Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Từ hôn? Tứ hôn? Đồ cưới & Mợ đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiểu thư! Tiểu thư, không hay rồi!"

Trong tiểu viện xinh đẹp nhưng tĩnh mịch, lộ ra có chút lạnh lẽo, thân ảnh màu xanh nhạt chạy vào trong phòng như một cơn gió. Khiến chuông gió treo bên cạnh cửa phát ra một tràng tiếng vang đinh đang.

Trong một gian phòng trang nhã, một thân ảnh yểu điệu ngồi trước cửa sổ được mở một nửa, kim chỉ trong tay không có nửa điểm đình trệ cho dù có người tới quấy rầy. 

Chờ đến khi tiểu nha đầu thở dốc một hơi xong, nữ tử kia mới dừng thêu thùa, xoay người lại cười nói: "Có chuyện gì mà để cho muội kinh sợ như vậy?" 

Nữ tử có dung mạo xinh đẹp thanh tú, tao nhã, chỉ là trong đôi mắt lại mang vẻ linh hoạt và mẫn tuệ nhìn có chút không tương xứng với vẻ bề ngoài nhu nhược của nàng. 

Một thân áo lụa trắng, mái tóc dài được tùy ý vấn lên bằng cây trâm ngọc bích, nếu người ngoài thấy được chắc chắn sẽ khó tin tưởng nữ tử này đường đường là đích trưởng nữ của phủ Thượng thư.

"Tiểu thư! Ngài còn có tâm tình để thêu thùa sao. Ngài biết không. . . Ngài có biết ngài đã bị Lê vương từ hôn rồi hay không!" 

Tiểu nha đầu đoạt lấy vật phẩm thêu thùa trong tay nữ tử, nóng lòng dậm chân, từ ba ngày trước, sau khi Lê vương từ hôn, nàng sốt ruột đến sắp phát hỏa rồi, mà hết lần này đến lần khác tiểu thư nhà nàng vẫn mang một bộ dạng việc không liên quan đến mình.

"Bích Nhi, Lê vương đã từ hôn từ ba ngày trước. Hiện tại muội mới cuống cuồng, có phải là phản ứng hơi chậm một chút không?" Không so đo với hành động vô lễ của nàng ta, Địch Lệ Nhiệt Ba buồn cười nhìn tiểu nha hoàn nhà mình.

"Tiểu thư!" Bích Nhi phát điên trừng mắt với tiểu thư nhà mình, "Muội không phải lo lắng vì Lê vương đâu." Tiểu thư nhà nàng không để ý Lê vương thì nàng còn quản nhiều như vậy làm cái gì? Nhưng mà...

"Ai nha, tiểu thư. Hoàng thượng lại tứ hôn cho ngài! Lão gia muốn ngài ra tiếp chỉ đấy."

"Lại tứ hôn?" Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩn ra, vẫn không nhịn được mà nhíu nhíu mày, vốn cho rằng bị Lê vương lui hôn thì mình có thể sống yên ổn được mấy năm nữa, dù sao thời đại này nữ tử nguyện ý bị lui hôn cũng không nhiều, 

"Nhà chúng ta chỉ là phủ Thượng thư mà thôi, sao Hoàng thượng lại để ý nhiều như vậy?" Ba ngày trước bị từ hôn, ba ngày sau lại tứ hôn. Là Hoàng đế quá coi trọng phủ Thượng thư hay là vì nhìn nhà trai được ban hôn không thuận mắt?

Bích Nhi tức giận đỏ mắt, phẫn hận cắn răng nói: "Là Định vương! Nhất định là Đại tiểu thư xúi giục Hoàng thượng, từ nhỏ nàng ta đã thích ức hiếp tiểu thư rồi, hiện tại cư nhiên. . . cư nhiên lại khiến tiểu thư gả cho Định vương. Ô ô..."

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ nhìn tiểu nha đầu nhà mình, một nha đầu thích khóc như vậy, "Được rồi, lời này chớ ra bên ngoài nói lung tung. Đi thôi, đi ra tiếp chỉ."

Phòng khách Địch gia.

"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Trưởng nữ Địch thị Địch Lệ Nhiệt Ba thông tuệ hiền thục, tài đức nhiều mặt, thiện lương. Đặc biệt tứ hôn cho Định quốc vương gia Mặc Diệc Phàm làm chính phi. Chọn ngày tốt thành hôn. Khâm thử."

Mọi người trong Địch thị đồng thanh tạ ơn, thái giám truyền chỉ đưa thánh chỉ vào trong tay Địch Lệ Nhiệt Ba, cười nói: "Chúc mừng Địch phu nhân, chúc mừng Địch tiểu thư ." 

Địch Lệ Nhiệt Ba tiếp thánh chỉ, chịu đựng tiếng cười hơi chói tai của thái giám, hờ hững mỉm cười nói: "Đa tạ công công, cảm phiền công công." 

Thái giám truyền chỉ có chút kinh ngạc nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, nghe nói nữ nhi thứ ba của Địch gia ở trong kinh thành có thanh danh là thiên kim ba không, không tài – không mạo – không đức. 

Nhưng mà nhìn nữ tử trước mắt này, tuy rằng không sánh bằng Địch chiêu nghi diễm lệ đa tình trong cung, cũng không bằng Địch gia tứ tiểu thư tuyệt sắc vô song, được xưng mỹ nữ đệ nhất kinh thành, nhưng cũng là một giai nhân thanh lệ hiếm có. 

Hơn nữa cử chỉ ung dung, lời nói có độ, nơi nào giống như Địch chiêu nghi đã từng nói không biết tiến thoái, thứ không lên được mặt bàn? 

Nhìn thoáng qua mọi người Địch gia ở một bên không chút che dấu vui sướng khi người gặp họa, trong lòng thái giám truyền chỉ đã rõ ràng, tuy rằng có chút thương tiếc cho vị Địch tiểu thư này, nhưng đó cũng không phải là chuyện mà một thái giám như ông có thể quản được, liên thanh nói không dám rồi cáo từ .

Chủ mẫu của Địch gia ân cần để quản gia tự mình tiễn người ra cửa, mới liếc xéo Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, ra vẻ từ ái cười nói: "May mắn Hoàng thượng thánh minh, lại ban cho Tam tiểu thư một mối hôn sự tốt khác. Bằng không..." Bằng không một nữ nhân bị từ hôn thì sao có thể gả ra ngoài được.

Sắc mặt Địch Lệ Nhiệt Ba như thường, trong lòng cười lạnh. Hôn sự tốt, cho rằng nàng không thích ra cửa thì cái gì cũng không biết sao, Định vương Mặc Diệc Phàm kia năm mười tám tuổi bị trọng thương hai chân tàn tật, dung mạo bị hủy, từ đó triền miên trên giường bệnh. 

Lúc trước từng lấy qua hai chính phi, nhưng một người vào cửa không đến nửa tháng ngoài ý muốn đã bị chết đuối, một người khác thì trong đêm động phòng hoa chúc bị kinh hãi quá độ mà chết. 

Có lời đồn nói là bởi vì nhìn mặt của Định vương mà đang sống sờ sờ bị dọa chết. Nếu không phải như thế, bằng thân phận và địa vị của Định vương sao đã hai mươi lăm tuổi rồi mà còn chưa có chính phi, "Phu nhân nói phải. Mặc kệ thế nào thì Định vương cũng là nhất phẩm thế tập vương gia*(cha truyền con nói chứ không phải là do vua ban), quả thật là Lệ Nhi trèo cao."

Sắc mặt của chủ mẫu Địch gia cứng lại, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một cái mới nói: "Đã biết rõ thì hãy chuẩn bị gả đi, không cần khiến phủ Thượng thư chúng ta mất mặt. Qua mấy ngày nữa Tứ muội của con cũng xuất giá, mấy ngày nay trong phủ thật sự rất bận."

"Ta biết, để cho phu nhân quan tâm rồi."

"Ta là chủ mẫu của Địch gia, đương nhiên phải quan tâm chuyện này." Chủ mẫu Địch gia nói, nhìn thần sắc thong dong của Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nhìn chủ mẫu Địch gia rời đi, nhíu mày không nói chuyện. Tuy nàng là đích nữ của Địch gia, nhưng không phải là con do chủ mẫu Vương thị bây giờ sinh ra. 

Mà là con của Địch thượng thư với vợ chính thức Từ thị sở sinh, Từ thị xuất thân thư hương thế gia, sau khi sinh Địch Lệ Nhiệt Ba thì thân thể vẫn luôn không tốt. Địch thượng thư lại quay qua sủng ái vị thiếp thất Vương thị vào cửa trước, ngay cả quyền hành trong phủ cũng giao cho Vương thị sau khi Từ thị bị bệnh nặng. 

Năm Địch Lệ Nhiệt Ba bảy tuổi Từ thị quy thiên, cũng vào thời điểm đấy, Địch Lệ Nhiệt Ba mới biến thành Địch Lệ Nhiệt Ba hiện tại. 

Sau khi Vương thị được phù chính sợ người khác nói nàng khắt khe với đích nữ của vợ cả, nên cũng không dám ngược đãi nàng thế nào, nhưng thỉnh thoảng làm khó dễ thì khẳng định không thể thiếu được, đều bị Địch Lệ Nhiệt Ba bất động thanh sắc hóa giải từng cái, bởi vậy cũng khiến Vương phu nhân nhìn nàng càng không thấy thuận mắt 

"Tam tỷ, chúc mừng tỷ." Vương thị vừa đi, mấy vị cô nương khuê các của Địch gia còn ở đây đều lập tức vây quanh , trên mặt mang đủ các loại thần sắc thương hại, vui sướng khi người gặp họa nói lời chúc mừng. 

Mở miệng đầu tiên chính là Lục tiểu thư Địch Lâm, nàng là nữ nhi thứ xuất, từ nhỏ thích vây quanh mấy đích nữ do Vương thị sinh, thuận tiện thỉnh thoảng khiến Địch Lệ Nhiệt Ba buồn bực để lấy lòng mấy đích nữ do Vương thị sở sinh. 

Địch Lệ Nhiệt Ba bình thường không muốn so đo cùng nàng ta. Đó chỉ là thủ đoạn sinh tồn của thứ nữ mà thôi, chỉ cần đừng quá phận nàng cũng không muốn so đo với một cô bé mới mười tuổi.

"Tam tỷ có cái gì đáng để chúc mừng, gả cho Định vương đấy, nghĩ đã thấy đáng sợ rồi. Định vương kia vừa tàn tật lại vừa xấu, còn dọa chết một vương phi, nói không chừng vương phi đầu tiên cũng là do hắn ta hại chết đấy. Chúng ta phải chúc mừng Tứ tỷ mới đúng, chưa đến một tháng nữa Tứ tỷ chính là Lê vương phi rồi." 

Ngũ tiểu thư Địch San lấy lòng nhìn Tứ tiểu thư có danh xưng mỹ nữ đệ nhất kinh thành Địch Oánh, trong mắt không thể che hết tia hâm mộ và ghen tị.

Địch Oánh chính xác không hổ là mỹ nữ đệ nhất kinh thành, lông mày lá liễu, mắt tựa thu thủy, dung nhan như ngọc không chỗ nào không để lộ sự tinh xảo tuyệt mỹ, nhất cử nhất động đều để cho người muốn thương tiếc, mềm mại và tao nhã. 

Chỉ là mềm mại như vậy đối với Địch Lệ Nhiệt Ba kiếp trước đã nhìn qua vô số mỹ nhân thì trong mắt nàng đã thiếu đi vài phần kinh diễm rồi.

"Mọi người đều là tỷ muội, cái gì mà chúc mừng với không chúc mừng đấy. Tương lai nương nhất định sẽ thay Ngũ muội và Lục muội tuyển một lang quân như ý." 

Địch Oánh nói khẽ, âm thanh mềm nhẹ dễ nghe, hơi thở thơm như hoa lan, nhất cử nhất động đều mang phong tư khiến người mê muội, mọi người nhìn thấy thế thì trong lòng lại lan tràn ghen tị, 

"Ngược lại Tam tỷ, chuyện Lê vương. . . Mong rằng tỷ thứ lỗi." Ánh mắt dịu dàng, tràn đầy áy náy nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba hào phóng cười, cười nói với Địch Oánh: 

"Không sao, cứ coi như ta và Lê vương vô duyên đi. Cũng không thể vì nam nhân mà phá hỏng tình cảm tỷ muội của chúng ta, đúng không?"

Địch Oánh ngẩn ra, không nhìn thấy được phản ứng như trong dự liệu khiến nàng có chút không cam lòng. 

Vốn cho là ba ngày trước khi nhận được tin tức từ hôn thì nàng ta sẽ đau khổ, nhưng khiến Địch Oánh vô cùng thất vọng là Tam tỷ này của nàng chỉ trầm mặc trong chốc lát, rồi nói câu "đã biết" sau đó đi thẳng về phòng nghỉ ngơi. 

Hôm nay gặp lại cũng không thấy thần sắc có nửa điểm tiều tụy. Lê vương chính là lang quân như ý mà các tiểu thư khuê các trong kinh thành tha thiết ước mơ, nàng không tin nàng ta thật sự không khó chịu! 

Sau một lát mặt mới hiện lên e lệ rụt rè cười yếu ớt nói: "Ta biết Tam tỷ thương ta nhất. Về sau nếu Tam tỷ có gì khó xử có thể đến Lê vương phủ tìm Oánh nhi."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt đáp ứng, chẳng muốn đi nhìn vẻ đắc ý khó che dấu trên mặt nàng ta. Cáo biệt một đống tỷ muội không thể chờ được vội vã muốn nàng ngột ngạt, Địch Lệ Nhiệt Ba mang Bích Nhi bước chậm đi về phía tiểu viện của chính mình. 

Một đường Bích Nhi vẫn bất bình nói nhỏ , "Tứ tiểu thư có ý tứ gì, rõ ràng là nàng ta cướp Lê vương, còn ở chỗ ấy làm bộ làm tịch, thực là khiến người ta ghê tởm!"

Địch Lệ Nhiệt Ba xoay người buồn cười nhìn nàng, "Được rồi, để cho người khác nghe được thì cẩn thận da thịt muội phải chịu đau đấy. Ta thật sự thấy gả cho Lê vương hay là gả cho Định vương cũng đều không sao cả."

"Sao có thể không sao cả? !" 

Bích Nhi trừng mắt với nàng, "Lê vương nổi danh trong kinh thành là công tử văn nhã, đệ ruột của Hoàng thượng. Định vương thì ai chẳng biết là người hai chân tàn tật, mặt mũi bị hủy, bệnh nặng quấn thân . . . Ách. . ." 

Nghĩ đến Định vương sắp trở thành tướng công của tiểu thư nhà mình, Bích Nhi cố gắng nuốt hai chữ phế vật trở về.

"Vậy thì có thể như thế nào?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, buồn cười nhìn Bích Nhi, "Chẳng lẽ nào ngươi thấy Lê vương có bộ dạng tuấn tú, muốn cùng ta gả đi làm di nương?" 

Bộ dạng tuấn hay không tuấn Địch Lệ Nhiệt Ba không có hứng thú muốn biết, tuy rằng nghe nói vị hôn phu trước đây của nàng có danh xưng tứ đại mỹ nam kinh thành. 

Nhưng nhân phẩm của Mặc Cảnh Lê tuyệt đối sẽ không tốt hơn Định vương. Tin tức Mặc Cảnh Lê và Địch Oánh gian díu với nhau không phải là nàng chưa nghe nói qua, nhưng Mặc Cảnh Lê nhất định phải chờ đến ngày kết hôn mới tới từ hôn thì động cơ và tâm tình của hắn khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa rồi. 

Nghĩ đến đây. . . thời điểm này Hoàng thượng tứ hôn mình cho Định vương ngay sau khi bị từ hôn thì cũng cần phải suy nghĩ tâm tư của hắn rồi. Thông tuệ hiền thục, tài đức nhiều mặt, lương thiện. . . 

Trong kinh thành không ai không biết tam tiểu thư Địch gia có tiếng dung mạo xấu xí, tài hoa kém cỏi, nữ công vụng về, là thiên kim ba không? Là nói nàng thiên kim ba không rất xứng với Định quốc vương gia phế vật sao?

"Tiểu thư!" Bích Nhi đỏ bừng mặt, dậm chân, "Mới không cần! Bích Nhi tình nguyện gả cho nô tài, gã sai vặt cũng không cần làm di nương." 

Quan trọng nhất là nàng tuyệt đối sẽ không làm di nương của tướng công của tiểu thư nhà mình. 

Mẫu thân Bích Nhi vốn là thị thiếp của gia đình giàu có, phụ thân mất sớm, sau đó mẹ con các nàng bị chính phòng đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường, mẫu thân Bích Nhi bệnh chết, nàng suýt nữa bị người bán vào thanh lâu, may mắn được tiểu thư mua lại, còn ban thưởng tên Bích Nhi, dạy mình đọc sách viết chữ, Bích Nhi không phải người vong ân phụ nghĩa, phần ân tình này nàng vĩnh viễn sẽ không quên.

Thấy tiểu nha đầu nôn nóng đến sắp hỏng, Địch Lệ Nhiệt Ba nhịn không được cười ra tiếng, "Được rồi, nói giỡn một chút cũng không được sao?"

"Tiểu thư..."

Tuy mọi người đều biết Định Vương là phế vật, nhưng đến cùng tên phế vật này vẫn là siêu nhất phẩm thế tập Vương gia duy nhất của vương triều Đại Sở.

Vì thế mà từ trước đến giờ Địch thượng thư và lão thái thái của Địch gia vốn luôn thờ ơ với Địch Lệ Nhiệt Ba, nay hiếm khi lại triệu nàng đến nói chuyện.

"Cháu gái thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an phụ thân." Địch Lệ Nhiệt Ba đến Vinh Nhạc đường của Địch lão phu nhân, Địch thượng thư cùng Vương thị, còn có tứ tiểu thư Địch Oánh cũng đang ở đây.

Địch lão phu nhân gật gật đầu, vẻ mặt yêu thương, cười nói: "Lệ nhi, đứng lên đi. Hôm nay cháu được chỉ hôn cho Định Vương, tháng sau Oánh nhi lại đại hôn với Lê Vương, nhà chúng ta cũng coi như là song hỷ lâm môn rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba đứng dậy, rủ mắt nhìn xuống mặt đất, nhưng biểu hiện trên mặt lại vô cùng cung kính, "Khiến tổ mẫu phải cố ý gấp gáp trở về từ bên ngoài, là cháu gái bất hiếu, đã để cho tổ mẫu phải vất vả."

Tuy không thể nào thích Địch Lệ Nhiệt Ba được, nhưng mấy câu nói của nàng vẫn khiến Địch lão phu nhân hết sức cao hứng, nên khi nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, vẻ mặt của Địch lão phu nhân cũng nhiều thêm mấy phần tình cảm ấm áp, nói:

"Nhà chúng ta có hỷ sự, sao ta có thể không trở về được. Đồ cưới của hai nha đầu đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?"

Vương thị vội vàng đứng dậy, có chút khó xử nhìn lão thái thái, nói: "Bẩm lão thái thái, vốn tháng sau chỉ có một mình Tứ nha đầu thành thân, nếu tranh thủ chuẩn bị thì cũng kịp, nhưng bây giờ lại có thêm Tam tiểu thư, chỉ sợ..."

Địch lão phu nhân cũng là người thành tinh, sao lại không biết những tính toán nhỏ nhặt trong lòng Vương thị, suy nghĩ một chút nói: "Thời gian thành thân của Lệ nha đầu còn chưa định ra, cứ gấp rút chuẩn bị cho Oánh nhi trước đi."

Nghe lão thái thái nói vậy...Vương thị vui mừng thưa vâng.

Địch lão phu nhân nhìn hai cháu gái, liền ra lệnh cho nha hoàn lấy hai cái hộp ra, đặt lên bàn, nói: "Hai nha đầu các cháu đều là người có phúc khí, một gả cho Lê Vương, một gả cho Định Vương. Ta làm tổ mẫu thì sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, những vật này các cháu mỗi người một phần, tương lai Ngũ nha đầu, Lục nha đầu cũng được một phần giống như vậy. Trong phần của hồi môn của ta có mấy thôn trang, hai cháu mỗi người một cái, về phần quỹ chung phải xuất ra bao nhiêu để mua của hồi môn cho các cháu thì phải xem ý của mẫu thân và phụ thân các cháu."

Vương thị cười nói: "Vẫn là lão thái thái thương cháu gái, con dâu và lão gia đã thương lượng qua, Oánh nhi gả cho Lê Vương, của hồi môn mà ít chỉ sợ hoàng gia cũng sẽ không hài lòng. Từ quỹ công xuất ra hai vạn hai ngàn lượng đặt mua đồ cưới, còn có sáu thôn trang và sáu gian cửa hàng, ngoài ra còn cho nàng thêm hai thôn trang từ trong của hồi môn của con dâu."

Địch lão phu nhân nhíu nhíu mày, nói: "Có phải là quá nhiều hay không?" 

Mặc dù nói Địch Oánh gả cho Vương gia thì đồ cưới nên nhiều một chút mới tốt, nhưng nếu như chênh lệch quá lớn so với những cô nương xuất giá phía sau thì đối với thanh danh của Thượng thư phủ cũng không tốt

"Đồ cưới của Lệ nha đầu, ngươi tính thế nào?" Rốt cuộc Lão thái thái vẫn có kiến thức hơn Vương thị, cho dù Định Vương là phế vật, thì đó cũng là phế vật có nền tảng gia tộc vững chắc.

Nếu không phải vì sự cố xảy ra, chỉ sợ hắn còn tôn quý hơn Lê Vương nhiều. Nếu quá khắt khe với đồ cưới của Địch Lệ Nhiệt Ba, chỉ sợ những gia tộc mấy đời trung thành với Định Quốc vương phủ sẽ có lời bàn ra tán vào.

Hiển nhiên Vương thị không nghĩ tới lão thái thái sẽ hỏi trực tiếp như thế, do dự một chút mới nói: "Dù sao Định Vương cũng không giống với thân đệ đệ của hoàng thượng, quý phủ chúng ta thật sự có chút. . . Con dâu nghĩ nên đợi Định Vương phủ đưa sính lễ tới rồi hãy xem xét. Đến lúc đó thêm vào hai thôn trang nữa là được."

Ẩn ý của nàng chính là xem sính lễ của Định Vương phủ như đồ cưới mà đưa trở về, về phần đến cùng có thể đưa trở về bao nhiêu thì còn phải xem ý của nàng.

Nghe vậy, sắc mặt Địch lão phu nhân trầm xuống, nói: "Vô liêm sỉ! xem sính lễ như đồ cưới đưa trở về, chuyện như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được. Ngươi có cần thanh danh của Địch gia nữa hay không hả? Ngươi có cần cái thanh danh mẹ kế này nữa hay không? Những năm nay quả thật Từ gia có chút sa sút, nhưng cũng không phải là gia tộc mà Vương gia của ngươi có thể so sánh được!"

Bị lão thái thái răn dạy không lưu tình chút nào như vậy, mặt Vương thị lập tức đỏ bừng, liên tục kêu oan nói: "Lão thái thái, con dâu thật sự rất oan uổng a, mấy năm nay con dâu có chỗ nào khắt khe với Tam cô nương? Thật sự là. . . thật sự là. . . trong phủ chúng ta có chút khó khăn, phía sau còn mấy cô nương chưa xuất giá, tương lai Dung ca nhi lập gia đình cũng cần bạc..."

Lão thái thái bị đứa con dâu có ánh mắt thiển cận này khiến cho tức giận đến nỗi phải vuốt vuốt ngực, năm nay Dung ca nhi mới bảy tuổi, còn không biết đến năm nào mới thành thân.

Bà liếc mắt nhìn Địch thượng thư đang ngồi yên lặng ở một bên: "Nữ nhi của ngươi, ngươi nói thử xem nên làm gì bây giờ?"

May là mình trở về hỏi một câu như vậy, nếu thật sự để cho Vương thị gả Lệ nha đầu ra ngoài như vậy, không chỉ đắc tội với Định Vương phủ mà còn đắc tội với Từ gia.

Mấy năm nay Từ gia có ít người trên quan trường, thế nhưng gia tộc lớn trăm năm có thể dễ đắc tội như vậy hay sao? 

Địch thượng thư khó xử nhìn mẫu thân rồi lại nhìn thê tử, nói: "Tam nha đầu cũng là đích nữ, vậy thì giống với Oánh nhi đi." 

Có thể làm đến vị trí Thượng thư, Địch thượng thư cũng không phải là tên đần, đương nhiên biết rõ mẫu thân sầu lo cái gì.

"Giống với Oánh nhi? !" thanh âm bén nhọn của Vương thị vang lên: "Trong phủ chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy? Lão gia, không phải là thiếp thân, người mẹ cả này muốn bạc đãi Tam cô nương, thật sự là gia kế của chúng ta rất khó khăn. Oánh nhi là muội muội ruột của Chiêu nghi trong nội cung, gả cho đệ đệ ruột của Hoàng thượng. Nếu đồ cưới ít thì vương gia sẽ rất mất mặt, Chiêu Nghi cũng sẽ rất hổ thẹn. Cùng lắm thì . . . cùng lắm thì thiếp thân cho Tam cô nương thêm hai thôn trang trong của hồi môn của mình, thiếp vốn dĩ định để hai thôn trang đó cho Dung ca nhi đấy."

Vương thị lau nước mắt kêu oan, trong lòng lại vô cùng thống hận Địch Lệ Nhiệt Ba đang trầm mặc ngồi đối diện. 

Sao nàng có thể để cho nữ nhi của tiện nhân kia giống với Oánh nhi của mình được? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

"Cái này..." Địch Thượng thư sững sờ, khó xử nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba. Hiện tại trong nội cung Địch Chiêu nghi đang rất được cưng chìu, lại đang có thai, nếu có thể sinh hạ hoàng tử...

Địch Oánh thấy Địch thượng thư buông lỏng thần sắc, cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Phụ thân không cần khó xử, chia một ít đồ cưới của Oánh nhi cho Tam tỷ là được, nhưng vạn lần không thể để chi tiêu của Đại tỷ tỷ trong nội cung bị thiếu, ngoài ra còn phải giữ lại một ít cho Ngũ muội và Lục muội." 

Thấy nữ nhi mình yêu thương nhất hiểu chuyện như thế, vẻ mặt Địch thượng thư càng thêm nhu hòa, nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba, muốn nàng cũng nói vài lời.

Trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bốn người ở đây, nói khẽ: "Phụ thân, mẫu thân, với Tứ muội không cần phải khó xử." 

Vương thị nghe vậy, trong lòng rất vui vẻ.

Những năm nay, Địch Lệ Nhiệt Ba luôn không tranh không đoạt, khiến nàng cảm thấy tính tình Địch Lệ Nhiệt Ba có phần mềm yếu, dễ bị ức hiếp, đang cho rằng nàng muốn nhượng bộ, thì lại nghe Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Trước khi mẫu thân qua đời đã từng nói với nữ nhi, lúc trước, khi nàng gả vào Địch gia, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cho nàng tám thôn trang, mười hai gian cửa hàng và ba miếng đất. Mẫu thân nói những thứ này đều để lại cho nữ nhi làm của hồi môn. Còn những thứ khác, phụ thân mẫu thân cứ đặt mua theo lệ như lúc đặt mua cho Nhị tỷ là được rồi, vẫn nên tăng cường thêm một ít cho Tứ muội thì tốt hơn."

Hai năm trước Nhị tiểu thư của Địch phủ gả cho Tam công tử của Ngự sử, Vương thị chỉ cấp cho một vạn lượng đồ cưới.

"Cái gì? Chuyện này làm sao có thể? ! Những thứ kia. . ." Vương thị nhịn không được thét lên, nàng muốn giữ những thứ kia lại làm của hồi môn cho nữ nhi của mình và lưu lại cho Dung ca nhi đấy.

Địch Lệ Nhiệt Ba kỳ quái nhìn nàng nói: "như thế nào?" 

Nàng hơi rũ mắt xuống, có chút e lệ nhìn về phía Địch lão thái thái nói: "Lúc trước, mẫu thân nói của hồi môn của mình đều để lại cho cháu gái, điều này mợ cháu cũng biết. Tổ mẫu nói đúng không?"

Sắc mặt Địch lão phu nhân cũng có chút lúng túng, lúc trước Từ thị gả vào Địch gia có thể nói là mười dặm hồng trang, nếu đưa hết cho Địch Lệ Nhiệt Ba, thì đồ cưới của Địch Oánh sẽ có chút khó coi.

Mấy năm nay, Địch gia tiêu tiền như nước, vốn dĩ nhập không đủ xuất, muốn chuẩn bị một phần của hồi môn giống của Từ thị năm đó, thì sau khi Địch Lệ Nhiệt Ba gả đi, cả nhà đều không cần sống nữa.

Nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba nói cũng đúng, lúc Từ thị qua đời, Thiếu phu nhân của Từ gia cũng có mặt, chính tai nghe được những lời nhắn nhủ hậu sự của Từ thị.

Thấy Địch lão phu nhân không nói lời nào, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không nóng nảy mở miệng, chỉ cười lạnh trong lòng, nàng thật sự không có ý kiến quá lớn đối với việc của hồi môn nhiều hay ít, nhưng đồ cưới của mẫu thân không thể cho nữ nhi của Vương thị làm của hồi môn được.

Mặc dù sau khi Từ thị qua đời, nàng mới có trí nhớ của kiếp trước nhưng cũng không thay đổi được sự thật, Từ thị là mẫu thân của nàng.

Nàng không hề quên từ nhỏ bà đã cẩn thận che chở, dốc lòng dạy bảo nàng như thế nào, còn có những uất ức mà Từ thị phải gánh chịu.

Từ khi gả vào Địch gia, Từ thị không có được một ngày vui vẻ, có thể nói là buồn bực sầu não mà chết.

Nếu như còn lấy đồ cưới của bà đi trợ giúp cho nữ nhi của tiểu thiếp của trượng phu mình, Địch Lệ Nhiệt Ba không tin quỷ thần nhưng không biết người mẫu thân đã mất có lo lắng mà bò dậy từ trong mộ hay không.

Qua nửa ngày, Địch lão phu nhân mới nói: "Chuyện này trước hết cứ để đấy đã, sau này ta sẽ thương nghị lại với phụ thân và mẫu thân của cháu."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt nhướn mày, nhẹ giọng thưa vâng.

"Tiểu thư, Từ phu nhân đến ạ."

Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu lên, nhìn thấy mợ hai đang từ bên ngoài đi vào, liền vội vàng đứng dậy chào đón, "Mợ hai."

Năm nay, Từ phu nhân cùng lắm cũng chỉ mới ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, dung mạo được bảo dưỡng cẩn thận, bề ngoài chỉ có thể khen là thanh tú mà thôi, nhưng cả người lại tỏa ra khí chất tự nhiên, qua đó cho thấy nàng xuất thân từ danh môn, được giáo dưỡng cẩn thận.

Từ phu nhân cau mày đánh giá một vòng gian phòng của Địch Lệ Nhiệt Ba, không nhịn được mà chọc vào gáy nàng: "Cậu và mợ đã sớm bảo cháu chuyển đến nhà cậu ở, cháu lại không nghe, bây giờ cháu nhìn lại chỗ cháu đang ở xem, có bộ dáng gì? Cháu xem hôn sự của cháu...Cháu cố tình muốn mẹ cháu ở dưới suối vàng cũng không được yên lòng có phải không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba vuốt vuốt cái gáy, lôi kéo Từ phu nhân ngồi xuống, nói: "Mấy năm nay, cậu sống cũng không dễ dàng gì, huống chi tổ mẫu và phụ thân của cháu đều ở đây, làm gì có nữ nhi nào lại đến nhà cậu ở chứ? Không duyên không cớ lại để cho những người bên cạnh có cớ để chê cười mẫu thân cháu không biết cách dạy nữ nhi."

Từ khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, liền dốc hết sức chèn ép các cựu thần thời tiên hoàng nên ông ngoại, cậu cả, và những thành viên khác của Từ thị đều lần lượt rời khỏi quan trường, hiện nay chỉ còn cậu hai vẫn đang làm tam phẩm Học Sĩ Hàn Lâm ở Hàn Lâm viện.

Vì vậy mà người ngoài đều cho rằng đại tộc Từ thị trăm năm đã suy tàn rồi.

Nghe Địch Lệ Nhiệt Ba nói như thế, Từ phu nhân không khỏi thở dài, nói: "Chẳng qua mợ thấy cháu tự ủy khuất chính mình như vậy, ông ngoại cháu mà biết được, chắc chắn sẽ rất đau lòng."

Mấy đời Từ gia đều là nam nhiều nữ ít, đến thế hệ của Từ lão thái gia, chỉ có được một nữ nhi duy nhất, đó chính là mẫu thân của Địch Lệ Nhiệt Ba, đương nhiên là ngàn đau vạn sủng.

Nếu người biết được cháu ngoại gái duy nhất của mình chịu ủy khuất như vậy, với tính tình của Từ lão thái gia, chỉ sợ ông đã sớm xông vào kinh chửi mắng con rể một trận rồi.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Cháu nào có chịu ủy khuất gì, Lệ nhi sẽ không để cho bản thân mình chịu thiệt thòi đâu."

Từ phu nhân sầu lo nhìn nàng, nói: "Bây giờ, hôn sự của cháu. . . Định Vương thật sự không phải là người thích hợp để kết duyên. Cô muội muội của cháu đúng là người không ra gì, đoạt vị hôn phu của tỷ tỷ, một tiểu thư của thế gia vọng tộc như nàng mà lại có thể làm ra chuyện thế này hay sao?"

Sóng mắt của Địch Lệ Nhiệt Ba lưu chuyển, hoàn toàn không có vẻ yếu đuối, không tranh giành như lúc bình thường khi nàng ở trong phủ, cười yếu ớt nói: "Định Vương cũng có chỗ tốt của Định Vương. Cậu và mợ không cần phải lo lắng cho Lệ nhi."

Định quốc vương phủ có địa vị rất cao ở Đại Sở, trừ khi Định Vương mưu phản soán vị, nếu không ngay cả Hoàng đế cũng không thể tùy tiện cướp đi địa vị của Định quốc vương phủ.

Mà hiện nay, Định Vương bởi vì thân thể bệnh nặng nên đã hoàn toàn thoát li khỏi triều chính, gả cho hắn đương nhiên sẽ không cần phải phiền lòng về những chuyện lộn xộn kia.

Đối với Địch Lệ Nhiệt Ba mà nói, gả đi cũng chỉ khác ở chỗ, nàng phải chuyển từ Địch phủ đến Định Vương phủ mà thôi. 

Kiếp trước nàng thật sự quá mệt mỏi, kiếp này chỉ cần có thể yên ổn, ngồi ăn rồi chờ chết là được rồi.

Không sai, ngồi ăn rồi chờ chết, chính là mục tiêu mà Địch Lệ Nhiệt Ba đã định ra cho mình ở kiếp này.

Kiếp trước nàng là một quân nhân, một người lính của đội đặc nhiệm, vì quốc gia mà vào sinh ra tử, cuối cùng hi sinh vì nước, đây cũng coi như là cái chết có ý nghĩa. 

Nàng không có tấm lòng rộng lớn chứa cả thiên hạ, cũng không có hoài bão khiến thiên hạ phải khiếp sợ, nàng tự nhận mình không phụ lòng quốc gia, quốc gia cũng không có lỗi với nàng.

Da ngựa bọc thây là nghĩa vụ và trách nhiệm của quân nhân, chẳng qua nàng đã phải sống trong gió tanh mưa máu mười năm, đã trải qua quá nhiều chuyện, nên thật sự có chút mệt mỏi. Cho nên, kiếp này, nàng chỉ cần yên ổn, bình an là tốt rồi.

Từ phu nhân thấy bộ dáng của nàng thản nhiên như vậy, bà vừa yên tâm lại vừa lo lắng, cuối cùng tất cả cảm xúc cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài. Bất mãn thì sao? Hoàng Thượng đã tự mình hạ chỉ tứ hôn, còn ai dám chống lại?

"Đây là vật mà trước khi rời kinh, ông ngoại của cháu đã giao cho ta và cậu cháu giữ dùm, là đồ cưới mà ông ngoại cháu đặt mua cho cháu. Chúng ta không thể quang minh chính đại cho cháu, nên đều đã đổi thành ngân phiếu, cháu giữ lấy đi."

Từ phu nhân lấy ra một chồng ngân phiếu đặt vào tay Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba mở ra xem, trong đó có một tờ kim phiếu một ngàn lượng, mười tờ ngân phiếu năm trăm lượng, ngoài ra còn có mấy tờ kim phiếu và ngân phiếu trị giá nhỏ hơn, tổng cộng cũng phải đến hai vạn hai lượng bạc.

Từ phu nhân không cho nàng nói chuyện, bà tiếp tục nói: "Mợ nghe người ta nói, Địch Vương thị kia còn muốn khấu trừ đồ cưới mà mẹ cháu để lại cho cháu? Cháu yên tâm đi, mợ nhất định sẽ giúp cháu giải quyết chuyện này. Hừ, nữ nhi của Từ gia chúng ta, nhất định phải nở mày nở mặt khi xuất giá, cho dù có sa sút cũng không làm ra chuyện hư hỏng như việc lấy của hồi môn của vợ cả cho nữ nhi của tiểu thiếp. Mấy năm nay, của hồi môn của mẹ cháu bị các nàng chà đạp còn ít sao? Mợ chắc chắn sẽ lấy lại mấy cái thôn trang và mấy gian cửa hàng kia cho cháu."

Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày nói: "Lệ nhi có thể tự mình xử lý việc này, mợ không nên..."

Từ phu nhân cười nói: "Cháu yên tâm, chức quan của cha cháu quả thật cao hơn cậu cháu, nhưng nếu Hoàng Thượng còn muốn giữ mặt mũi, thì người chắc chắn sẽ không làm khó dễ cậu cháu."

Từ gia vốn là công thần khai quốc, hơn nữa lại là thanh quan đứng đầu thiên hạ, cho dù không có nhiều người làm quan trong triều, nhưng lực ảnh hưởng thì không phải Địch gia và Vương gia có thể so sánh được.

Sau khi Hoàng thượng lên ngôi, làm nhiều chuyện ngoài sáng trong tối khiến cho cả tộc Từ thị phải từ quan, chuyện đó đã rất khó coi rồi, nếu không có nguyên nhân chính đáng gì mà lão gia nhà ta lại xảy ra chuyện nữa, thì nước bọt của người trong thiên hạ cũng đủ để nhấn chìm hoàng gia.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày suy nghĩ, đây quả thật cũng không phải là chuyện lớn gì, vì thế liền gật đầu tạ ơn mợ.

Lúc này Từ phu nhân mới hài lòng, cười nói: "Sau này, chỉ sợ người nhà mẹ đẻ của cháu sẽ không ra mặt giúp cháu, vì thế sau khi thành thân, cháu nên qua lại với cậu mợ thường xuyên hơn, làm thế thì ông ngoại và cậu cháu cũng yên tâm hơn."

"Phu nhân đã tới." 

Ngoài cửa vang lên một hồi tiếng bước chân, Vương thị mang theo ma ma, nha hoàn xuất hiện ở cửa ra vào, bà ta đứng ở cửa, nhìn Từ phu nhân, nhíu mày nói: "Từ phu nhân tới chơi, tại sao không nói một tiếng? Cũng không để cho ta kịp ra nghênh đón."

Từ trước đến nay, Từ phu nhân không quen nhìn bộ dáng giả dối của Vương thị, hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Ta chỉ phụng mệnh của lão gia nhà ta đến thăm Lệ nhi mà thôi, dòng dõi Địch gia cao quý, sao dám để cho Địch phu nhân ra nghênh đón."

Từ gia là gia tộc thư hương lâu đời, cho tới bây giờ chưa từng có chuyện đưa thiếp thất lên làm chính thất, cho nên Từ thị luôn thấy chướng mắt với thân phận của Vương thị, huống chi cô em chồng nhà mình buồn bực mà chết, ít nhiều cũng bởi vì Vương thị, thế nên bà không bao giờ có sắc mặt tốt khi gặp Vương thị.

Vương thị cũng rất hận Từ phu nhân, bởi vì bà ta xem thường mình, rõ ràng mình là nhị phẩm phu nhân, mà Từ thị bất quá cũng chỉ là vợ của quan Tam phẩm, dựa vào cái gì mà xem thường mình?

Vương thị ghét bỏ đánh giá gian phòng của Địch Lệ Nhiệt Ba, tự ý đi qua một bên ngồi xuống, nói với Từ phu nhân: "Chúng ta đã đưa bát tự của Tam cô nương đến Định Vương phủ rồi, ước chừng mấy hôm nữa là có thể định ra ngày kết hôn. Bổn phu nhân thân là mẹ cả đương nhiên sẽ để cho Tam cô nương xuất giá được nở mày nở mặt, Từ phu nhân không cần phải lo lắng."

Từ phu nhân cười nhạt một tiếng, cũng đi qua một bên ngồi xuống, nói: "Nếu Lệ nhi thật sự được gả đi một cách nở mày nở mặt thì đương nhiên là rất tốt. Tuy Lệ nhi mang họ Địch nhưng cũng là huyết mạch của Từ gia chúng ta, nếu cô nương của Từ gia khi gả đi mà bị ủy khuất, thì Lão thái gia nhà chúng ta sẽ không bằng lòng đâu. Đúng rồi. . . Dung ca nhi của quý phủ vẫn đang đọc sách phải không? Không biết có định tham gia khoa cử năm nay không?"

Từ phu nhân chỉ nói mấy câu nhàn nhạt, đã khiến Vương thị căng thẳng trong lòng. Hiện tại, Dung ca nhi nhà mình đang đọc sách ở tông tộc, nàng thế nhưng lại quên, tuy Từ gia đã sa sút, nhưng vẫn là chưởng quản của thư viện Ly Sơn, một trong bốn thư viện tốt nhất thiên hạ và đây cũng là thư viện tốt nhất ở Đại Sở.

Năm nay Dung ca nhi đang muốn đi thư viện Ly Sơn đọc sách, sang năm tham gia khoa cử cũng sẽ nắm chắc hơn một chút.

Nếu mình gian lận trong của hồi môn của Địch Lệ Nhiệt Ba, chỉ sợ... Vương thị nghĩ tới đây, không khỏi phẫn hận trừng mắt với Từ phu nhân một cái, Từ phu nhân cũng không thèm để ý, mỉm cười lạnh nhạt.

Vương thị mặt lạnh nói: "Dung ca nhi nhà chúng ta là em ruột của Chiêu Nghi nương nương, tham gia khoa cử thì có gì là khó?"

Từ phu nhân gật đầu đồng ý, cười nói: "Dung ca nhi tự tin như vậy đương nhiên rất tốt. không như huynh đệ của Liễu Quý Phi, rõ ràng đã trúng án thủ, giải nguyên (thủ khoa) ở kinh thành, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn luôn lo lắng, không quản ngàn dặm đường xa chạy đến Ly Sơn thỉnh giáo Lão thái gia, đúng là lo lắng thái quá. Nói vậy, chắc hẳn lệnh công tử sẽ không cần đâu, thế nào công tử cũng sẽ giành được Tam Nguyên (Thủ khoa ba kì thi liên tiếp: thi hương, thi hội, thi đình), khiến cho Chiêu Nghi nương nương vẻ vang."

Nghe vậy, sắc mặt Vương thị càng thêm khó coi. Khi còn ở khuê phòng, Liễu quý Phi đã được danh xưng là tài nữ đệ nhất kinh thành, sau khi tiến cung lại càng được sủng ải không ngừng.

Hơn nữa, lại liên tục sinh hạ hai vị hoàng tử và một vị công chúa, được phong làm Quý Phi, luôn đè ép trên đầu nữ nhi mình.

Công tử của Liễu gia vốn cũng nổi danh có tài hoa, đè ép con mình đến mức khiến cho nó không có chút tiếng tăm gì trong kinh thành. 

Nếu sang năm lại để cho tiểu tử của Liễu gia trúng giải trạng nguyên, thì Chiêu Nghi nương nương nhất định sẽ rất tức giận.

Vương thị khẽ hừ một tiếng, có chút không cam lòng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, mới nói: "Nếu có thể được Từ lão tiên sinh chỉ dạy, Dung ca nhi đương nhiên sẽ càng nắm chắc hơn một chút."

Những lời này xem như là chịu thua rồi, Từ thị cũng không tỏ thái độ gì, chỉ mỉm cười, nói: "Ta cũng chỉ nói vậy mà thôi, Địch phu nhân nổi danh là hiền tuệ, cho dù như thế nào cũng sẽ không bạc đãi nữ nhi của vợ cả đâu, khi ta về tới nhà nhất định sẽ mời lão gia nhà chúng ta lập danh sách của hồi môn của đại cô nương năm đó, đem đến quan phủ để lập hồ sơ lần nữa, tránh làm chậm trễ hôn kỳ của Lệ nhi."

Cuối cùng, Vương thị xanh mặt phẩy tay áo bỏ đi, nhưng chỉ đổi được một tiếng cười lạnh khinh thường của Từ phu nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top