Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Không Trường Phong vừa đồng ý hôn sự của hai người Tiêu Sắt đã lập tức sai người mời Diệp Nhược Y đến tính ngày lành, dù sao nàng cũng tính là nửa đệ tử của Tề Thiên Trần, trong Tuyết Nguyệt thành khó có thể tìm được người nào thích hợp hơn nàng.

Sau khi tính toán qua sinh thần bát tự của hai người, ngày thành thân được định vào nửa năm sau, tuy hơi gấp nhưng với hiệu quả làm việc của Tuyết Nguyệt thành thì chuyện này cũng không phải khó khăn gì.

"Hôm qua ông ngoại gửi thư tới, nói tất cả đã sắp xếp ổn thỏa chỉ đợi ta quay về nữa thôi." Lôi Vô Kiệt đón lấy chén Phong Hoa Tuyết Nguyệt Đường Liên đưa tới, một hơi uống cạn, "Mấy ngày nữa sẽ khởi hành."

Tiêu Sắt uể oải chống cằm, đầu ngón tay vân vê miệng chén: "Đi mau đi, không tiễn."

"Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ kịp quay lại trước đại hôn của ngươi, rượu mừng chắc chắn sẽ không bỏ lỡ." Lôi Vô Kiệt đứng dậy, vỗ mạnh vào vai Tiêu Sắt, cười toe toét nói.

"Xì, cứ như có ai cần lắm không bằng." Tiêu Sắt liếc hắn.

Đường Liên nghịch chén rượu trong tay, cố tình nói: "Ầy, có vài người ấy mà, vẫn còn cứng miệng lắm."

Tiêu Sắt vờ như không nghe thấy, nhấc chén lên nhấp một ngụm Phong Hoa Tuyết Nguyệt.

Lôi Vô Kiệt trong lòng đã tỏ nhưng không nói toẹt ra, nhoẻn miệng cười.

"Có điều phải nhắc nhở ngươi một câu, ngươi đã nghĩ kĩ phải mở lời với Diệp Khiếu Ưng thế nào chưa? Ngàn vạn lần đừng có nói mấy câu vô nghĩa nữa đấy." Đường Liên hướng về phía Lôi Vô Kiệt hất cằm nói.

"À cái này thì... ta cũng không biết, ta đang nghĩ có nên hỏi ông ngoại cha ta năm xưa nói với ông ngoại như thế nào không." Lôi Vô Kiệt sầu muộn gãi đầu.

"Nếu ngươi không sợ bị ông ngoại ngươi đánh chết thì cứ hỏi." Tiêu Sắt hừ lạnh một tiếng, "Không thì ngươi cứ hỏi Diệp Nhược Y, chắc hẳn cô ấy có thể chỉ điểm cho ngươi."

"Ừ nhỉ, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ!" Lôi Vô Kiệt như bừng tỉnh, nhưng hình như nhớ ra điều gì, "À, hình như ta còn chưa nói với nàng ta muốn cầu thân."

Nghe vậy Tiêu Sắt và Đường Liên nhìn nhau thở dài ngao ngán.

Hai ngày sau, Lôi Vô Kiệt khởi hành về Kiếm Chủng, Đường Liên hộ tống Diệp Nhược Y về núi Phượng Khê, mấy người đứng tại cổng thành cáo biệt.

"Đại sư huynh, Nhược Y đành nhờ huynh." Lôi Vô Kiệt cung kính hành lễ với Đường Liên.

"Yên tâm lên đường đi, ta nhất định sẽ đưa Diệp cô nương đến núi Phượng Khê an toàn." Đường Liên vẫy vẫy tay rồi xoay người đi kiểm tra xe ngựa.

"Cái đó, Nhược Y, muội đợi ta!" Lôi Vô Kiệt đỏ mặt nói.

Diệp Nhược Y che miệng khẽ cười: "Được."

Nhận được lời hồi đáp của nàng, Lôi Vô Kiệt vui vẻ nhảy lên ngựa, ôm quyền chào tất cả mọi người: "Cáo từ."

Bóng lưng của Lôi Vô Kiệt khuất dần, Diệp Nhược Y cũng tạm biệt Tiêu Sắt, Tư Không Thiên Lạc và Lạc Minh Hiên, bước lên xe ngựa: "Đại sư huynh, chúng ta đi thôi."

Nhìn xe ngựa dần đi xa, Lạc Minh Hiên lẩm bẩm: "Tiểu sư đệ đều sắp thành thân hết rồi, kẻ làm sư huynh như ta đây còn chưa đâu vào đâu đây, ầy, đúng là thế đạo vô thường."

"Ấy, ngươi thật sự đang theo đuổi Lạc Hà tiên tử à?" Trước kia Tư Không Thiên Lạc có nghe phong phanh nhưng cảm thấy không quá đáng tin, không nhịn được hỏi lại.

"Phải thì sao?" Lạc Minh Hiên nhếch mày, kiêu ngạo nói.

"Lạc Hà tiên tử nếu đã theo ngươi về Tuyết Nguyệt thành, vậy thì chuyện đó sắp có kết quả rồi đấy." Tiêu Sắt nhàn nhạt nói rồi quay người đi vào trong thành.

Lạc Minh Hiên đứng im ngẫm nghĩ lại lời Tiêu Sắt vừa nói, Tư Không Thiên Lạc nhanh chân bước tới bên cạnh Tiêu Sắt: "Chuyện này mà chàng cũng biết, không phải chàng đang lừa hắn đấy chứ?"

"Ta có nhàm chán như vậy sao" Tiêu Sắt đáp, lòng bàn chân thoáng chốc như bôi dầu, "Hơn nữa nàng tưởng ai cũng dễ lừa như nàng?"

Tư Không Thiên Lạc nắm chặt Ngân Nguyệt thương trong tay, vận khinh công đuổi theo: "Tiêu Sắt! Chàng đứng lại!"

Hôn lễ từng bước được chuẩn bị chu đáo, khoảng thời gian này Tuyết Nguyệt thành đều vô cùng hân hoan, một phần vì thành chủ gả con gái, còn lại phần lớn là vì sau này đã có người giúp bọn họ gánh lấy lửa giận của Tư Không Thiên Lạc.

Chỉ còn hai tháng nữa là tới đại hôn, hôn phục Tiêu Sắt đặc biệt tìm Dục Tú phường làm riêng cuối cùng đã được đưa tới.

"Sao nhiều quá vậy, cái này mặc thế nào đây?" Tư Không Thiên Lạc nhìn hôn phục làm từ gấm Phượng Hoàng trước mặt, cảm thán, "Mặc cái này lên còn đi lại được sao?"

"Đừng phàn nàn nữa, thử trước đi đã, nếu không vừa người thì còn có thời gian sửa lại." Doãn Lạc Hà gọi thêm hai thị nữ đưa Tư Không Thiên Lạc vào phòng thay đồ.

Qua nửa canh giờ bị giày vò trong phòng, cuối cùng cũng thay xong. Tư Không Thiên Lạc cẩn thận nhấc vạt áo, khó nhọc bước từng bước ra ngoài: "Tiên tử, ta thay xong rồi, người thấy thế nào? Liệu có khó coi lắm không?"

Gấm Phượng Hoàng đỏ rực tôn lên làn da trắng như tuyết của Tư Không Thiên Lạc, tầng tầng lớp lớp y phục thướt tha theo từng bước chân nàng. Từng viên bảo thạch điểm xuyến trên váy phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến nàng càng thêm mỹ lệ động lòng người, khuyên ngọc rơi xuống thi thoảng chạm vào nhau phát ra âm thanh đinh đang trong trẻo, vừa khéo giúp nàng càng thêm linh động hoạt bát.

Doãn Lạc Hà biết Tư Không Thiên Lạc xinh đẹp nhưng bình thường nàng đều ăn mặc đơn giản tiện cho việc luyện công, không ngờ thay một bộ y phục đã kinh diễm đến vậy, đến cả người thường trú mười mấy năm trên Mỹ nhân bảng như nàng nhìn một lần cũng không khỏi tán thưởng: "Thiên Lạc nhà ta quả nhiên khuynh quốc khuynh thành, xem ra Trường Phong dễ dàng gả con cho Tiêu Sắt thật sự là quá hời cho tiểu tử đó rồi."

"Tiên tử, người đừng nói đùa, đâu có khoa trương vậy đâu." Tư Không Thiên Lạc thẹn thùng.

Thấy phản ứng của Tư Không Thiên Lạc, những người khác trong phòng đều trộm cười.

"Các ngươi đừng cười nữa!" Tư Không Thiên Lạc đỏ mặt.

"Được rồi, không trêu con nữa." Doãn Lạc Hà phẩy tay, "Đúng rồi, túi gấm dùng trong đêm tân hôn con đã chuẩn bị chưa?"

Tư Không Thiên Lạc mở to mắt nhìn Doãn Lạc Hà: "Một cái túi gấm thôi mà, ngày mai con sẽ đi mua."

Doãn Lạc Hà đỡ trán: "Cái túi gấm đó con phải tự mình thêu, không thể nhờ người khác được."

"Tự mình thêu? Nhưng trước giờ con đâu có đụng đến kim chỉ bao giờ?" Tư Không Thiên Lạc nhất thời cảm thấy như sét đánh ầm ầm trên đỉnh đầu.

"Thôi vậy, ngày mai ta giúp con tìm một tú nương, nhớ theo người ta học cho cẩn thận, vẫn còn hai tháng chắc là sẽ kịp." Doãn Lạc Hà bất lực lắc đầu.

Vậy là khoảng thời gian sau đó Tư Không Thiên Lạc đều khổ sở đi theo tú nương học thêu thùa, dù Tiêu Sắt cố ý đến trêu chọc nàng cũng không rảnh để ý đến hắn.

"Ai yo, Tiêu sư đệ, mới đây thôi mà đã thất sủng rồi à?" Lạc Minh Hiên cầm xúc xắc đi tới, tùy tiện nói.

"Tốt nhất ngươi lo cho mình trước đi." Tiêu Sắt khinh bỉ liếc Lạc Minh Hiên một cái, dùng Đạp Vân Bộ rời đi để đỡ phải nghe mấy lời không đâu của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top