Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Không Thiên Lạc cầm thương đứng bên cạnh Tiêu Sắt:

"Tiêu Sắt, đợi sau khi Lôi Vô Kiệt quay lại chúng ta có thể về Tuyết Nguyệt thành được chưa?"

"Sao lại vội vàng đòi về rồi?" Tiêu Sắt khó hiểu.

"Đến chỗ cha ta cầu thân chứ còn sao nữa!" Tư Không Thiên Lạc quét trường thương đánh Tiêu Sắt ngã lăn xuống ghế.

Đường Liên cười ha hả: "Tiểu sư muội sốt ruột quá rồi."

Mặt Tiêu Sắt ửng đỏ, tay phải gạt mũi thương đang chỉ vào mặt mình:

"Cầu thân thì cầu thân, muội hung dữ thế làm gì?"

"Dữ? Hừ! Nếu ta mà hung dữ thì đã đánh ngất huynh rồi trói lại đem về Tuyết Nguyệt thành rồi, lại còn ngồi đây hỏi ư?" Tư Không Thiên Lạc vung thương lên, đập cái ghế Tiêu Sắt vừa ngồi thành hai nửa.

"Cái ghế này năm lượng bạc!" Tiêu Sắt đạp chân, lướt đến trốn sau lưng Đường Liên, giơ năm ngón tay ra ngó về phía Tư Không Thiên Lạc la lớn.

Tư Không Thiên Lạc "keng" một tiếng chống mạnh trường thương xuống đất:

"Huynh giỏi thì qua đây, trốn sau lưng Đại sư huynh thì tính là gì?"

Tiêu Sắt ngoảnh mặt ai oán nói với Đường Liên:

"Đường Liên, thân là bên ngoại huynh mau quản muội ấy chút đi! Muội ấy nóng lòng như thế không phải vì sau khi thành thân đánh ta sẽ tiện tay hơn đấy chứ?"

"Ta quản không nổi chuyện của hai người, ngươi tự cầu phúc đi." Nói rồi Đường Liên nhảy lên mái nhà nằm phơi nắng.

Thấy Đường Liên tránh ra, Tư Không Thiên Lạc hất cằm, mỉm cười nói với Tiêu Sắt:

"Huynh xong đời rồi!"

Lời vừa ra khỏi miệng, Ngân Nguyệt thương đã đâm về phía hắn. Tiêu Sắt lập tức rút Vô Cực côn ra chống đỡ mới có thể hóa giải được một thương mạnh mẽ đánh tới này.

"Sợ muội luôn đó, đợi Lôi Vô Kiệt quay lại chúng ta liền về Tuyết Nguyệt thành, được chưa?"

"Hừ, thế còn tạm được." Tư Không Thiên Lạc thoáng chốc vui vẻ hẳn lên, thu trường thương lại, nghênh ngang đi về phía phòng bếp phía sau, "Xem huynh hiểu chuyện như vậy, bản tiểu thư trưa nay sẽ đích thân xuống bếp."

Lời này của Tư Không Thiên Lạc như sét đánh giữa trời quang, Tiêu Sắt muốn ngăn nàng lại nhưng cuối cùng chỉ đành nhún vai, đem lời định nói nuốt ngược vào trong.

Diệp Nhược Y che miệng cười, nói đùa:

"Không ngờ đường đường Nửa Bước Thần Du lại không đỡ nổi một đòn của người mới bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh."

"Đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt." Tiêu Sắt thu Vô Cực côn lại nhét vào trong tay áo, "Cũng không biết tên ngốc Lôi Vô Kiệt đi đến đâu rồi, không phải lại lạc đường rồi chứ?"

"Xem ra huynh cũng nóng lòng lắm rồi." Diệp Nhược Y trong lòng sáng tỏ, "Trước khi xuất phát ta đã vẽ cho Lôi Vô Kiệt một bản địa đồ dễ hiểu hơn nhiều rồi, chắc không có chuyện gì đâu."

Tiêu Sắt uể oải ngáp một cái, lười biếng người ngồi xuống ghế:

"Xem ra cô cũng lo lắng lắm."

Ước chừng qua một canh giờ, mùi vị không thể diễn tả bằng lời từ phòng bếp truyền ra, Hứa Hồ Lô chạy đến tiểu viện truyền lời:

"Ông chủ, cơm nấu xong rồi, Tư Không tiểu thư mời mọi người qua đó."

Vừa ngồi xuống, Tiêu Sắt đã cười khổ nhìn về phía Đường Liên, chỉ có Diệp Nhược Y vẫn bình thản như không.

"Được rồi, đủ món rồi, mọi người động đũa đi thôi!" Tư Không Thiên Lạc bê đĩa thức ăn cuối cùng đặt lên bàn, "Ấy, Đại Hoàng đâu? Lúc trước không phải cứ đến giờ cơm là nó còn đến trước cả chúng ta hay sao?"

Tất cả mọi người đều là dáng vẻ trong lòng đã tỏ nhưng ngoài miệng không nói, đánh mắt nhìn nhau. Tiêu Sắt chẳng mấy khi ân cần gắp một miếng thịt to vào bát Đường Liên:

"Đại sư huynh trọng thương vừa khỏi, nên bồi bổ, nào, ăn nhiều một chút."

Trên mặt Đường Liên toàn là biểu cảm kháng cự, Tiêu Sắt lại vờ như không thấy mà liên tục gắp thức ăn cho hắn.

"Tiêu Sắt, huynh cũng ăn đi, mấy món này khó làm quá, vừa nãy ta phải mày mò rất lâu mới được đấy." Tư Không Thiên Lạc vừa định gắp thức ăn cho Tiêu Sắt lại phát hiện hắn đang do dự, "Ồ? Có phải huynh thấy mấy món ta nấu không ngon?"

Tiêu Sắt vội vàng phủ nhận: "Đâu có, muội nghĩ gì thế?"

Diệp Nhược Y ăn mấy miếng rồi phụ họa theo:

"Đúng vậy, trù nghệ của Thiên Lạc tiến bộ không ít đâu, món nào cũng có nét đặc sắc riêng."

"Hì hì, đa tạ Diệp tỷ tỷ khen ngợi." Tư Không Thiên Lạc cười híp mắt, gật đầu cảm tạ Diệp Nhược Y rồi nâng đũa gắp thêm mấy miếng vào bát Tiêu Sắt: "Diệp tỷ tỷ đã nói ngon rồi, huynh mau ăn đi."

"Sao muội không tự ăn đi!" Tiêu Sắt u oán nói.

"À, vừa nãy đói quá nên ta nhờ Hồ Lô nấu cho bát mì, ăn qua rồi." Tư Không Thiên Lạc vén lọn tóc lòa xòa bên tai đáp.

Bữa cơm này cuối cùng cũng kết thúc, Tư Không Thiên Lạc dọn dẹp bát đũa trên bàn rồi đưa cho Hứa Hồ Lô mang xuống dưới. Đợi nàng đi xa, Tiêu Sắt mới nhỏ giọng hoi Diệp Nhược Y:

"Vừa rồi có phải cô dùng bí thuật phong bế vị giác không?"

"Đúng vậy, sao, huynh cũng muốn học?"

Đường Liên trầm ngâm một lát mới lên tiếng:

"Tiêu sư đệ, ta thấy đệ nên học cái này."

"Xì, ta không thèm học đâu." Tiêu Sắt đảo mắt, tay chống cằm, "Hai người thì hiểu cái gì, đây là tình thú."

Đến tối, Tư Không Thiên Lạc nằm trên giường trở mình, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện sáng nay. Tuy Tiêu Sắt đã đồng ý sẽ cùng nàng về Tuyết Nguyệt thành nhưng trong lòng nàng vẫn còn mông lung, lúc nào cũng cảm thấy là mình cưỡng ép Tiêu Sắt, hắn vốn không tự nguyện đáp ứng nàng. Nghĩ đến đây, Tư Không Thiên Lạc quyết định xác nhận thêm một lần nữa, dứt khoát ngồi dậy. Nhưng lúc đứng trước của phòng hắn, nàng lại có chút dao động, đang định rời đi thì cửa bỗng bật mở.

"Sao muội lại ở đây?" Trong phòng không thắp đèn, bóng tối vừa khéo che đi vành tai ửng đỏ của Tiêu Sắt.

"Ta, ta không ngủ được, đi dạo chút không được sao?" Tư Không Thiên Lạc thất thố, "Giờ ta đi đây!"

"Đợi đã!" Tiêu Sắt nắm lấy tay Tư Không Thiên Lạc, "Chúng ta nói chuyện chút đi."

Nói xong, Tiêu Sắt liền kéo tay Tư Không Thiên Lạc nhảy lên mái nhà, ánh trăng dìu dịu ôm lấy hai người, gió đêm lành lạnh thổi qua.

"Được rồi, huynh muốn nói gì thì nói đi." Tư Không Thiên Lạc chọn một chỗ thoải mái ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt nhìn ánh trăng sóng sánh trong đôi mắt nàng, com tim thoáng bối rối. Hắn ép mình bình tĩnh lại, chầm chậm ngồi xuống bên cạnh Tư Không Thiên Lạc: "Ta từ nhỏ đã lớn lên trong vòng xoáy tranh quyền đoạt vị, thứ gặp được nhiều nhất chính là hư tình giả ý, vì vậy mới một lòng hướng tới giang hồ mà Lang Gia vương thúc nói."

"Đương nhiên, người giang hồ chúng ta không có nhiều khúc mắc như các huynh, chỉ muốn vung roi cưỡi ngựa, uống rượu múa kiếm mà thôi!" Vừa nói đến giang hồ, nhiệt huyết trong tim Tư Không Thiên Lạc sôi trào.

"Nhưng dù sao ta cũng sống ở đó, ta không có lựa chọn. Bất luận ta có tỏ ra tự do tự tại đến đâu, nhưng cuối cùng vẫn có một tầng xiềng xích đè lên ta, bởi vì ta chưa hoàn toàn thuộc về giang hồ." Tiêu Sắt nói mãi nói mãi rồi nằm xuống, đưa tay cố nắm lấy từng cơn gió lướt qua.

"Tuy ta ở lại tòa thành đó không lâu nhưng nó đúng là rất đáng ghét. Huynh sống ở đó nhiều năm như vậy hẳn là mệt lắm." Tư Không Thiên Lạc ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt cười nhẹ: "Ừ, nhưng đã qua hết rồi. Kể từ khi gặp được mấy người bọn muội, ta thấy bản thân mình như sống lại, chân thực mà sống."

"Bọn ta dĩ nhiên là tốt rồi, yên tâm, sau này bọn ta sẽ luôn bảo vệ tiểu sư đệ huynh." Tư Không Thiên Lạc sảng khoái vỗ ngực, khóe mắt cong cong.

"Thiên Lạc." Tiêu Sắt đột nhiên nghiêm túc gọi nàng.

"Á? Sao thế?" Tư Không Thiên Lạc quay đầu đáp.

"Trước khi Lang Gia vương thúc xảy ra chuyện, không ít vương công quý tộc đến Vĩnh An Vương phủ muốn nghị thân." Tiêu Sắt nói đến đây thì ngừng lại.

"Sao huynh tự nhiên lại đổi chủ đề rồi?" Tư Không Thiên Lạc như cảm nhận được gì đó, trái tim trong lồng ngực không nghe lời mà đập loạn xạ.

"Nhưng ta không đồng ý, đối với ta mấy nữ tử đó đều giống nhau, mưu toan tư lợi như nhau..." Tiêu Sắt suy ngẫm một lát, "Cũng nhàm chán như nhau."

Tư Không Thiên Lạc nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào, Tiêu Sắt đã tự mình nói tiếp: "Nhưng muội khác bọn họ, muội chân thành, nhiệt huyết, trên người muội còn có thứ mà ta luôn khao khát."

"Tiêu Sắt... huynh..." Mặt Tư Không Thiên Lạc thoáng cái đỏ bừng, tay nắm chặt đầu gối vờ như trấn định.

"À, cái đó, thật ra ta muốn nói, ngay từ đầu người trong lòng ta luôn là muội, ta đồng ý cùng muội đi cầu thân, là thật lòng." Nói xong Tiêu Sắt xấu hổ nhìn nàng.

"Ha, thì ra là vậy, thế mà lúc trước huynh còn độc miệng như vậy!" Tư Không Thiên Lạc đột ngột tỉnh ngộ, hờn dỗi nhìn hắn.

"Khụ, ta không kiềm chế được." Tiêu Sắt trong lòng áy náy, liếc qua Tư Không Thiên Lạc, thanh âm ngày càng nhỏ, "Hơn nữa, ta cũng không có kinh nghiệm mà."

"Hừ, không nói với huynh nữa." Tư Không Thiên Lạc đứng dậy, phủi mông nhảy xuống dưới, ôm Kháng Hạo vào lòng, "Đại Hoàng, chúng ta về phòng ngủ, không thèm để ý đến hắn nữa!"

"Ta cũng đâu có làm ra tội ác tày trời gì đâu..." Tiêu Sắt giơ tay muốn giữ Tư Không Thiên Lạc lại nhưng lại chỉ chạm được đến góc váy của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top