Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 166: Điều cấm kị không được nhắc tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+ Beta: LinhSoshi09

Lăng Hàn Vũ khoát tay: "Không có việc gì không có việc gì, tôi đây vừa vặn thiếu một nữ hầu nha ." Quá tuyệt vời quá tuyệt vời, rốt cục lại có thể... Khục khục, hắn phải bình tĩnh, bình tĩnh!

"Các cậu, hai người kia, đúng là điên rồi... Tôi cái gì cũng không biết!" Tiêu Minh Lạc lắc đầu, nhặt quả bóng rổ lên rồi tung một cái , ba phần cầu ném trúng! Xoay người đắc ý nhìn An Sơ Hạ nói: "Thấy không? Ta chính là phiên bản người thật của cao thủ Slam Dunk trong Lưu Xuyên Phong! ~ " ( Đoạn này ad chịu =.=)

Nói xong vẫn không quên đùa giỡn, hất hất mái tóc cắt ngang trán . Nếu như là nữ sinh khác , chỉ sợ sớm đã không ngăn cản nổi hấp dẫn, nhưng mà vẻ mặt của An Sơ Hạ lại lạnh nhạt, nghiêng đầu một cái , mơ màng hỏi: "Lưu Xuyên Phong là cái gì?"

Đau đầu đỡ lấy cái trán, là hắn biết An Sơ Hạ không là người Trái Đất. Phi thường có ăn ý với Lăng Hàn Vũ liếc nhau một cái, trăm miệng một lời nói: "Phục rồi!"

Không rõ liền nhún nhún vai, cô vài bước đi đến xoay người nhặt quả bóng rổ lên , sau đó đứng xa Tiêu Minh Lạc nhìn lưới bóng rổ nói : "Thực ra so với bowling,tôi vẫn thích bóng rổ hơn ." Nói xong không chờ Tiêu Minh Lạc cùng Lăng Hàn Vũ nói cái gì,vỗ bóng vài cái rồi dùng tư thế chuẩn ném bóng vào rổ.Hơn nữa là bóng rỗng ruột ... Có thể nghĩ ngay Tiêu Minh Lạc cùng Lăng Hàn Vũ ngay lúc đó đã chấn động.

"ohmygod! Hanamichi là đấy!"

Làm bậy a, trước mặt cô hắn không nên nói quá làm gì ! Nếu không chỉ biết tự rước lấy nhục a...

Hai người cùng kêu lên sợ hãi thán phục, cả buổi không có dấu hiệu khôi phục tình trạng hóa đá, An Sơ Hạ cười đi đến trước mặt bọn họ: "Đừng có ngây người như thế, hỏi các một việc Hướng Mạn Quỳ , người này,các anh đã nghe nói qua chưa?"

Vốn chỉ là hóa đá , hai người chợt nghe được ba từ 'Hướng Mạn Quỳ' lập tức phong hóa, khiếp sợ ... Vừa mới chuyển đến Tư Đế Lan vài ngày mà An Sơ Hạ rõ ràng biết rõ điều cấm kị của Tư Đế Lan . Cái này so cô là Hanamichi thứ hai thì càng ngạc nhiên . Lăng Hàn Vũ đang cầm manga trong tay bỗng " Bịch", rơi xuống mặt đấy .

Bị Lăng Hàn Vũ làm rơi manga làm cho Tiêu Minh Lạc bừng tỉnh , vẻ mặt đứng đắn hỏi An Sơ Hạ: "Là ai với cô nhắc tới cái tên này hay sao?"

Tiêu Minh Lạc ,người này rất ít có một bộ dạng nghiêm túc như vậy , hắn vẻ mặt đứng đắn, như vậy nhất định là gặp cái gì chuyện trọng đại, hơn nữa là chuyện xấu. Nói như vậy, bọn họ cũng đều biết 'Hướng Mạn Quỳ' này có tồn tại. Có phải hay không nói rõ, Hướng Mạn Quỳ trong lòng Hàn Thất Lục ,là chiếm vị trí như thế nào?

Tự dưng có cảm giác mấy mát , nhưng cô có thể xem nhẹ. Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Minh Lạc , An Sơ Hạ không cách nào nói cho hắn biết chân tướng, bởi vì viện trưởng dường như phải hạ quyết tâm mới có thể nói ra được . Vì vậy cô dứt khoát nói dối: "Hàn Thất Lục, là hắn nói cho ta biết."

Ai ngờ Lăng Hàn Vũ thoáng cái đã bác bỏ câu trả lời của cô : "Không có khả năng, Thất Lục không có khả năng trước mặt người khác mà nhắc đến cái tên này ." Xoay người nhặt manga rơi trên đấy quay sang nhìn Tiêu Minh Lạc bên kia, chờ hắn nói cái gì đó.

Giọng nói gần đây của Tiêu Minh Lạc rất mộc mạc , giọng nói của hắn làm cho người ta cảm thấy như ở đầu mùa đông mà được phơi nắng vậy, nhưng là hôm nay giọng nói của hắn lại khàn khàn là lạ . Giương mắt thật sâu nhìn An Sơ Hạ nói: "Bất kể là ai nói cho cô , tóm lại về sau ba chữ kia cũng đừng có nhắc tới trước mặt người khác .Đây là cấm kị."

Sân vận động bên ngoài vang lên một hồi tiếng bước chân, Tiêu Minh Lạc kéo ra một cái mỉm cười nói: "Rất hung hăng phá rối nha,bây giờ thế nào ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top