Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 463 : Manh Tiểu Nam vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Sơ Hạ nói vừa dứt tiếng, Manh Tiểu Nam liền không chút do dự vỗ một cái vào lưng An Sơ Hạ, bởi vì não đại chính là đang đang bị thương, cô cũng không dám đụng vào, nếu không cái đầu nhỏ kia có làm sao thì cô ắt không có khả năng chữa trị.

"Đau..." An Sơ Hạ cắn răng, nước mắt ròng ròng nói: "Tớ đang là bệnh nhân đấy."

"Người bệnh thì thế nào? Nói sai nên bị đánh!" Manh Tiểu Nam vẻ mặt đứng đắn nói: " Cậu đã xem《 thời kỳ trưởng thành 》 chưa? Trong phim nói, chờ đợi, là lãng phí thanh xuân! Lãng phí thanh xuân cậu biết không hả?"

Nghe nói vậy, An Sơ Hạ bĩu môi: "Cậu nghĩ nói vài câu qua loa mà xong à, vậy cậu nói đi, tớ nên làm cái gì bây giờ? Ngoài việc chờ anh ấy khôi phục trí nhớ tớ còn có thể làm gì khác sao?"

Câu hỏi đó dường như rất nan giải! Manh Tiểu Nam sờ sờ cằm của mình, động tác như thể đang suy ngẫm.

Lúc này nếu quang minh chính đại theo đuổi Hàn Thất Lục, dựa theo hiểu biết của cô về Hàn Thất Lục trước kia, thì kết quả chắc chắn sẽ hoàn toàn đi ngược lại với mong muốn. Hàn Thất Lục ghét nhất bị con gái lẽo đẽo theo anh! Nhưng là nếu cứ chờ như vậy, thì Hướng Mạn Quỳ kia có thể quang minh chính đại ở bên Hàn Thất Lục rồi. Này không được, kia cũng không được, rốc cuộc vẫn nghĩ không ra đối sách nào hiệu quả.

"Chao ôi! Không bằng..." Manh Tiểu Nam hai mắt tỏa ra hàn quang, làm vẻ thần bí như vậy cao giọng nói: "Chúng ta hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, sẽ tặng cho Hướng Mạn Quỳ một vài 'Rắc rắc' rồi !"

Nói đến hai chữ "Rắc rắc" đó, An Sơ Hạ đâu đầu nhíu mày.

"Cậu thôi đi , tắm rửa rồi đi ngủ đi, tớ mệt rồi." An Sơ Hạ trợn trừng mắt, nằm trở lại giường, không quay ra nhìn lại Manh Tiểu Nam.

Có thể là quá muộn, với cả ngày hôm sau còn phải đi học, Manh Tiểu Nam cũng không làm ầm ĩ gì, đứng dậy đi tắt điện phòng bệnh, chính mình ngủ ngay trên sofa thiếp đi, qua một đêm, coi như bình yên.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, hai người lại vẫn đang ngủ say, đột nhiên một tiếng mở cửa đã đánh thức các cô.

"Ây ya, Tiểu Sơ Hạ! Sao con không nói cho mẹ có bạn trông con ngủ tại bệnh viện, cho nên mẹ chỉ mang theo một phần ăn sáng." Khương Viên Viên mang theo một cái hộp cơm thuỷ tinh, vẻ mặt xin lỗi.

Manh Tiểu Nam lúc này đã hoàn toàn thức dậy, dụi dụi hai mắt, liền đứng dậy nói: "Không sao đâu dì à, bây giờ con phải đi đến trường, một lát nữa về trường học con ăn bữa sáng sau."

Để ý tới Manh Tiểu Nam là đang mặc đồng phục của học viện Tư Đế Lan, Khương Viên Viên ôn hòa cười nói: "Thật có lỗi với con, để ta cho người lái xe đưa con tới Tư Đế Lan."

"Không cần đâu, con có thể tự bắt xe đi được rồi." Manh Tiểu Nam liên tục xua tay từ chối.

"Cũng không phải có chuyện gì đáng ngại, con xem hiện tại đã trễ thế này, nêu con không ngồi xe chắc chắn sẽ đến muộn."

Nghe Khương Viên Viên nhắc nhở, Manh Tiểu Nam lúc này mới lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, quả thật không còn sớm, ngồi xe buýt đi nhất định không kịp giờ. Nghĩ như vậy, cô cũng không khách khí nữa, để lái xe của Khương Viên Viên đưa đi học.

Sau khi Manh Tiểu Nam rời khỏi, Khương Viên Viên lấy một bát cách thủy đựng gì đó ra. Là một bát cháo thịt nạc to, bà cố ý dậy từ sáng sớm để căn dặn đầu bếp hầm xương nấu thành, thứ này đặc biệt có dinh dưỡng mà còn có hương vị tuyệt vời.

An Sơ Hạ vừa rửa mặt xong từ trong phòng vệ sinh đi ra đã ngửi thấy mùi cháo thịt nạc, tươi cười kêu: "Thơm quá, cám ơn mẹ!"

"Thơm thì ăn nhiều một chút, mẹ phải dậy từ sớm để chuẩn bị cho con đấy!" Khương Viên Viên cười nói.

Thời tiết hôm nay thật là đẹp, trên bầu trời xanh thẳm có vài đám mây trắng tinh, là vì trời còn sớm, nhiệt độ không khí không quá nóng, bỗng nhiên có cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm đặc trưng của mùa hạ.

Manh Tiểu Nam sau khi ăn xong bữa sáng ở căng-tin liền đi ra, liền gặp mặt một nữ sinh cắt kiểu tóc Chi-bi Maruko. Cô đụng vào nữ sinh đứng bên trái nhưng nữ sinh đi đầu nhìn thấy cô, liền nói: "Tôi tìm cô đã nửa ngày, mau đi theo tôi!"

"Hoàn Tử cô muốn dắt tôi đi chỗ nào? Nhanh lên tôi muốn đi học!" Manh Tiểu Nam cau mày cao giọng nói, nhưng Hoàn Tử ngược lại lại nắm chặt tay cô hơn. Sau buổi dã ngoại Đại Thám Hiểm, mối quan hệ giữa cô với Mạc Hân Vi cùng Hoàn Tử đã dịu đi rất nhiều, Mạc Hân Vi sớm đã có bạn trai mới, là người nước ngoài, bộ dạng giống một " tiểu bạch kiểm ".

Hoàn Tử dẫn cô đến một chỗ đường mòn, phía xa có bóng người đứng đó. Xem ra đã chuẩn bị từ trước, Manh Tiểu Nam liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Mạc Hân Vi. Một khoảng thời gian tiếp xúc, Manh Tiểu Nam cũng dần dần biết rõ được Mạc Hân Vi quả thật cũng không quá đáng ghét, một điểm là quá hung hãn, đứng sau Mạc Hân Vi cũng có ít nhiều đại tiểu thư danh giá, cũng khó trách Hoàn Tử cùng cô ta lại có quan hệ tốt như vậy.

"Tôi tưởng là ai tìm tôi, thì ra lại là người đẹp Mạc Hân Vi." Manh Tiểu Nam hai tay chống hông, nói: "Đây là cô chuẩn bị cho tôi sao?"

Nghe được âm thanh, Mạc Hân Vi xoay người lại, một bàn tay đưa lên nghịch tóc của mình, một cánh tay kia chống hông, hơi chút tự đại nói: "Xem ra sự việc bản tiểu thư làm vẫn chưa cẩn thận sao?" Không đợi Manh Tiểu Nam hỏi, Hoàn Tử đứng một bên nhanh nhảu nói tiếp: "Chúng ta đã sớm thay cô xin phép, nói là ba mẹ cô tái hôn nên xin phép nghỉ."

"Cái gì? !" Manh Tiểu Nam mở to hai mắt nhìn, hơi chút kích động: "Hai vị đại tỷ, vậy hôm nào ba mẹ tôi tái hôn các cô bảo tôi làm thế nào để xin phép ? !"

Mạc Hân Vi đi lên phía trước, cười và đưa tay lên cằm Manh Tiểu Nam nói: "Tiểu Nam ngu ngốc, chỉ cần cô nói là mẹ cô đã mang thai, muốn làm tiệc đầy tháng!"

Manh Tiểu Nam lắc đầu, quyết đẩy tay Mạc Hân Vi ra, trợn trừng mắt nói: "Có việc gì mau nói, không phải việc chính quyết không tha cho các cô, Sơ Hạ lão đại giỏi võ của tôi đúng là muốn trở về rồi !"

Nghe được tin An Sơ Hạ muốn trở về, Mạc Hân Vi bình thản như không có gì ngoài ý muốn, ngược lại khinh miệt nói: "Trở về thì có ích lợi gì? Chủ nhân thật sự đã quay trở lại! Cái gì mà Sơ Hạ lão đại cô vừa nói, hiện tại chỉ có thể đóng gói về nhà rồi."

Tính tình hung bạo Manh Tiểu Nam lập tức liền quên Mạc Hân Vi là người của mình, chạy đi liền muốn đá vào cô ta, may mà Hoàn Tử giật mình, nhanh tay kéo Mạc Hân Vi ra, Manh Tiểu Nam đá trượt chân hạ xuống đất, nếu không thì Mạc Hân Vi đã nằm trên mặt đất.

Bởi vì được Hoàn Tử kéo ra, Mạc Hân Vi thuận lợi tránh được một cước của Manh Tiểu Nam nhưng cô không thể nào chịu được,nhất thời lên cơn thịnh nộ, hắng giọng liền nhìn Manh Tiểu Nam nói: "Vốn dĩ là đóng gói quay trở lại, cô không có nghe tin Thất Lục mất trí nhớ sau đó ở chung cùng Hướng Mạn Quỳ à? Hướng Mạn Quỳ kia là ai, là người mẫu nổi danh trên các tạp chí, rất nhiều lời nói có cánh của các trang báo nổi tiếng đều lên tiếng ủng hộ cô ta, Sơ Hạ của cô thì tính cái gì? !"

"Cô lặp lại lần nữa, cô dám nói lại tôi hôm nay liền đánh chết cô nha!" Manh Tiểu Nam quay lưng liền cởi giày bên chân phải của mình, hướng thẳng vào mặt Mạc Hân Vi như muốn ném đi.

Thấy tình hình trước mắt có chút ngoài tầm kiểm soát , Hoàn Tử ngửa mặt lên trời quát lớn: "Hai người đừng cãi nhau nữa- – "

Bị Sư Tử Hà Đông Hoàn Tử gào lên, hai người lúc này mới bình tĩnh một chút.

"Chị Hân Vi, chúng ta tìm Manh Tiểu Nam tới không phải là để cãi nhau." Hoàn Tử bĩu môi nói: "Hai người cũng thật là, mỗi lần nói chuyện đều thực sự muốn gây gổ à? Thời gian của chúng ta không nhiều đâu!"

"Cái gì mà thời gian không còn nhiều hả ?" Manh Tiểu Nam tỉnh táo lại, ngồi xổm xuống vừa đeo giầy vừa hỏi.

Nghe Hoàn Tử nhắc nhở, Man Hân Vi mới nhớ tới việc chính. Hai người thuộc loại gặp mặt liền cãi nhau điển hình, nhưng không ngại bằng việc quan hệ giữa các cô đang càng ngày càng tốt.

"Cô không biết tin gì sao? Hướng Mạn Quỳ hôm nay sẽ đến Tư Đế Lan của chúng ta để làm thủ tục nhập học, vì cô ta vừa mới về nước còn nhiều lịch trình phải sắp xếp, đợi một tuần nữa sắp xếp xong, cô ta mới đến trường." Mạc Hân Vi thở dài, nhìn vào móng tay của mình, nói: "Tôi không hy vọng cô ta tới Tư Đế Lan. Cô suy nghĩ xem có cách nào có thể để cho cô ta không thể đến Tư Đế Lan không."

Tuần sau... Manh Tiểu Nam đột nhiên nghĩ đến An Sơ Hạ hình như cũng nói tuần sau nếu không có việc gì xảy ra thì sẽ xuất viện, sau đó trở lại Tư Đế Lan đi học.

"Bất quá..." Manh Tiểu Nam cau mày nhìn về phía Mạc Hân Vi nói: "Người khác không mong cô ta tới Tư Đế Lan là có lý do, còn cô vì lý do gì mà không hy vọng cô ta tới đây học? Còn không phải là do cô đối với Hàn Thất Lục trong lòng vẫn còn ảo tưởng?"

"Ảo tưởng cái đầu cô! Quan hệ của tôi cùng bạn trai đang rất tốt! Đừng nói bừa!" Mạc Hân Vi nói xong, nhìn thấy Manh Tiểu Nam đang nhìn vào mắt cô thăm dò suy nghĩ, đành nói: "Được rồi, tôi là không hy vọng cô ta làm ảnh hưởng đến vị trí hoa khôi học đường của tôi..."

"Phụt...Hahaha..." Tiếng nói vừa dứt, Manh Tiểu Nam liền ôm bụng cười to, thiếu chút nữa cười giật giật cả người.

Quả nhiên là cô đã đánh giá cao Mạc Hân Vi, Mạc Hân Vi kia chính là điển hình của loại người đẹp não ngắn, có thể nói ra lý do không hy vọng Hướng Mạn Quỳ tới Tư Đế Lan.

Nhưng mà như vậy cũng được, dù sao cũng có nhiều người không ưa Hướng Mạn Quỳ, đối với An Sơ Hạ mà nói là tốt. Nếu mỗi người đều thích Hướng Mạn Quỳ, lại thêm Hàn Thất Lục cũng thích Hướng Mạn Quỳ, thì Sơ Hạ của cô thật chẳng biết làm sao? !

"Manh Tiểu Nam, cô còn cười nữa có tin tôi xé miệng cô hay không? !" Mạc Hân Vi không phải đang làm bộ hiền lành liền muốn xông lên xé rách miệng Manh Tiểu Nam.

Thấy hai người lại muốn gây gổ lần nữa, Hoàn Tử liền đi tới một bên, chờ hai người cãi nhau xong. Nhưng cả hai nhìn thấy Hoàn Tử liền tránh ra, hình như ý thức được điều gì đó, nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt.

"Không chấp với cô!" Mạc Hân Vi nói xong, nghiêm mặt nói: "Ngày hôm qua nhà ta mới mở thêm một thẩm mỹ viện, không phải vừa mới khai trương sao? Chuyên gia trang điểm của Hướng Mạn Quỳ cũng đến đây, sau đó cô ta liền kể cho tôi nghe chuyện Hướng Mạn Quỳ tới Tư Đế Lan. Phỏng đoán hiện tại sắp đến trường học, cô thích nghĩ biện pháp, có biện pháp gì có thể ngăn cản cô tới đi học?"

"Muốn tôi nói, cũng không cần phải ngăn cản, cô ta không phải minh tinh sao? Bình thường hồ sơ khẳng định có thể để cho cô thường xuyên không đến trường, chúng ta phải xem thử, liền thừa dịp lúc cô ta không có ở đây, kêu Sơ Hạ câu dẫn Thất Lục thiếu gia!"

Manh Tiểu Nam trịnh trọng nói xong chuyện riêng, Mạc Hân Vi lập tức chen miệng nói: "Tôi đối với việc cái gì mà An Sơ Hạ câu dẫn Thất Lục,mấy kế hoạch đó tôi đều không có hứng thú, tôi chưa bao giờ làm chuyện không có lợi cho bản thân."

Nếu không có Mạc Hân Vi hỗ trợ, sự tình sẽ trở nên không khả quan cho lắm, dù sao Mạc Hân Vi tại Tư Đế Lan cũng rất có danh tiếng. Manh Tiểu Nam đảo tròn mắt, cười nói: "Cái này làm sao đối với cô lại không có lợi? Cô nghĩ xem, nếu là Thất Lục thiếu gia không thích Hướng Mạn Quỳ, cô ta không phải sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng liền không ở lại Tư Đế Lan nha. Cô nói đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top