... thuộc hạ sai rồi... Thuộc hạ chỉ là... không thể tha thứ cho bản thân... Chủ nhân... xin người đừng như vậy... chủ nhân!.."

Hắn vừa khóc vừa nghẹn ra những câu vô nghĩa, một tay lại run rẩy nắm chặt lấy vạt áo cậu. Ngạo Phong vốn muốn đẩy Dạ ra, thế nhưng không hiểu vì sao cuối cùng lại mặc hắn. Cho đến khi trời tối, Trân Châu vào phòng thắp đèn mới thấy Ngạo Phong vẫn đang ở trên ghế tràng kỷ, còn Đệ Nhất Ảnh vốn mất tích mấy ngày nay đã ngất đi bên chân cậu, tư thế có chút kỳ quái. Đầu hắn gục trên ghế, tay lại túm chặt vạt áo Ngạo Phong.

Mặt hắn vùi bên chân cậu nên Trân Châu không thể nhìn thấy những vệt nước mắt còn chưa khô trên đó. Thế nhưng nàng biết, nếu Dạ đại nhân đã trở lại, vậy thì bên người thiếu chủ liền không còn chỗ của nàng nữa. Nàng yên lặng dọn bàn ăn, sau đó ra ngoài khép cửa lại. Kỳ thực khi Trân Châu còn chưa bước vào, Dạ đã tỉnh lại, thế nhưng hắn quá mức luyến tiếc sự gần gũi hiếm có này với chủ nhân, cho nên vẫn không muốn dậy. Thế nhưng hiện tại dạ dày của Ngạo Phong bởi vì độc tính mà đau đớn, khiến hắn không dám chậm trễ thời gian dùng bữa của cậu.

"Chủ nhân, để thuộc hạ hầu hạ chủ nhân dùng bữa."

Ngạo Phong lúc này mới hừ một tiếng, chế giễu hắn: "Mít ướt!"

Dạ nghe vậy hai tai nóng bừng, hắn ấp úng đáp:

"Thuộc hạ không biết nữa, trước đây chưa từng như vậy..." Hắn giống như con rối, tất cả hỉ nộ ái ố đều bị chủ nhân nắm trong tay, có thể vì thấy cậu mỉm cười mà vui mừng cả ngày, cũng vì cậu bị tổn thương mà đau thấu tim gan.

Hắn vốn muốn đỡ Ngạo Phong đến bàn ăn, nhưng đã thấy cậu từ từ đứng dậy, rồi bước đi như thường, cả một đường không cần ai giúp đỡ. Cậu càng kiên cường, lại càng khiến hắn đau lòng. Những việc tưởng như hết sức đơn giản, thế nhưng chủ nhân đã mất bao nhiêu công sức mới có thể làm được. Trên bàn ăn cũng không có gì ngoài cháo tổ yến và canh, đều là thức ăn lỏng dễ tiêu hóa. Ngạo Phong vốn không thích ăn tổ yến, Dạ thấy vậy liền nổi giận:

"Chủ nhân, thuộc hạ bảo phòng bếp làm lại món khác cho ngài."

Ngạo Phong múc một thìa cháo ăn, lại gọi hắn lại.

"Không sao, dù sao ta cũng không nếm được vị gì."

Dạ nghe vậy thì ngẩn ra, rồi cúi đầu giúp cậu ăn hết bữa cơm. Thậm chí là chỉ ăn một bữa cơm cũng có thể khiến Ngạo Phong khó khăn. Dạ nhanh tay hứng lấy giọt canh chuẩn bị rơi xuống, lại cẩn thận dùng khăn ấm giúp cậu lau miệng và tay. Ngạo Phong mím môi, nhưng lại không nói gì, cũng không ngăn cản hắn.

Hôm nay trời lại càng rét lạnh, càng về đêm tuyết càng dày, nhiệt độ cũng theo vậy giảm xuống. Phòng ngủ đã thêm một lò than sưởi nữa, trong chăn cũng có hai bình sưởi nhỏ, thế nhưng cơ thể Ngạo Phong vẫn không thể ấm lên được. Cậu nằm trong chăn vận nội công để giữ ấm, cuối cùng cũng không còn cảm giác rét căm căm như trước. Thế nhưng cậu biết bản thân không thể vận công suốt cả đêm, đến khi cậu ngủ thiếp đi, khí lạnh sẽ như một bóng ma từ từ xâm nhập rồi cắn nuốt cậu. Mấy hôm nay cậu đều tỉnh dậy vài lần vào ban đêm, cũng không biết là giờ nào, chỉ biết khi đó hạ nhân vẫn còn chưa dậy. Rồi cứ như vậy vận công làm ấm người để ngủ tiếp, rồi lại bị lạnh tỉnh, rồi lại cố gắng ngủ tiếp. Nằm yên trên giường, xung quanh tĩnh lặng không có tiếng người, trước mắt là một màu đen đặc khiến Ngạo Phong lần đầu tiên cảm thấy, thế giới của cậu thật cô độc. Ban đêm đối với cậu thật dài, thật khó chịu.

Dạ ở trên xà nhà, để ý chủ nhân hắn đã dần chìm vào giấc ngủ, lúc này mới dám to gan nhìn cậu. Trước đây hắn vẫn luôn gác đêm, thế nhưng hầu hết là ở bên ngoài. Hôm nay Ngạo Phong không hề bảo hắn phải ra ngoài, nên Dạ cũng coi như không biết rồi tự ý leo lên xà nhà gác đêm. Hắn nhảy xuống, bế khí đến bên giường cậu, kiểm tra độ ấm trong chăn. Ngạo Phong đã ngủ, vì vậy độ ấm dần dần rút đi. Cậu ngủ không an giấc, đầu lông mày hơi nhíu lại. Vừa thấy hơi ấm đến gần, Ngạo Phong vô thức vươn tới. Bởi vì Dạ đang quỳ bên giường, cho nên Ngạo Phong cứ vậy mà rúc vào hõm vai hắn, ấm áp khiến cậu thoải mái mà ngủ tiếp. Dạ không dám thở mạnh, cố gắng thả lỏng cơ thể để chủ nhân không cảm thấy khó chịu. Thế nhưng vài sợi tóc dài của cậu cọ vào gáy khiến hắn hơi ngứa, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ khiến tim hắn đập loạn cả lên. Dạ chỉ sợ tiếng tim của mình đập quá lớn, khiến chủ nhân tỉnh dậy, hận không có công pháp nào có thể khống chế được nhịp tim của bản thân.

Dạ thấy chăn trên vai cậu chảy xuống, liền đưa tay lên đắp lại chăn cho cậu. Thế nhưng tay hắn đặt trên đầu vai cậu lại không muốn bỏ xuống, to gan mà đổi thành ôm lấy cậu. Hắn không dám ôm quá chặt, sợ Ngạo Phong khó chịu. Lúc này, bao nhiêu lo lắng bất an, phẫn nộ xen lẫn với đau lòng đều hòa vào nhau thành một mớ hỗn độn, rồi lại như có một cảm xúc gì mới được sinh ra, nhen nhóm nảy mầm trong lòng hắn.

Trước đây hắn muốn thoát khỏi Thiên Hành Cung, ra ngoài nhìn ngắm thiên hạ rộng lớn. Giờ đây mới biết, thiên hạ vốn không rộng lớn như hắn nghĩ, chỉ vừa trọn trong vòng tay của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top