Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 100: Hoàng lăng tiền triều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thoáng qua Lâm đại phu đứng ở một bên, bước nhanh tiến lại kèm trước người mình, từ từ tiến lên đi, "Người nào ở bên ngoài, đi ra ngoài!" 

Trên lưng nam tử trung niên bắt đầu rịn ra một tầng mồ hôi, vốn lần này đi lấy đồ cho chủ thượng, cũng không phải là việc khó khăn gì. 

Cho nên bọn họ cũng không mang quá nhiều người , lại không nghĩ rằng một tiểu sơn thôn tách biệt thế này lại có cao thủ ẩn giấu.

"Đi ra ngoài! Nếu không ra ta liền giết hắn!" Lôi Lâm đại phu ra, nam tử trung niên nhìn chằm chằm cửa sổ, cũng không tiến lên nữa, mà từ từ hướng cửa thư phòng dời đi.

Vụt ——

Một đạo bóng xám vượt qua cửa sổ, nam tử trung niên trợn to hai mắt, bóng xám kia xẹt qua quá nhanh, hắn căn bản không thấy rõ ràng kia rốt cuộc là thứ gì. 

Nắm thật chặt chủy thủ trong tay, nam tử trung niên lặng lẽ nuốt từng ngụm khí lạnh, kéo theo Lâm đại phu lui ra cửa. 

Mắt thấy sắp tới cửa, cửa sổ kẽo kẹt một tiếng, nam tử sợ hết hồn, liền đưa chủy thủ chỉ về phía cửa sổ, lại chỉ thấy một đạo ám quang bắn nhanh tới, nam tử há miệng, vô lực cúi đầu, chỉ thấy trên cổ họng cắm một trâm gài tóc bằng gỗ có chút thô ráp. 

Hắn mở trừng hai mắt, lại phát hiện mình không thể dùng sức, chỉ có thể chán nản buông Lâm đại phu, lui về phía sau.

Lâm đại phu cúi đầu nhìn trên mặt đất nam tử trung niên nằm vật xuống, ánh mắt vẫn mở thật to, dĩ nhiên ông biết chủ nhân của cây trâm gài gỗ cắm trên cổ họng là ai. 

Ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, cũng không xuất hiện bóng ảnh của Nhiệt Ba. 

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân có chút nặng nề, Nhiệt Ba xuất hiện ở cửa thư phòng, nhìn bộ dáng xuất thần của Lâm đại phu, có chút lo lắng hỏi: "Sư phụ. . . Người không sao chứ?" 

Lâm đại phu không tiếng động lắc đầu, nhìn Nhiệt Ba. Nhiệt Ba miễn cưỡng cười một tiếng, "Hù đến sư phụ rồi? Con. . . . . . ."

Lâm đại phu hơi mỏi mệt ngồi xuống ghế, một hồi lâu mới nói: "Ban đầu lão phu đã cảm thấy nha đầu này không đơn giản, hôm nay mới biết được là vẫn nhìn sai. Ta cũng không hỏi con lai lịch ra sao, quay đầu lại một mình con đi đi thôi, nơi này không an toàn." 

Nhiệt Ba nhìn thi thể trên mặt đất cùng bên cửa sổ thì nhíu nhíu mày, trong phòng có hai cỗ thi thể mà nói chuyện thật sự không phải chủ ý tốt, nhưng hiện tại nàng cũng không còn khí lực xử lý hai cỗ thi thể này. 

Tìm một vị trí ngồi xuống, trấn an bé con có chút động trong bụng một chút, Nhiệt Ba cau mày cười khổ nói: "Sư phụ, con hiện tại cái bộ dáng này. . . Người cho rằng con có thể chạy đi đâu?" 

Lâm đại phu than thở, lắc đầu nói: "Con cho rằng ta đây là đuổi con đi sao? Lão đầu tử ta chính mình cũng muốn đi, không đi nữa. . . Chỉ sợ sẽ liên lụy người vô tội trong thôn."

Nói đến đây, thần sắc lão nhân có chút buồn bã. Một lão nhân tuổi đã ngoài sáu mươi, một thân một mình rời đi nơi cư ngụ mấy chục năm, quả thật không phải chuyện làm người ta cao hứng.

"Đó là . . Lâm Nguyện sao?" Trầm ngâm một chút, Nhiệt Ba nhẹ giọng hỏi.

Lâm đại phu ngẩn ra, trầm mặc hồi lâu mới thở dài thật dài. Lâm đại phu không muốn nói, Nhiệt Ba cũng không miễn cưỡng. 

Mặc dù không biết Lâm Nguyện này muốn thứ gì, rốt cuộc cũng muốn hỏi Lâm đại phu, nhưng nàng cũng không hi vọng Lâm đại phu nghĩ nàng mơ ước đến bảo vật trên người hắn. 

Suy nghĩ một chút, mới nói: "Nếu sư phụ thật không nguyện ý đưa cho hắn, vì sao không phá hủy đi? Chặt đứt niệm tưởng của hắn? Nếu vậy. . . Hắn là do sư phụ từ nhỏ nuôi lớn, sư phụ không để cho hắn còn có thể cho ai?" 

Lâm đại phu cứng nhắc cười một tiếng, lắc đầu, đứng dậy đi tới cửa.

Lâm đại phu đã cầm lấy một bình sứ nhỏ mộc mạc tự nhiên trở lại. Đi tới trước thi thể nam tử trung niên đang nằm trên mặt đất, mở bình sứ đem phấn vụn bên trong phủi xuống một chút. 

Sau đó Nhiệt Ba kinh ngạc phát hiện, phấn vụn kia chạm đến thi thể, trong nháy mắt toát ra sương khói gay mũi, sau đó bắt đầu ăn mòn thi thể trên đất. 

Nhìn Lâm đại phu bình tĩnh xử lý xong hai cỗ thi thể, Nhiệt Ba hiện tại hoàn toàn tin tưởng hành động vừa rồi của mình cũng không có hù đến vị lão đại phu này. 

Nhìn bộ dáng thuần thục mà bình tĩnh này, hiển nhiên không phải tay mơ.

Làm xong hết thảy, sư đồ hai người vốn quen thuộc, nay hai mặt nhìn nhau hồi lâu mới nhớ tới dời ra phòng ngoài. 

Mặc dù trong phòng đã không còn thứ gì chướng mắt, nhưng thành thật mà nói cái mùi vị lưu lại làm sao mà dễ ngửi được.

Ở bên ngoài ngồi xuống, Lâm đại phu bình tĩnh mang hai chén trà cho Nhiệt Ba và mình, mỗi người một chén. 

Uống hai hớp trà, tựa hồ dừng lại một chút, Lâm đại phu mới nói: "Ta không thể liên lụy người vô tội trong thôn, nơi này không thể lưu lại. . ." 

Nhiệt Ba trầm mặc chốc lát, mở miệng nói: "Nghe ý tứ của sư phụ, vị kia. . . Cũng không phải là tâm từ thủ nhuyễn. Sư phụ làm sao có thể bảo đảm sau khi sư phụ rời đi thì hắn sẽ không gây bất lợi cho thôn dân nơi này? Nếu đã như vậy. . . vì sao sư phụ lại khuyên con rời đi? Mặc dù đồ nhi ở với sư phụ không lâu, nhưng con cảm giác, cảm thấy sư phụ là một người tốt."

Lâm đại phu không nói gì, quả thật ông không thể bảo đảm sau khi mình rời đi người nọ trở lại tìm không được đồ sẽ không thẹn quá hóa giận mà xuống tay với người vô tội. 

Nếu không,ông chỉ cần an trí Nhiệt Ba ở một gia đình bất kỳ trong thôn là được rồi, hoàn toàn không bảo nàng lúc này mang bụng bầu nặng nề rời khỏi đây.

Bất kể nói thế nào, đường phía bên ngoài đối với một phụ nữ có thai nhiều tháng thật sự quá nguy hiểm.

Hồi lâu, Lâm đại phu mới hỏi: "Con có chủ ý gì không?"

Nhiệt Ba lắc đầu, có chút tiếc nuối nhìn Lâm đại phu nói: "Hiện tại ngay cả năng lực tự vệ con cũng không có, trừ phi con có thể nhanh chóng rời đi nơi này trở lại Hồng Châu. . ."

"Hồng Châu. . . . . ." Lâm đại phu nhìn nàng, "Tại sao con cho rằng ta có biện pháp?"

Nhiệt Ba mím môi mỉm cười, chỉ chỉ bên trong thư phòng tràn đầy sách, "Người trong thôn nói cho con biết, ba mươi năm này người chưa từng rời khỏi nơi này. Nhưng mà. . . Bọn họ cũng đã nói, năm đó người chỉ dẫn theo một ít hành lý đơn giản cùng với một đứa trẻ đến chỗ này. Những sách kia hiển nhiên cũng không phải đơn giản một lần mà có thể đưa đến nơi này , cho nên, những năm này, bọn họ không biết người rời đi nơi này rất nhiều lần. Hơn nữa, tuyệt đối không cần đến mấy tháng như vậy."

Lâm đại phu nhìn nàng than thở, "Con quả thật rất thông minh, từ lúc bắt đầu con đã nhìn ra à?" 

Nhiệt Ba cười nhẹ không nói, Lâm đại phu nhìn nàng lắc lắc đầu nói: "Vô dụng, con đường kia ta cũng đã có hai mươi mấy năm chưa đi qua. Bây giờ con không đi được, ta cũng vậy, không đi được nữa, ta đã già rồi." 

Trong lòng Nhiệt Ba sớm đã có cân nhắc, cũng không có vì vậy mà quá mức thất vọng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút hỏi: "Con đoán đó chính là đường thủy. Con rơi nhai ở phụ cận Hồng Châu, sau khi rơi vào trong nước liền bị cuốn vào sâu bên trong một xoáy nước, sau đó theo sông ngầm dưới đất vọt tới nơi này?" 

Lâm đại phu tán thưởng gật đầu, "Con cũng rất may mắn, lại không bị nước dìm chết, cũng không bị dòng nước xiết kéo đụng vào tảng đá, thậm chí em bé cũng không có chuyện gì."

Nhiệt Ba nhướng mày mỉm cười: "Bản thân con cảm thấy không phải bởi vì con may mắn, mà bởi vì người xây cái mạch nước ngầm kia quá mức tinh tế, do vậy con mới không có gặp trở ngại hay đụng phải đá trong hà đạo. Như vậy sư phụ. . . Hạng người gì mới có tốn thể hao tốn nhiều khí lực như vậy tu một cái ám đạo như vậy? Hoặc là. . . Bản thân thôn này cất dấu bí mật gì sao?"

Lâm đại phu sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn Nhiệt Ba nhiều thêm mấy phần tìm tòi nghiên cứu cùng với nguy hiểm. 

Nhiệt Ba cũng không bức bách nữa, an tĩnh ngồi bên cạnh bàn hạ mắt nhìn ngón tay mảnh khảnh có một ít vết chai của mình. 

Đôi tay này, một khắc trước, vừa dễ dàng vặn gãy cổ một người.

"Nha đầu, rốt cuộc con là ai?" Lâm đại phu nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, rốt cục mới mở miệng hỏi.

Nhiệt Ba trầm ngâm chốc lát, nhẹ giọng nói: "Nếu như sư phụ thật sự đã hơn hai mươi năm không có rời đi thôn này, như vậy con là ai đối với người mà nói cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, không phải sao?" 

Lâm đại phu nhìn nàng: "Ít nhất ta biết con không phải là người của hoàng thất Đại Sở." 

Trong lòng Nhiệt Ba khẽ thở dài, Lâm đại phu hỏi như vậy, bản thân đã để lộ ra rất nhiều manh mối. Lắc đầu, Nhiệt Ba khẳng định nói: "Con không phải là người của hoàng thất Đại Sở." 

Mặc dù Mặc Diệc Phàm cũng họ Mặc, mặc dù cùng một tổ tông với thái tổ khai quốc Đại Sở, nhưng bàn về huyết thống thật ra thì đã vô cùng xa xôi. 

Nếu như không phải là có tước vị thế tập, bọn họ cùng hoàng thất căn bản có thể nói không có quan hệ gì. 

Mà ở trong nhận thức của mọi người, cho tới bây giờ luôn phân Mặc gia quân cùng hoàng thất Đại Sở rõ ràng đấy. 

Cho nên Nhiệt Ba cũng không có chút ý niệm nào cho rằng nàng có bất cứ quan hệ gì với hoàng thất Đại Sở.

Nhận được đáp án Nhiệt Ba, thần sắc Lâm đại phu hòa hoãn rất nhiều. Nhiệt Ba chăm chú nhìn ông, xuất kỳ bất ý hỏi: "Sư phụ, người có quan hệ gì với hoàng thất tiền triều?"

Lâm đại phu kinh ngạc nhìn Nhiệt Ba, hiển nhiên không nghĩ tới Nhiệt Ba sẽ hỏi ra vấn đề như vậy. Một lúc lâu mới hỏi nói: "Tại sao con lại cảm thấy ta có quan hệ với hoàng thất tiền triều?" 

Nhiệt Ba mở miệng cười khẽ, mạn bất kinh tâm vuốt vuốt chén trà thô ráp trong tay: "Sư phụ quan tâm con có liên quan gì với hoàng thất Đại Sở hay không như thế, lại ở ẩn nhiều năm như thế, rất rõ ràng cùng hoàng thất Đại Sở. . . Cho dù không thể nói có thù không đội trời chung, nhưng tuyệt đối cũng không có ấn tượng tốt. Xét thấy nơi đây vẫn là bên trong biên giới Đại Sở, mà sư phụ nhìn lại không giống người ngoại tộc. Còn nữa. . . Từ con sông con rơi nhai kia đến nơi sư phụ cứu ta, theo con đoán, ước chừng cho dù đường thẳng thì ít nhất cũng cách nhau hơn hai mươi dặm. Một cái thủy đạo dưới lòng đất như vậy, cũng không phải là thứ mà người nào cũng có thể xây ra. Hơn nữa cửa ra của thủy đạo đó lại ở trong một thôn nhỏ biệt lập, rất là kỳ quái. Cuối cùng, nghe nói thôn này đã có gần năm trăm năm lịch sử, hơn nữa tổ tiên bọn họ quy định người trong thôn đời đời không được biết chữ. Con cảm thấy. . . Bọn họ không phải là tình cờ tới đây ở ẩn, bọn họ là ở đây. . . thủ hộ thứ gì đó. Mặc dù rất có thể đại đa số những thôn dân này đều không biết, nhưng là vẫn còn có người biết đến đúng không?"

Nhìn nữ tử trước mắt chậm rãi nói, Lâm đại phu phải cảm thán, "Con cũng biết được nhiều lắm."

Nhiệt Ba vô tội mở to hai mắt, nhìn lão nhân trước mắt hỏi, "Sư phụ muốn giết con diệt khẩu sao? Đã nghĩ con cùng với hai người vừa tới giống nhau sao?" Nói xong, Nhiệt Ba còn chỉ chỉ vào trong thư phòng. 

Lâm đại phu không nhịn được kéo ra khóe miệng, hai người kia rốt cuộc là người nào giết đây? !

Có chút bất đắc dĩ lắc đầu, Lâm đại phu nói: "Con không cần thử dò xét lão đầu ta, con mới vừa rồi như thế nào, hai chúng ta ai giết ai diệt khẩu còn cần phải nói sao." 

Nhiệt Ba cười híp mắt nâng chén trà lên, nụ cười lại càng thêm thuần lương hiền hòa, "Một ngày làm thầy cả đời làm thầy, đồ nhi tuyệt đối sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Sư phụ, chúng ta thử nghĩ xem sau này nên làm thế nào? Xét thấy chúng ta đều muốn cố gắng sống sót."

Lâm đại phu tức giận nhìn chằm chằm nàng nói: "Chỉ có con muốn sống, ta đây một lão đầu tử đã sớm sống đủ rồi."

Nhiệt Ba mỉm cười rót thêm trà cho ông nói: "Nhưng người trong thôn này còn chưa sống đủ đâu." 

Nhắc tới những thôn dân thuần phác này, lão nhân bưng chén trà, tay nắm lại thật chặt, trên mặt thần sắc cũng có chút bối rối cùng áy náy, "Những người này. . . Bọn họ đều là trung thần. . . Chỉ nhiều năm như vậy, bọn họ chỉ sợ sớm đã quên đi tổ tiên của mình. Thật ra thì như vậy cũng không có gì không tốt, cuộc sống bình an so với người phía ngoài còn không phải thư thái gấp trăm lần sao? Nhưng . . . nếu như để cho bọn họ bởi vì những chuyện xưa kia mà mất mạng. . . . . . Ta thật sự là. . ." không đành lòng.

Hồi lâu, một cái ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Nhiệt Ba mở trừng hai mắt, thử hỏi: "Có phải hoàng lăng tiền triều ở nơi này hay không?"

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm đại phu, Nhiệt Ba biết mình đoán đúng rồi.

Hoàng lăng tiền triều!

Trong đầu Nhiệt Ba nhanh chóng hiện ra một bộ sử sách cổ. Tiền triều trải dài hơn ba trăm bảy mươi năm, kinh qua hai mươi mốt vị đế vương. 

Trong đó trừ Mạt Đại hoàng đế bị thái tổ Đại Sở hạ tang theo nghi lễ dành cho vương hầu ra, lăng mộ mười chín vị đế vương khác hoặc bị hủy bởi chiến loạn hoặc bị trộm mộ cướp sạch, cơ hồ đều đã bị hủy hoại trong chốc lát. 

Nhưng có một vị đế vương, lăng mộ vẫn luôn không ai biết tung tích. Đó chính là lăng mộ cao tổ hoàng đế khai quốc tiền triều. Nhiệt Ba đột nhiên nhớ tới một chuyện, hoàng gia tiền triều hình như là họ Lâm.

Dường như nhận thấy được ánh mắt của Nhiệt Ba, Lâm đại phu nhìn nàng thản nhiên nói: "Không cần nghĩ quá nhiều, ta không phải hậu duệ tiền triều."

"Thế không phải là Lâm Nguyện sao?" Nếu như cái Lâm Nguyện tìm chính là lăng mộ hoàng đế tiền triều, vậy có cách giải thích rồi.

Lâm đại phu ngậm miệng không nói, Nhiệt Ba im lặng vấn thiên. Cho nên. . . lại đoán đúng nữa rồi?

Kể từ khi tỉnh lại sau hôn mê, lần đầu tiên Nhiệt Ba cảm thấy nhức đầu như vậy. Tiền triều diệt vong đến nay đã hơn hai trăm năm, ít nhất đã gần mấy chục năm không nghe nói còn có tin tức dư nghiệt tiền triều muốn phục quốc. 

Nhưng mà. . . Hận nước thù nhà làm sao mà nói rõ ràng được đây. 

Mặc dù Định Quốc Vương phủ hiện nay không phải người nắm chính quyền, nhưng ít nhất một nửa trận chiến nhằm tiêu diệt tiền triều là do Định Vương một thời Mặc Lãm Vân đánh xuống đấy. 

Cho nên, Nhiệt Ba cũng không thể xác định những di dân tiền triều kia, rốt cuộc là hận hoàng đế Đại Sở nhiều hơn hay là hận Định Vương nhiều hơn đây. 

Mà bây giờ, nàng rất rõ ràng đã rơi xuống một nơi mà di dân tiền triều sinh sống. Nhưng thật đáng mừng chính là, các cư dân này trừ số rất ít mấy người đức cao vọng trọng, tựa hồ cũng không ai biết đến chuyện thay đổi triều đại, đối với chuyện người nào làm hoàng đế hiển nhiên cũng không có hứng thú.

Nhìn nàng chống cằm sắc mặt biến ảo không ngừng, Lâm đại phu cũng không nói thêm cái gì, dù sao loại chuyện này không phải người bình thường có thể tiếp nhận.

"Sư phụ. . . muốn phục quốc?" Một lúc lâu, Nhiệt Ba mới sắp xếp được những suy nghĩ lung tung trong lòng, tựa hồ mạn bất kinh tâm hỏi.

"Phục quốc?" Lâm đại phu cổ quái nhìn nàng, phảng phất như ăn nhầm cái gì không nên ăn. 

Một hồi lâu mới khẽ hừ một tiếng nói: "Con nhìn xem có người nào ẩn núp ở trong núi sâu mấy chục năm lại muốn phục quốc sao? Hơn nữa. . . Ta là đại phu, lấy cái gì mà phục quốc? Độc chết Mặc Lưu Danh và Mặc Kính Tuyên?" 

Nhiệt Ba uống một hớp trà nhỏ, bình tĩnh nói: "Là Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Diệc Phàm, Mặc Lưu Danh và Mặc Kính Tuyên đã tạ thế nhiều năm trước." 

Lâm đại phu hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, có chút kỳ quái cau mày nói: "Đời này Định Vương gọi là Mặc Diệc Phàm? Ta nhớ được năm đó nhi tử Mặc Lưu Danh lúc mới ra sinh gọi là Mặc Tu Văn mà. . ." 

Nhiệt Ba lần này tin tưởng Lâm đại phu thật sự mấy chục năm qua không có đi ra ngoài, tường tận giải đáp: "Mặc Tu Văn là tiền Định Vương, chín năm trước đã tạ thế." 

Lâm đại phu nhìn nàng một cái nói: "Nha đầu này cũng biết rõ ràng."

Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Sư phụ không phải cũng nói con xuất thân danh môn sao, làm sao có thể ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không biết?"

"Thứ Lâm Nguyện muốn là vật gì? Tại sao sư phụ lại khăng khăng không đưa cho hắn? Nếu sư phụ đã không để ý phục quốc và chuyện bên ngoài, vì sao. . . . . ."

Lâm đại phu thở dài, nhàn nhạt nhìn nàng cười khổ nói: "Không phải là ta không chịu giao cho hắn, mà là. . . Ta không có đồ cho hắn. Hắn muốn . . . Là bảo tàng của hoàng lăng cao tổ tiền triều."

Đối với lần này, Nhiệt Ba không biết nên đánh giá thế nào, cũng không định nói. Ngẩng đầu hỏi: "Sư phụ hiện tại có tính toán gì không? Nếu như phát hiện thuộc hạ không có mang đồ về, Lâm Nguyện có thể tự mình trở lại hay không?"

Lâm đại phu gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi Nhiệt Ba: "Hiện tại. . . thế đạo không yên sao?" 

Nếu là Đại Sở quốc thái dân an, phục quốc hoàn toàn vô vọng, Lâm Nguyện cũng sẽ không tính toán đến hoàng lăng.

Nhiệt Ba cũng không giấu diếm, gật đầu nói: "Quả thật có chút loạn, không có gì bất ngờ xảy ra. . . Mặc gia quân và hoàng thất Đại Sở rất có thể sẽ quyết liệt. . . . . ."

"Quyết liệt. . . . . ." Lâm đại phu có chút cảm thán, thản nhiên nói: "Năm đó đều nói thái tổ khai quốc Đại Sở và Định Vương khai quốc huynh đệ tình thâm như thế nào, liên thủ tranh giành thiên hạ uy phong bậc nào. Không nghĩ tới hai nhà hôm nay cũng đi tới thời điểm quyết liệt. Khó trách. . . Khó trách. . . . . . Thôi, những chuyện này lão đầu tử ta đây cũng không xen vào, nha đầu, thu thập một chút chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này."

Nhiệt Ba không khỏi sửng sốt, "Rời đi, vậy thôn dân nơi này phải làm sao bây giờ?"

Lâm đại phu hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ta tự nhiên sẽ lưu lại tin tức nói cho hắn biết, tốt nhất là không nên đối với những người này xuất thủ."

Nhiệt Ba nhướng mày, "Hắn sẽ nghe lời người sao?"

Lâm đại phu cười lạnh, "Hắn không đồng ý thì ta sẽ giao đồ vật cho Mặc Diệc Phàm. . . . . ."

Nhiệt Ba trầm mặc, trong lòng bội phục vị sư phụ vớ bở này không dứt. Một mình ngươi cũng không biết trong hoàng lăng có bảo tàng hay không, hoặc rốt cuộc bảo tàng là cái gì, hiện tại đã dám dẫn chuyện đến trên người Mặc Diệc Phàm rồi? Ngươi nghĩ Mặc Diệc Phàm chết hay là Lâm Nguyện chết đây?

"Hay là sư phụ đổi lại một người khác nhé? Tây Lăng Trấn Nam Vương Lôi Chấn Đình thì thế nào?" 

Nhiệt Ba chân thành khuyên nhủ, nhìn bộ dạng Lâm đại phu và Lâm Nguyện hiển nhiên vẫn còn chút tình cảm, trong lòng Nhiệt Ba cũng không muốn để cho hắn và Mặc Diệc Phàm giao tranh, tránh cho tương lai đả thương tình cảm thầy trò của nàng. 

Lâm đại phu liếc nàng một cái, nheo mắt lại hoài nghi nói: "Nha đầu, con có quan hệ thế nào với Mặc Diệc Phàm? Ta lúc trước thật hình như nghe hai vị kia nói, Mặc Diệc Phàm hiện tại đã ở phụ cận Hồng Châu, trùng hợp là con. . . . . ."

Nhiệt Ba khẽ cười, "Sư phụ, con là người như thế nào hiện tại không quan trọng, người cứ nói xem? Người chỉ cần biết đồ nhi tuyệt đối sẽ không gây bất lợi với người là được."

Lâm đại phu ngó chừng nàng, đánh giá một hồi lâu, Nhiệt Ba cũng không động, thần sắc thong dong ngồi ở đó tùy ý ông đánh giá. 

Một lúc lâu, Lâm đại phu mới khẽ hừ một tiếng, gật đầu coi như đã quyết chuyện này.

Muốn rời khỏi một tiểu sơn thôn tách biệt như vậy, không phải nói đi là có thể đi, đặc biệt là người muốn lên đường lại là một lão nhân hoàn toàn không biết võ công, tuổi đã ngoài sáu mươi cùng một phụ nữ có thai đã sáu bảy tháng, bết bát hơn, con đường mà bọn họ muốn đi lại là hoàng lăng căn bản không có người đi qua. 

Nếu như cái tên Lâm Nguyện kia thật sự xuất hiện, có hùng tâm phục quốc hoặc dã tâm mà nói, như vậy tuyệt đối sẽ không thể đoán không ra nàng chính là thê tử của Mặc Diệc Phàm, đương gia chủ mẫu của Định quốc vương phủ, đến lúc đó thì phiền toái lớn rồi.

Vài ngày sau, Lâm đại phu mới thu thập xong tất cả đồ đạc, bao gồm mấy thứ được xưng là sách cổ cùng với mấy bản đơn lẻ kia. 

Mà Nhiệt Ba cũng thừa dịp trong khoảng thời gian này chuẩn bị một chút đồ cần thiết, sau đó mới vào buổi sáng nhân lúc người cả thôn đều còn đang ngủ, do lão tộc trưởng trong thôn tuổi đã ngoài bảy mươi tự mình đưa bọn họ vào trong núi. 

Quả nhiên chính là phía dưới cái thác nước lúc trước Nhiệt Ba ngó qua, lão tộc trưởng mang hai người nhanh chóng đi qua mặt nước dưới thác, bên trong là một cái động rộng lớn khổng lồ. 

Nhiệt Ba sớm đã có chuẩn bị, lấy đấu lạp từ trên lưng xuống để cản nước phía trên. Ngay từ lúc nàng lấy đấu lạp ra khoác lên người, lão tộc trưởng cùng Lâm đại phu đều có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, Nhiệt Ba ngượng ngùng mỉm cười, "Ta đây còn không phải là vì cục cưng sao, để ngừa vạn nhất. . . . . ."

Lâm đại phu ý vị thâm trường nhìn nàng một cái không nói gì, lão tộc trưởng tóc trắng xóa nhìn hai người một chút cũng không nói thêm gì. 

Hiển nhiên Lâm đại phu lúc trước đã cùng hắn thương lượng qua, dẫn hai người đi tới trong động đá vôi.

Ba người đi dọc theo lòng động rộng lớn, ước chừng đi gần nửa canh giờ mới dừng lại, đã đến cuối rồi, chỉ nhìn thấy dòng nước xiết lộ ra từ dưới nền thạch bích. Nhiệt Ba chỉ hy vọng hiện tại bọn họ không phải lặn xuống nước.

Lão tộc trưởng tìm kiếm một hồi nền thạch bích khắp nơi phủ dài các loại cây cỏ xỉ rêu, một lúc lâu sau mới mò tới một chỗ, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái chìa khóa hình dáng quái dị cắm vào nền thạch bích rồi xoay chuyển. 

Chỉ chốc lát sau, một tiếng ầm vang lên, trên thạch bích hiện ra một cánh cửa . Lão tộc trưởng nhìn hai người nói: "Các ngươi vào đi đi, tự thu xếp cho tốt."

Lâm đại phu gật đầu nói: "Các ngươi. . . . . ."

Lão tộc trưởng giơ tay lên ngăn cản, gật đầu nói: "Ta biết, chúng ta thủ hộ nơi này đã mấy trăm năm rồi, chưa từng có người đi vào. Nhiều năm như vậy. . . Chúng ta cũng không muốn biết bên trong rốt cuộc có cái gì. Nếu năm đó thái tổ không để lại đồ vật bên trong cho hậu nhân, như vậy hiện tại, chúng ta cũng không muốn thay đổi. Ta già rồi, chỉ hy vọng sau này trong thôn chỉ là một thôn nhỏ bình thường, rốt cuộc cũng không cần thủ hộ cái gì. Điều bí mật này đến đời ta thì chấm dứt thôi. Lão phu cám ơn ngươi những năm này cũng không đem điều bí mật này tiết lộ cho thiếu chủ. . . Sau khi các ngươi đi vào, cái này cũng không cần nữa rồi, cùng nhau mang đi đi."

Lâm đại phu gật đầu, nói: "Bảo trọng." 

Nhận lấy chìa khóa lão tộc trưởng đưa tới, Lâm đại phu kéo Nhiệt Ba đi vào, ở trước mặt hai người thạch bích một lần nữa từ từ khép lại.

Cùng lúc thạch bích khép lại, trước mắt hai người một mảnh đen đặc, Lâm đại phu đốt sáng hộp quẹt đi tới thắp sáng ngọn đèn trên thạch bích trước mặt. 

Rất nhanh, ánh nến trên thạch bích chiếu vào trên gương đồng đối diện, sau đó ánh sáng phản xạ lại chiếu vào trên gương đồng khác. 

Chốc lát lối đi vốn là một mảnh đen kịt đã sáng ngời. Nhiệt Ba nhíu mày, không nói một lời đi sau Lâm đại phu bước về phía trước.

Hai người một đường dọc theo thông đạo, cũng không đụng phải các loại cơ quan bẫy rập gì đó trong truyền thuyết. 

Ở trong hoàng lăng này không thấy mặt trời, Nhiệt Ba cũng chỉ có thể đại khái đoán được phương hướng cùng khoảng cách.

Sau nửa canh giờ, rốt cục đi tới một gian nhĩ thất. Trên điện ngọn đèn nhất thời tỏa hương khắp cả phòng, Nhiệt Ba cảnh giác lui về sau mấy bước rời xa ngọn đèn. 

Mặc dù phản ứng rất nhanh, mùi nhang này cũng không phải nhang độc mà là Long Tiên hương. 

Nhưng vẫn ảnh hưởng không tốt đến phụ nữ có thai, Nhiệt Ba tận lực né xa nó một chút. Lâm đại phu cúi đầu nhìn bản đồ cũ nát trong tay vừa đánh giá gian phòng trống rỗng, "Nghỉ ngơi trước một chút đi, con cũng mệt mỏi liễu. . ."

Nhiệt Ba nhìn bản đồ trong tay của ông , có chút ngạc nhiên hỏi: "Nếu lão tộc trưởng không muốn để cho bảo tàng trong hoàng lăng lại thấy ánh mặt trời thì ông ta không sợ chúng ta đi ra ngoài sau này rồi trở về sẽ mang đồ vật bên trong đi sao?"

Lâm đại phu quay đầu lại nhìn nàng, thản nhiên nói: "Nghe nói. . . lối vào hoàng lăng này nếu không có chìa khóa sẽ không mở được, mà chúng ta muốn đi ra ngoài chính là đi qua cái lối ra kia. . . Chỉ có thể mở ra một lần, mỗi lần chỉ có một khắc đồng hồ." 

Nhiệt Ba không nhịn được rớt mồ hôi, "Sư phụ người xác định cái lối ra kia vẫn còn mở sao?" 

Sư phụ hai tiếng này hiển nhiên làm cho lão nhân tâm tình vui vẻ một chút, thần sắc trên mặt cũng hòa hoãn rất nhiều, nói: "Nếu là không còn mở thì sẽ làm thế nào?" 

Nhiệt Ba cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng chỉ có thể phụng bồi sư phụ đồng sinh cộng tử rồi, chẳng qua là đáng thương cho bé con của ta. . . . . ." 

Lâm đại phu cũng không khỏi lộ ra một nụ cười, nhìn nàng nói: "Tiểu tử này mạng lớn vô cùng, đi theo ngươi lâu như vậy cũng vẫn khỏe mạnh, không có việc gì."

"Tạ sư phụ cát ngôn." Nhiệt Ba cười nói. 

Nhiệt Ba tìm chỗ ngồi xuống, nhẹ vỗ về bụng trấn an bé con. Sau đó cúi đầu nghiên cứu điều khắc trên thạch bích. 

Thạch thất im ắng trống vắng chỉ nghe thấy thanh âm Nhiệt Ba thỉnh thoảng lấy tay khẽ chọc thạch bích.

Nghỉ ngơi đủ rồi, hai người lại đứng dậy đi tiếp dựa theo đường được vẽ trên bản đồ. Vô luận trong Hoàng lăng này có nguy hiểm hay không, thì chỉ mỗi cái cảm giác bị nhốt trong một không gian như vậy cũng đã làm cho người ta không thích chút nào. 

Dọc theo đường đi, Nhiệt Ba theo thói quen nhớ kỹ đường mà bọn họ đã đi qua. Thân là lính đặc chủng lục quân trước kia thì hiển nhiên nhất định phải có khả năng định hướng tốt. Ít nhất, vô luận ở chỗ nào thì cũng chưa bao giờ lo lắng mình sẽ bị lạc đường. 

Hai người im lặng đi thẳng về phía trước, Nhiệt Ba thấy trang trí bốn phía càng ngày càng hoa lệ thì khẽ nhíu mày, lơ đãng hỏi: "Sư phụ, có phải chúng ta đã đi sai đường rồi không?"

Lâm đại phu cúi đầu nhìn bản đồ trong tay một chút, nghiêng đầu nhìn nàng, "Hả? Sao lại nói vậy?"

Nhiệt Ba nhíu mày nói: "Hình như chúng ta càng đi thì càng xa trung tâm Hoàng lăng thì phải, hoàn toàn ngược với hướng đi đến cửa ra." 

Cho dù trong Hoàng lăng không thể có một con đường nào thẳng hoàn toàn được, nhưng cũng không thể hoàn toàn ngược lại đi? 

Cho dù trái đất tròn, thì Hoàng lăng này cũng còn chưa đến nổi chiếm hết cả trái đất. 

Lâm đại phu nhìn nàng thản nhiên nói: "Ai nói đã ra khỏi cửa khẩu Hồng Châu rồi?" 

Nhiệt Ba không nói gì, im lặng nhìn Lâm đại phu, cho dù không ở Hồng Châu thì sẽ không thể ở trung tâm lăng mộ sao? 

Bị Nhiệt Ba nhìn như vậy, Lâm đại phu cũng hơi không được tự nhiên, nói: "Được rồi, ta muốn trở về lấy một thứ, sau đó mới có thể đi được. Nếu con không muốn đi thì có thể chờ ta ở chỗ này, hoặc một mình con sao chép lại tấm bản đồ này rồi tự đi ra ngoài trước cũng được."

Suy nghĩ một chút, Nhiệt Ba chần chờ một chút, rồi mới hỏi: "Lâm Nguyện... Có phải còn có cách khác có thể đi vào hay không?"

Hiển nhiên Lâm đại phu không muốn giao vật kia cho Lâm Nguyện, cho nên mới muốn chạy tới lấy đồ. 

Lâm đại phu trầm mặc, nhưng Nhiệt Ba chỉ nhìn thì đã hiểu. Quả nhiên... Những cái gọi là tin đồn kia thì cho tới bây giờ đều không đáng tin. 

Tỷ như, nghe nói các công nhân cổ đại xây dựng Hoàng lăng cũng sẽ giữ lại cho mình một con đường ngầm bí ẩn để ngừa Hoàng gia giết người diệt khẩu.

Nhiệt Ba nhún vai rồi cười yếu ớt nói: "Con vẫn nên đi cùng với sư phụ. Ngộ nhỡ con lạc đường, không ra được thì phải làm sao bây giờ?"

"Con suy nghĩ cho kỹ, theo ta thấy thì tòa Hoàng lăng này cũng không nguy hiểm gì, con có thể đến cửa ra chờ ta, nếu hai ngày sau, ta còn chưa quay lại, thì con cứ tự mở cơ quan đi ra ngoài là được."

Nhiệt Ba nhìn chung quanh một chút, nói: "Lúc trước nơi này có nguy hiểm hay không thì con không biết, nhưng hiện tại lại không chắc chắn. Con là một cô gái, một mình ở trong lăng mộ sẽ luôn sợ hãi, đi theo sư phụ để tăng thêm can đảm cũng tốt mà." 

Lâm đại phu nhìn nàng thật kỹ một cái, khe khẽ thở dài, rồi xoay người đi về phía trước, "Ta không biết tại sao nha đầu con nhất định muốn đi theo ta, nhưng nếu bị liên lụy thì cũng đừng trách lão đầu tử ta." 

Nhiệt Ba mỉm cười đi lên trước hai bước, nhẹ giọng nói: "Bởi vì người là sư phụ của con mà, con biết sư phụ là người tốt." 

Lâm đại phu hừ nhẹ một tiếng, "Ta không phải là người tốt, nha đầu con cũng đừng giả bộ không biết ở trước mặt ta. Người mà lão đầu tử ta đã gặp cả đời này cũng không nói là nhiều, nhưng cũng không có bao nhiêu người không nhìn ra được sâu cạn." 

Nhiệt Ba chỉ làm như không biết lão đang giễu cợt, nháy nháy mắt, "Sư phụ đang khen con sao?"

Hai thầy trò vừa đi vừa ngừng, bởi vì phải quan tâm đến thân thể của Nhiệt Ba và tuổi tác của Lâm đại phu cũng đã lớn, nên cũng không đi nhanh được. 

Trong Hoàng lăng không thấy ánh sáng, Nhiệt Ba chỉ có thể ước lượng thời gian đại khái, từ sau khi bọn họ tiến vào Hoàng lăng vừa đi vừa ngừng cũng khoảng ba bốn canh giờ, lại ở trong thạch thất nghỉ ngơi mấy canh giờ, chắc bọn họ cũng đã mất gần một ngày ở trong này, nhưng hai người cũng chỉ mới vừa đi tới cửa vào bên trong Hoàng lăng thôi. 

Đứng trước một cửa cung điện lộ ra khí thế hào hùng, Lâm đại phu quay đầu nói với Nhiệt Ba: "Lúc đi vào phải cẩn thận, đừng chạm vào thứ gì, nếu chạm phải cơ quan thì đừng trách sư phụ không nhắc nhở con." 

Nhiệt Ba nhìn hắn, "Rõ ràng sư phụ đã nói nơi này không nguy hiểm." 

Lâm đại phu hừ nhẹ một tiếng, hai đầu lông mày nhiều thêm mấy phần kiêu ngạo, "Đi theo sư phụ ta thì tất nhiên sẽ không nguy hiểm. Nhưng nếu đi với người khác thì không chắc. Lúc trước ở bên ngoài Hoàng lăng, chỉ là một chút thủ thuật che mắt mà thôi, cơ quan bẫy rập có ở bên trong ít nhất nhiều hơn phía ngoài gấp năm lần."

Nhiệt Ba lau cái trán không có chút mồ hôi nào, "Sư phụ, đồ nhi cảm thấy hình như đã rơi vào bẫy rồi, nếu lúc trước con không chịu cùng đi vào thì sẽ như thế nào?"

Khóe môi Lâm đại phu kéo kéo nhìn nàng không có chút ý cười nào, "Cơ quan ở lối ra cũng không ít hơn nơi này. Hơn nữa cách phá giải cơ quan và bảo tàng đặt chung với nhau."

"Biết thật rõ." Nhiệt Ba thấp giọng nói thầm.

Tiến vào trong Hoàng lăng, Nhiệt Ba mới chính thức hiểu cái gì gọi là Lăng mộ Hoàng gia. Trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng ra sao thì không ai biết, kiếp trước Nhiệt Ba cũng đã nhìn thấy mấy cái Hoàng lăng, phần lớn là bị trộm mộ cướp sạch hết hoặc sau khi đã bị khai quật thì chỉ có thể coi là một di tích. 

Sàn nhà và vách tường điêu khắc tinh mỹ bằng đá cẩm thạch, từng dòng sông bằng thủy ngân và vô số ngôi sao giăng đầy trong mộ thất có diện tích khổng lồ đến kinh người. 

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, các chòm sao kia cũng được tô điểm bằng các loại Dạ Minh Châu. 

Vật chôn cùng trong mộ thất cũng không phải làm bằng đồng đen, mà là làm bằng vàng tinh xảo, ngọc khí bảo thạch, vân vân... 

Bốn phía mộ thất có đặt các ngọn đèn trường minh, cộng thêm vô số trân bảo, kim khí, Dạ Minh Châu đầy cả mộ thất, cả mộ thất sáng như ban ngày. 

Nhìn lăng mộ xanh vàng rực rỡ trước mắt, nghiễm nhiên chính là mô hình một tòa Hoàng thành thu nhỏ, Nhiệt Ba không thể không lại nhớ lại mấy câu nói ngắn ngủi trên sử ký kia... Chẳng lẽ bất cứ Hoàng lăng cổ đại của người thời không nào thì cũng đều như vậy sao?

"Đừng nói bên cạnh Hoàng lăng cũng sẽ có tượng binh mã và những thứ khác nữa đi?" Nhiệt Ba nhẹ giọng lầu bầu, cẩn thận từng ly từng tí đi theo Lâm đại phu, cho dù mỗi một đồ vật trước mắt cũng là trân bảo quý hiếm trên thế gian, nhưng cũng hoàn toàn không có ý đi đến để chạm vào.

Lâm đại phu quay đầu lại nhìn nàng, "Làm sao con biết có tượng binh mã?"

Nhiệt Ba kinh giật mình, "Thật sự có?" 

Đừng nói Cao Tổ Tiền triều này sẽ là Tần Thủy Hoàng chuyển thế đi? Nhiệt Ba lắc đầu ném suy nghĩ lung tung trong đầu đi. 

Tần hoàng uy chấn lục phương, mặc dù Cao Tổ Tiền triều cũng là võ công cái thế, nhưng vẫn còn thua kém một chút. 

Lâm đại phu đánh giá nàng một lượt, quay đầu lại vừa tiếp tục đi vào bên trong, vừa nói: "Theo tổ tiên ghi lại, thì thật sự có. Nhưng mà, khi đó thiên hạ mới định, căn bản không thể hao phí món tiền khổng lồ như vậy để xây dựng lên Hoàng lăng nữa, cho nên cuối cùng ý tưởng của Cao tổ đã bị cắt đi hai phần ba. Tượng binh mã cũng chỉ được nhắc tới rất ít bên trong bí sử về Cao Tổ." 

Nhiệt Ba sợ hãi than, như vậy mà mới có một phần ba, nếu thật sự để cho ông ấy xây hết cả lăng mộ, thì không chừng Tiền triều có thể đã bị tự diệt vong sớm hơn một hai trăm năm rồi.

"Thật ra thì như vậy cũng khá lớn rồi, con cháu đời sau khó khăn gì, thì phá hủy Hoàng lăng này đi cũng đủ." Nhiệt Ba cười yếu ớt nói. 

Phía trước truyền đến tiếng hừ lạnh của Lâm đại phu, "Coi như là tử tôn bất tài, thì cũng sẽ không phá hủy mộ của tổ tiên." 

Nhiệt Ba nháy mắt, "Vậy cất giấu nhiều kim ngân tài bảo ở chỗ này làm cái gì?" 

Một đường im lặng, cho dù ở dưới sự hướng dẫn của Lâm đại phu, thì hai người cũng phải cẩn thận từng chút vòng qua mấy cơ quan, mới đến gần một tòa kiến trúc giống như cung điện ở chính giữa lăng mộ. 

Nhiệt Ba biết, chỗ này chính là chỗ đặt linh cữu của chủ nhân lăng mộ. 

Đây là một tòa kiến trúc hoàn toàn được điêu khắc bằng bạch ngọc, nằm nghiêm trang ở vị trí cuối cùng trong mộ thất, cho dù ở rất xa, thì cũng có thể thấy được cung điện trắng như tuyết này. 

Không biết tại sao, thấy cả cung điện có thể nói là xa xỉ, hoa quý, khí phách này, khóe miệng Nhiệt Ba không nhịn được kéo kéo, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ quỷ dị. 

Nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt kích động cùng với thần sắc ngưỡng mộ và tưởng nhớ của Lâm đại phu, thì Nhiệt Ba quyết định, tốt hơn là không cần nhiều lời.

"Sư phụ, có muốn đi vào không?" Thấy Lâm đại phu xuất thần, Nhiệt Ba không nhịn được hỏi.

Lâm đại phu phục hồi tinh thần lại, thu hồi thần sắc trên mặt, hơi lưu luyến nhìn lại kiến trúc màu trắng trước mắt một cái, gật đầu.

Nhìn Lâm đại phu tiến lên, bắt đầu di chuyển mấy khối chữ trên cửa, đôi mi thanh tú của Nhiệt Ba chợt nhíu lại, không biết tại sao lại có cảm giác bất an. 

Nhưng nhìn kỹ một lúc, thì vẫn không nhìn ra rốt cuộc có vấn đề gì, Nhiệt Ba cũng chỉ có thể đứng ở một bên cẩn thận nhìn chăm chú vào Lâm đại phu. 

Trong lúc giật mình, hình như Nhiệt Ba nhìn thấy, vừa rồi khối chữ mới động đậy vô cùng quỷ dị một chút. 

Nhiệt Ba mở to hai mắt, muốn xác định, rốt cuộc mình xuất hiện ảo giác hay thật sự nhìn thấy cái gì. 

Nhìn thật kỹ chữ Thiên một chút, rốt cuộc phát hiện, phía dưới chữ Thiên không biết bị làm sao mà hơi bị lệch một chút, hơn nữa nhìn thật kỹ thì sẽ phát hiện có cái gì đó đang từ từ nhúc nhích. 

Suy nghĩ của Nhiệt Ba xoay chuyển thật nhanh, có cái gì đó hiện lên rất nhanh ở trong đầu, không kịp suy nghĩ nhiều nữa, liền vươn tay kéo Lâm đại phu đang cúi đầu di chuyển chữ khối ra.

"Ai nha..." Lâm đại phu kinh hô một tiếng, không cần Nhiệt Ba kéo đã lui về phía sau liên tiếp, khiếp sợ nhìn ngón tay của mình. 

Trên hai ngón tay bị dính một thứ màu đen cổ quái đang từ từ nhúc nhích, mà thịt trên ngón tay của hắn đã bị ăn mòn cực nhanh. 

Sắc mặt Lâm đại phu đại biến, còn chưa kịp suy nghĩ gì nữa, thì tay của Lâm đại phu đã bị Nhiệt Ba cầm lên, chủy thủ sắc bén trong tay vẽ ra hai tia sáng bạc, da và một phần thịt bị ăn mòn trên hai ngón tay của Lâm đại phu đã bị cắt rơi xuống trên mặt đất. 

Sau đó hai người khiếp sợ phát hiện, khối thịt rơi trên mặt đất lại đang tiếp tục bị ăn mòn trên mặt nền bạch ngọc.

Cùng xoay người nhìn về cánh cửa lớn, trên cánh cửa đã dần dần xuất hiện càng nhiều vật nhỏ màu đen nhúc nhích ở trên đó, mơ hồ muốn thoát khỏi cảm giác bị nhốt trong đó. 

Nhiệt Ba lôi kéo Lâm đại phu vội vàng lui lại hai bước, nói: "Sư phụ, rắc rối lớn rồi. Đi mau." 

Lâm đại phu nhìn tay phải còn đang chảy máu, sắc mặt rất khó coi, "Trong Bí Lục Tổ Truyền không có nói tới cái này." 

Nhiệt Ba nói: "Rất rõ ràng, vị Cao Tổ Tiền triều kia muốn hãm hại các người."

"Đây là thứ gì?" Hai người nhanh chóng xuống điện đi ra ngoài, nhưng rất hiển nhiên chủ nhân lăng mộ cũng không muốn bỏ qua cho người mạo phạm lăng tẩm của ông dễ dàng như vậy. 

Đột nhiên toàn bộ trụ cầu bắc qua sông được xây trên mặt sông thủy ngân bị sập, chìm xuống đáy sông, thậm chí Nhiệt Ba còn nghe được tiếng răng rắc ở rất nhiều chỗ, hiển nhiên là tiếng khởi động cơ quan, đừng nói hiện tại ai trong bọn họ cũng không thể bay qua sông thủy ngân này, cho dù có thể đi qua, thì chỉ sợ cũng không nhận nổi cơ quan ám khí kế tiếp. 

Người thiết kế mộ thất này tuyệt đối cũng sẽ nghĩ tới khả năng xông vào lăng mộ có thể là cao thủ võ công.

Hai người quay đầu lại nhìn về cửa, thứ màu đen kia đã bắt đầu trở nên lớn hơn vừa rồi, đã hoàn toàn nhìn không thấy tới chữ viết ở phía trên nữa. Những con sâu giống như đã thoát khỏi bản thể nho nhỏ mà phóng ra ngoài. 

Hai người đều đã được chứng kiến sự lợi hại của những con sâu nhỏ kia, Lâm đại phu chỉ dính vào hai ngón tay một chút mà đã bị ăn mòn, còn có cái hố lớn bằng chén rượu trên nền bạch ngọc kia, nếu để cho chúng nó dính vào trên người, thì hai người không chỉ chết, mà hơn nữa sẽ chết vô cùng khó coi.

"Đây là thứ gì......" Lâm đại phu cau mày, mặc dù bọn họ đã không tham dự vào những chuyện về lăng mộ từ lâu, nhưng trong gia tộc vẫn ghi lại không ít. Nhưng ông có thể khẳng định, mình chưa từng thấy qua thứ này. 

Nhiệt Ba lôi kéo Lâm đại phu, vừa tìm chỗ lui về phía sau, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm đoàn sương mù màu đen cách đó không xa, "Đông Trùng Hạ Thảo, sư phụ có biết không?" 

Lâm đại phu không hiểu, "Đông Trùng Hạ Thảo, thứ đó có quan hệ gì với Đông Trùng Hạ Thảo?" 

Nhiệt Ba nói: "Mùa đông là côn trùng, ngày hè là cỏ. Cái này cũng vậy, lúc ấm là côn trùng, lúc lạnh thì giống như ngọc. Mới vừa rồi lúc sư phụ di chuyển chữ khối, thì nhiệt độ của ngón tay đã khiến cho cái vật nhỏ này sống lại. Sư phụ có biện pháp gì không?"

Lâm đại phu bất đắc dĩ, "Ta còn không nhận ra cái thứ ma quỷ này là gì, thì làm gì mà có biện pháp chứ?"

Nhiệt Ba nói: "Vậy thì rắc rối rồi, nếu những vật nhỏ này bay khắp nơi, thì không chỉ mỗi chúng ta xui xẻo, mà cả trân bảo trong lăng mộ này chắc chắn cũng sẽ gặp tai ương."

"Hiện tại con còn có thời gian nhớ tới những thứ này?" Lâm đại phu cắt ngang lời nàng, tức giận nói.

Nhiệt Ba cười nhạt nói: "Con không nhớ tới không có nghĩa là người khác cũng không nhớ tới?"

Lâm đại phu sửng sốt, "Ai?" 

Vừa dứt lời, một bóng đen bay lướt qua từ đối diện, chỉ nghe mấy tiếng "sưu sưu" phá không mà vang lên, mấy mũi tên nhọn bay nhanh về phía bóng đen trong không trung. 

Người áo đen bay vừa vút lên cao tránh được những mũi tên nhọn nguy hiểm trong không trung, thì trên đỉnh đầu, một hàng đinh bản khổng lồ liền đè ép xuống, vì người áo đen ở trên không trung còn không kịp rơi xuống đất, nên chỉ đành phải tung mình lần nữa, tránh được tường đinh một cách khó khăn, "xoạt" một tiếng, hiển nhiên quần áo đã bị xé rách một chút. 

Mới nhìn thấy người áo đen chật vật rơi xuống bên này, người hơi đung đưa mới đứng vững vàng trên mặt đất, Nhiệt Ba đã ra tay nhanh như điện, chủy thủ trong tay hiện lên một tia sáng lạnh, người áo đen vừa mới đứng vững, thì mũi đao lạnh như băng đã chỉ vào lưng hắn, "Đừng động đậy, nếu ta lỡ nặng tay, thì chưa chắc sẽ muốn mạng của ngươi nhưng chỉ sợ sẽ làm cho ngươi nằm trên giường cả đời."

Người áo đen nghiêng đầu, mỉm cười nói, "Định Vương phi? Thì ra ngài vẫn còn sống?"

Nhiệt Ba cười một tiếng, "Thì ra là người quen sao? Nhưng mà... trong số những người mà Bản phi quen biết, hình như không có người nào giống các hạ?"

Nam tử giơ tay lên, ném binh khí đang cầm trong tay xuống đất, rồi nói: "Vương phi, ngài không cần khẩn trương. Ta sẽ không làm hại ngài, cũng tuyệt đối sẽ không để cho ngài chết. Ít nhất... Tuyệt đối sẽ không để cho ngài chết ở chỗ này."

Nhiệt Ba thản nhiên cười, "Thật sự cảm động vô cùng, nhưng mà các hạ nên xuống đây trước rồi nói ra lai lịch của ngươi đi. Nếu không... Ta không dám đảm bảo, ngươi sẽ không chết ở chỗ này." 

Lúc nói chuyện, một tay Nhiệt Ba cầm chủy thủ, một tay bắt nam tử xoay lại, để cho hắn đối mặt với Lâm đại phu, cười hỏi: "Sư phụ, biết hắn không?"

Ánh mắt Lâm đại phu phức tạp nhìn nam tử áo đen trước mắt, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, rồi nói: "Ngươi vẫn tới đây."

Nam tử nói cách đương nhiên: "Ta chỉ tới lấy lại đồ thuộc về ta mà thôi, có gì không đúng?"

Nhiệt Ba quay đầu nhìn hai người, cười nói: "Ta thật sự càng ngày càng hiếu kỳ, rốt cuộc các hạ là ai?"

Nam tử cười nói: "Sao Vương phi không tự đến xem?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top