Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, Tiêu Sắt, hai người đều dùng côn, hay là ngươi ra tỉ thí với cô ấy đi." Lôi Vô Kiệt không ngại lớn chuyện nói.

"Xì, côn pháp của hai chúng ta đều học cùng một thầy, có gì đâu mà so." Tiêu Sắt lười biếng nhấp một ngum trà, ung dung ngồi xem kịch hay.

Đợi một lúc vẫn không có ai đến ứng chiến Cơ Tuyết bèn quay bước về đình hóng mát.

"Cơ cô nương, chậm đã!" Đường Liên ra hiệu cho Thiên Nữ Nhụy ngồi thẳng dậy, nhảy đến trước mặt Cơ Tuyết. Nàng và Đường Liên đều là Thiên Khải tứ thủ hộ, hai người trước đó chưa từng kề vai chiến đấu cũng chưa từng giao thủ qua, hắn muốn tự mình lĩnh giáo năng lực thực sự của nàng.

Cơ Tuyết xoay Vân Khởi côn, quan sát Đường Liên trước mặt, nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của hắn thầm nghĩ: 'Xem ra tứ thủ hộ cũng không phải đều là mấy người tùy tiện bốc đồng.'

Đường Liên bị nàng nhìn đến mức ngại ngùng, ho nhẹ một tiếng: "Mong được cô nương chỉ giáo mấy chiêu."

"Được thôi!" Cơ Tuyết vung Vân Khởi côn lên, những cánh hoa vừa rồi bị Lôi Vô Kiệt dẫn đến lập tức bay lên, bao bọc lấy nàng.

Nội lực này không thể xem thường!

Đường Liên ngay tức khắc tập trung tinh thần, vận nội công Trùy Thiên Bách Lý Đông Quân truyền cho hắn, thủ thế đợi thời cơ công kích. Thân ảnh Cơ Tuyết chợt lóe lên, nàng tung người lên không trung rồi xoay người đập thẳng một côn xuống dưới, uy lực của một côn này trực tiếp đem những cánh hoa đang bao quanh nàng bật ra xa hơn mười trượng. Đường Liên thậm chí không kịp dùng đến quyền pháp, chỉ có thể theo bản năng đưa tay lên đỡ, khoảnh khắc Chỉ Tiêm Nhậm và trường côn va vào nhau tia lửa xanh như tia sét nhỏ bắn ra tứ phía.

Cơ Tuyết lần nữa dồn lực đập côn xuống, tay kia của Đường Liên phóng Đao Ti cuốn lấy trường côn, từng sợi tơ mảnh đâm thẳng về phía nàng. Hai tay nàng đẩy về phía trước, mượn lực lùi về sau, kịp thời tránh được Đao Ti sắc bén.

Đường Liên thở hắt ra một hơi, một tay nắm thành quyền lùi về phía sau, lưu chuyển chân khí toàn thân, không khí xung quanh nháy mắt như đông cứng lại.

"Hải Vận quyền pháp? Nghe danh đã lâu." Cơ Tuyết khẽ nhếch môi, lần nữa dùng côn hoa công kích Đường Liên.

Cơ Tuyết xuất côn cực nhanh khiến người ta khó mà nhìn rõ thật giả, nhưng tốc độ vung quyền của Đường Liên cũng không phải chậm, hai người đánh một hồi mà vẫn không phân cao thấp.

"Khởi!" Đường Liên chắp tay kết ấn, nước từ trong hồ nhanh chóng tụ lại sau lưng hắn như một con rồng đang ẩn nhẫn chờ cơ hội xông lên.

"Đi!" Đường Liên đẩy hai tay về phía trước, dòng nước gầm gào xông về phía Cơ Tuyết, từng vòng từng vòng vây lấy nàng, càng vây càng chặt, cứ như mãng xà gấp gáp muốn nuốt chửng con mồi của mình.

Mũi chân Cơ Tuyết điểm nhẹ xuống mặt đất, nàng bật người lên cao đồng thời dùng côn chém xuống, mạnh mẽ đánh tan dòng nước đang cuồn cuộn quanh mình. Đến khi nàng lần nữa nhìn rõ mọi thứ Chỉ Tiêm Nhậm của Đường Liên đã ép đến trước mặt. Chỉ Tiêm Nhậm đối đầu với Vân Khởi côn, Đường Liên lùi lại ba bước, Cơ Tuyết cũng lui lại ba bước.

Hòa!

Hai người dùng ánh mắt tán thưởng nhìn đối phương rồi quay lại đình hóng mát bên hồ.

Tiêu Lăng Trần cười tủm tỉm sáp đến gần, một tay nâng chén trà một tay ra sức quạt: "Tuyết cô nương thân thủ bất phàm, quả là khiến người khác thán phục. Đánh mệt rồi thì uống chén trà nghỉ ngơi chút đã."

"Chẳng qua là vì võ công của ngươi quá kém." Cơ Tuyết lạnh nhạt đón lấy chén trà một hơi uống cạn.

"Tuyết cô nương nói phải, sau này vẫn là xin dạy bảo nhiều hơi." Tiêu Lăng Trần không hề khó chịu, thuận theo lời của nàng.

Đường Liên vừa ngồi xuống Thiên Nữ Nhụy đã mớm quả nho được bóc sẵn vào miệng hắn: "Liên, chàng thử xem, ngọt lắm đó."

"À, đa, đa tạ, nàng cũng ăn đi." Đường Liên đón lấy ánh mắt ái muội của mọi người, đỏ mặt nuốt xuống rồi đẩy đĩa hoa quả trên bàn đến trước mặt Thiên Nữ Nhụy.

"Chàng cũng đút cho người ta đi mà, a..." Thiên Nữ Nhụy dường như không hề ngại ngùng, Đường Liên chỉ có thể luống cuống tay chân bóc một quả đút cho nàng.

Tư Không Thiên Lạc ngồi một bên ăn no cẩu lương của hai người bĩu môi đặt Kháng Hạo trên đùi xuống, nhấc trường thương vung vẩy đi đến chỗ tỉ thí.

Nàng tùy tiện ném một cái trường thương liền đâm sâu xuống đất, khoanh tay hất cằm với mấy người ngồi trong đình hóng mát: "Ai dám đánh một trận cùng bản tiểu thư?"

"Nhìn ta làm gì?" Tiêu Sắt ngó quanh một vòng, chỉ thấy mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn.

"Phật nói, ngươi không vào địa ngục thì ai vào." Vô Tâm đơn thủ lập chưởng tinh quái nói.

"Đúng vậy, ngươi không vào thì ai vào, mau đi đi!" Tiêu Lăng Trần không có ý tốt gì vòng ra sau lưng Tiêu Sắt giơ tay đẩy hắn ra ngoài.

Vừa rồi lúc Tiêu Lăng Trần vào Cơ Tuyết giao đấu, Tiêu Sắt khiến hắn chịu thêm không ít đòn, kiểu gì hắn cũng phải đòi lại món nợ này.

Tiêu Sắt "Ây da" một tiếng, lảo đảo ngã ngồi xuống đất. Tiêu Lăng Trần trợn mắt, từ bao giờ mà hắn là yếu đuối như thế?

Tư Không Thiên Lạc thu hết một màn này vào mắt, rút trường thương ra nhảy đến dìu Tiêu Sắt dậy: "Tiêu Sắt, chàng không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là quá đột ngột nên không kịp phòng bị thôi." Tiêu Sắt không nhanh không chậm nói, còn tiện thể liếc qua Tiêu Lăng Trần một cái.

"Ngươi lăn ra đây cho ta!" Tư Không Thiên Lạc đỡ Tiêu Sắt ngồi xuống xong trừng mắt quát Tiêu Lăng Trần.

Tiêu Lăng Trần lúc này có trăm cái miệng cũng không giảo biện nổi, Tiêu Sắt tên hồ ly này!

Tư Không Thiên Lạc giơ tay đẩy Tiêu Lăng Trần ra ngoài, trường thương vung lên chỉ vào mặt hắn: "Xuất kiếm đi, ta muốn xem xem kiếm quân tử của ngươi so với trường thương của ta thì thế nào."

"Haizz, được thôi, Tư Không cô nương cẩn thận nhé!" Tiêu Lăng Trần nâng kiếm lên đâm về phía Tư Không Thiên Lạc.

Hạo Khuyết không hổ là thân mang chính khí, tuy con người Tiêu Lăng Trần trông có vẻ không đứng đắn lắm nhưng kiếm khí của hắn lại quang minh lỗi lạc, thậm chí có thể nhìn ra vài phần phong thái của Lang Gia Vương năm xưa.

Dù Hạo Khuyết kiếm không yếu, nhưng thứ hắn phải đối mặt lại là Ngân Nguyệt thương của Tư Không Thiên Lạc!

Ngân Nguyệt thương, khốc đoạn trường. Thương tiên độc nhất Tư Không Trường Phong truyền thụ.

Thắng thua đã rõ.

Tiêu Lăng Trần lê cơ thể lung lay sắp đổ của mình đi về phía Tiêu Sắt, tức tối mắng: "Tiêu Sở Hà, ngươi khốn nạn!"

Tiêu Sắt "Xì" một tiếng khinh bỉ rồi ngoảnh mặt đi.

Cơ Tuyết hiếm khi ân cần rót cho Tiêu Lăng Trần chén trà, hắn nhận lấy chén trà mà trong lòng lâng lâng như bước lên mây, cảm thấy trận đòn này cũng đáng.

Lạc Minh Hiên liếc qua Đường Trạch vẫn luôn ngồi nghịch ám khí bên cạnh, nhớ đến chuyện mấy ngày trước thì lửa giận âm ỉ trong lòng bùng lên, vỗ mạnh vào vai hắn: "Chúng ta cũng so một trận!"

Đường Trạch ngẩng đầu lên, ung dung gật đầu đồng ý, hai người cùng nhau bước ra ngoài.

Một cây phi tiêu đỏ rực không biết đã xuất hiện trong tay Đường Trạch từ bao giờ, chỉ đợi thời cơ để phóng ra.

"Từ từ! Chúng ta không đấu võ, chúng ta đấu cái này!" Lạc Minh Hiên vứt bảy thanh kiếm sang bên cạnh, móc một cái cốc ra huơ huơ trước mặt. Trước đó thua thế nào thì hiện giờ nhất định phải thắng như thế.

"Được thôi, ta tiếp ngươi đến cùng!" Đường Trạch thu ám khí lại, nhanh chóng đến gần Lạc Minh Hiên, "Ta cược đại!"

Lạc Minh Hiên ném chiếc cốc lên không trung, giơ tay giao thủ với Đường Trạch.

"Không ngờ công phu quyền cước của hai người họ lại tiến bộ nhiều như vậy, đúng là phải nhìn bằng con mắt khác." Đường Liên nhìn hai người đang giao tranh kịch liệt nói.

"Đúng vậy, thật muốn biết ai sẽ thắng." Lôi Vô Kiệt tiếp lời.

Lạc Minh Hiên cướp được con xúc xắc đầu tiên: "Một!"

Đường Trạch cũng không chịu thua kém, nhanh tay bắt lấy con xúc xắc thứ hai: "Sáu!"

Con xúc xắc thứ ba từ trên cao rơi xuống, hai người cùng lúc nhảy lên.

Lần này Lạc Minh Hiên chỉ bại trong một hiệp.

"Ngươi thua rồi." Đường Trạch nhếch môi.

"Cũng chưa chắc, ngươi xem là mấy rồi kết luận cũng không muộn." Lạc Minh Hiên lắc đầu nói.

Đường Trạch xòe tay ra, con xúc xắc trong tay nháy mắt biến thành một mịn phiêu tán trong gió.

Lạc Minh Hiên đắc ý: "Một thêm sáu, bảy điểm, tiểu, là ngươi thua rồi."

"Không hổ là đồ đệ của Lạc Hà tiên tử." Đường Trạch nhún vai, thong dong quay về lương đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top