Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngạo Phong nhìn Ảnh Thập Ngũ dẫn đầu hai người kia, quỳ trước mặt mình và Ngạo Cầm Thanh. Cậu có chút tiếc nuối vì mình và hắn hẳn là không có duyên. Thế nhưng không sao, hắn còn sống là tốt, đi theo tỷ tỷ so với mình càng là tiền đồ vô hạn.

Mặc dù Ảnh Thập Ngũ đã cố gắng thu liễm, nhưng vẫn có thể thấy thực lực của hắn so với những người còn lại là một trời một vực, khiến cho nàng vô cùng ưng ý. Đại phu nhân thấy con gái mình chọn được một Đệ Nhất Ảnh có thực lực tuyệt đối như vậy, trong lòng vui như mở cờ.

"Mau, người tới, ban thưởng trăm vạn lượng cho Đệ Nhất Ảnh. Còn nữa, bất kể Phong Nhi chọn người nào, lập tức ban thưởng năm mươi vạn lượng."

Duy Ngã thấy Ảnh Thập Ngũ cúi đầu bất động, trầm giọng nhắc nhở hắn:

"Còn không mau nhận lấy Huyết Khế của đại tiểu thư, tạ ân đức của đại phu nhân!"

Ảnh Thập Ngũ vẫn không có động tĩnh, đầu hắn cúi thật sâu khiến cho không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Toàn trường cũng vì vậy mà yên lặng theo.

Ngạo Phong cũng cảm thấy không thích hợp. Cậu nhìn Ảnh Thập Ngũ vẫn đang quỳ bất động, hai bàn tay hắn nắm chặt, bất giác cảm thấy không ổn. Cậu vội vàng định thu hồi chén Huyết Khế của mình, Ảnh Thập Ngũ đã nhanh như chớp đoạt lấy, một ngụm nuốt xuống cả Huyết Cổ và máu của cậu.

"Ảnh Thập Ngũ bái kiến chủ nhân! Thề chết trung thành!"

Ảnh Thập Ngũ lại môt lần nữa quỳ xuống, nhưng lần này là hướng hẳn về phía Ngạo Phong. Hắn dập đầu thật mạnh xuống đất, thậm chí có một giọt máu đỏ tươi bắn lên giày trắng của cậu.

Duy Ngã là người đầu tiên phản ứng, tuốt gươm chỉ thẳng vào cổ Ảnh Thập Ngũ quát:

"Ngươi dám kháng lệnh?!"

Tất cả ảnh vệ cũng rút vũ khí, hướng về phía hắn. Ảnh Thập Ngũ bị Duy Ngã ép quỳ xuống đất. Phản ứng đầu tiên của Ngạo Phong là sợ bị tỷ tỷ hiểu lầm cậu muốn tranh đoạt Đệ Nhất Ảnh với nàng. Cậu lập tức đứng dậy muốn giải thích với Ngạo Cầm Thanh.

"Đừng nói gì cả." Ngạo Cầm Thanh dùng khẩu hình nói cho cậu, ý bảo Ngạo Phong không được nói ra chuyện gặp Ảnh Thập Ngũ ở Huyết Âm Các. Thông đồng với Đệ Nhất Ảnh là đại trọng tội, nếu là người thường phải chết không thể nghi ngờ. Ngạo Phong là hậu duệ Ngạo gia, tất nhiên cũng không thể làm gì tổn hại đến cậu, nhưng trừng phạt vẫn phải có.

Ngay lập tức đã có ảnh vệ vào trong lầu thông báo với Ngạo Hồng Luân. Ngạo Hồng Luân dẫn đầu các vị trưởng lão bước ra. Hắn đầu tiên là nhìn đến tên ảnh vệ vốn nên thuộc về con gái lớn của hắn lại đang quỳ rạp dưới chân con trai nhỏ, sau đó lại nhìn con trai nhỏ vừa giận vừa gấp đến mức hai mắt hơi hồng lên.

"Phong Nhi, chuyện này là thế nào?"

"Phụ thân, con..." Ngạo Phong gấp đến độ ấp úng. Phụ thân bận rộn chính sự, mẹ cậu từ khi cậu còn nhỏ đã qua đời, cậu lớn lên trong sự chăm sóc của đại phu nhân và tỷ tỷ. Ngạo Phong không có mẹ đẻ yêu thương, cho nên càng thêm quý trọng tình cảm gia đình, càng sợ vì mâu thuẫn gì đó mà mất đi phần tình thân này. Mấy năm nay đại trưởng lão hết sức ủng hộ Ngạo Phong trở thành người thừa kế, cậu lại càng lảng tránh tị hiềm, sợ Ngạo Cầm Thanh và đại phu nhân hiểu lầm. Thứ tỷ tỷ nỗ lực để đạt được, cậu không bao giờ chạm vào.

"Con không hề có ý muốn nhận hắn làm Đệ Nhất Ảnh, xin phụ thân minh giám." Cậu đúng là có ý muốn nhận Ảnh Thập Ngũ, nhưng hắn xa không quan trọng bằng tình cảm giữa cậu và tỷ tỷ. "Con lập tức giải Huyết Cổ, trả hắn lại cho tỷ tỷ."

Ngạo Hồng Luân thở dài đáp:

"Phong Nhi, Huyết Cổ một khi đã vào cơ thể, không có cách nào giải trừ. Hơn nữa tại sao hắn lại nhất quyết muốn chọn con?" Hắn nghi ngờ hỏi: "Con và hắn từng quen biết?"

"Con..."

Ảnh Thập Ngũ thấy Ngạo Phong khó xử, vội vàng nhận lỗi:

"Tất cả là lỗi của thuộc hạ, không liên quan đến chủ nhân! Xin cung chủ giáng tội!"

"Ở đây không có chỗ cho ngươi lên tiếng." Ngạo Hồng Luân khinh thường nói, một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho hắn. Duy Ngã cũng ngay lập tức ép cổ Ảnh Thập Ngũ sát xuống mặt đất.

Ngạo Cầm Thanh lúc này mới bước lên, giải vây cho Ngạo Phong:

"Phụ thân, là do con!" Ngạo Cầm Thanh gật đầu muốn mẫu thân nàng yên tâm, rồi mới nói tiếp: "Năm ngoái khi đến Ảnh Điện lựa chọn ảnh vệ, hắn đã đắc tội con. Con đã phạt hắn đến Hình Đường lĩnh một trăm roi và một trăm đại bản, không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt con nữa. Chính vì vậy nên khi nãy con cũng không cho phép hắn bái con làm chủ nhân, để hắn cho Phong Nhi."

Ngạo Hồng Luân ném ánh mắt nghi hoặc cho Duy Ngã, bà cung kính gật đầu xác nhận:

"Hồi cung chủ, xác thật có việc Ảnh Thập Ngũ bị đại tiểu thư phạt."

Ngạo Phong kinh ngạc tới nỗi miệng cũng quên ngậm vào. Một trăm roi thêm một trăm đại bản, đây là đại hình! Cậu chưa từng nghĩ đến việc Ảnh Thập Ngũ và Ngạo Cầm Thanh từng gặp nhau, lại còn đắc tội tỷ tỷ đến mức này.

Ngạo Cầm Thanh nghĩ lại cũng hừ lạnh một tiếng. Khi nàng tới Ảnh Điện, ảnh vệ đều quỳ xuống để nàng lựa chọn, chỉ duy độc một kẻ chỉ cúi đầu chứ nhất quyết không chịu quỳ. Giá trị lớn nhất của ảnh vệ là trung thành, hậu duệ Ngạo gia đối với ảnh vệ đều là chủ nhân tương lai, như vậy chẳng phải là đại bất kính sao? Nàng còn chưa hạ lệnh giết chết hắn đã là nhân từ.

Khi hắn bỏ mặt nạ ra, Ngạo Cầm Thanh đã ngờ ngợ nhận ra hắn. Thế mà khi nãy vừa thấy tiểu nhóc con kia, hắn liền quỳ xuống nhận chủ nhanh đến mức không ai kịp phản ứng. Chuyện đến mức này, nàng sao có thể không đoán ra, ảnh vệ mà Ngạo Phong gặp được ở Huyết Âm Các chính là kẻ này. Chó săn đã sớm nhận người khác là chủ thì dù có tốt đến mấy, nàng cũng không cần.

Ngạo Cầm Thanh đã nói vậy, Ngạo Hồng Luân cũng không bắt bẻ Ngạo Phong nữa. Dù sao con trai hắn tuổi còn nhỏ, xưa nay vẫn luôn hiểu chuyện, hắn cũng có chút thiên vị cậu.

"Dù sao cũng đã kết Huyết Khế, Phong Nhi con cứ nhận lấy hắn đi." Ngạo Hồng Luân quay sang Ngạo Cầm Thanh, muốn an ủi nàng một chút: "Vậy con xem hai tên ảnh vệ này có người nào vừa mắt thì chọn... Hoặc lấy cả hai cũng được."

Cả hai ảnh vệ kia đều là cao thủ trong cao thủ. Thế nhưng sau khi chứng kiến thực lực áp đảo tuyệt đối của Ảnh Thập Ngũ, nàng cũng chướng mắt hai người này. Nàng cân nhắc một chút trả lời:

"Nhiệm vụ sắp tới nguy hiểm, con sẽ dẫn theo cả hai ảnh vệ này. Thế nhưng con sẽ không dùng Huyết Khế, Đệ Nhất Ảnh để sau này lựa chọn."

Ngạo Hồng Luân gật đầu đồng ý, Ngạo Cầm Thanh xin phép cáo lui rồi rời đi. Không chọn được Đệ Nhất Ảnh nàng đương nhiên mất hứng, thế nhưng cũng không trách Ngạo Phong.

Ngạo Phong thấy tỷ tỷ không vui đi mất, luống cuống chạy theo, thậm chí còn sử dụng đến khinh công.

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ, ta không hề có ý muốn tranh Đệ Nhất Ảnh với tỷ!"

"Ta biết." Ngạo Cầm Thanh xoa đầu Ngạo Phong. Lần này cậu không tránh, để nàng vò rối tóc mình. "Ta còn không hiểu tính đệ sao? Không trách đệ, ta cũng chướng mắt tên ảnh vệ vô lễ đó. Dù sao hắn và đệ cũng có duyên. Giờ đệ quay lại hoàn thành nốt thủ tục nhận Đệ Nhất Ảnh đi." Nàng búng vào trán Ngạo Phong một cái rồi đi mất.

Ngạo Phong ôm trán, xám xịt trở về. Ảnh Thập Ngũ vẫn quỳ rạp ở chỗ cũ, dù đã không còn ai áp chế hắn. Hắn vẫn dập đầu trên đất, nhìn thấy giày của Ngạo Phong bước trở lại, vội vàng nhận lỗi:

"Là lỗi của thuộc hạ, xin chủ nhân trách phạt!"

Choang! Ngạo Phong ném chén ngọc xuống đất ngay chỗ Ảnh thập Ngũ đang quỳ. Mảnh ngọc vỡ bắn tứ tung, cứa vào mặt và tay hắn. Hắn lập tức dập đầu tạ lỗi, Ngạo Phong nghe thấy tiếng lao xao do trán hắn đập xuống những mảnh ngọc vụn.

"Phạt? Phạt ngươi nôn Huyết Cổ ra, cút về Huyết Âm Các!"

"Cầu xin chủ nhân cho thuộc hạ đi theo ngài! Xin chủ nhân cho thuộc hạ cơ hội!" Ảnh Thập Ngũ luôn cho rằng nước mắt của mình sớm đã khô cạn, hắn trừ bỏ hận thù đã không còn biết đau thương nữa. Thế nhưng không hiểu sao mắt mũi ngày càng cay vô cùng.

Lúc này Duy Ngã đi tới, có ảnh vệ đi phía sau bà cầm theo thanh sắt bốc khói vừa được nung đỏ.

"Thiếu chủ, Đệ Nhất Ảnh vốn khác ảnh vệ thông thường. Trừ khi ngài giết hắn, không có khả năng trả hắn về Ảnh Điện nữa. Tiếp theo, mong thiếu chủ hoàn thành một chút thủ tục."

Ngạo Phong nhìn thanh sắt được nung đỏ hình chữ "Phong", liền biết thủ tục đó là gì. Cậu yên lặng ngồi trên ghế một lúc lâu, khiến Ảnh Thập Ngũ cho rằng Ngạo Phong sẽ chọn cách giết hắn. Như vậy cũng rất tốt, người kết thúc sinh mạng của hắn là tiểu thần tiên. Đối với hắn, cái kết như vậy đã là quá mỹ mãn.

Lâu đến mức thanh sắt nung kia sắp muốn nguội, cậu mới chậm rì rì nói:

"Làm đi."

Sắt nung nhằm đúng gáy của Ảnh Thập Ngũ ấn xuống, lập tức phát ra tiếng xèo xèo lẫn với mùi thịt cháy khét. Ngạo Phong không cần nghĩ cũng biết là rất đau, nhưng chỉ thấy ngón tay Ảnh Thập Ngũ hơi co vào một chút, một tiếng rên cũng không phát ra. Không mất nhiều thời gian, trên gáy hắn đã được khắc tên của chủ nhân mình.

"Tạ ơn chủ nhân." Ảnh Thập Ngũ vẫn duy trì tư thế quỳ, một lần nữa khấu đầu với Ngạo Phong. Không ai biết khóe miệng hắn đang không nhịn được mà nhếch lên. Đau đớn từ sau gáy càng khiến hắn mừng như điên, tim đập thình thịch không cách nào bình tĩnh lại. Chủ nhân đã chấp nhận hắn, cho phép hắn được đánh dấu. Tiếp theo hẳn là chủ nhân sẽ ban cho hắn một cái tên.

"Xin thiếu chủ ban tên cho Ảnh Thập Ngũ." Duy Ngã tiếp tục nói, phía sau bà là tổng quản đang cầm sổ bút, chuẩn bị ghi chép.

Lần này, Ngạo Phong không cần nghĩ nhiều, trực tiếp nói:

"Dạ." Hắn liếc nhìn kẻ đang quỳ sát trên mặt đất. Hảo cảm trước giờ tích lũy được đã bay biến hết, cậu có chút chán ghét kẻ này. "Để cho hắn mãi mãi ẩn mình trong bóng tối đi."

Tổng quản ghi chép xong, quay sang Ảnh Thập Ngũ nói:

"Dạ đại nhân, ta lập tức cho người chế tác lệnh bài riêng của ngài. Từ bây giờ ngài chính thức trở thành Đệ Nhất Ảnh của thiếu chủ Thiên Hành Cung."

Ảnh Thập Ngũ, à không phải gọi hắn là Dạ, từ nay đã không còn là một ảnh vệ thấp hèn nữa. Tên của hắn được đích thân chủ nhân ban cho, trong người chảy Huyết Khế của chủ nhân, sau gáy cũng được đánh dấu bằng tên của chủ nhân. Từ trong ra ngoài, từ thân thể đến linh hồn hắn đều thuộc về Ngạo Phong, khiến hắn vẫn cảm thấy không chân thật, giống như đang lơ lửng trên mây vậy.

Một lần ích kỷ làm bậy của hắn mang đến phiền toái cho chủ nhân, hắn sẽ dùng cả đời mình để đền tội. Chỉ cần được thuộc về tiểu thần tiên, hắn chết không hối tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top