Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới qua giờ Dần ba khắc Tư Không Thiên Lạc nửa tỉnh nửa mê bị thị nữ kéo từ trên giường dậy, dù nàng ngày thường vẫn quen dậy sớm tập võ nhưng hôm nay thực sự là quá sớm, đến tận khi mặt trời ló rạng nàng mới tỉnh táo hoàn toàn.

"Tự ta làm được!" Tư Không Thiên Lạc tuy là đại tiểu thư thiên kim đại tiểu thư Tuyết Nguyệt thành nhưng rất hiếm khi để thị nữ hầu hạ mình.

"Thiên Lạc tiểu thư, vậy người nhanh lên nhé, lát nữa còn nhiều thứ phải làm lắm." Thị nữ cũng không còn cách nàng chỉ đành nhắc nàng mấy câu rồi lui xuống.

Khó khăn lắm mới tắm xong, vừa bước chân ra khỏi thùng tắm một đám thị nữ đã cầm lấy cao thơm vây lấy nàng, đến móng tay cũng được tỉ mỉ sơn qua một lượt. Sau khi thoa xong, một vị phụ nhân phúc hậu tiến vào giúp nàng khai diện(1). Tư Không Thiên Lạc còn chưa tô son điểm phấn đã lộ ra vẻ khuynh quốc khuynh thành, Trần thị không khỏi tán thưởng mấy câu:

"Tân nương tử thiên sinh lệ chất, tân lang chắc chắn là bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo."

"Trần thẩm đừng trêu con nữa." mặt Tư Không Thiên Lạc ửng đỏ.

"Được được được, không nói nữa, tân nương tử ngại rồi." Trần thị cười cười, bàn tay khẽ động, "Bên trái một đường sinh quý tử, bên phải một đường có kiều nam, một bên ba đường đưa tay ổn, hài tử ai nấy đều giỏi giang xuất chúng."

Nghi thức vừa xong thị nữ đã lại vây lấy Tư Không Thiên Lạc, giúp nàng mặc hôn phục rườm rà lên rồi trang điểm tỉ mỉ, vẽ môi họa mày. Đầu nàng đội phượng quan, trên người là tầng tầng lớp lớp y phục, chân đeo hài thêu tinh xảo khiến Tư Không Thiên Lạc nảy ra ý nghĩ đợi lát nữa có lẽ đến đi đứng bình thường mình cũng không làm cho trôi chảy được mất.

Lúc này một thị nữ bước vào bẩm báo, nói tân lang đã đến trước cửa nghênh thân, mời tân nương tử nhanh chóng trùm khăn đỏ lên.

Đi cùng Tiêu Sắt là đội ngũ đón dâu hùng hậu, ai nấy đều vui cười hớn hở, dọc đường không ngừng huyên náo ầm ĩ. Đi mãi đi mãi cũng đến được cổng phủ thành chủ, Cơ Tuyết và Diệp Nhược Y đều đứng bên ngoài.

Hôm nay là ngày đại hỉ, Cơ Tuyết vẫn một thân bạch y thường ngày hiếm khi khoác lên mình bộ váy màu đỏ nhạt. Tiêu Lăng Trần đến măt đã dán chặt vào nàng:

"Tuyết cô nương tư thái tuyệt sắc, quả là khiến người ta không khỏi rung động."

"Nịnh nọt cũng vô dụng, hỏi côn của ta trước đi, ai lên?" Lời khen của Tiêu Lăng Trầnl khiến nàng có chút mất tự nhiên, giả vờ trấn định nghịch Vân Khởi côn trong tay.

Đám người Lôi Vô Kiệt tự giác nhường ra một con đường, nhất loạt quay đầu nhìn về phía Vô Tâm.

"Thời khắc then chốt vẫn là phải dựa vào tiểu tăng, aizz, thỉnh thí chủ chỉ giáo vài chiêu." Vô Tâm chắp tay, cong khóe miệng.

Cơ Tuyết vung Vân Khởi côn lên đánh về phía hắn, không hề có chút trì hoãn nào, chiêu nào chiêu nấy nhanh như sấm chớp.

Vô Tâm vẫn bình thản đứng đó, vẻ mặt không chút hoảng loạn, tay áo khẽ đưa xuất chưởng chặn lại hết côn phong đang ào ào ập tới.

"Đừng làm lỡ giờ lành, tốc chiến tốc thắng đi." Tiêu Sắt nhìn hai người càng đánh càng hăng, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.

"Biết rồi, sẽ không lỡ mất đâu. Cùng lắm thì nửa chén trà là được rồi." Vô Tâm ngoảnh mặt nói với Tiêu Sắt.

Lời này vừa dứt động tác trên tay Cơ Tuyết càng thêm kịch liệt: "Cuồng vọng!"

"Chậc, không dễ đối phó." Vô Tâm bĩu môi, thần sắc thoáng chốc nghiêm túc hẳn lên.

Thời gian một chén trà qua đi, Cơ Tuyết rốt cuộc vẫn là bại trận, nhìn về phía Diệp Nhược Y: "Ta thua rồi, tiếp theo đây xem cô ấy đi."

Tiêu Lăng Trần nhân cơ hội đến bên Cơ Tuyết, thấp giọng nói với nàng: "Lời ta nói vừa nãy đều là từ tận đáy lòng."

"Ngươi! Hoa ngôn xảo ngữ ở chỗ ta căn bản không có đất dụng võ đâu!" Gò má Cơ Tuyết phiếm hồng, nàng sợ bị Tiêu Lăng Trần nhìn thấy liền vội vàng quay đi.

"Muốn ôn mỹ nhân về nhà thì phải đối được câu đối của ta đã." Diệp Nhược Y nhìn Tiêu Sắt chằm chằm, khiêu khích nói.

"Mời cô nương ra đề." Tiêu Sắt thong thả ung dung, tự tin mười phần.

"Hạo nguyệt miêu lai song ảnh nhạn."

"Hàn sương ánh xuất tịnh đầu mai."

"Hồng trang đới oản đồng tâm kết."

"Bích thụ hoa khai tịnh đế liên."

"Dạ nguyệt hương trấn hổ phách bôi."

"Xuân phong đường thượng sơ lai yến."

"Không tồi, viết thêm một bài thơ nữa đi." Diệp Nhược Y biết mấy thứ này đối với Tiêu Sắt không là gì bèn không ra câu đối nữa, trực tiếp để hắn đi đến màn cuối cùng.

"Truyền văn chúc hạ điều hồng phấn

Minh kính đài tiên biệt tác xuân

Bất tu diện thượng hồn trang tá

Lưu trứ song mi đãi họa nhân."

Tiêu Sắt ngâm xong thì đảo mắt qua Diệp Nhược Y. Nàng hiểu ý hắn, cất bước vào trong khuê phòng của Tư Không Thiên Lạc, chưa được bao lâu đã đỡ nàng ra.

Tư Không Thiên Lạc vén khăn trùm đầu lên, nước mắt dàn giụa nhìn Tư Không Trường Phong: "Cha!"

"Được rồi, con gái ngoan của ta, ngày lành không được khóc, con khóc trôi hết lớp trang điểm thì không xinh nữa đâu." Tư Không Trường Phong vừa dỗ con gái vừa lén lau nước mắt.

"Cha, con không nỡ xa người..." Tư Không Thiên Lạc thút thít nói.

"Cha vẫn luôn ở đây, nếu Tiêu Sắt bắt nạt con thì phải lập tức nói cho ta biết, ta thay con trút giận!" Tư Không Trường Phong quay sang bên cạnh, "Tiểu Liên, cõng Thiên Lạc ra ngoài đi."

Đường Liên đã đợi ở ngoài cửa từ sớm, vừa nghe lời này liền quỳ một chân xuống: "Tiểu sư muội, lên đi, ta cõng muội ra ngoài."

"Đại sư huynh." Tư Không Thiên Lạc gọi Đường Liên một tiếng. Nàng là con một trên không có trưởng huynh trưởng tỷ, dưới không có đệ đệ muội muội, trong tim nàng Đường Liên chính là huynh trưởng. Thường ngày tuy hai người lúc nào cũng trêu chọc nhau nhưng vào thời khắc cõng nàng trên lưng, Đường Liên chợt thấy bồi hồi.

"Chúng ta sau này còn cùng nhau xông pha giang hồ, đâu phải không còn gặp lại, đừng buồn nữa." Đường Liên dịu dàng an ủi nàng.

"Đúng đấy sư tỷ, chúng ta sau này còn phải cùng nhau đánh đến toàn thiên hạ không còn đối thử nữa mà, vui lên chút đi!" Lạc Minh Hiên cũng phụ họa theo.

Tạ Yên Thụ nghĩ ngợi một chút rồi lên tiếng: "Chính vậy đó sư tỷ, lúc tỷ đánh người đâu có u sầu vậy đâu."

Nghe hai người càng nói càng xa Tư Không Thiên Lạc lại trở về dáng vẻ vốn có, hung dữ nói: "Hừ, hai người các ngươi đợi đấy cho ta!"

Sau khi Diệp Nhược Y rời đi, Tiêu Sắt nóng lòng ngó vào trong phủ, bàn tay nắm chặt vì căng thẳng và rịn mồ hôi. Nhìn thấy Đường Liên cõng Tư Không Thiên Lạc ra ngoài vẻ mặt hắn mới dãn ra, ý cười như gió xuân lại lan ra khắp chốn, cúi người: "Đại sư huynh."

"Sốt ruột rồi chứ gì? Viên ngọc quý trên tay Tuyết Nguyệt thành chúng ta cứ thế giao cho ngươi rồi, thật sự là hời cho ngươi quá." Đường Liên cười cười.

"Đúng vậy!" Tư Không Thiên Lạc nằm bò trên lưng Đường Liên phụ họa một tiếng kéo theo tiếng cười ồ lên của mọi người.

"Được rồi, không làm lỡ giờ lành của ngươi nữa." Đường Liên nói xong lời này thì cõng Tư Không Thiên Lạc đến trước kiệu hoa, cẩn thận đặt nàng vào trong.

Hỉ nương cao giọng nói mấy câu cát tường rồi phân phó kiệu phu nâng kiệu lên.

Thật ra hôn phòng của hai người đặt trong phủ thành chủ nhưng nghi thức cũng không thể bỏ đi được, vì vậy đoàn người rước dâu liền ồn ào đi một vòng Tuyết Nguyệt thành rồi quay lại phủ thành chủ.

(1) Khai diện: Một tập tục trong hôn lễ thời xưa tại Trung Quốc. Trước giờ đón dâu, một người bạn thân thiết hoặc một người họ hàng thân có hôn nhân viên mãn sẽ giúp cô dâu dùng dây mảnh cạo hết lông tơ trên mặt, hàm ý cầu may.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top