Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi mọi người đi hết Tư Không Thiên Lạc mới quay lại nói với Diệp Nhược Y và Cơ Tuyết: "Hai người cũng ra ngoài dự yến đi, không cần ở lại đây cùng ta đâu."

"Chúng ta ở lại đây thì tiện hơn." Diệp Nhược Y bước lên phía trước giúp Tư Không Thiên Lạc chỉnh lại phượng quan.

"Không sao đâu, ta ở đây một mình là được rồi, các cô cứ đi đi." Tư Không Thiên Lạc hào sảng vỗ ngực, nhìn về phía hai thị nữa bên cạnh hất cằm, "Nếu có việc gì ta gọi họ là được."

Diệp Nhược Y nghe lời này thì không nói thêm nữa, cùng Cơ Tuyết đi đến sảnh trước.

"Ban đầu cô nói muốn tác hợp Tiêu Sở Hà và Tư Không Thiên Lạc không ngờ lại thành thật." Cơ Tuyết giơ tay lên, nhìn đường vân trong lòng bàn tay thản nhiên nói: "Một động một tĩnh, cũng xứng đôi lắm."

"Phải, hai người họ quả thật là được trời đất tác thành." Diệp Nhược Y quay đầu nhìn hôn phòng sau lưng, "Sở Hà lớn lên trong âm mưu quỷ kế, người huynh ấy cần chính là một người thật lòng thật dạ đối đãi với huynh ấy, Thiên Lạc lại quá mức đơn thuần, cần có người thay muội ấy tính toán trước sau."

"Nói như vậy thì đúng là trời sinh một đôi thật." Cơ Tuyết gật gật đầu.

Yến tiệc được bày ở một khoảng sân phía trước chính đường, hai người từ xa đã nhìn thấy Tiêu Sắt túm lấy Lôi Vô Kiệt và Tiêu Lăng Trần chuẩn bị đi mời rượu.

"Cô thấy Tiêu Lăng Trần thế nào?" Diệp Nhược Y nhìn Tiêu Lăng Trần ngó nghiêng về phía này đột nhiên hỏi.

"Hả?" Cơ Tuyết không kịp phòng bị, "Hắn? Cũng vậy thôi, chẳng đứng đắn chút nào."

"Vậy ta có thể tác hợp cô với Tiểu Lang Gia Vương không đứng đắn này được không? Ta thấy hắn có vẻ rất quan tâm đến cô. Hơn nữa..." Diệp Nhược Y nói đến đây thì cố ý ngừng lại một chút, "Người thích yên tĩnh như cô lại có thể chấp nhận việc hắn suốt ngày bám theo làm phiền, cô đối với hắn đâu có vô tình."

Bị người khác nhìn thấu tâm tư giấu kín trong lòng bấy lâu, Cơ Tuyết lúc nào cũng lạnh nhạt dửng dưng hiếm khi đỏ mặt một lần, nhưng nàng rất nhanh đã trấn tĩnh lại: "Đúng là chẳng chuyện gì qua mắt được cô."

Khoảng cách hơi xa, Tiêu Lăng Trần nghển cổ nhìn về phía hai người, đang định đứng dậy thì bị Tiêu Sắt túm quay lại.

"Chúng ta mai đến đó thôi, có người sắp thành hòn vọng thê đến nơi rồi." Diệp Nhược Y che miệng cười khẽ, rảo bước chân.

"Sao hai người lại đến đây?" Tiêu Sắt có chút ngạc nhiên, theo tập tục thì hai người họ phải luôn túc trực bên cạnh tân nương mới phải.

"Là Thiên Lạc muội muội khăng khăng muốn chúng ta qua đây, nói rằng muội ấy ở bên đó không có vấn đề gì." Diệp Nhược Y nói rõ ngọn ngành.

"Nàng mà đã nói không có vấn đề gì thì nhất định sẽ có vấn đề." Đầu Tiêu Sắt nhức nhức, đưa tay mời hai người ngồi xuống.

"Nhược Y, chút nữa ta quay lại tìm nàng." Lôi Vô Kiệt thấy Diệp Nhược Y đến thì vui vẻ hẳn lên.

"Tuyết cô nương, ta cũng vậy." Tiêu Lăng Trần cũng cười híp mắt nói với Cơ Tuyết.

Lúc này yến tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, người ngồi tán gẫu, người thì ngồi ngắm nghía cảnh sắc rực rỡ trước mặt.

Tư Không Trường Phong, Lý Hàn Y, Doãn Lạc Hà, Cơ Nhược Phong, Lan Nguyệt Hầu, Hoa Cẩm, Diệp Khiếu Ưng, Tạ Tuyên cùng với Tân Bách Thảo ngồi chung một bàn.

Mấy chục vị trưởng lão Tuyết Nguyệt thành chia ra ngồi thành bốn bàn.

Đường Liên, Diệp Nhược Y, Cơ Tuyết, Đường Trạch, Vô Tâm, Lý Phàm Tùng, Phi Hiên, Ôn Lương, Thiên Nữ Nhụy, Lạc Minh Hiên, Mộc Xuân Phong và Tạ Yên Thụ ngồi một bàn.

Lôi Môn Bát Tuấn phụng mệnh Lôi Vân Hạc đến chúc phúc ngồi cùng với Hà Khứ Hà Tòng được Lý Tố Vương phái đến.

Mộc Xuân Phong thấy Tân Bách Thảo cũng đến trên mặt khó giấu được vẻ vui mừng, thầm nghĩ chút nữa nhất định phải đến bái kiến một phen.

Hoa Cẩm chú ý đến ánh mắt sáng rỡ của hắn, tốt bụng kéo hắn đến trước mặt Dược Vương: "Sư phụ, đây là đồ đệ của con, Mộc Xuân Phong."

"Đồ tôn Mộc Xuân Phong bái kiến sư tổ!" Mộc Xuân Phong chỉnh trang lại y phục, cung kính khon lưng hành lễ.

"Ừ, ngươi cũng không tồi, nghiêm túc nghiên cứu chắc chắc sẽ có thành tựu." Tân Bách Thảo không ngại khen ngợi.

Sắp khai tiệc không tiện nói nhiều, Mộc Xuân Phong chỉ đành cúi đầu tạ ơn rồi quay lại chỗ ngồi.

Quản gia thấy sắp đến giờ, quan khách đã đến đủ liền cao giọng:

"Giờ lành đã đến, khai..."

Chữ "tiệc" còn chưa kịp nói ra, mười thanh phi kiếm đã từ ngoài bay vụt tới, cùng với đó là giọng nói sang sảng của thiếu niên: "Chư vị đợi đã!"

Mọi người nhìn theo giọng nói vừa rồi, đứng ở trước cửa chính là thành chủ Vô Song thành, Vô Song.

Sắc mặt Lý Hàn Y lộ ra vẻ không vui, bàn tay đang gắp thức ăn thu lại.

Vô Song cõng hộp kiếm quét mắt một vòng rồi đến trước mặt Tư Không Trường Phong: "Vãn bối đến muộn, mong Thương tiên tiền bối thứ lỗi."

"Hóa ra ngươi một mình đến đây, chẳng trách bây giờ mới tới." Tư Không Trường Phong vừa vẫy tay mười thanh phi kiếm đã quay lại hộp kiếm Vô Song, "Mau ngồi đi, có người sắp không đợi được rồi."

"Đúng rồi, Lạc Hà tiên tử, sư phụ ta nhờ ta gửi lời hỏi thăm người." Mọi người đều biết giữa Doãn Lạc Hà và Tống Yến Hồi có chuyện khó nói, chỉ có Vô Song lại chẳng thèm để tâm thản nhiên nói ra câu này.

"Ta biết rồi." Doãn Lạc Hà nhàn nhạt đáp lại, cứ như đó chỉ là một người lạ mà thôi.

Vô Song chắp tay, từ chối đề nghị dẫn đường của người hầu đi đến bàn Đường Liên đang ngồi. Bàn mười hai người đã đủ chỗ, hắn không khách khí bê một chiếc ghế từ chỗ Tư Không Trường Phong đến ngồi cạnh Vô Tâm.

"Tân thành chủ Vô Song thành này đúng thật là tâm tính thiếu niên." Tạ Tuyên nhìn một loạt động tác của Vô Song, cảm thán một câu.

"Vốn là thiếu niên đương nhiên sẽ có tâm tính thiếu niên rồi, hăng hái hăm hở vì lí tưởng của bản thân." Tư Không Trường Phong vỗ nhẹ bàn, nhớ đến lần đầu gặp Vô Song.

"Khai tiệc!" Quản gia thấy Vô Song ngồi xuống liền hét lớn.

"Sao? Vẫn muốn tỉ thí?" Vô Tâm nhướng mày.

"Dĩ nhiên, gặp được cao thủ không thể nào không giao thủ vài chiêu." Vô Song nhanh tay nhanh mắt cướp miếng thịt trên đũa Đường Liên, "Có điều đợi ăn no rồi nói, ừm, ngon quá."

Cơ Tuyết nhìn hai người, trong lòng nghĩ thầm: Xem ra đã đến lúc mở lại Kim bảng rồi.

"Tiểu tử này một chút khách sáp cũng lười giả vờ, đúng là..." Đường Liền dáng vẻ ăn uống như hổ đói của Vô Song thì bất lực lắc đầu.

Tiêu Sắt dẫn theo Lôi Vô Kiệt và Tiêu Lăng Trần đi từng bàn mời rượu, bàn đầu tiên tất nhiên là bàn trưởng bối.

"Nhạc phụ đại nhân, con rể kính người một ly, con xin cạn trước." Tiêu Sắt nâng chén cúi người với Tư Không Trường Phong rồi ngửa cổ uống cạn.

Tư Không Trường Phong cho dù tâm tình phức tạp nhưng vẫn nuốt ly rượu này xuống.

"Sư phụ, đệ tử kính người." Tiêu Sắt lại chuyển thân mời Cơ Nhược Phong một ly.

"Được được được, chúc mừng con." Cơ Nhược Phong vui vẻ nói xong thì uống cạn ly Phong Hoa Tuyết Nguyệt này.

"Chư vị tiền bối, Tiêu Sắt mời các vị một ly, mời các vị cùng uống." Tiêu Sắt chắp tay thi lễ với mọi người, liếc mắt ra hiệu cho Lôi Vô Kiệt và Tiêu Lăng Trần uống nốt sáu ly rượu còn lại.

Hai người cũng hành lễ với mấy vị tiền bối trên bàn rồi uống liền ba ly rượu vào bụng.

Hoa Cẩm nâng chén lên đang muốn uống thì bị Lan Nguyệt Hầu cướp lấy: "Trẻ con không được uống rượu."

"Ta đã mười sáu rồi, không còn trẻ con nữa!" Hoa Cẩm xị mặt kháng nghị.

"Ngoan , nghe lời." Lan Nguyệt hầu dịu dàng xoa đầu Hoa Cẩm, rót cho nàng một ly trà, "Uống cái này được rồi."

Lạc Minh Hiên nhìn về phía bàn trưởng bối bên kia, quay lại nói với mọi người: "Tên khốn Tiêu Sắt này ôm sư tỷ của chúng ta chạy mất rồi, đợi chút nữa nhất định phải chuốc cho hắn không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc!"

"Lạc sư huynh, sư tỷ sau này sẽ không đánh huynh như ngày xưa nữa, huynh không phải nên cảm thấy biết ơn hả?" Tạ Yên Thụ cắn một miếng bánh bao, thật thà nói.

"Chuyện nào ra chuyện đó ngươi bớt ăn bánh bao lại đi, để bụng còn uống rượu nữa." Lạc Minh Hiên trừng Tạ Yên Thụ một cái, cố tình bày ra vẻ hung dữ, "Nghe thấy chưa?"

"Phải đấy, lát nữa không thể tha cho hắn được, lúc nào cũng chỉ biết bẫy Đại sư huynh ta đây." Đường Liên tán đồng gật đầu.

"Liên, tửu lượng của người ta cũng không tệ, chút nữa giúp chàng trút giận." Thiên Nữ Nhụy sáp lại bên Đường Liên, thổi nhẹ một hơi vào tai hắn.

Mọi người sớm đã quen với chuyện này, hoàn toàn coi như không thấy gì, ai đang ăn thì cứ ăn, nói chuyện thì cứ tiếp tục nói.

Qua một lúc lâu Tiêu Sắt cuối cùng cũng đến bàn của bọn họ, vì hắn biết những người ngồi ở đây chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn nên quyết định đến đây sau cùng.

"Ta kính mọi người một ly." Tiêu Sắt thi lễ rồi nâng chén lên uống cạn.

Lôi Vô Kiệt và Tiêu Lăng Trần đứng phía sau cũng đồng thời thay hắn uống hết mười hai ly rượu còn lại.

Lạc Minh Hiên đứng dậy choàng tay qua vai Tiêu Sắt: "Sao bây giờ ngươi mới đến, có phải nên phạt không?"

Tiêu Sắt phủi phủi vai áo bị Lạc Minh Hiên làm nhăn, nhếch miệng: "Đúng là nên phạt, vậy ta tự phạt ba ly vậy." Nói xong liền nhướng mày với Lôi Vô Kiệt và Tiêu Lăng Trần phía sau.

Hai người nhận được ánh mắt ra hiệu của hắn chỉ đành nhận mệnh uống thêm ba ly. Tửu lượng của Lôi Vô Kiệt rất khá, bây giờ chính đương lúc sung sức nhất, Tiêu Lăng Trần lại bắt đầu có chút váng vất khó tả.

"Tiểu tử ngươi ăn gian phải không?" Lạc Minh Hiên nghiến răng, trừng mắt nhìn Tiêu Sắt.

"Phải." Tiêu Sắt khoát tay áo, thoải mái thừa nhận, "Các ngươi trước tiên chuốc say hai tên này đã rồi nói."

Những người nhìn có mặt nhìn bộ dạng giảo hoạt của Tiêu Sắt thì càng hưng phấn, luân phiên đứng dậy mời rượu Lôi Vô Kiệt và Tiêu Lăng Trần, đến cả Diệp Nhược Y hàng ngày an an tĩnh tĩnh cũng đứng dậy mời hai ly.

Rượu quá hai tuần Lôi Vô Kiệt và Tiêu Lăng Trần đã say đến bất tỉnh nhân sự, được Diệp Nhược Y và Cơ Tuyết dìu về phòng nghỉ ngơi.

Cơ Nhược Phong thấy Tiêu Lăng Trần và Cơ Tuyết cùng nhau rời đi trong lòng chợt dâng lên một cảm giác vô cùng kì quái, còn chưa kịp nghĩ kĩ đã bị ly rượu được Tạ Tuyên đặt trước mặt cắt ngang.

Những người còn ở lại đều ngà ngà say, ngoại trừ Vô Tâm không uống rượu vẫn còn thong dong gắp thức ăn.

Đường Liên và Lạc Minh Hiên không phục, cố chống đỡ chuốc Tiêu Sắt thêm mấy ly mới  ra bàn bất tỉnh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top