Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 72: Dạ yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhiệt Ba chống lấy đầu đầy thiên lôi, cho người đưa Dao Cơ về an trí, vừa trở lại trong phủ, Tôn ma ma liền tới bẩm báo, có người tặng một kiện đồ vật cố ý chỉ rõ là đưa cho Vương Phi . 

Nhiệt Ba cầm cái hộp, vừa nhìn liền thấy, là một khối Phỉ Thúy chẳng qua là xử lý sơ sơ qua còn chưa tạo hình. 

Nhưng chỉ cần nhìn ánh sáng màu xanh biếc không tỳ vết kia cũng biết đây là một khối Phỉ Thúy cực phẩm phẩm chất rất tốt. 

Ngưng mi nghĩ, trong lòng Nhiệt Ba cũng đoán ra người tặng lễ. Ngẩng đầu nhìn Tôn ma ma, hỏi: "Đối phương có lưu lại tên họ và địa chỉ không?"

Tôn ma ma cười nói: "Vương Phi không cần phải lo lắng, Vương gia đã phái người đi tặng quà đáp lễ. Vương gia nói, Vương Phi nhìn thích thì liền để lại, không thích thì tùy tiện xử lý là được."

Nhiệt Ba gật đầu, nói: "Trước để lại đi, chút nữa trở lại rồi nói sau, Vương gia đang ở đâu?"

"Vương gia ở thư phòng, Phượng công tử trở lại."

Nhiệt Ba gật đầu, xoay người đi đến thư phòng.

Lúc trước, Phượng Chi Dao cùng bọn họ ở Ung Châu chia ra hai đường mang theo Hắc Vân Kỵ một đường Bắc thượng, nhưng lại chậm hơn bọn họ gần nửa tháng mới có thể đến kinh thành.

Nhiệt Ba mới vừa đi tới cửa thư phòng, bên trong liền truyền đến giọng nói của Mặc Diệc Phàm, "A Lệ sao, vào đi."

Nhiệt Ba đẩy cửa đi vào, Phượng Chi Dao đứng lên, nói: "Bái kiến Vương Phi."

Nhiệt Ba gật đầu, cười yếu ớt nói: "Phượng công tử không cần đa lễ."

Phượng Chi Dao nhìn Nhiệt Ba một chút lại quay đầu lại nhìn Mặc Diệc Phàm một chút, có cảm giác là lạ, cảm thấy hai vị này tựa hồ có chỗ nào không giống như trước, "Vương Phi gọi ta là Phượng tam cũng được."

Nhiệt Ba mỉm cười đồng ý, đi tới bên cạnh Mặc Diệc Phàm ngồi xuống, nói: "Không có quấy rầy các ngươi đi?"

Mặc Diệc Phàm lắc đầu, nói: "Không có đại sự gì, A Lệ có việc?"

Nhiệt Ba kể lại chuyện vừa ra cửa gặp phải Gia Luật Dã, nhìn Phượng Chi Dao đứng ở bên cạnh, chỉ là nói qua loa gặp phải Dao Cơ và Mộc Dương, mà không có nói chuyện Dao Cơ mang thai. 

Chuyện như vậy vẫn do người trong cuộc quyết định có muốn hay không báo cho người khác thì tốt hơn.

Mặc Diệc Phàm nhíu mày với việc Gia Luật Dã rõ ràng cố ý đến gần Nhiệt Ba, cười lạnh một tiếng nói: "Thoạt nhìn Gia Luật Hoằng cho hắn áp lực còn chưa đủ lớn, cho nên hắn có thể nhàn nhã thong dong, ở Sở kinh đi dạo đường phố như thế. Phượng tam, trở về lại loan truyền tin tức Gia Luật Dã đã tới kinh thành hơn nữa muốn tham dự lựa chọn người hòa thân ra đi."


Phượng Chi Dao nhướn mày cười một tiếng, không tiếng động gật đầu đồng ý. Tin tức này vừa truyền ra, đám quyền quý Sở kinh bọn họ đối với cảm nhận về Gia Luật Dã như thế cũng phải giảm xuống một tầng cũng không biết chừng. 

Nói tới, trước bí mật tới Sở kinh không ai sẽ đi để ý tới, nhưng tham dự lựa chọn người hòa thân liền tuyệt đối quá mức. 

Không sai, Đại Sở quả thật không có đưa công chúa hàng thật giá thật đi hòa thân, nhưng khuê tú Đại Sở cũng không phải là tùy ý Bắc Nhung lựa chọn

"A Lệ, chỉ sợ nàng phải bắt đầu bận rộn rồi. Lúc trước đưa cho nàng danh sách khuê tú đều xem xong rồi sao?" Mặc Diệc Phàm quay đầu lại nhìn Nhiệt Ba nhẹ giọng hỏi.

Nhiệt Ba gật đầu, Mặc Diệc Phàm nói: "Nàng cũng không cần xác định cụ thể là do ai đi hòa thân, chỉ cần đề cử ra tầm hai ba người rồi giao cho Hoàng thượng là được. Cuối cùng chọn người nào vẫn là do Hoàng thượng quyết định."

Nhiệt Ba không hiểu lắm, nhíu mày nói: "Cứ như vậy, chẳng phải là đắc tội với người khác nhiều hơn?"

Mặc Diệc Phàm cười nói: "Vị trong cung kia giao chuyện như vậy cho nàng làm, nơi nào sẽ cho chúng ta cơ hội không đắc tội người khác? Nếu như chúng ta lo lắng đắc tội với người khác mà tùy ý chọn một nữ tử gia thế không tốt..., đừng nói Bắc Nhung bên kia sẽ ầm ĩ, mà vị trong cung kia nói không chừng còn có thể lấy lý do nàng làm việc bất lợi đánh ngược lại một đòn, đến lúc đó còn đắc tội người khác nhiều hơn. Đã như vậy A Lệ cũng không cần suy nghĩ vấn đề những người kia có phải tội nhân hay không, chọn mấy người nàng cảm thấy thích hợp đưa lên là được. Về phần Hoàng thượng chọn người nào là chuyện của chính bản thân hắn, nếu như hắn một người đều không hài lòng thì tốt hơn hết, để cho chính hắn chọn người khác là xong."

Nhiệt Ba gật đầu, "Hiểu, ta sẽ nhìn kỹ tình hình thực tế khắp mọi mặt gia thế tài trí của những khuê tú này." 

Bỏ qua một bên hết thảy nguyên nhân lập trường trên phương diện tình cảm, chỉ riêng lấy điều kiện thân phận cùng cá nhân để lựa chọn người, tự nhiên dễ làm hơn.

Tốc độ xử lý của Phượng tam không chậm, xế chiều hôm đó, tin tức Thất Vương tử Bắc Nhung tới kinh thành liền truyền ra cả thành đều biết. 

Ngay cả khách sạn Gia Luật Dã ngủ lại cũng nhất thanh nhị sở, đang định cố ý trì hoãn mấy ngày nữa mới đi diện kiến Hoàng đế Đại Sở, Gia Luật Dã chỉ có thể buông xuống chuyện tình trong tay tiến cung đi bái kiến. 

Trong lòng vừa thầm mắng Mặc Diệc Phàm vừa cũng có chút hối hận đêm đó hành động tùy tiện xuất hiện thử dò xét Mặc Diệc Phàm và đồng dạng bại lộ mình.

Sáng sớm ngày kế, thiệp mời từ trong cung vì Vương tử Bắc Nhung cử hành yến tiệc tẩy trần liền đưa đến Định Quốc Vương phủ. 

Đang phụng bồi Nhiệt Ba luyện võ tại giáo trường trong hậu viện, Mặc Diệc Phàm nhíu mày phất tay để cho người ta đi xuống, xoay người lại tiếp tục dạy kiếm pháp cho Nhiệt Ba.

"Vương Phi, Hàn công tử, Lôi công tử cầu kiến." Bích Nhi tới đây bẩm báo nói.

Mặc Diệc Phàm có chút không vui, nói: "Hắn lại tới làm cái gì?" 

Hiện tại Mặc Diệc Phàm có chút khắc sâu hoài nghi quyết định ban đầu đưa Hàn Minh Tích và Hàn gia cho A Lệ kia có phải cầm đá đập chân của mình hay không. 

Mặc dù không cần lo lắng vấn đề trung thành của đối phương, nhưng kể từ khi Hàn Minh Tích đến kinh thành liền ba ngày hai lại tới gặp A Lệ, hiện tại đã chuyển ra khỏi Định Vương Phủ kiếm chỗ ở khác vẫn không thấy thu liễm. 

Ghen tức mọc lan tràn, Định Vương điện hạ đương nhiên quên mất, cùng nhau cầu kiến còn có Lôi Kinh Hồng nhân sĩ đã kết hôn này.

Nhiệt Ba tra kiếm vào vỏ, quay đầu lại, cười nói: "Không phải là mấy ngày nay bận rộn Minh Tích và Lôi Kinh Hồng thảo luận chuyện hợp tác sao, ước chừng là có cái ý nghĩ gì mới muốn hỏi ta đi." 

Đối với Hàn Minh Tích mà nói, Lôi Kinh Hồng lại là đại tài chủ. Vị này ngoài mặt nhìn không giống con nhà giàu tý nào, nhưng nắm giữ lấy hơn phân nửa sản nghiệp Định Quốc Vương phủ. 

Có sự gia nhập của hắn, Hàn Minh Tích làm ăn tự nhiên có thể làm lớn hơn một chút nữa, vừa nghĩ đến đây, Hàn Minh Tích liền giống như thấy được vô số thỏi vàng ở trước mặt mình bay tới bay lui, mấy ngày nay cũng loay hoay chân không chạm xuống đất. 

Cho nên. . . Thật ra thì người của Hàn gia trời sinh đều có thuộc tính thích vơ vét của cải, cũng không phải là chỉ có duy nhất một mình Hàn Minh Nguyệt.

"Bổn Vương cũng đi nghe một chút, A Lệ có hoan nghênh không?" Mặc Diệc Phàm hỏi.

Nhiệt Ba cúi đầu nhịn cười, làm bộ không nhìn thấy khuôn mặt ghen tức của người nào đó, cười nói: "Nếu Lôi Kinh Hồng cũng tham dự vào, còn có thể có cái bí mật gì giấu Vương gia được sao?" 

Trong thư phòng, nhìn thấy Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba nắm tay đi vào, Lôi Kinh Hồng và Hàn Minh Tích đều đứng dậy nghênh đón, Mặc Diệc Phàm gật đầu cười nhạt nói: "Miễn lễ, đều ngồi đi."

Nhiệt Ba cười nhìn khí sắc Hàn Minh Tích đã tốt hơn nhiều, cười nói: " Minh Tích, sớm như vậy tới đây có chuyện gì?"

Hàn Minh Tích gật đầu, nhướn mày cười nói: "Quả thật có chút chuyện, mấy ngày nay ta cùng với Lôi nhị đã thương lượng gần xong. Đại Sở bên này Lôi nhị chịu trách nhiệm, qua ít ngày ta định đi một chuyến Nam Chiếu và Tây Lăng. Về phần Bắc Nhung bên kia có thể từ từ rồi hãy nói." 

Bàn về giá trị buôn bán, trong bốn nước, Bắc Nhung có thể nói là... quốc gia không phát đạt nhất, rất nhiều vụ buôn bán của Trung Nguyên ở Bắc Nhung bên kia căn bản là không thể thực hiện được, cũng kiếm được lợi nhuận nào.

Nhiệt Ba nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Nghe nói bên trong địa phận Bắc Nhung có không ít kim ngân quáng mạch"


Lôi Kinh Hồng gật đầu nói: "Đúng vậy , mặc dù Bắc Nhung thiên viễn khổ hàn, nhưng lại sinh ra nhiều mỏ vàng mỏ bạc. Chỉ nhìn những quý tộc Bắc Nhung kia cũng biết." 

Quý tộc Bắc Nhung hơi có chút sỉ diện, vô luận là nam hay nữ đều thích sử dụng trang sức lớn bằng vàng. 

Người Trung Nguyên dĩ nhiên khinh thường man nhân tái ngoại thô bỉ tục tằng, nhưng là ai có thể nói không có hâm mộ hào khí của người ta coi vàng làm bạc mà dùng?

"Vương Phi có ý tứ là?" Lôi Kinh Hồng có chút chần chờ nói, nếu nói cũng sẽ không ngại vàng nhiều kẹp tay? "Nhưng mấy mỏ quặng lớn ở Bắc Nhung đều bị khống chế ở trong tay Vương tộc, hơn nữa người Bắc Nhung vô cùng bài trừ ngoại bang, chúng ta muốn nhúng tay vào vùng này trên căn bản là không thể nào."


Nhiệt Ba lắc đầu cười nói: "Không, ta không có tính toán tranh giành quyền lợi mỏ vàng với người ta. Bắc Nhung đáng giá cũng không phải chỉ có mỏ vàng còn có chiến mã của bọn họ."

Hàn Minh Tích cau mày nói: "Chiến mã Bắc Nhung bị hạn chế càng nghiêm trọng hơn mỏ vàng." 

Chiến mã Bắc Nhung danh chấn thiên hạ, mà bên trong địa phận Đại Sở vừa lúc không sinh ra ngựa tốt. 

Hiện nay ngựa kỵ binh Đại Sở dùng phần lớn là ngựa của Đại Sở và Bắc Nhung, thậm chí một chút ngựa lai với ngựa của phiên bang mà thành . 

So với ngựa chiến thuần chủng của Bắc Nhung vẫn kém một chút, cũng may nhờ bên trong địa phận Đại Sở không phải là vùng đất thảo nguyên bằng phẳng, tác dụng của kỵ binh không quan trọng như Bắc Nhung, nếu không phương diện kỵ mã này thật đúng là một vấn đề khó khăn không nhỏ. 

Biết Nhiệt Ba hỏi cái này vấn đề nhất định là vì Mặc gia quân và Hắc Vân kỵ, biết rõ mình không có lập trường nói gì nhưng vẫn là không nhịn được trong lòng chua xót. 

Lườm Mặc Diệc Phàm ở một bên đang nghe bọn họ nói chuyện một cái, nói: "Vô luận chúng ta ra bao nhiêu tiền Bắc Nhung cũng sẽ không bán ngựa cho chúng ta, cho dù mua tất cả đều là loại ngựa kém hơn một chút. Huống chi. . . Loại vấn đề kỵ mã này không phải là hẳn là do triều đình hoặc là người trông coi quân đội giải quyết sao? Quân Duy định nhúng tay vào phương diện này chỉ sợ kinh động đến triều đình ngược lại không tốt."

Nhiệt Ba cười tủm tỉm nói: "Quang minh chính đại khẳng định không có ai chịu bán. Nhưng không phải là có một loại làm ăn tên là. . . Buôn lậu sao."

"Buôn lậu?"

Nhiệt Ba cười nói: "Tư mật giao dịch, không thông qua quan khẩu, không cần nộp thuế. Một vốn bốn lời."


Lôi Kinh Hồng xoa xoa cái ót, cười nói: "Ý tứ của Vương Phi là chúng ta ngầm phái người đi mua ngựa? Ở Bắc Nhung, buôn bán ngựa tốt cho người nước khác là tử tội."

Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Vô luận là người nước nào đều có tính yêu tiền, thương nhân quan trọng lợi nhuận. Có năm mươi phần trăm lợi nhuận, có thể bí quá hoá liều; vì một trăm phần trăm lợi nhuận, bọn họ liền dám chà đạp hết thảy luật pháp nhân gian; mà nếu có ba trăm phần trăm lợi nhuận, cho dù là tử tội cũng không thiếu có người người trước ngã xuống, người sau tiến lên, lấy mạng ra mà đọ sức " Nếu như tử tội hữu dụng, cõi đời này cũng sẽ không có nhiều tội phạm như vậy.

"Cũng không cần quá mức nóng lòng, Bắc Nhung hoang vắng hơn nữa sản vật thưa thớt. Lương thực, vải vóc, đồ sứ, lá trà, bọn họ muốn cái gì, chúng ta cho cái đó. Nếu như có thể thuận tiện thu một chút dược liệu, da thú ... trở lại dĩ nhiên là càng tốt. Thời gian lâu dài, tự mình sẽ có con đường dẫn tới đồ chúng ta muốn."

Hàn Minh Tích sáng mắt lên, cười nói: "Ta hiểu được. Tình huống Bắc Nhung, chúng ta, cùng với Tây Lăng, Nam Cương khác nhau, đương nhiên chúng ta không thể dựa theo đồng dạng ý nghĩ xử lý vấn đề Bắc Nhung. Nếu chúng ta làm ăn được ở Tây Lăng và Nam Cương, hoàn toàn cũng có thể thuận đường sẽ đưa đặc sản Tây Lăng, Nam Cương cùng với Đại Sở đến Bắc Nhung. Những quý tộc Bắc Nhung kia cả đám đều thắt lưng quấn bạc vạn, muốn từ trên người bọn họ lấy tiền thật sự là quá dễ dàng. Cũng không phải là không có ai làm vụ buôn bán này, chỉ là do đường xá quá mức xa xôi, trên thảo nguyên cũng hết sức nguy hiểm, cho nên chỉ có mấy thương nhân nhỏ buôn bán dạo. Nhưng nếu như là của chúng ta thì không cần phải lo lắng vấn đề an toàn. Cho dù không thể nói ra danh hiệu Định Vương Phủ, chỉ bằng võ lực Định Vương Phủ, tùy tiện sửa đổi tổ chức lại một đội ngũ liền đủ để bảo vệ những hàng hóa kia an toàn."

Dĩ nhiên Mặc Diệc Phàm cũng cảm thấy rất hứng thú với chiến mã Bắc Nhung, cười nhạt nói: "Lần hòa thân này chính là cơ hội tốt. Hoàn toàn có thể phái người đi theo đội ngũ hòa thân cùng đi Bắc Nhung xem một chút. Lát nữa ta sẽ dâng tấu với Hoàng thượng, chấp thuận cho đội ngũ thương lữ và hòa thân cùng nhau đi tới Bắc Nhung, coi như là vì bang giao hai nước làm một chút cống hiến."

Ba người khác yên lặng không nói gì, là vì kim khố Định Quốc Vương phủ cùng chiến lực tương lai của Mặc gia quân cống hiến đi?

Thấy Mặc Diệc Phàm cũng đồng ý, Lôi Kinh Hồng cười nói: "Đã như vậy thì cứ định như vậy đi. Hàn huynh đi Tây Lăng và Nam Cương, Bắc Nhung liền để tại hạ đi một chuyến là được. Trước khi lên đường còn có một vài tháng, Đại Sở bên này cũng vẫn kịp xử lý."

Hàn Minh Tích không sao cả gật đầu, Nhiệt Ba lấy ra một khối thiết lệnh bài tùy thân ném cho Hàn Minh Tích, nói: "Hiện tại Đại ca chắc còn đang ở Nam Cương, nếu ngươi cần hỗ trợ có thể đi tìm huynh ấy. Đây là Diêm Vương Lệnh của Diêm Vương các, ngươi mang theo đi để ngừa vạn nhất. Ở Tây Lăng gặp phải chuyện gì khó làm, Lăng Các chủ nhìn ở trên một phần Diêm Vương Lệnh chắc sẽ xuất thủ tương trợ." 

Đương nhiên Hàn Minh Tích biết rõ lai lịch Diêm Vương Lệnh, đón nhận ở trong tay, nhìn Nhiệt Ba có mấy lời muốn nói rồi lại thôi.

Nhiệt Ba khoát khoát tay ý bảo hắn không cần nhiều lời, "Người nào hữu dụng liền giao cho ngươi. Ta ở Sở kinh mang theo đại khái cũng không làm phiền tới Lăng Các chủ. Nếu vẫn cứ như vậy phần thiếu nợ này chẳng phải là lãng phí. Về phần Bệnh thư sinh. . . cơ hội hắn có thể tới Đại Sở cũng không quá lớn." 

Ám Tứ trước đó vài ngày truyền đến tin tức, vừa tìm được tin Bệnh thư sinh mang Lương lão gia về Tây Lăng. Lúc trước không có tìm được Bích Lạc hoa, nguy hại của Bệnh thư sinh thật sự là một sớm một chiều. 

Dĩ nhiên, nếu như hắn kiên trì xuất hiện ở Sở kinh..., nàng sẽ không để ý động thủ, cho dù không giết hắn cũng phải phế hắn. Nói vậy, Lăng Thiết Hàn cũng không trách tội đến trên đầu nàng .

Lôi Kinh Hồng sợ hãi than: "Vương Phi thật là hào phóng , ngay cả Diêm Vương Lệnh đều ra tay dễ dàng như vậy." 

Nói xong liếc Mặc Diệc Phàm một cái, hắn cho rằng Diêm Vương Lệnh là Vương gia cho Vương Phi hộ thân, mắt thấy Vương Phi đích thân đưa cho nam nhân khác, chút nữa Vương gia không chừng sẽ phát tiết lửa giận ở trên người nào đây. 

Dĩ nhiên tốt nhất là đầu sỏ chính là công tử phong lưu Hàn Minh Tích, có cái gọi là giết kẻ giàu không giết kẻ nghèo. Huống chi đây là hắn tự mình rước lấy .

Nhiệt Ba nhướng mày, cười nói: "Lăng Các chủ tặng không, không tốn tiền." 

Thật ra thì cho dù cuối cùng Lăng Thiết Hàn không xuất hiện, nàng cũng không muốn mạng Bệnh thư sinh thật. Ai biết Lăng Thiết Hàn có thể quá nặng tình huynh đệ hay không, dốc hết lực lượng Diêm vương các vì Bệnh thư sinh báo thù? 

Nhưng khi đó phế đi võ công của hắn và những cái khác là không tránh khỏi, chỉ cần nàng lưu lại cho Bệnh thư sinh một hơi thở, nhìn ở trên mặt mũi đại ca, Lăng Thiết Hàn cũng không thể tìm nàng phiền toái. 

Lôi Kinh Hồng sờ sờ lỗ mũi cúi đầu uống trà, Diêm Vương Lệnh là dùng tiền tới để cân nhắc sao? Đó là thứ bao nhiêu người tình nguyện vung tiền như rác cũng không mua được đó chứ? 

Có Diêm Vương Lệnh chỉ cần ngươi không chọc tới Tây Lăng hoàng thất, trên căn bản liền có ý nghĩa ngươi có thể ở Tây Lăng muốn làm gì thì làm.

Nói xong chính sự, Hàn Minh Tích nhìn Nhiệt Ba cau mày, nói: "Sáng sớm ngày hôm qua, Gia Luật Dã phái người vơ vét ngọc thượng hạng cả kinh thành, không biết làm cái gì. Không có nghe nói người Bắc Nhung thích ngọc khí." 

Mặc dù Gia Luật Dã là phái từng nhóm người ẩn danh đi mua, nhưng sai ở chỗ hắn không nên đi đến cửa hàng trên danh nghĩa Hàn gia. Liên tiếp hai ba cửa tiệm ngọc thượng hạng cũng bị người xa lạ mua đi, chưởng quỹ tự nhiên sẽ không quên bẩm báo cho chủ tử. 

Mà Hàn gia, mặc dù hiện tại Thiên Nhất các ở Đại Sở đã không tồn tại rồi, nhưng Hàn Minh Tích vẫn thu nạp không ít người ở dưới trướng, điều tra thêm các cửa hàng , nguồn tiêu thụ đồ cổ, đồ trang sức đeo tay bằng ngọc trong kinh thành cùng với thân phận người mua cũng không phải là cái vấn đề gì lớn. 

Dĩ nhiên Nhiệt Ba biết Gia Luật Dã mua những thứ ngọc kia làm cái gì, lạnh nhạt cười lạnh nói: "Xem ra Bắc Nhung quả thật rất giàu có."

Nhớ tới hành trình của mình ngày hôm qua bởi vì hành động của tên Vương tử khoe của nào đó mà bị phá hư, tâm tình Nhiệt Ba không được tốt. Đặc biệt là người nọ còn cố ý tặng một khối tới đây tặng nàng. 

Chớp mắt một cái, Nhiệt Ba cười nói: "Giúp ta thả tin tức ra, Bổn Vương Phi muốn tìm một khối ngọc tốt cực phẩm nhất cho Vương gia làm lễ vật sinh nhật." Lôi Kinh Hồng nhìn Mặc Diệc Phàm đang nhìn Nhiệt Ba một chút, có chút không rõ ý tứ của Nhiệt Ba.

Hàn Minh Tích kịp phản ứng trước, phe phẩy cây quạt, cười nói: "Cho nên chúng ta cũng có thể đem ngọc tốt tích trữ trong tay hết thảy lấy ra bán, chỉ cần tin tức kia vừa ra, nói vậy cho dù giá tiền cao lên gấp đôi đi nữa cũng có người mua. Hơn nữa. . . Vương Phi nói đúng, người Bắc Nhung không phải là có tiền sao, ta nhất định sẽ đưa tin tức cho Gia Luật Vương tử đầu tiên, tránh cho hắn lại là người đến sau." 

Về phần cuối cùng Bắc Nhung Vương tử định lấy những thứ ngọc kia ra làm sính lễ cho công chúa hay là toàn bộ mang về Bắc Nhung thì cũng không liên quan đến chuyện của bọn họ.

Lôi Kinh Hồng gật đầu đồng ý, nói: "Nói tới ở phía ngoài còn chưa từng có truyền ra Vương Phi thích gì đồ đâu, cũng làm cho chúng ta buôn bán thiếu đi không ít tiền lời. Vừa lúc trong tay của ta quả thật cũng có không ít đồ muốn thanh lý, thuận tiện bán cho Bắc Nhung Vương tử là được. Có điều. . . Ừ, Vương Phi không cần giữ lại một khối ngọc tốt cho người sao?" 

Nếu là thật bị tên Bắc Nhung Vương tử tài đại khí thô kia đoạt hết rồi, quà sinh nhật của Vương gia làm sao bây giờ? 

Đừng xem bình thường Vương gia bộ dáng tốt, tính tình rộng lượng, hẹp hòi nổi lên một cái là mọi người chịu không nổi. 

Những năm này, hắn và Phượng tam đã được thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Nhiệt Ba liếc Mặc Diệc Phàm một cái, mím môi cười nói: "Không cần, ta chính là nói như vậy mà thôi."

Hàn Minh Tích nhíu mày, có chút thương cảm thở dài, "Thì ra là sinh nhật Định Vương nhanh đến rồi, nói lại cũng thật là trùng hợp. . . Ta cũng sinh vào tháng sáu đây này. Năm trước cùng đại ca, hiện nay nhưng. . . . . ."

Lôi Kinh Hồng cứng đờ người, cảnh giác nhìn chằm chằm Hàn Minh Tích. Người này không muốn sống cũng không cần phải tha hắn xuống nước, hắn mới vừa tân hôn yến mà.

Nhiệt Ba cười nói: "Minh Tích cũng sinh nhật vào tháng sáu? Vậy thì ở kinh thành qua hết sinh nhật rồi hãy đi."

Hàn Minh Tich nháy mắt, "Quân Duy có tặng lễ vật cho ta không?"

"Dĩ nhiên, ngươi thích gì nói cho ta biết, chút nữa ta đi chuẩn bị." Nhiệt Ba gật đầu nói, lấy giao tình của nàng và Hàn Minh Tích, sinh nhật mà không đưa lễ vật thì không còn đường nào mà nói. Huống chi tình huống hiện tại của Hàn Minh Tích, nàng và Mặc Diệc Phàm cũng ra không ít khí lực.

Hàn Minh Tích nở nụ cười xinh đẹp, "Vậy thì tốt, vô luận Quân Duy chuẩn bị cái gì ta cũng sẽ thích." Nói xong còn không sợ chết nhướng nhướng mày với Mặc Diệc Phàm.

Mặc Diệc Phàm bình tĩnh, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, cười nhạt nói: "A Lệ nói không sai, Hàn huynh cũng sinh tháng sáu, đương nhiên Bổn Vương và A Lệ muốn bày tỏ một phen. Ngươi yên tâm, Bổn Vương nhất định sẽ cho Hàn huynh một lễ vật kinh hỉ." 

Một câu cuối cùng, giọng nói của Mặc Diệc Phàm cơ hồ có thể nói được là ôn nhu, nhưng nghe vào trong lòng người cũng thật lạnh.

Lôi Kinh Hồng một tay túm Hàn Minh Tích rồi hướng Mặc Diệc Phàm cười khan nói: "Mặc dù ta và Hàn huynh quen biết không lâu, nhưng cũng coi như nhất kiến như cố. Hàn huynh, chúng ta đi trước thảo luận một chút ngươi muốn sinh nhật như thế nào đi." 

Cũng không để ý Hàn Minh Tích phản đối, bắt được người trực tiếp kéo đi ra ngoài. Hàn Minh Tích khinh công hạng nhất, võ công hạng ba liền giãy dụa cũng không được đã bị Lôi Kinh Hồng nhìn như hạng ba kì thực hạng nhất lôi đi ra ngoài.

Dạ yến trong cung, có người vui mừng có người lo.

Trong cung điện bố trí u nhã trong trẻo lạnh lùng, Liễu Quý phi một thân cẩm y tuyết trắng thêu ám văn ngân phượng kéo dài ra phía sau . 

Phía sau, cung nữ tiểu tâm dực dực tránh ra vạt áo tuyết trắng trên mặt đất, cắm một cái trâm cài đầu ngân điệp lưu tô vào trong mái tóc đen mềm mại. 

Liễu Quý phi nhìn người trong gương đồng, nhìn giai nhân dung nhan băng tuyết thần sắc đạm mạc vô ba.

"Nương nương, công chúa tới." Bên cạnh cung nữ nhẹ giọng bẩm báo nói.

Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Liễu Quý phi thoáng hiện một tia nhàn nhạt ấm áp, "Để cho con bé vào đi."

Chỉ chốc lát sau, một cô bé mặc áo màu vàng nhạt đi đến, đứng ở cửa có chút sợ hãi nhìn Liễu Quý phi một chút rồi mới tiến lên, nhẹ giọng kêu: "Mẫu phi. . . . . ."

Liễu Quý phi xoay người, đưa tay đem kéo cô bé gái đến trước mặt, nhìn dung nhan có mấy phần tương tự giống mình, Liễu Quý phi đè xuống thần sắc phức tạp trong mắt, ôn nhu hỏi: "Ninh nhi, lúc này làm sao tới nơi này của mẫu phi?"

Cô bé giương mắt nhìn Liễu Quý phi một chút, thấp giọng nói: "Trường Nhạc tỷ tỷ nói muốn cùng mẫu hậu đi tham gia cung yến, Ninh nhi cũng muốn đi cùng mẫu phi." 

Liễu Quý phi ngẩn người, nhíu mày nói: "Con còn nhỏ, cung yến tối nay là vì đón tiếp Vương tử Bắc Nhung, con không cần có mặt."

Trong mắt cô bé nổi lên lệ quang ủy khuất, Trường Nhạc tỷ tỷ chỉ lớn hơn nàng một tuổi. Nhưng mẫu hậu lại thường xuyên mang theo tỷ ấy đi cung yến, cùng nhau chơi đùa, mẫu phi trước giờ đều từ chối, cũng không chịu mang theo mình cùng đi, cũng không chịu cùng chơi với mình. 

Nàng biết, mẫu phi không thích nàng. . . . . . Thấy trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn chuyển thành sửng sốt, thần sắc Liễu Quý phi khẽ buông lỏng, cũng rất nhanh bình thường lại, lạnh lùng nói: "Ninh nhi, lời của mẫu phi con cũng không nghe? Trở về!" 

Nhìn bộ dáng nữ nhi ủy khuất thương tâm, rốt cục vẫn phải dừng một chút, thấp giọng nói: "Trở về cung điện của mình đi, một lát mẫu phi cho người dẫn con đi tham gia cung yến."

Cô bé giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: "Ô ô. . .Mẫu phi đừng nóng giận, Ninh nhi không đi là được. Ninh nhi đi chơi cùng với bọn đệ đệ. . . . . ." Nói xong xoay người lảo đảo chạy ra ngoài.

Trong điện một mảnh yên lặng, đại cung nữ bên cạnh Liễu Quý phi nhướn mày thấp giọng nói: "Nương nương, người đối với công chúa có phải hay không quá. . . . . ."

Liễu Quý phi xoay người thản nhiên nói: "Không cần phải nói, thay Bổn cung trang điểm đi."

Thấy nàng như thế, cung nữ cũng không dám khuyên nữa, quay đầu lại nhìn bóng dáng đã không thấy ở cửa một chút, ở trong lòng khẽ thở dài một cái. 

So với Hoàng hậu nương nương đối đãi Đại công chúa, nương nương đối với Nhị công chúa thậm chí là hai vị hoàng tử đều quá mức lãnh đạm. 

Như vậy tương lai, hoàng tử và công chúa trưởng thành chỉ sợ tình cảm đối với nương nương cũng sẽ chịu ảnh hưởng, đáng tiếc lời khuyên của mấy cung nữ bọn họ thì nương nương cũng không nghe . 

Chỉ đành phải tay chân lanh lợi thay chủ tử trang điểm, Liễu Quý phi đứng dậy nhìn gương một hồi mới xoay người nói: "Đi thôi."

Trên dạ yến vẫn là một màn ca múa mừng cảnh thái bình ăn uống linh đình. Nhiệt Ba ngồi ở bên cạnh Mặc Diệc Phàm, rõ ràng cảm giác được bắt đầu từ vừa tiến vào đại điện, có một đạo ánh mắt ở đối diện cũng không rời khỏi trên người mình. 

Ngẩng đầu nhìn lại, ngồi ở đối diện đích thực là nhân vật mấu chốt của yến hội tối nay, Thất Vương tử Bắc Nhung quốc Gia Luật Dã. 

Thấy Nhiệt Ba nhìn sang mình, Gia Luật Dã nhíu mày nâng lên chén rượu giơ giơ về phía nàng. Hành động kia lại không hề che dấu ánh mắt càn rỡ lại làm cho trong lòng Nhiệt Ba trầm xuống rất là không vui, kể từ khi nàng và Mặc Diệc Phàm lập gia đình tới nay, không. . . Phải nói từ khi nàng có trí nhớ tới nay vẫn chưa có người nào dám dùng ánh mắt làm càn như vậy nhìn nàng.

Tựa hồ nhận thấy được Nhiệt Ba tức giận, Gia Luật Dã nhướn mày cười một tiếng, nghiêng qua ... cùng người ngồi ở bên cạnh nói chuyện.

Nhiệt Ba lạnh nhạt rủ mắt xuống, cúi đầu nhìn hai tay mình. Chẳng lẽ Gia Luật Dã cho rằng nàng ở tại chỗ này không cáu được ?

Một bàn tay hơi lạnh nắm chặt tay nàng, Nhiệt Ba ngẩng đầu liền thấy Mặc Diệc Phàm mặt mày ôn hòa quan tâm. 

Mặc Diệc Phàm thấp giọng cười nói: "Nương tử đừng nóng giận, chút nữa Bổn Vương thay nàng móc mắt hắn ra."


Nhiệt Ba liếc hắn, lầu bầu nói: "Hắn ta là nhi tử Bắc Nhung Vương coi trọng nhất, chàng móc mắt hắn thì Bắc Nhung và Đại Sở còn không đánh nhau?"

Mặc Diệc Phàm nhướn mày khẽ cười nói: "Ai nói nhất định phải ở Đại Sở mới có thể động thủ được? Chờ đi Bắc Nhung ta cũng có biện pháp móc mắt của hắn bồi tội cho nương tử."

Nhiệt Ba lắc đầu, "Cũng không có cái gì, chàng đi Bắc Nhung bình an trở lại là tốt, vẫn không cần gây ra nhiều chuyện."

Mặc Diệc Phàm thật sâu nhìn nàng, bộ dáng vui vẻ ra mặt, "Nương tử đang lo lắng ta sao, vi phu thật cao hứng."

Nhiệt Ba không nhịn được đưa tay bấm hắn một cái, người này kể từ đêm hội đèn lồng đó về sau lại càng thích làm ra vẻ. Suốt ngày nương tử tướng công ồn ào không ngừng.

Phía dưới điện, hai người chung đụng lẫn nhau, ngồi ở phía trên, Mặc Cảnh Kỳ tự nhiên thấy rất rõ ràng, dung nhan vốn được xưng tụng anh tuấn khẽ vặn vẹo xuống, Mặc Cảnh Kỳ quay đầu hướng Liễu Quý phi và Hoàng hậu, cười nói: "Định Vương và Vương Phi lập gia đình đã hơn một năm mà vẫn ân ái như cũ a."

Hoàng hậu nhấp một ngụm rượu trong chén, nhàn nhạt mỉm cười nói: "Hoàng thượng nói rất đúng, Định Vương và Định Vương Phi kiêm điệp tình thâm, nói vậy lại là một đoạn giai thoại trong kinh thành."


Mặc Cảnh Kỳ gật đầu, cười nói: "Hoàng hậu nói rất đúng, ái phi, nàng có thấy như vậy không?"

Liễu Quý phi dung nhan như tuyết, thần sắc lãnh đạm, "Hoàng hậu nương nương nói rất đúng."

Ngồi ở dưới tay Liễu Quý phi, Vương Chiêu Dung nhìn Liễu quý phi đang nhìn vợ chồng Định Vương dưới điện một chút, che miệng si ngốc cười nói: "Nghe nói năm đó Liễu tỷ tỷ và Định Vương vẫn là thanh mai trúc mã. . . . . ."

Lời còn chưa nói hết, ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ như mũi tên nhọn bắn tới trên người nàng, trong lòng Vương Chiêu dung vừa nhảy, biết mình nói sai rồi nói nhưng bị làm cho sợ đến chân tay luống cuống, ngượng ngùng không biết như thế nào cho phải.

Hoàng hậu nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: "Tửu lượng của Vương Chiêu dung kém đi nhiều, mới uống hai chén, nói mê sảng cái gì."

Trên mặt Vương Chiêu dung có chút ít nhục nhã, nhưng trong lòng vẫn biết Hoàng hậu thay mình giải vây, vội vàng thưa dạ đồng ý, cúi đầu không dám nói nhiều nữa.

"Hoàng thượng." Điện hạ Gia Luật Dã đột nhiên đứng lên, hắng giọng đối với Mặc Cảnh Kỳ ở trên điện, nói: "Thái Tử phi Tệ quốc đầu năm bị bệnh truyền nhiễm qua đời, Phụ vương cảm động và nhớ nhung bang giao hai nước hứa hẹn sẽ lấy chi lễ chính phi Thái tử nghênh đón công chúa Đại Sở đi trước Bắc Nhung. Tiểu vương không biết có may mắn gặp Vương tẩu tương lai một lần hay không?"

Lời Gia Luật Dã vừa nói ra, cả điện ồ lên. Hòa thân đi qua trở thành phi tử Bắc Nhung Vương hoặc là trở thành Vương Phi Vương tử khác, cùng với trở thành Thái Tử phi Bắc Nhung quốc có thể nói là khác nhau một trời một vực. 

Không nói có mấy người nhìn không thấu, hay có người đã sớm nhìn thấu trận hòa thân này, lại cũng có người muốn. 

Nữ nhi trong gia tộc là dùng để làm cái gì? Đám hỏi, đổi lấy lợi ích hoặc là quan hệ ngắn hạn. Dù sao ai cũng không thể trông cậy vào dựa vào một nữ tử là có thể đem cái gì quan hệ thật dài thật lâu gắn bó không phải sao? 

Cho dù biết nữ tử hòa thân đến Bắc Nhung sẽ sống tốt không, nhưng nếu có đầy đủ lợi ích..., hy sinh một nữ nhi là hoàn toàn đáng giá .

Nhiệt Ba có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu nhìn Mặc Diệc Phàm.

Mặc Diệc Phàm cười nhạt, thấp giọng nói: "Lấy chi lễ chính phi Thái tử cùng với chính thức sắc lập làm Thái Tử phi khác biệt cũng không phải là nửa điểm hay một điểm a. Ai nói người Bắc Nhung ngay thẳng dùng vũ lực không có âm mưu quỷ kế?"

Nhiệt Ba chợt hiểu ra, cũng không thấy lạ. Trong lúc nhất thời nàng cũng đã quên hoàng thất các quốc gia còn có một vật gọi là Kim sách này, bao gồm Bắc Nhung bị coi là man di cũng có thứ tương tự. 

Mặc Diệc Phàm cũng không để ý, dù sao Đại Sở phải gả một nữ tử đi Bắc Nhung, nếu Gia Luật Dã dám hào phóng hứa một địa vị Thái tử phi, hắn sẽ không để ý để cho chính hắn ta có phạm vi lựa chọn hài lòng để chọn người, "Nương tử, nàng vẫn lo lắng Hoa gia tiểu thư đi. Nếu để cho Gia Luật Dã tự mình chọn..., hắn có bảy phần có thể sẽ chọn Hoa Lệ Dĩnh." 

Nếu như biết Hoa Lệ Dĩnh và A Lệ quan hệ tốt, như vậy bảy phần khả năng còn có thể lên tới chín phần.

Nhiệt Ba khẽ cau mày, "Vậy thì phiền toái Vương gia cần phải để cho Bắc Nhung Vương tử rõ ràng tầm quan trọng khi chọn một Thái tử phi thân phận quý trọng xuất thân hoàng thất."


Mặc Diệc Phàm lắc đầu, thấp giọng cười nói: "Nếu như Gia Luật Dã là Thái tử, hắn còn có thể chọn một nữ tử xuất thân hoàng thất, nhưng hắn thay Gia Luật Hoằng chọn người. Hoa Lệ Dĩnh không phải là xuất thân hoàng thất nhưng cũng là cháu gái ruột của Hoàng hậu, thân phận cũng không thấp. Hơn nữa còn có khả năng rất lớn có thể ly gián quan hệ của Hoàng đế và Hoa gia. Phải biết rằng, Hoa lão Quốc công mặc dù đã không lên chiến trường nữa, nhưng uy tín ở trong quân vẫn rất lớn . Mà Hoa Lệ Dĩnh một khi đến Bắc Nhung, Hoa gia đối với Gia Luật Hoằng căn bản không có bất kỳ trợ giúp gì."

Nhiệt Ba trầm tư chốc lát, ngẩng đầu hỏi: "Nếu để cho hắn biết sau khi Lệ Dĩnh thành Thái tử phi Bắc Nhung rất có thể trở thành một trợ lực lớn cho Gia Luật Hoằng thì sao đây."

Mặc Diệc Phàm xoa trán suy nghĩ một chút, cười nói: "Cái này. . . Có lẽ có thể lừa gạt được Gia Luật Dã hay không."

Mặc Cảnh Kỳ hiển nhiên cũng bị lời nói bất thình lình của Gia Luật Dã khiến cho sửng sốt, chốc lát mới phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Gia Luật Vương tử nói thật không?"

Vẻ mặt Gia Luật Dã chân thành nói: "Tự nhiên là thật, Tiểu vương phụng lệnh Phụ Vương tự mình đến đây nghênh đón công chúa Đại Sở, chẳng lẽ còn không đủ để tỏ vẻ thành ý?"

Ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ lóe lên, nhìn về phía Nhiệt Ba ngồi ở dưới đang cúi đầu nói chuyện với Mặc Diệc Phàm, nói: "Định vương phi, chuyện này vốn là do ngươi làm, trong lòng ngươi có thể có quyết định người chọn hòa thân rồi chứ?"

Trong lòng Nhiệt Ba thầm mắng Mặc Cảnh Kì gian trá, buổi sáng thời điểm nàng rõ ràng đã cho người trình lên danh sách người được chọn, hiện tại Mặc Cảnh Kỳ ra vẻ hoàn toàn không biết là có ý gì? 

Đứng dậy, Nhiệt Ba cung kính nói: "Bẩm Hoàng thượng, quả thật đã có mấy vị được chọn. Trước khi vào cung đã sai người tấu trình lên Hoàng thượng, chắc Hoàng thượng chính vụ bận rộn còn chưa kịp thấy."

Gia Luật Dã mỉm cười nhìn Nhiệt Ba, nhướn mày cười nói: "Nếu nhân tuyển còn chưa định ra . Tiểu Vương mạo muội không biết có thể tham dự không." 

Các ngươi không phải nói Bổn vương muốn đích thân chọn công chúa hòa thân sao? Bổn Vương liền chọn cho các ngươi xem một chút. 

Nhưng. . . Chịu trách nhiệm chuyện này chính là Định vương phi, thật đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn a. . . Gia Luật Dã nhìn nữ tử đối diện trong lòng vui vẻ trù tính .

"Khởi bẩm Hoàng thượng, dù sao Gia Luật Vương tử cũng là nam tử ngoại tộc, như thế có thể tổn hại danh dự khuê tú Đại Sở ta." Một đại thần trong nhà có nữ nhi vừa lúc đã ở hàng ngũ đợi tuyển đứng lên nói. 

Không nói trước có thể chọn được hay không, chọn đi Bắc Nhung làm Thái tử phi từ đó chỉ sợ cả đời cũng thấy không hơn, không được chọn danh dự nữ nhi nhà mình có thể bị mất hết, tương lai còn thế nào lập gia đình?

"Dù sao Thái tử phi một nước cũng là chuyện lớn, Bắc Nhung Vương tử quan tâm cũng đúng, chỉ cần chú ý một chút là được." Vẫn ngồi ở một bên, Liễu Quý phi đột nhiên mở miệng nói.

Hoàng hậu không khỏi cau mày, nhìn thoáng qua Liễu Quý phi. Trường hợp này Hoàng hậu cũng không nói chuyện, một Quý phi tùy tiện mở miệng cho dù được sủng ái đi nữa cũng là không giữ phép tắc.

Mặc Cảnh Kỳ có chút ngoài ý muốn nhìn Liễu Quý phi một chút, Liễu Quý phi vẫn thần sắc trong trẻo lạnh lùng, đoan chính ngồi ở bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ giống như mới vừa rồi cái gì cũng không nói. Nhìn ái phi bên cạnh, Mặc Cảnh Kì như có điều suy nghĩ, khêu mi, cười nói: "Nếu ái phi nói như vậy, thì liền y như lời Gia Luật Vương tử nói."

Gia Luật Dã mỉm cười hành lễ một cái, cười nói: "Đa tạ Hoàng thượng."

Mặc Cảnh Kỳ cười nói: "Cũng là vì bang giao hai nước, Gia Luật Vương tử không cần đa lễ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top