Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng của Tôn lão bản.

"Thiếu chủ, nước tắm đã chuẩn bị xong."

Ngạo Phong gật đầu đứng dậy, để tiểu nhị bê nước tắm vào phòng, sau đó lệnh cho Dạ tắm rửa hết vết máu bắn trên người đi. Ngạo Phong ra khỏi phòng để bản thân thanh tỉnh suy nghĩ một chút.

Mộ Dung Uyển lúc này đang chuẩn bị bôi thuốc. Vết thương mấy ngày nay cũng nàng đã khép vẩy, nhờ thuốc quý mà nàng mang theo. Mộ Dung Uyển đã dùng hết hai lọ thuốc trị thương, còn một lọ cuối cùng chuẩn bị dùng nốt thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Tiểu thư, là Phong công tử." Thị tì của nàng chạy vào thông báo.

"Mau... Mau mời công tử vào." Mộ Dung Uyển vội nói, chỉ sợ muộn một khắc cậu sẽ đi mất vậy. Mà cũng không sai, vì trước giờ đối với người ngoài, Ngạo Phong cũng chưa bao giờ để ý tới họ, chứ đừng nói là chủ động tới cửa.

Mộ Dung Uyển vội vàng dặm lại son môi, quên đi cả sự thật là Ngạo Phong vốn không nhìn thấy nàng. Ngạo Phong bước vào, quay về phía Mộ Dung Uyển gật đầu, giọng nói thanh lãnh cất lên.

"Mộ Dung tiểu thư."

Mộ Dung Uyển liền đỏ mặt mời cậu ngồi xuống. Chung đường vài ngày khiến nàng biết Ngạo Phong thích nhất là trà thơm, cũng may nàng vẫn có trà Long Tĩnh thượng hạng mang theo từ Minh Chủ Bảo Lâu, hơn nữa lại vừa lúc mới pha xong, định sau khi bôi thuốc trị thương sẽ đem sang cho cậu.

Ngạo Phong thường thức tách trà ấm trong tay, cậu quả thực thích mùi thơm của trà. Mộ Dung Uyển thấy vết thương trên tay cậu vẫn chưa bong vẩy, bèn lo lắng nói:

"Vừa lúc chỗ ta có thuốc quý, không bằng để ta giúp công tử bôi thuốc."

Ngạo Phong vốn muốn từ chối, thế nhưng ngay sau đó lại đổi ý, cười nói làm phiền nàng. Mộ Dung Uyển ngồi gần Ngạo Phong, ngửi được mùi trầm hương thoang thoảng khiến tim nàng đập như trống, đến lọ thuốc mới có hơi chút khác lạ cũng không phát hiện ra. Ngạo Phong hơi cúi đầu, khiến mặt cậu càng sát lại gần Mộ Dung Uyển.

"Mộ Dung tiểu thư... Chuyện hôm nay hẳn đã khiến tiểu thư sợ hãi rồi. Mong là từ giờ phút này, tiểu thư hãy quên hết những gì mình vừa chứng kiến." Ngạo Phong nghiêng đầu, thấp giọng nói. "Bao gồm cả chuyện về thuộc hạ của ta..."

Trong đầu Mộ Dung Uyển ngay lập tức nảy lên hình ảnh một nam nhân với đôi mắt đỏ như máu, đuôi mắt có những đường gân dữ tợn chạy dọc tới tận thái dương. Sinh ra trong Minh Chủ Bảo Lâu, hơn nữa phụ thân nàng còn từng dẫn đầu Võ Lâm Trung Nguyên tiêu diệt Huyết Tộc năm xưa, nàng cũng không phải vô tri không biết đôi mắt đó là gì.

Mộ Dung Uyển nhìn gương mặt tuấn mỹ của Ngạo Phong gần trong gang tấc, từ đôi môi mỏng tới sống mũi thẳng tắp, đôi mắt đen huyền như hắc bảo thạch, vô hồn không phản chiếu một chút ánh sáng, thế nhưng nàng cảm thấy bản thân như bị hút vào trong đôi mắt sâu thẳm ấy.

"Ta... ta đã hiểu. Biểu ca lúc đó đã hôn mê nên không biết gì, thị tì của ta đã ký khế ước bán thân vĩnh viễn, chỉ cần ta dặn dò thì nàng ta sẽ nhất định không hé răng nửa lời." Mộ Dung Uyển chần chờ nói tiếp. "Chỉ là, về phía huynh đệ Điền đại công tử..."

Ngạo Phong gật đầu đón lời. "Về huynh đệ Điền Quang tiểu thư không cần lo lắng."

"Vậy được. À phải rồi, công tử cầm thuốc này về đi. Đây là thuốc bôi ngoại thương do chính tay Dược Vương phối, vết thương của ta đã tốt hơn rất nhiều rồi. Công tử hãy cầm về dùng."

Ngạo Phong cũng không từ chối. Thấy đã đạt được mục đích, cậu liền đứng dậy cáo từ, trước khi đi còn không quên ghé vào bên tai Mộ Dung Uyển thấp giọng nói.

"Mong là tiểu thư sẽ không để ta thất vọng."

Rõ là không một tia sát khí, thế nhưng giọng nói lạnh như băng vẫn khiến Mộ Dung Uyển đông cứng lại. Ra khỏi phòng Mộ Dung Uyển, trên đường trở về Ngạo Phong lại gặp ngay Linh Phi ở góc hành lang, ôm một túi gì đó ăn chóp chép.

"Phong công tử, ăn một miếng nào." Hắn nói rồi chìa ra ngay trước mặt Ngạo Phong.

Ngạo Phong kinh ngạc hỏi lại: "Hạnh nhân?"

Linh Phi thấy cậu không định ăn liền thu tay, bỏ lại vào miệng mình. "Đúng vậy. Ủa Phong công tử, sao mặt ngươi đỏ vậy?"

Ngạo Phong dường như lúc này mới ý thức được điều này, trong người cậu đúng là bắt đầu trở nên nóng bừng. Linh Phi vội vàng lau tay vào áo, giơ tay áp lên trán cậu.

"Nóng thật này! Hay ngươi sốt rồi? Để ta bắt mạch xem."

Người cậu rất nhanh đã bắt đầu khó chịu, Ngạo Phong tránh tay Linh Phi ra, không muốn hắn tiếp tục chạm vào người mình. Cậu bỏ qua Linh Phi, nhanh chóng theo trí nhớ về phòng, thậm chí trên đường còn lảo đảo va phải người khác.

Phòng của Ngạo Phong là phòng đôi, phòng của Dạ ngay sát bên cậu, chỉ cách một cánh cửa giấy. Khi Ngạo Phong vừa trở về, cậu nghe bên kia vẫn có tiếng nước nhưng không để tâm, nhanh chóng ngồi lên giường xếp bằng vận công. Khi nãy tới phòng Mộ Dung Uyển cậu không hề uống một ngụm trà, trong phòng cũng không có gì bất thường, vậy thì chỉ có thể do thuốc trị thương.

Ngạo Phong không ngốc, cậu biết Mộ Dung Uyển có ý với mình, bởi vậy mới cố ý tới phòng nàng nói chuyện. Nàng ta không có lí do gì để hại cậu, hơn nữa lại đưa thuốc trị thương cho cậu mang về, chắc chắn nàng ta cũng không biết thuốc trị thương có vấn đề.

Chân khí bao vây kinh mạch muốn bức độc ra nhưng không thể, bởi rất nhanh, cậu phát hiện ra đây vốn không phải độc...

"Chủ nhân!" Dạ gần như ngay lập tức phát hiện ra chủ nhân có điều bất thường, ngay lập tức đến bên Ngạo Phong. Thân nhiệt của cậu bình thường rất thấp, hiện tại lại nóng bừng, hơi thở dồn dập, đôi mắt bình thường vẫn không có tiêu cự hôm nay như phủ một tầng hơi nước. Dạ vội vàng đưa tay bắt mạch cho Ngạo Phong. Khác với Linh Phi, bởi vì biết đây là Dạ nên Ngạo Phong hoàn toàn thả lỏng không chút đề phòng, để hắn chạm vào người mình. Cơ thể ngày càng nóng sốt, tay Dạ mang theo hơi nước mát lạnh chạm lên người khiến cậu dễ chịu hơn một chút, không tự chủ được mà ngả vào người hắn.

"Dạ, khát nước..."

Dạ còn chưa kịp đứng lên rót nước cho Ngạo Phong, cậu đã không chịu nổi mà liếm láp những giọt nước li ti còn đọng lại trên vành tai hắn.

Dạ ngay lập tức hiểu chủ nhân hắn đã trúng xuân dược, thế nhưng đầu hắn còn chưa kịp nghĩ đến nên chém bay đầu hay băm nhỏ kẻ này đã bị hành động của Ngạo Phong làm cho nhũn cả người. Ngạo Phong cũng hơi tỉnh lại, cậu lập tức lùi ra sau.

Ngạo Phong hiển nhiên cũng bị hành động của mình tự dọa mình sợ. Cậu bối rối nói: "Ngươi... Ngươi ra ngoài tìm một nữ nhân về đây."

Để Dạ tự tay dâng nữ nhân lên giường chủ nhân hắn ư?

Nằm mơ!

Hơn nữa, chủ nhân là người có trách nhiệm. Nếu thực sự để một nữ nhân hầu hạ cậu, cậu nhất định sẽ cho nàng ta danh phận. Dạ đương nhiên không cam tâm. Đây là cơ hội của hắn, đừng mong hắn tự tay nhường cho kẻ khác!

Dạ cầm tay Ngạo Phong, thành kính mà hôn lên mu bàn tay cậu, những nụ hôn nhẹ nhàng hơi xuống cả lòng bàn tay khiến Ngạo Phong ngưa ngứa. Sau đó, Dạ áp tay cậu lên má hắn, nỉ non:

"Nữ tử phong trần không sạch sẽ. Chủ nhân, thuộc hạ cũng có thể làm được."

Nói rồi Dạ chủ động dắt tay Ngạo Phong vào trong cổ áo mình. Bởi vì phát hiện Ngạo Phong có dị thường nên hắn không cẩn thận mặc y phục mà chỉ nhanh chóng khoác một lớp ngoại y. Chỉ một tác động nhỏ, lớp áo ngoài đã tuột xuống vai. Hắn đưa tay cậu từ hầu kết trượt xuống xương quai xanh, rồi tới bộ ngực căng đầy rắn chắc. Đừng nói là nữ tử yểu điệu, Dạ thậm chí còn không liên quan gì đến hai chữ "xinh đẹp". Rõ là thân thể của một nam nhân lực lưỡng khỏe mạnh, lớp cơ bắp cuồn cuộn dưới tay cậu ẩn chứa sức mạnh phi thường, thế nhưng không hiểu sao lại có sức hút khiến Ngạo Phong không thể rời tay ra được. Làn da bánh mật còn mang theo sẹo lớn sẹo nhỏ, bù lại là cảm giác trơn trượt, dẻo dai. Giữa bộ ngực lớn săn chắc là hạt đậu nhỏ màu hồng nhạt, cậu chỉ mới trượt tay qua đã thấy người đang quỳ bên dưới hơi run lên.

Dạ thấy chủ nhân không đẩy hắn ra, lớn gan dụi vào ngực cậu, làm càn mà cởi thắt lưng Ngạo Phong ra. Dương căn Ngạo Phong lập tức bật ra, dưới tác dụng của thuốc đã đứng thẳng. Da cậu trắng như sứ, dương căn cũng mang màu hồng nhạt. Đừng nhìn Ngạo Phong mảnh khảnh như vậy, thế nhưng dương căn không hề nhỏ chút nào. Dạ si mê mà hôn lên đầu dương vật đã chảy ra chất lỏng trong suốt, những nụ hôn rơi xuống từ đầu xuống đến gốc. Ngạo Phong cũng không cản hắn lại, để Dạ hôn lên dương căn của mình, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy. Dạ không thể ngậm hết dương vật cậu, vậy nên hắn cẩn thận liếm từ gốc sau đó mới mút tới đầu, tay trái cũng không rảnh rỗi mà vói vào kích thích hai quả cầu bên dưới. Hắn không hề có kỹ thuật gì, nhưng lại biết quan sát và cẩn thận lấy lòng. Hơn nữa Ngạo Phong trước giờ vốn chưa từng trải nghiệm chuyện chăn gối, bởi vậy đối với biểu hiện của hắn không thể bắt bẻ được gì. Không biết có phải do trước đây bị ép rót dầu sôi vào họng không, mà đầu lưỡi Dạ rất thô ráp, khiến Ngạo Phong nhớ tới đầu lưỡi của chú mèo già thường liếm tay cậu khi còn nhỏ.

Đầu lưỡi ướt át giống như mang theo gai liếm qua lỗ nhỏ trên đầu dương vật, Ngạo Phong túm tóc Dạ, bắt đầu chủ động thúc vào miệng hắn. Ngọc căn thô dài đâm thẳng vào cổ họng Dạ, bởi là lần đầu nên chỉ không lâu sau đã tiết trong miệng hắn.

Ngạo Phong vốn định bảo Dạ mau nhổ ra, thế nhưng không ngờ hắn đã nuốt xuống, hơn nữa còn cẩn thận liếm sạch chất lỏng trắng đục trên ngọc căn cậu. Đầu lưỡi mang gai khiến cậu ngứa ngáy, rất nhanh dương căn mới tiết ra đã lại đứng thẳng lần nữa.

Dạ đưa một tay ra phía sau, muốn mở rộng hậu huyệt của mình. Đừng nói với kích cỡ của chủ nhân, hắn chỉ đưa một ngón tay vào cũng đã thấy khó khăn. Khi Dạ cố chấp muốn đâm thêm một ngón nữa vào, Ngạo Phong đã kéo hắn ngồi lên đùi mình. Dạ bám lấy vai cậu giữ thăng bằng, kinh ngạc vì đây là lần đầu tiên chủ nhân chủ động gần gũi hắn. Mùi trầm hương quẩn quanh chóp mũi, khiến hắn không kìm được mà vùi đầu vào vai cậu, đặt lên vai và cổ cậu những nụ hôn nhỏ. Bởi vì đang ngồi lên đùi Ngạo Phong, dương vật của hắn cọ vào dương căn của cậu, khiến Ngạo Phong xấu hổ vô cùng. Thế nhưng nếu đã chấp nhận Dạ thì cậu cũng không thể để hắn quỳ dưới dất hầu hạ mình mãi, hơn nữa lại còn định tự làm đau bản thân. Ngạo Phong lấy trong tay áo ra một chiếc lọ, chần chờ nói.

"Hay ngươi thử dùng cái này xem..."

Là do chủ nhân đưa, Dạ không hề do dự mà khoét một lớp, rồi vói tay ra phía sau. Có một lớp kem bôi khiến phía sau trơn trượt và ẩm ướt hơn hẳn, hắn có thể dễ dàng đưa vào hai ngón tay. Hơn nữa rất nhanh, phía sau bắt đầu trở nên nóng ran, ngày càng ẩm ướt, hậu huyệt bắt đầu ngứa ngáy khó chịu giống như có kiến bò.

Dạ không kiềm chế được phát ra những tiếng kêu nhỏ vụn trong cổ họng. Hắn chọc thêm ngón thứ ba vào hậu huyệt, phía trước cũng không tự chủ được, cầm lấy dương vật của cả hai bắt đầu chà sát. Ngạo Phong một tay ôm lấy eo hắn, một tay thăm dò cặp mông rắn chắc căng tràn. Bất ngờ, một ngón tay thon dài cũng chen thêm vào hậu huyệt ướt át, khiến Dạ hét lên một tiếng. Dưới tác dụng của thuốc, hậu huyệt đỏ au, bên trong vừa bót vừa nóng ướt như như muốn nuốt chửng ngón tay cậu. Ngạo Phong khàn giọng nói: "Ngồi lên."

Dạ giống như chỉ chờ cậu nói vậy, hắn đỡ lấy ngọc căn của Ngạo Phong, hung hăng ngồi xuống cho thỏa cơn ngứa ngáy bên trong dâm huyệt. Hậu huyệt tuy đã được khuếch trương trước đó, lại thêm tác dụng của thuốc, thế nhưng khi dương căn thực sự đi vào thì vẫn rất khít, khiến cả hai đau đến không khỏi tạm dừng một chút. Dạ thấy Ngạo Phong không thoải mái liền quên cả đau đớn phía sau, giống như xin lỗi mà hôn lên trán và mi mắt cậu. Ngạo Phong bật cười đánh mông hắn.

"Đồ ngốc, ngươi không thể chậm lại được à?"

Sau đó, những nụ hôn nhỏ vụn như cơn mưa đầu mùa, rơi xuống mũi, môi, má và tai cậu, rồi lại nghe tiếng Dạ thì thầm bên tai:

"Dâm huyệt của thuộc hạ không thể chịu nổi nữa, chỉ muốn dương vật to lớn của chủ nhân tiến vào càng nhanh càng tốt."

Ngạo Phong ngỡ ngàng không ngờ hắn dám nói như vậy, chỉ biết mắng hắn một tiếng vô liêm sỉ rồi xấu hổ vùi mặt trốn vào hõm vai hắn. Cậu rõ ràng cảm nhận được vai hắn rung lên đôi chút, rõ ràng là đang cười cậu nhưng lại cố nén không phát ra thành tiếng.

To gan! Ngày càng không biết trên dưới!

Ngạo Phong xốc Dạ lên, Dạ còn đang cả kinh ôm lấy vai chủ nhân thì lưng hắn đã bị đặt lên tường, cả người treo trên người Ngạo Phong. Bởi vậy trọng lượng hoàn toàn dồn xuống khiến ngọc căn càng đi vào sâu hơn, không biết là trượt qua điểm nào khiến Dạ hét lên một tiếng, dương vật căng cứng đã tiết ra đầy bụng Ngạo Phong. Dạ biết mình đã chọc giận chủ nhân, vội vàng định lấy áo lau tinh dịch trên bụng cậu thì Ngạo Phong hoàn toàn không cho hắn cơ hội đó. Dương căn thúc vào tận nơi sâu nhất trong hậu huyệt, chuẩn xác tấn công vào điểm khi nãy, khiến Dạ chỉ có thể bám vào vai Ngạo Phong hét lên. Hắn ngửa đầu ra sau, thừa nhận khoái cảm tới dồn dập như sóng biển, một câu nói hoàn chỉnh cũng không thể thốt ra, cơ thể không điểm tựa chỉ có thể bám vào người chủ nhân. Đến khi hắn không chịu nổi mà tiết ra lần nữa, Huyết Nhãn cũng cùng lúc xuất hiện.

Ngạo Phong cũng phát hiện ra điều này. Cậu cười khẽ, ném Dạ ùm một tiếng xuống bồn tắm. Không phải nói Huyết Nhãn khiến cho người Huyết Tộc trở nên hung bạo mất lý trí sao? Ngạo Phong muốn xem hắn có thể làm gì cậu.

Nước đã lạnh, thế nhưng không thể khiến Dạ thanh tỉnh. Dục vọng và dòng máu bạo ngược đã thổi quét lý trí hắn, khiến hắn ngay lập tức kéo Ngạo Phong xuống nước, sau đó không chờ nổi mà ngồi lên dương vật cậu. Dạ không ngừng lắc lư eo, đôi mắt đỏ rực hiện tại tràn ngập gương mặt Ngạo Phong. Chủ nhân vốn vẫn luốn thanh lãnh như trích tiên, thế mà hiện tại tóc mai ướt đẫm, khóe mắt đỏ thấm hơi nước, gương mặt tràn đầy khoái cảm, hưởng thụ từng nhịp điệu của hắn.

Giống như hái được sao trên trời! Chủ nhân là của hắn!

Chủ nhân đã là của hắn! Của một mình hắn!

Máu chảy ngược trong huyết quảnnhư muốn bùng nổ, khiến hắn không nhịn được mà ngậm lấy môi Ngạo Phong. Cả haicùng tiết ra, thở dốc ôm chặt lấy nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top