Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 385: Bảo vệ.


Tiệc đưa tiễn của Đốc Quân phủ, Tư Mộ đúng giờ trở về. Hắn không nhìn Khinh Chu, lập tức tìm một nơi mà ngồi xuống, cho đến khi lão thái thái tiến vào, hắn mới chuyển tới bên cạnh Cố Khinh Chu.

Tư Mộ rất hiếu thuận với lão thái thái, sợ lão thái thái nhìn ra giữa hắn cùng Cố Khinh Chu không hòa thuận, cho nên cố ý bày ra bộ dáng như vậy.

Lão thái thái cũng đến rồi.

Ngoại trừ người của Tư công quán, còn có tướng lĩnh quân đội, cùng với phụ tử Đổng Tấn Hiên.

Tư phu nhân ở phòng khách đặc biệt bày ra bốn bàn.

Cố Khinh Chu ngồi sát bên cạnh lão thái thái.

Lão thái thái ân cần hỏi Cố Khinh Chu: "Thế nào rồi, đã có động tĩnh gì chưa?"

Đây là đang hy vọng Cố Khinh Chu mang thai.

Tư Mộ ngồi bên cạnh, mặt mày bất động.

Cố Khinh Chu ngượng ngùng, một lúc lâu sau cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Lão thái thái liền hiểu rõ, nói với Tư Mộ: "Con vừa mới kết hôn nên ở cạnh Khinh Chu nhiều một chút, những việc khác, cứ giao cho người khác đi làm! Nối dõi tông đường, đều phải quan trọng hơn cả!"

Dứt lời, bà liếc mắt nhìn Tư Đốc Quân.

Tư Đốc Quân cười: "Mỗ mụ......."

"Ngươi đừng gọi ta là mỗ mụ, ta không đảm đương nổi!" Lão thái thái lạnh lùng nói.

Cả bàn đều dừng lại.

Mọi người đều biết lão thái thái tại sao lại nói như vậy.

Tin tức Tư Hành Bái bị đuổi đi, vẫn luôn giấu giếm lão thái thái, thẳng cho đến lúc ăn Tết, Tư Hành Bái đêm giao thừa vẫn không trở về, lão thái thái liền cảm thấy có chỗ không đúng.

Trước đây Tư Hành Bái cho dù không về, cũng sẽ gọi một cuộc điện thoại.

Năm nay điện thoại không ai gọi đến, người vài tháng rồi cũng không thấy đâu.

Lão thái thái không hỏi người của Đốc Quân phủ, mà là nói bóng nói gió, rốt cuộc cũng bị bà phát hiện.

Bà tức giận đến mức ngay lúc đó liền lấy chung trà ném vào người Tư Đốc Quân.

Tư Đốc Quân nói: "Mỗ mụ, hắn không có việc gì. Hắn đang ở Vân Nam rất tốt, nghe nói Trình Trĩ Hồng còn muốn đem nữ nhi gả cho hắn. Thế lực Trình gia lớn gấp mấy lần chúng ta, hắn nói không chừng là muốn kết hôn rồi mới trở về."

Lão thái thái bán tín bán nghi.

Tức giận thì tức giận, nếu đây là phụ tử Tư gia hợp tác giật dây nhau, thì cũng không đến nỗi nào, ít nhất bà cũng sẽ có thêm nhiều tôn nhi tức phụ.

Suy trước nghĩ sau, lão thái thái xác định Tư Hành Bái không có việc gì, thì không còn lo lắng nữa, nhưng đối với Tư Đốc Quân vẫn là tức giận.

Đến hôm nay, Tư Đốc Quân sắp phải đi Nam Kinh nhậm chức, cơn tức của lão thái thái vẫn chưa tiêu hết.

"Tổ mẫu, người đừng nóng giận nữa, cha cho dù là đi Nam Kinh, cũng sẽ thường xuyên trở về hiếu thuận với người." Cố Khinh Chu ở bên cạnh an ủi.

Lão thái thái chỉ tươi cười với một mình Cố Khinh Chu: "Ta mặc kệ hắn, làm được quan lớn rồi thì không cần mẫu thân nữa. Ngược lại tiểu bối các con, tranh thủ thời gian sinh cho ta thêm một đứa chắt trai mập mạp , ta lúc ấy mới thật cao hứng!"

Không khí lại một lần nữa bị lung lay.

Tư phu nhân cùng nhị thẩm chiều ý bà nói: "Chờ đến cuối năm, trong nhà liền có thể sinh con tăng nhân khẩu. Lão thái thái cũng đừng trách, Khinh Chu vẫn đang rất tranh đấu nha."

Cố Khinh Chu trong nháy mắt này, lại nhớ đến Tư Hành Bái.

Nàng đã từng mắng Tư Hành Bái dơ bẩn, Tư Hành Bái lại nói với nàng, nếu việc nam nữ ngủ với nhau là dơ bẩn, thì vì cái gì việc nối dõi tông đường lại là thiêng liêng?

Đây vốn là nghịch lý.

Chẳng hạn như mọi người ở đây, đều thúc giục sinh thêm hài tử, chẳng lẽ bọn họ không biết trước khi sinh hài tử, nam nữ cần phải kết hợp với nhau sao?

Tại sao nam nhân ngủ cùng nữ nhân là dơ bẩn, là thần bí mà không thể tuyên dương, mà sinh hài tử lại là việc đáng chúc mừng?

Cố Khinh Chu cũng không phải là muốn làm rõ ràng việc này, nàng chỉ là nhớ đến những lời Tư Hành Bái đã từng nói.

Hắn nhìn thế giới thấu đáo hơn nhiều so với Cố Khinh Chu.

Lão thái thái phát hỏa, vấn đề sinh thêm chắt trai, mở ra lại dòng ký ức của Cố Khinh Chu.

Lời Tư Hành Bái đã từng nói, việc đã từng làm, không một dấu hiệu nào báo trước mà dũng mãnh tiến vào đầu Cố Khinh Chu. Nàng chặn không được, những ký ức đó cứ thế mà tràn về.

"Ngươi thật là một đứa ngốc, hắn giết người thân yêu nhất của ngươi, ngươi lại đi nhớ đến hắn!" Trong đầu nàng có âm thanh đang gào thét.

Bởi vì chút gào thét này, mà Cố Khinh Chu nghĩ tới vú nuôi cùng sư phụ.

Lúc này, hồi ức trong đầu nàng càng là sông cuộn biển gầm, Cố Khinh Chu rất nỗ lực mới có thể khống chế được cảm xúc, không có rơi lệ ngay tại chỗ.

Nàng đi ra ngoài một chuyến.

Dưới mái hiên, Cố Khinh Chu lại thấy được Tư Phương Phi cùng Đổng Minh.

Tiệc tối hôm nay, Cố Khinh Chu cảm thấy nhạt như nước ốc.

Thời điểm trở về, nàng cũng là uể oải.

Tư Mộ lái xe, Cố Khinh Chu ngồi ở ghế phụ.

"Cha có nói gì hay không?" Tư Mộ biết hôm qua Cố Khinh Chu đi một chuyến đến Đốc Quân phủ, thấy nàng hôm nay cả người đều uể oải ỉu xìu, tưởng rằng Đốc Quân đã mắng nàng.

Cố Khinh Chu hoàn hồn.

Nàng không thể nói, Đốc Quân đem phòng vệ cuối cùng của Quân Chính phủ giao cho nàng.

Như vậy, sẽ tổn hại đến tự tôn của Tư Mộ với tư cách là Thiếu soái Quân Chính phủ.

"Không có." Cố Khinh Chu lười nhác nói.

Tư Mộ muốn nói lại thôi.

Sáng sớm hôm sau, mọi người đi nhà ga tiễn Tư Đốc Quân.

Cố Khinh Chu đứng bên cạnh Tư Mộ.

Tư Đốc Quân cùng Tư phu nhân dặn dò phu thê bọn họ, quản lý tốt nhà cửa.

Đổng Minh thì trước mặt mọi người, ôm Tư Phương Phi, ôm thật lâu, cho đến khi Tư Đốc Quân chịu không được nữa, liền ho khan một tiếng thật mạnh.

"Tạm biệt." Tư Phương Phi lập tức đẩy hắn ra.

Đổng Minh vẫn là không nỡ rời xa nàng.

Xe lửa rời Nhạc Thành.

Mọi người trở về, Tư Mộ cùng một vị phó tướng nói chuyện, Cố Khinh Chu đứng ở bên cạnh, Đổng Minh liền đi tới.

Cố Khinh Chu hôm nay mặc một bộ sườn xám thêu hoa phù dung màu nguyệt bạch, khăn choàng tua rua quẩn quanh trên vai nàng. Các sợi tua rua đều được điểm xuyết bằng chỉ vàng, dưới ánh nắng càng rực rỡ lấp lánh.

Nàng mang theo mũ.

Mũ là kiểu thục nữ Anh Quốc, may kèm nửa tấm mạng che mặt. Trên mạng che mặt của Cố Khinh Chu, lại điểm xuyết hai viên hồng bảo thạch, làm nổi bật đôi môi đỏ đang lộ ra của nàng.

"Thiếu phu nhân, tục ngữ có câu thà dỡ bỏ mười tòa miếu cũng sẽ không hủy một cọc hôn nhân. Ngài chia rẽ ta cùng Phương Phi như vậy, trong lòng có thoải mái không?" Đổng Minh mỉm cười, trong thanh âm lại lộ ra hàn ý.

Nhìn ánh mắt của Tư Đốc Quân, Đổng Minh cảm thấy nếu nói Tư Đốc Quân tới Nam Kinh sẽ tìm  một mối hôn sự cho Tư Phương Phi thì cũng không quá bất ngờ.

Tư Phương Phi từ nhỏ đã có đủ tình thương của phụ mẫu,  người bên cạnh đều đặc biệt thương nàng, nàng sống tự tin mà vui vẻ, bản thân lại còn nỗ lực theo đuổi việc học , nàng không dựa vào tình cảm của Đổng Minh, Đổng Minh cũng không cách nào khống chế được nàng.

Hắn rất sợ dưới tình huống Tư Đốc Quân không đồng ý, Tư Phương Phỉ sẽ thay lòng đổi dạ!

Mà hết thảy việc này, đều là do Cố Khinh Chu tạo thành.

"Ta không thoải mái?" Cố Khinh Chu hơi hơi nheo lại đôi mắt, con ngươi lộ ra sự lạnh lẽo cùng uy nghiêm, "Đổng thiếu soái, ngươi đầu óc bị rỉ sắt sao? Ngươi và mẫu thân ngươi cùng nhau tính kế ta như thế nào, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi ngược lại dám đến trách ta?"

"Ngươi không phải còn đang rất tốt sao?" Đổng Minh nghiến răng nghiến lợi.

Cố Khinh Chu cười lạnh.

Loại lý luận cường đạo như vậy, Cố Khinh Chu lần đầu tiên được chứng kiến.

Đổng gia muốn hại Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu bất quá chỉ là ăn miếng trả miếng, kết quả Đổng Minh lại cho rằng Cố Khinh Chu hại hắn.

"Vậy ngươi không phải trừng phạt đúng tội sao?" Cố Khinh Chu cười rộ lên.

Nàng đột nhiên mỉm cười, rực rỡ đầy sức sống.

"Ngươi......" Đổng Minh nắm chặt ngón tay, tươi cười trên mặt hắn không còn nữa, ngược lại tràn ngập sự hung hãn.

Tư Mộ ngoái đầu lại nhìn thấy, liền xoải bước đi tới.

"Làm sao vậy?" Tư Mộ vẻ mặt nghiêm túc hỏi Đổng Minh.

Mọi thứ đột nhiên yên tĩnh.

Phó tướng cùng ban tham mưu còn chưa đi được bao xa, toàn bộ đều nhìn lại bên này.

Đổng Tấn Hiên cũng nhìn thấy, trong lòng vô cùng căng thẳng.

Đốc Quân vừa mới đi, thiếu soái liền gây khó dễ?

"Không có việc gì, ta chỉ là cùng Thiếu phu nhân nói mấy câu thôi." Đổng Minh vội vàng cười.

Đổng gia bọn họ vừa đến liền gây nháo thành một trận cười lớn, hiện tại rất nhiều người đối với bọn họ tràn ngập địch ý cùng cảnh giác, nếu muốn ngồi ổn vị trí Nguyên soái hải quân, vẫn còn cần đến các tướng lĩnh khác của Quân Chính phủ ủng hộ.

Mất đi cơ hội đầu tiên đó, Đổng Minh liền không dám cùng Tư Mộ cứng đối cứng.

Nghiêm túc tính lại, thì Tư Mộ năm nay mới 22 tuổi, hắn nhỏ tuổi hơn Đổng Minh.

"Ta nhìn thấy ngươi cùng Thiếu phu nhân nói chuyện, sắc mặt không tốt lắm." Tư Mộ thanh âm không thấp, lại không có một chút ý cười nào, "Về sau nếu có gì bất mãn thi hãy nói với ta, đừng làm khó dễ nữ nhân của ta!"

Lời vừa nói ra, phó tướng cùng ban tham mưu ở bên cạnh, đều đối với Đổng thị lộ ra địch ý sâu sắc.

Đổng gia tuy rằng có sự ủng hộ của Đốc Quân, có lệnh điều động của Nam Kinh, nhưng quân đội là người của Quân Chính phủ Nhạc Thành, phụ tử Đổng thị quả thực đã phải chịu bài xích không ít.

Trong lòng Đổng Minh hận đến nghiến răng, lại không dám nói gì, cười xoà nói câu vâng.

Lúc trở về, Tư Mộ nhìn thấy Cố Khinh Chu muốn nói chuyện, hắn lạnh nhạt nói: "Ta biết rồi, ta sau này sẽ không quản những chuyện đâu đâu của nàng."

Hắn cho rằng Cố Khinh Chu sẽ nói, hắn nổi giận với Đổng Minh, là xen vào việc người khác, nàng vốn có thể tự mình xử lý.

Cố Khinh Chu lại cười: "Không phải, ta là muốn cảm ơn huynh đã bảo vệ ta!"

Tư Mộ không mở miệng, mặt không biểu cảm, mắt vẫn nhìn về phía trước, tự mình lái xe.

Hắn giống Tư Hành Bái, đều rất thích ô tô, cho nên không mang theo tài xế.

"Huynh có biết Đổng Minh cùng ta nói gì không?" Cố Khinh Chu nói.

Tư Mộ lắc đầu.

Cố Khinh Chu liền đem lời của Đổng Minh, nói cho Tư Mộ.

"Hắn vậy mà lại còn mặt mũi trút giận lên người nàng?" Tư Mộ cực kỳ kinh ngạc, tay cầm vô lăng càng chặt.

"Cho nên, phụ tử Đổng thị tuyệt đối không thể giữ lại." Cố Khinh Chu nói, "Đốc Quân cũng là không có cách nào khác, hiện tại hải quân Nhạc Thành không có người nào có thể sử dụng được, huống hồ lệnh điều động của Đổng Tấn Hiên là từ Nam Kinh mà ra, Đốc Quân hiện tại muốn đi Nam Kinh làm quan, không thể lại bằng mặt mà không bằng lòng."

Những lệnh điều động trước đây của Nam Kinh, Tư Đốc Quân sẽ không quan tâm.

Nhưng tên tuổi của Tổng Tư Lệnh tam quân, đối với Quân Chính phủ Nhạc Thành là cực kỳ có ích.

Tư Đốc Quân vì muốn ngồi ổn vị trí này, vì tranh thủ lợi ích càng lớn hơn nữa, ông không thể không chịu đựng Đổng Tấn Hiên, đây là giữ thể diện cho Nam Kinh.

"Đáng ghét!" Tư Mộ nói.

Tư Mộ cũng nhớ tới, Đốc Quân trước khi đi đã từng lặp đi lặp lại là: Đổng Tấn Hiên là người mà Nam Kinh đưa đến, hiện tại ông đối với Nam Kinh còn chưa quen thuộc, trước mắt nếu động đến Đổng Tấn Hiên quả thật rất không sáng suốt.

Đổng phu nhân vừa đến thì tự hủy đi danh dự, Đổng gia liền không thể nhảy tới nhảy lui, đối  với Tư Mộ mà nói cũng không tệ lắm.

"Cũng không vấn đề gì, chúng ta có thể thiết kế một kế hoạch, làm cho bọn họ tự mình vào rọ." Cố Khinh Chu cười nói.

TInh thần Tư Mộ hơi chuyển biến tốt đẹp.

Lúc này, Tư Mộ không còn tức giận như lúc trước, nghiêm túc cùng Cố Khinh Chu lên kế hoạch.

Trở về thành, sau khi Tư Mộ đưa Cố Khinh Chu về nhà, hắn liền đi Quân Chính phủ.

Hiện tại, cửa viện thông từ hậu viện đến tiền viện của Đốc Quân phủ, đã được khóa kỹ.

Hậu hoa viên còn có một cánh cửa, các di thái thái ra vào, đều phải đi từ phía sau. Toàn bộ tiền viện, hoàn toàn biến thành nơi xử lý công việc của Quân Chính phủ.

Tư Mộ triệu tập tướng lĩnh cùng ban tham mưu, thương lượng quân vụ.

 Sau khi xong hết mọi việc, Tư Mộ một mình ngồi ở phòng hội nghị rộng lớn, nghĩ đến cơ hội này là Cố Khinh Chu giúp hắn tranh thủ có được.

Không có Cố Khinh Chu, người trở về chủ trì đại cục, chính là Tư Hành Bái.

Rất nhiều suy nghĩ hiện ra trong lòng, Tư Mộ vẫn không khẳng định bản thân đang muốn cái gì, nhưng mà hắn biết, hẳn muốn cùng Cố Khinh Chu bàn một chút việc.

Hắn lái xe trở về nhà.

Vừa vào cửa, hắn liền nhìn thấy Cố Khinh Chu ngồi đọc sách trên sô pha.

Ánh đèn hắt lên người nàng, nàng tươi đẹp mà ấm áp, tựa như một chiếc áo lông gấm rực rỡ, có thể sưởi ấm trái tim của Tư Mộ.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu sau vẫn không dịch chân.

"Khinh Chu?" Tư Mộ gọi nàng một tiếng.

(Mình đắn đo rất lâu mới quyết định chọn cách xưng hô, huynh, muội, ta, nàng,... như thế này. VÌ thời điểm này, nằm giữa hiện đại với cổ đại, dùng từ như anh, em,.. thì không phù hợp lắm, mà chàng, thiếp... thì cũng thấy kỳ kỳ. Nhưng rồi vẫn cảm thấy là huynh, muội, chàng, thiếp,.. là thích hợp hơn cả. Những chương trước dùng ta, ngươi, cảm thấy có chút vô lễ, nên  sau này mình sẽ điều chỉnh dần. Vì kỳ nghỉ phép của mình đã hết, nên không có nhiều thời gian để mà mỗi ngày 1,2 chương như lúc trước, nhưng mình sẽ cố gắng dịch nhanh nhất để có thể up lên cho mọi người. Mong mọi người thông cảm , và cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi bộ này.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top