Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thấy hắn ấp úng cúi xuống, hai tay cầm cái gì đó đưa lên. Rốt cuộc cậu đã nghe được tiếng hắn nói:

"Có... phải là nó...không?" Tiếng của hắn khàn đặc, giống như người lữ hành trên sa mạc thật lâu rồi chưa được uống một giọt nước, lại giống như đã lâu lắm chưa cùng ai nói chuyện.

"A! Chính là nó!" Ngạo Phong vui mừng, định đưa tay nhận lấy chú chim từ hắn, thì bỗng nhiên hắn lại rụt tay lại.

Tay Ngạo Phong vẫn đang trong tư thế vươn ra, nụ cười cứng lại. Giáo dưỡng tốt nên cậu không biết mắng người, cũng không có ngôn hành thất thố. Thế nhưng lúc này sát khí tỏa ra từ người cậu dày đặc.

Người kia ấp úng, mở miệng dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì. Hắn nhìn cậu tóc đen như mực, một thân bạch y giống như tiểu thần tiên, đưa bàn tay nhỏ trắng nõn ra trước mặt hắn. Hắn phản xạ lập tức rụt tay lại, bởi tay hắn rất bẩn. Đôi bàn tay đầy vết chai và thương tích, máu khô hòa lẫn bùn đất khiến hắn không thể không biết xấu hổ mà chạm vào cậu.

Ngạo Phong thấy hắn luống cuống chùi tay vào áo, chiếc áo đen tuy không đến nỗi rách nát nhưng cũng chẳng sạch hơn cho cam. Cuối cùng hắn kéo ống tay áo để che đi bàn tay, rồi mới cẩn thận dùng hai tay trả chú chim cho cậu.

Ngạo Phong thấy liền hiểu, không trách hắn nữa, vui vẻ cho chú chim vào trong lồng. Chim bay xa vậy, giờ bắt được cũng là nhờ người này. Nghĩ vậy, cậu quay sang người kia định cảm ơn hắn, thì thấy hắn đang luyến tiếc nhìn theo chú chim nhỏ. Ngay sau đó, tiếng ọt ọt từ bên kia lỗ thông gió vang lên.

Tên khốn này định ăn chim hoàng yến của mình!

Ngọn lửa giận dữ khi nãy đã nguội giờ lại âm ỉ bùng lên. Thế nhưng nhìn hắn bộ dạng thê thảm lại túng quẫn, đến một con chim cũng thèm thuồng như thế, giọng nói thì khản đặc, hẳn đã chịu đói khát từ lâu...

Ngạo Phong nhíu mày đánh giá hắn. Thiên Hành Cung kinh tế hùng hậu, tại sao lại có hạ nhân bị bỏ đói?

"Ngươi là tội nhân?" Ngạo Phong tuy rằng chưa từng vào Hình đường, cũng biết tù nhân có cơm tù. Hơn nữa Hình đường không phải ở hướng này. Nếu kẻ này là tội nhân bị biệt giam, còn bị bỏ đói, hẳn đã phạm vào trọng tội.

"Ta không phải!" Lần này thì ngược lại, hắn trả lời ngay lập tức. Hắn thấy ánh mắt Ngạo Phong nhìn mình dần trở nên lạnh lùng, không hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi ùa lên từ đáy lòng. Ở nơi tăm tối lạnh lẽo đầy máu tanh này, chỉ có một chút ánh sáng từ lỗ thông gió hắt vào. Hắn ngày ngày thủ ở đây, cố gắng hít thở một chút không khí trong lành, ngắm nhìn một chút thế giới bên ngoài. Thế nhưng hắn cũng sắp hỏng mất. Hắn giết đỏ cả mắt, nhìn những người từng là đồng bạn cắn xé nhau, hắn sợ mình cũng sẽ phát điên, trở thành một con thú hoang.

Thế nhưng, nam hài này ngược sáng mà đến. Đôi mắt đầy linh khí, đuôi mắt dài cong lên như vầng trăng, một thân bạch y còn vương vài cánh hoa đào, giống như thần tiên trong tranh vẽ.

Không khí cũng mang một chút mùi thơm thoang thoảng, khiến hắn tham lam hít thở một chút. Hắn cảm thấy, hắn dường như được cứu rỗi.

Hắn sợ bị tiểu thần tiên ghét bỏ. Hắn vội vàng phủ nhận, hắn không phải tội nhân. Thật may mắn, tiểu thần tiên mặt mày dãn ra, nhìn hắn không còn lạnh băng như trước nữa.

Ngạo Phong cảm thấy mình đã hiểu lầm hắn, đành thò tay vào áo lấy túi bánh khi nãy tiện tay mang theo đưa cho hắn.

"Vậy cái này cho ngươi."

Người kia cẩn thận nhận lấy, nói tạ ơn cậu. Vốn dĩ một người đói khát đến mức muốn ăn một con chim nhỏ, Ngạo Phong những tưởng hắn phải vồ lấy ăn ngấu nghiến mấy chiếc bánh Hoa quế cao kia. Thế nhưng người này chỉ cúi đầu nhận lấy rồi ôm vào lòng, trân trọng đến mức khiến cho cậu cảm thấy kì quái lại tò mò. 

"Ngươi ăn đi kẻo nguội." Cậu hảo tâm nhắc lại những lời đại phu nhân thường xuyên nói với cậu. Bình thường cậu chậm rãi chưa ăn là do nghi ngờ tay nghề nấu ăn của đại phu nhân. Hơn nữa cuộc sống cẩm y ngọc thực khiến cậu vốn chưa từng biết cảm giác đói là gì. Mà người này hiển nhiên không giống như cậu.

Hắn nghe cậu nhắc nhở mới cẩn thận mở bọc vải ra, cho một chiếc bánh vào miệng chậm rãi nhấm nuốt. Ngạo Phong đã bắt được chim hoàng yến, cũng không có lí do gì ở lại thêm nữa. Chủ yếu là kiễng trên cành cây để ngó vào có hơi mỏi chân, cậu chuẩn bị xoay người rời đi.

"Đợi đã!"

Ngạo Phong quay đầu nhìn người kia, ý bảo còn gì nữa mau nói.

"Ngài... ngài có quay lại nữa không?" Hắn thật cẩn thận hỏi.

"Nếu như chim hoàng yến của ta lại bay tới đây." Cậu nói rồi nhảy xuống khỏi cây cổ thụ, khinh công nhanh chóng rời khỏi nơi u tối này. 

---

"Mệt muốn chết, ta không luyện nữa!"

Ngạo Phong không có hình tượng ngồi bệt xuống đất, oán hận nói. Thấy cậu hoang phế luyện võ, Ngạo Cầm Thanh sáng nào cũng tới, gọi cậu dậy luyện công. Chưa nói cậu bị cưỡng chế lôi ra khổi ổ chăn ấm áp, tỷ tỷ ngày càng không nương tay, đơn phương đánh cậu khóc meo meo.

Ngạo Cầm Thanh tra kiếm vào vỏ, ngồi xuống bàn trà, cầm lấy ấm trà tự đổ hai chén.

"Đệ mới mười một tuổi đã đột phá Cửu Hoa tâm pháp tầng thứ tư. Thiên phú cực cao như vậy có thể sánh bằng tổ phụ sáng lập Thiên Hành Cung. Chỉ thêm vài năm nữa đệ sẽ vượt qua ta, tư chất như vậy không thể lười biếng hoang phí." Ngạo Cầm Thanh nhấp một ngụm nước trà, không khỏi thán phục trước sự tiến bộ của Ngạo Phong. Đến nỗi hiện tại khi so chiêu, nàng không thể không dốc toàn lực ứng phó. Tất nhiên võ công của Ngạo Phong bây giờ vẫn chưa bằng nàng, chỉ có thể đơn phương ăn đòn.

Ngạo Cầm Thanh cũng là tuổi trẻ tài cao. Tuy rằng thiên phú không bằng Ngạo Phong, thế nhưng cần cù bù thông minh, mới mười bảy tuổi đã đạt đỉnh Cửu Hoa tâm pháp tầng thứ năm, chuẩn bị bế quan để đột phá. Thiên Hành Cung xưa nay lập cung chủ, chỉ cần là hậu duệ Ngạo gia, không màng đích thứ, không phân nam nữ, chỉ lập người có võ công đạt cảnh giới cao nhất. Ngạo Phong không muốn trở thành cung chủ Thiên Hành Cung, cố ý lười biếng không luyện võ, muốn nhường nàng thuận lợi trở thành người thừa kế. Ngạo Cầm Thanh thông minh nhạy cảm, sao không biết ý đồ của đệ đệ. Nàng tuy là cảm động, nhưng tính tình thẳng thắn, muốn trở thành người thừa kế xứng đáng. Nàng nỗ lực luyện công, cũng giúp đỡ Ngạo Phong trổ hết tài năng, cùng nhau cạnh tranh công bằng.

Ngạo Phong bỗng nhiên nhớ tới ngày đó gặp một kẻ kỳ quái ở nơi cậu chưa từng đặt chân đến bao giờ. Cậu quay lại hỏi Ngạo Cầm Thanh:

"Tỷ tỷ, phía bắc sau rừng đào có một rừng cây um tùm, tỷ từng đến đó chưa?"

"Ý đệ là...?"

Ngạo Phong nhận lấy chén trà từ tay Ngạo Cầm Thanh, dốc hết một ngụm vào miệng rồi nói:

"Hôm nọ ta đuổi theo chim hoàng yến một đoạn rất xa, thấy một tòa nhà lớn bằng đá kín mít, không một bóng người..." Ngạo Phong đem những gì hôm đó thấy được, cả người mà cậu đã gặp hôm đó, kể hết cho tỷ tỷ nghe.

Ngạo Cầm Thanh nhướn mày suy nghĩ đáp:

"Vậy đó hẳn là Huyết Âm các, nơi đào tạo Đệ Nhất Ảnh."

"Đệ Nhất Ảnh?" Ngạo Phong kinh ngạc. "Là ảnh vệ sao? Nhưng ảnh vệ thông thường đều xuất thân từ Ảnh điện mà?"

Ngạo Cầm Than cạn lời, yên lặng khinh bỉ đệ đệ ngốc một chút cũng không hiểu sự tình trong cung.

"Vậy có nghĩa Đệ Nhất Ảnh không phải ảnh vệ thông thường chứ sao! Đệ Nhất Ảnh đi theo người thừa kế của Thiên Hành Cung, đến khi người đó trở thành cung chủ, hắn cũng là dưới một người trên vạn người. Đệ Nhất Ảnh của phụ thân chính là điện chủ Ảnh điện, Duy Ngã đó."

"Duy Ngã bà bà?" Ngạo Phong càng là cả kinh. Ngạo Phong nhớ lại lão nương thân hình nhỏ nhắn, ngày ngày mặc y phục đen, cả người tỏa ra lệ khí khiến cậu không rét mà run. "Là lão bà địa ngục đó sao?" 

Ngạo Cầm Thanh nghe vậy cười khúc khích:

"Ngươi nói vậy kể cũng đúng. Huyết Âm Các quả thực là địa ngục ăn thịt người." Nàng nhìn ánh mắt bán tín bán nghi của Ngạo Phong, làm bộ thâm trầm, nguy hiểm nói: "Là ăn thịt thật đó."

Ngạo Phong bỗng nhiên có cảm giác sởn cả gai ốc, ngồi sát vào Ngạo Cầm Thanh nghe nàng kể chuyện:

"Mỗi đời khi đã có người thừa kế Thiên Hành Cung, Huyết Âm Các chọn năm mươi tinh anh từ Ảnh điện, cho vào ngục đá nhốt trong nửa năm. Nghe đồn trong đó không có ánh sáng, cũng không có thức ăn và nước uống. Nửa năm sau chọn ra bảy người còn sống, đưa đến Sát La đài, trước sự chứng kiến của người thừa kế Thiên Hành Cung chém giết lẫn nhau. Người cuối cùng còn sống sẽ được chọn làm Đệ Nhất Ảnh."

"Không có thức ăn nước uống? Vậy làm sao sống... A?" Ngạo Phong nhớ lại lời nàng vừa nói, thẫn thờ nói: "Là ăn thịt lẫn nhau sao?"

"Có lẽ là ăn chuột hoặc sóc, mà cũng có thể là thực sự ăn thịt lẫn nhau, miễn là sinh tồn để sống." Ngạo Cầm Thanh nói tiếp. "Kẻ mà đệ nói ở lỗ thông gió đó, hẳn là một trong những kẻ mạnh nhất."

Ngạo Phong thực sự tò mò: "Sao tỷ biết?"

"Nơi đó tối tăm hôi hám, chỉ có một lỗ thông gió duy nhất. Người đều hướng nơi có ánh sáng mà đến. Hơn nữa ở đó có thể hứng được nước mưa sạch, thi thoảng có thú rừng nhỏ chạy vào, hẳn là liên tục xảy ra tranh giết nhau để cướp được địa bàn này. Tên đó có thể nhàn nhã nói chuyện với đệ lâu như vậy, những kẻ khác hẳn phải vô cùng kiêng dè hắn, không dám lại gần."

"Như vậy, nửa năm sau tỷ tỷ sẽ có một Đệ Nhất Ảnh sao?"

"Là cuối năm nay." Ngạo Cầm Thanh định xoa đầu Ngạo Phong, bị cậu khó chịu tránh nghiêng sang một bên. Nàng cười nói: "Tuy rằng chưa chọn người thừa kế, thế nhưng ta theo lệnh phụ thân thường xuyên ra ngoài làm việc. Nhiệm vụ hung hiểm, ảnh vệ thông thường không đủ sức để bảo vệ ta an toàn, vì vậy cho phép ta sớm chút chọn một Đệ Nhất Ảnh."

Ngạo Phong tuổi còn nhỏ, chưa tiếp xúc với sự tình trong cung. Thế nhưng cậu cũng hiểu Thiên Hành Cung căn cơ thâm sâu, được triều đình chống lưng, hẳn cũng phải dốc sức làm việc cho triều đình. Ngạo Cầm Thanh trên giang hồ tuy đã được xếp vào hàng cao thủ, thế nhưng nếu gặp phải cấp bậc tông sư thì cũng khó mà thoát được. Ngạo Cầm Thanh chưa chính thức trở thành người thừa kế mà đã có Đệ Nhất Ảnh, xem ra ý tứ của phụ thân đã rõ. Ngạo Phong cũng nhân vậy mà cảm thấy vui lây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top