Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 87: Trùng phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại thành Giang Hạ, Nhiệt Ba phất tay cho người dẫn đám người Trấn Nam Vương vừa bắt lại đi xuống, mang theo thế tử Nam Hầu đi gặp Nam Hầu sớm đã lo lắng chầu chực. 

Thấy nhi tử trở lại mang một thân trọng thương, Nam Hầu vừa vui mừng lại vừa đau lòng, lôi kéo nhi tử nhìn từ trên xuống dưới, không quên hỏi han chỗ bị thương của hắn. 

Thế tử Nam Hầu ước chừng cũng không nghĩ kiếp này còn có cơ hội gặp lại phụ mẫu người thân nên mắt cũng không khỏi hồng hồng. 

Tránh khỏi tay Nam Hầu quỳ rạp xuống thấp giọng nói: "Hài nhi đã khiến cho phụ thân mất thể diện."

Nam Hầu đưa tay nâng hắn dậy, nước mắt tuôn đầy mặt nói: "Đứa ngốc, trở lại là tốt rồi, nói chuyện này để làm gì? Trở lại là tốt rồi. . . . . ." 

Vui mừng ban đầu qua đi, Nam Hầu mới nhớ tới đám người Nhiệt Ba còn đang ở đây, vội vàng lau nước mắt lôi kéo nhi tử nói: "Lần này con có thể bình an trở lại, là nhờ có Vương phi. Còn không mau tạ ơn ân cứu mạng của Vương phi." 

Nam Hầu thế tử tiến lên vái một cái, nói: "Đa tạ ân cứu mạng của Vương phi."

Nhiệt Ba mím môi cười khẽ nói: "Tỷ phu miễn lễ, người một nhà cần gì phải nói lời này. Tỷ phu có gì không ổn, người Tây Lăng không thương tổn đến ngươi chứ?"

Phụ tử Nam hầu liếc nhau một cái, thế tử Nam Hầu lắc đầu cười nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, đa tạ. . . Tam muội quan tâm. Sau này có cái gì cần ta giúp đỡ xin cứ nói thẳng. Nam Hầu phủ nhất định sẽ hết mình tương trợ ."

Nhiệt Ba mỉm cười tạ ơn, trong lòng biết sau này Nam Hầu phủ dù không thể trở thành trợ lực cho Định Quốc Vương phủ, cũng sẽ không trở thành kẻ thù của Định Vương phủ.

Lần này, Lôi Đằng Phong hiển nhiên cũng không làm cái gì mờ ám nữa. Năm ngày sau ở ngay tại nơi đó, đưa năm vạn gánh lương thảo cùng với năm trăm vạn lượng bạc trắng đến trong tay Nhiệt Ba. Nhiệt Ba cũng giữ lời hứa thả lại Trấn Nam Vương. 

Trấn Nam Vương trở lại trận doanh Tây Lăng bên kia, mới quay đầu lại nhìn Nhiệt Ba một cái nói: "Bản vương quá mức tự đại, ván này coi như là Vương phi thắng. Định Vương phi, chúng ta còn nhiều thời gian."

Nhiệt Ba thản nhiên cười nói: "Vương gia nói đùa, Bản phi có tài đức gì mà dám thắng Vương gia, chỉ là may mắn mà thôi."

Sắc mặt Trấn Nam Vương khẽ biến, xoay người rời đi. Thắng không kiêu, bại không nản, Định Quốc Vương phi chỉ là một nữ tử vậy mà có thể dễ dàng từ tay Tây Lăng đoạt lấy một nhóm lớn lương thảo và ngân lượng, trên mặt lại không có chút kiêu căng nào, quả nhiên không phải nữ tử tầm thường có thể so sánh .

Nhiệt Ba đưa mắt nhìn bóng người Trấn Nam Vương đi vào trong quân Tây Lăng, quay đầu nói với Phượng Chi Dao đứng bên cạnh: "Truyền lệnh xuống, toàn quân đề phòng."

"?" Phượng Chi Dao khó hiểu nhướng mày, Nhiệt Ba lạnh nhạt nói: "Ăn thiệt thòi lớn như vậy, sao Trấn Nam Vương lại không tới phục thù chứ?"

"Khởi bẩm Vương phi, Tín Dương đã bị quân ta thu phục rồi!" Một người lính mang khuôn mặt vui mừng vội vã đến bẩm báo.

Nhiệt Ba ngẩn ra, nói: "Ngươi nói cái gì?"

Binh lính ngẩng đầu lên, cao giọng nói: "Mới vừa rồi truyền đến tin tức, Vương gia suất lĩnh mười vạn đại quân từ phương Bắc đánh xuống, đánh bại lộ quân Tây Lăng ở phía bắc, tối ngày hôm qua đã thu phục Tín Dương!"

"Diệc Phàm đã trở lại? !"

"Vương gia đã trở lại!"

Nhiệt Ba và Phượng Chi Dao liếc mắt nhìn nhau, ở trong mắt đối phương đều nhìn thấy vẻ mừng rỡ như điên. Nhiệt Ba thu liễm tâm tình, cất cao giọng nói: "Trở về thành!"

Hồi thành được chốc lát, phía ngoài đã truyền đến tin tức đại quân Tây Lăng thối lui. Mọi người đi lên cổng thành, quả nhiên nhìn thấy các lộ đại quân Tây Lăng đang từ từ đi xa. 

Vân Đình hừng hực khí thế, vội nhìn Nhiệt Ba chờ lệnh, "Vương Phi, mạt tướng xin dẫn người truy kích đại quân Tây Lăng."

Nguyên Bùi tướng quân tiến lên phía trước nói: "Không thể. Vương Phi, dù quân Tây Lăng rút đi, nhưng cũng không phải là đám tàn quân bị đánh bại, cũng không có chút nào hỗn loạn, chỉ sợ là lo lắng chúng ta và Tín Dương tiền hậu giáp kích. Nếu hiện tại tùy tiện truy kích, ngược lại có thể sẽ trúng vào bẫy của người Tây Lăng."

Nhiệt Ba gật đầu nói: "Nguyên Bùi tướng quân nói rất đúng, để cho bọn họ đi. Truyền lệnh, toàn quân đề phòng chờ Vương gia trở lại."

"Dạ!" Hình như Mặc Diệc Phàm đã trở thành tín ngưỡng của cả Mặc gia quân, hoặc có thể nói, mỗi một thời Định Quốc Vương gia cũng đều là tín ngưỡng của Mặc gia quân. 

Vừa nghe nói hắn sắp trở lại, trên mặt mọi người đều tràn ngập vui vẻ cùng với tin tưởng. Nhiệt Ba cũng không ngờ tới Mặc Diệc Phàm có thể lặng yên trở lại Đại Sở, hơn nữa lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phong tỏa lộ quân phía Bắc của Tây Lăng mà đoạt lại thành Tín Dương. 

Vì thế mà, bất lợi của Đại Sở vì bất ngờ nhất thời đã giảm bớt rất nhiều. Tảng đá đè nặng trong lòng mấy ngày nay rốt cục cũng buông xuống, Nhiệt Ba khẽ thở phào trong lòng.

Mặc dù biết Mặc Diệc Phàm đã đến Tín Dương, nhưng nhìn thấy Mặc Diệc Phàm cũng là chuyện của mấy ngày sau. 

Tín Dương bị Tây Lăng tàn sát, cơ hồ biến thành một tòa thành trống không, cho dù Trấn Nam Vương có ước thúc nhưng dân chúng xung quanh cũng khó tránh khỏi bị quân đội Tây Lăng tàn sát bừa bãi. 

Mặc Diệc Phàm vừa đến Tín Dương đã bận rộn không ngừng, chỉ kịp phái người tặng cho Nhiệt Ba một phong thư, dặn Nhiệt Ba tạm thời giao quân vụ trong tay cho Lữ Cận Hiền và Nguyên Bùi để tới Tín Dương trước để gặp gỡ. 

Chuyện quân vụ trong tay Nhiệt Ba vốn chồng chất như núi, đợi đến khi làm thỏa đáng để giao cho Lữ Cận Hiền, Nguyên Bùi để chạy tới Tín Dương đã là chuyện của vài ngày sau.

"A Lệ. . . . . ."

Nghe tiếng gọi trầm thấp, vành mắt Nhiệt Ba không tự chủ hồng lên. Từ biệt mấy tháng, bình thường cũng không cảm thấy, đến lúc này nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn, bỗng dưng nàng mới phát hiện mình rất nhớ hắn. 

Bất chấp tất cả, nàng nhanh chóng nhào tới vùi đầu vào lồng ngực đang chờ đợi. May là lúc này người bên cạnh đã sớm hết sức thức thời lui ra, không muốn quấy rầy Vương phi và Vương gia gặp lại, nếu không đến khi Nhiệt Ba phục hồi lại tinh thần hẳn sẽ phát hiện hình tượng lạnh lùng ưu nhã bấy lâu nay của mình đã sớm không còn chút gì.

"A Lệ. . . A Lệ. . ." Mặc Diệc Phàm ôm nàng thật chặt, khe khẽ gọi tên nàng, phảng phất như muốn nhập nàng vào trong xương của mình.

Nhiệt Ba ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn nhã vì sương gió mà gầy gò đi, nhẹ giọng thủ thỉ nói: "Diệc Phàm. . . . . ."

Ánh mắt Mặc Diệc Phàm tối lại, đưa tay kéo dung nhan tinh xảo thanh tú trong ngực, cúi đầu hôn mạnh lên môi thơm kiều diễm, "A Lệ. . . . . ." Nhiệt Ba không tự chủ được giơ tay lên, nhẹ nhàng vòng qua vai hắn, đôi môi xinh đẹp hé mở. 

Thấy nàng chủ động, ánh mắt Mặc Diệc Phàm lại càng thâm, mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực hôn một cái thật sâu, sau đó hơi cúi người ôm người vào trong phòng.

Bên trong phòng, áo rơi đầy đất, tầng tầng màn che đi chiếc giường rộng rãi, hai người ôm thật chặt nhau liều chết triền miên. . . . . .

"A Lệ. . . . . ." Nhiệt Ba mở mắt, trước mắt là Mặc Diệc Phàm tuấn nhã nở nụ cười cùng đáy mắt tràn ngập nhu tình. 

Chuyện vừa xảy ra xẹt qua nhanh như một đoạn phim trong đầu của nàng, làm cho gương mặt xinh đẹp vừa mới tỉnh ngủ nhiễm một tầng ửng hồng. 

Cúi đầu nhìn thấy bờ vai trơn bóng tràn đầy vết đỏ ám muội, khẽ cắn môi trợn mắt nhìn Mặc Diệc Phàm. 

Mặc Diệc Phàm cúi đầu cười ra tiếng, lại thấy mùi hương nhẹ nhàng của nàng, thấp giọng nói: "Mấy tháng không thấy, Diệc Phàm rất nhớ A Lệ đấy." 

Nhìn ánh mắt hắn tràn đầy ôn nhu, trong lòng Nhiệt Ba mềm nhũn, nhẹ giọng nói: "Dọc đường đi Bắc Nhung, chàng tốt chứ?" 

Mặc Diệc Phàm nhìn nàng một chút, cúi đầu xuống vừa hôn vừa nói: "Không có chuyện gì lớn, chỉ có chút chuyện nhỏ làm trễ nãi hành trình, mấy ngày này đã để cho A Lệ vất vả."

Nhiệt Ba vừa định đứng dậy nói với hắn chuyện đã xảy ra trong mấy ngày này, dường như Mặc Diệc Phàm như nhìn thấu ý của nàng, giơ tay đè nàng xuống nói: "Trước không vội nói những thứ này, hay là trước hết A Lệ cứ nghỉ ngơi một chút."

Nhiệt Ba hơi kỳ quái nhìn hắn, nói: "Ta không mệt." Trên căn bản nàng không có thói quen phí ngày để ngủ, hơn nữa mấy ngày nay đại quân Tây Lăng cũng hết sức yên tĩnh, nàng muốn xử lý tất cả mọi chuyện thì cũng không cần phí sức. 

Mặc Diệc Phàm nhíu mày, lộ ra nụ cười có chút kỳ quái, "Không mệt sao? Vậy. . . Chúng ta lại làm thêm một lần nữa." 

Nói xong, cũng không đợi Nhiệt Ba kịp phản ứng, một lần nữa đè lên người Nhiệt Ba, cúi đầu hôn lên da thịt mịn màng như ngọc của nàng, một bàn tay to cũng bắt đầu không chút kiêng kỵ thăm dò thân thể mềm mại phía dưới.

"Mặc Diệc Phàm! Chàng. . . . . ." Nhiệt Ba ngẩn người, phục hồi tinh thần thấp giọng giận dữ hét. 

Lời mắng người còn chưa kịp nói ra khỏi miệng liền bị ngăn lại, "Ngô. . . Khốn khiếp. . . . . ."

"A Lệ. . . A Lệ. . . Ta rất nhớ nàng. . . . . ."

Trong lòng Nhiệt Ba khẽ thở dài, rất nhanh đã bị cuốn vào đợt sóng triều.

.....

Trong thư phòng, Mặc Diệc Phàm mặc một bộ quần áo trắng bước vào. Mọi người đã sớm chờ chực trong thư phòng vội vàng tiến lên hành lễ, Phượng Chi Dao nhíu mày đắc ý nhìn Mặc Diệc Phàm cười sâu xa. 

Mặc Diệc Phàm nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, Phượng Chi Dao hết sức thức thời lấy chiết phiến che kín miệng tỏ vẻ sẽ không lắm mồm. 

Mặc Diệc Phàm đi tới ngồi xuống bên giường, nói: "Mấy ngày nay cực khổ Hầu gia và chư vị rồi." 

Nam Hầu vội vàng đứng lên nói: "Vương gia nói quá lời, Tín Dương thất thủ khiến chúng thần vô cùng xấu hổ, nếu không phải Vương gia đoạt lại Tín Dương, bọn thần thật không còn mặt mũi nào mà nhìn lê dân bách tính Đại Sở. Ấn soái của đại quân ở chỗ này, xin Vương gia nhận lấy." 

Nhi tử bình an trở về, mấy ngày nay Nam Hầu thường ngày thần sắc ốm yếu, nay thân thể cũng khá rất nhiều. 

Từ trong tay áo lấy ra ấn tín của đại quân, hai tay dâng trả cho Mặc Diệc Phàm.

Mặc Diệc Phàm cũng không từ chối, tiện tay nhận lấy ấn soái để sang một bên. Thật ra thì ấn soái mà hoàng đế ban này đối với Mặc gia quân mà nói căn bản cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, Nam Hầu làm vậy chẳng qua là muốn nói cho mọi người biết sau này mọi việc trong quân hết thảy là do Định Vương làm chủ, Mặc Diệc Phàm tự nhiên cũng sẽ không khước từ ý tốt của Nam Hầu. 

Mặc dù lúc trước ở Bắc Nhung xa xôi, sau lại một đường hành quân cũng không rảnh rỗi, nhưng chuyện ở Sở kinh, Tín Dương và Giang Hạ hắn nhất thanh nhị sở đều biết đấy. 

Dĩ nhiên cũng hiểu thái độ lúc này của Nam Hầu vốn nhất quán trung lập là vì cái gì.

"Vi thần vô năng, đến nỗi Tín Dương thất thủ, dân chúng bị tàn sát, xin Vương gia giáng tội." Lôi Kình Vũ tiến lên, quỳ rạp xuống đất thỉnh tội. 

Hắn vẫn lộ ra vẻ gầy gò tái nhợt, nhưng uể oải vài ngày trước đã phấn chấn lên rất nhiều.

Mặc Diệc Phàm khẽ cau mày nhìn hắn, một hồi lâu mới nói: "Lôi tướng quân là chủ soái được hoàng thượng thân phong, Bản vương không có quyền trách phạt ngươi. Bổn vương sẽ phái người đưa ngươi hồi kinh, ngươi tự mình hướng Hoàng thượng thỉnh tội." 


Lôi Kình Vũ rủ mắt im lặng, mọi người trong thư phòng cũng không nói chuyện. Định Quốc Vương gia có quyền khống chế tướng lĩnh binh mã trong thiên hạ, đừng nói Lôi Kình Vũ là một tướng quân trẻ tuổi, mà ngay cả những lão tướng thành danh nếu hắn muốn phạt cũng không người nào dám nói một chữ không. 

Định Vương nói như thế, chẳng qua là coi Lôi Kình Vũ thành ngoại nhân thôi. Lấy tính tình của Hoàng đế, Lôi Kình Vũ trở lại kinh thành tuyệt sẽ không có ngày tốt lành.

Lôi Kình Vũ cắn răng, rốt cục cũng kiên định nói: "Thần khẩn cầu Vương gia thu dụng, Lôi Kình Vũ tình nguyện làm một gã mã tiền tiểu tốt, chỉ cần có thể đánh lui người Tây Lăng rửa sạch nhục nhã này. Đến lúc hồi kinh, Lôi Kình Vũ nguyện lấy cái chết tạ tội!"

Mặc Diệc Phàm nhàn nhạt nhìn chằm chằm hắn, một hồi lâu mới lạnh nhạt nói: "Đã như vậy, Bản vương thành toàn cho ngươi."

Sau khi mọi người đã đi ra, trong thư phòng chỉ lưu lại hai người Phượng Chi Dao và Trác Tĩnh. Mặc Diệc Phàm ngồi dựa vào giường trầm mặc nhìn hai người, một tay lơ đễnh khẽ đặt lên tay vịn. 

Thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, hồi lâu mới nghe được thanh âm của hắn vang lên, "Phượng Chi Dao, sau khi ta rời đi, kinh thành đã xảy ra chuyện gì?"

Phượng Chi Dao tự nhiên sẽ không thay Mặc Cảnh Kỳ giấu diếm điều gì, vội thêm dầu thêm mỡ đem hết thảy mọi chuyện sau khi Mặc Diệc Phàm rời kinh nói một lần. 

Trác Tĩnh mặc dù trước mặt mọi người luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhưng nói đến kẻ có ý đồ bất lợi đối với chủ nhân của mình thì cũng không quên nói thêm vài lời. Mặc Diệc Phàm nghe được, thần sắc lại càng thêm âm trầm .

Mặc Diệc Phàm thật sự nổi giận. Không chỉ vì Mặc Cảnh Kỳ dám đánh chủ ý lên A Lệ, mà còn vì hắn thân là đế vương lại không biết nặng nhẹ. 

Mặc Diệc Phàm cảm thấy, mấy vạn quân đội và tính mạng dân chúng cả thành Tín Dương cũng vì Mặc Cảnh Kỳ nghi kỵ cùng với lòng dạ hẹp hòi mới mất . 

Trước đây, Mặc Diệc Phàm hoài nghi có phải do tổ tiên Định Quốc Vương phủ lập nhiều chiến công mới khiến Hoàng đế kiêng kỵ, hiện tại hắn mới chân chính hiểu rõ, không phải do tổ tiên Định Quốc Vương phủ không hiểu thế nào là công cao chấn chủ, cũng không phải không tìm cách để tránh cho quân vương nghi kỵ. 

Mà là có một số việc. . . Biết rõ không thể làm nhưng vẫn phải làm!

"Tốt. . . Rất tốt!" Mặc Diệc Phàm thấp giọng cười nói, tiếng cười trầm thấp lại làm cho Phượng Chi Dao rùng mình một cái. 

Mặc Diệc Phàm ngẩng đầu nói với hai người: "Các ngươi về trước đi."

"Thuộc hạ cáo lui."

Lúc Nhiệt Ba bước vào thư phòng đã là nửa đêm, mặc dù có chút tức giận Mặc Diệc Phàm tùy ý làm bậy, nhưng khi tỉnh dậy phát hiện hắn không có trong phòng cũng không khỏi ra ngoài nhìn một chút. 

Thấy đèn thư phòng vẫn sáng, Nhiệt Ba cũng biết hắn nhất định còn đang làm việc ở thư phòng, suy nghĩ một chút vẫn là không đành lòng xoay người đi phòng bếp làm một chút ăn khuya bưng vào thư phòng. 

Trong thư phòng Mặc Diệc Phàm đang dựa vào bàn viết rất nhanh, nghe được tiếng động lúc này mới ngẩng đầu lên liền thấy nữ tử khoác áo choàng tố sắc, mái tóc tùy ý vén lên, trong tay nâng khay đặt đầy thức ăn lẳng lặng nhìn mình.

 Dung nhan thanh lệ của nàng dưới ánh đèn hiện ra ưu mỹ ôn nhu không nói hết, trong lòng Mặc Diệc Phàm cảm thấy ấm áp, đây là nương tử của hắn. . . . . .

"A Lệ, . . . . . ." Mặc Diệc Phàm để bút xuống đứng dậy, vươn tay về phía Nhiệt Ba.

Nhiệt Ba đặt khay lên bàn, thu hồi các loại hồ sơ sổ con trên bàn, lại bày thức ăn ra: "Có chuyện gì không thể để ngày mai làm tiếp sao?"

Mặc Diệc Phàm nhàn nhạt mỉm cười, kéo Nhiệt Ba ngồi lên đùi mình rồi nói: "A Lệ cũng cùng ăn với ta." 

Vì không muốn quấy rầy A Lệ nghỉ ngơi, bữa tối hắn cũng chỉ tùy tiện ăn vài miếng, lúc này cũng hơi đói bụng. 

Nhiệt Ba im lặng nhìn hắn, ngồi trong lồng ngực hắn như vậy muốn nàng làm sao ăn cơm? 

Mặc Diệc Phàm làm như không thấy thần sắc quấn quýt trên mặt nàng, múc một thìa trong chén cháo loãng cùng với chút thức ăn đưa đến khóe miệng Nhiệt Ba. 

Nhiệt Ba do dự chốc lát, thấy hắn cố chấp không chịu thu tay, chỉ đành phải cúi đầu nuốt vào. 

Mặc Diệc Phàm cười hài lòng, lúc này mới ăn một miếng. Hai người cứ như vậy, ngươi một thìa ta một thìa giải quyết hết thức ăn trên bàn. 

Nhìn đến chén đĩa trống không trên bàn, Nhiệt Ba không còn lời nào để nói, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Dùng qua đồ ăn khuya, Mặc Diệc Phàm sai hạ nhân thu dọn bát đũa. Cũng không buông Nhiệt Ba ra, cứ như vậy giam nàng trong lồng ngực, hai người cùng nhau nhìn sổ con trên bàn, thỉnh thoảng trao đổi một chút ý kiến. 

Nhiệt Ba thấy tờ giấy ghi chép số liệu dân chúng thành Tín Dương đã bị thảm sát, có chút ảm đạm cúi đầu, "Thật xin lỗi, lần này là ta làm không tốt."

Mặc Diệc Phàm than nhẹ một tiếng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, nhẹ nhàng cúi xuống vừa hôn vừa nói: "A Lệ, nàng đã làm rất tốt rồi. Còn tốt hơn những gì ta nghĩ đấy." 

Mặc Diệc Phàm đúng là không nói dối, mặc dù giao Mặc gia quân cho Nhiệt Ba, nhưng Nhiệt Ba rốt cuộc có thể nắm giữ bao nhiêu, nói thật chính Mặc Diệc Phàm cũng không chắc chắn được. 

Dù sao chấp chưởng vài chục vạn đại quân, gánh nặng như vậy, cho dù là nam tử cũng không mấy người có thể đảm đương nổi. Nhưng A Lệ của hắn quả thật đã làm rất tốt.

"Nhưng mà nếu không phải ta hạ lệnh di chuyển lương thảo và ngân sách của Tín Dương, có lẽ thành Tín Dương cũng sẽ không bị tàn sát." Nhiệt Ba nhẹ giọng nói.

Mặc Diệc Phàm lắc đầu, thản nhiên nói: "A Lệ, không nên chuyện gì cũng ôm hết lỗi về mình, cả ta và nàng đều biết, nàng không có làm sai. Tuy nói Tây Lăng và Đại Sở đều giống nhau, lãnh thổ rộng lớn, nhưng không giống Đại Sở đất đai phì nhiêu, Tây Lăng phần lớn là hoang mạc, diện tích trồng trọt còn không đủ cung cấp cho một phần năm dân chúng Đại Sở. Mà thành Tín Dương, lương thảo và quân nhu đủ để chống đở năm mươi vạn đại quân trong nửa năm. Một khi để cho bọn chúng nhận được lương thảo và ngân lượng này, cuộc chiến tranh này sẽ càng đánh càng gian nan. Hơn nữa, binh lính Tây Lăng vừa mới xâm lấn Đại Sở không tàn sát dân chúng bình thường không phải bởi vì bọn họ không muốn, mà là bởi vì bọn chúng lo sợ sẽ kích động dân chúng phản kháng. Một khi trận chiến này kéo dài đến đầu mùa đông. . . . . . A Lệ nàng có từng đọc qua chiến sử của Tây Lăng không?"

Nhiệt Ba khẽ lắc đầu, trước đây nàng không để tâm đến những thứ kia, sau khi thành thân với Mặc Diệc Phàm lại có quá nhiều chuyện, trên thực tế cũng không có thời gian để đọc sách này nọ.

Mặc Diệc Phàm nói: "Nếu A Lệ xem qua thì cũng sẽ biết, một khi đại quân Tây Lăng không có lương thảo, bọn chúng sẽ lập tức động thủ với dân chúng bình thường, mà trên thực tế đại quân Tây Lăng lúc nào cũng cho rằng mình mạnh mẽ, mà chính Tây Lăng cũng không sản xuất lương thực, cho nên lương thảo của bọn họ chuẩn bị cho tới bây giờ cũng không đủ. Đối với bọn họ mà nói, dân chúng bình thường của chúng ta cũng chỉ là nơi trù bị lương thảo thôi. Mặc dù Đại Sở ta trước giờ chưa gặp phải, nhưng các nước Tây Phương, thậm chí là Nam Cương cũng đều đã bị Tây Lăng tàn sát hàng loạt dân trong thành rồi đấy. Nếu để cho người Tây Lăng cướp được lương thảo của thành Tín Dương, cuộc chiến tranh này nhất định sẽ càng kéo dài, một khi vào đông lương thảo không đủ, dân chúng bị hại sẽ càng nhiều hơn. Huống chi, cho dù muốn trách trước hết cũng phải trách tội người thủ thành thất thế!"

Nhiệt Ba dựa vào lồng ngực vững chắc của hắn, mặc dù biết rõ Mặc Diệc Phàm đang an ủi mình, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhàng đi không ít. 

Nhiệt Ba không phải người thích để tâm vào chuyện vụn vặt , cho nên rất nhanh liền bỏ chuyện này qua một bên, chỉ là khi cúi đầu nhìn mấy chữ trên sổ con mà giật mình thở dài. 

Chiến tranh luôn kéo theo tính mạng của biết bao dân chúng bình thường vô tội, điều này vừa làm cho người ta cảm thấy đau lòng lại vừa bất đắc dĩ.

Hai người ngồi dưới ánh đèn, nói đến các loại sự tình đã gặp phải sau khi chia tay. Mặc Diệc Phàm nghe đến chuyện của Trấn Nam Vương, sắc mặt nhất thời đen lại, ôm Nhiệt Ba nhẹ giọng nói: "A Lệ chính là quá tâm từ thủ nhuyễn rồi, đổi hắn lấy mấy vạn gánh lương thảo và mấy trăm vạn lượng bạc trắng thật là quá tiện nghi cho hắn. Nếu là Bổn vương, đã chém đứt nốt một cái tay hắn cho xong việc."

Nhiệt Ba ngẩng đầu, có chút buồn cười nhìn nam nhân lộ ra chút tính khí trẻ con trước mặt, nói: "Nếu vậy, chúng ta và Tây Lăng chỉ sợ thật sự phải không chết không thôi đấy. Hoàng đế Tây Lăng bên kia không phải là không khai thông được à?"

Mặc Diệc Phàm lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Hoàng đế Tây Lăng chỉ sợ không được việc rồi, có thể sống qua năm nay hay không còn không biết. Hoàng đế Tây Lăng mà chết, thì tiếp đó lại là một vị ấu Đế, đại quyền của Tây Lăng lúc đó sẽ hoàn toàn rơi vào tay Trấn Nam Vương đấy."

Nhiệt Ba có chút phiền muộn thở dài: "Nếu thật sự như thế. . . Quả nhiên là nên cân nhắc lấy thêm một cái tay nữa mới đúng."

Nói xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng. Nói đùa cũng chỉ là nói đùa, tình hình bây giờ nếu thật sự cùng Tây Lăng ngươi chết ta sống, cá chết lưới rách, vô luận là đối với bọn chúng hay với Đại Sở cũng không có chỗ tốt nào. 

Mặc Diệc Phàm ôm mỹ nhân thanh lệ trong lòng, ánh mắt ôn nhuận rơi vào sổ con trên bàn dần hiện ra một tia sáng lạnh lẽo đến dọa người. 

Hừ, Trấn Nam Vương ngươi. . . Dám mơ tưởng đến Định Quốc Vương phi, năm đó phụ vương chỉ chém mất một cánh tay của hắn quả nhiên đã quá hạ thủ lưu tình rồi!

Mặc Diệc Phàm đột nhiên trở về đã khiến cho một đường xâm lược của đại quân Tây Lăng thế như chẻ tre phải nện bước chậm lại. 

Nhưng hiển nhiên tình trạng bình lặng này không thể nào kéo dài quá lâu, chỉ mấy ngày sau, chiến hỏa một lần nữa lại nổ ra. 

Mặc dù đã lấy lại được Tín Dương, nhưng tính cả hai cánh quân nam bắc của Tây Lăng, vùng Tây Bắc của Đại Sở vẫn có năm thành trì, gần một phần ba lãnh thổ Tây Bắc rơi vào tay người Tây Lăng. 

Bởi vì Mặc Diệc Phàm suất quân đột phá phong tỏa lộ quân hướng Bắc xông thẳng đến Tín Dương, nên dù đoạt lại được Tín Dương thành, nhưng vùng xung quanh vẫn bị Tây Lăng chiếm cứ, thành Tín Dương lúc này là ba mặt đối địch. 

Mặc dù trong thành cũng không thiếu lương thảo quân nhu, nhưng nguồn nước vẫn là một vấn đề thật lớn. 

Cho dù dân chúng trong thành cũng không có mấy, nhưng nước uống cho mười mấy vạn người ngựa vẫn có chút cấp bách. 

Mặc Diệc Phàm cũng không phải không biết vấn đề này, chẳng qua Đại Sở lúc đó thật sự cần một tin tức khả quan có thể đủ sức trấn an binh lính cùng với dân tâm, mà thu phục Tín Dương chính là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi Mặc Diệc Phàm trở về, Nhiệt Ba liền giao quân vụ lại cho hắn, chỉ giúp xử lý chút việc vặt, nhất thời đã thanh nhàn đi rất nhiều. 

Nhân lúc đội quân và Lâm Hàn đi theo Mặc Diệc Phàm đi Bắc nhung, cùng với Tần Phong dẫn đội dò thăm tin tức cùng trở lại, Nhiệt Ba nhớ tới chuyện lúc trước đã trì hoãn, đúng lúc lại đang rảnh rỗi nên gọi người đến trước mặt. 

Vốn là sáu mươi ba người ban đầu tham gia huấn luyện, hiện tại xuất hiện ở nơi này tổng cộng cũng chỉ có năm mươi mốt người. 

Mười hai người khác đã hy sinh trong quân đội khác thì có thể không cần tính, nhưng ở trong đội quân này lại tương đương với tổn thất gần một phần sáu chiến lực.

"Thuộc hạ tham kiến Vương gia, Vương phi."

Mặc Diệc Phàm gật đầu, "Đứng dậy đi." 

Một nhóm người đi Bắc Nhung, Mặc Diệc Phàm đã chân chính biết được khả năng chiến đấu của bọn họ, đồng thời có chút ngạc nhiên về đội ngũ đang đứng dậy.

"Tạ Vương gia Vương Phi."

Mặc Diệc Phàm nhìn Nhiệt Ba mỉm cười gật đầu, Nhiệt Ba đứng dậy tiến lên phía trước rồi nói: "Lần này cực khổ các vị rồi, Lâm Hàn, Tần Phong, báo cáo tình hình thi hành nhiệm vụ của các tổ."

Lâm Hàn tiến lên phía trước nói: "Khởi bẩm Vương phi, lần này đi Bắc Nhung tám người, một người chết trận, một người trọng thương, còn lại sáu người toàn bộ đều đạt yêu cầu."

Tần Phong cũng tiến lên phía trước nói: "Khởi bẩm Vương phi, năm mươi lăm người, phân thành mười một tổ, một tổ thất bại bảy người chết trận, ba người bị thương."

Nhiệt Ba khẽ gật đầu nói: "Làm hậu sự cho binh sĩ chết trận, còn người bị thương thì an bài lại cho Trác Tĩnh. Lần này gọi các ngươi tới chính là chọn ra người đã hợp cách đặc huấn cuối cùng, mấy ngày này đã cực khổ các ngươi rồi. Bản phi đã cùng Vương gia thương lượng qua, các ngươi từ hôm nay trở đi sẽ chính thức được sắp xếp vào Mặc gia quân, do Vương gia và Bản phi tự mình chỉ huy. Danh hiệu" 

"!" Nhiệt Ba từ trong tay lấy ra một miếng ngọc bội, cực kỳ giống ngọc bội Nhai Tí có thể hiệu triệu cả Mặc gia quân kia, nhưng phía trên điêu khắc một con trông rất sống động. 

Đồng thời, từ hôm nay trở đi vật này cũng sẽ trở thành danh hiệu của bọn họ. Từ hôm nay trở đi bọn họ chính là !

Nhiệt Ba mỉm cười nhìn đám binh sĩ trước mắt dù đã cố gắng biểu hiện trầm ổn nhưng trong mắt vẫn không ngừng toát ra thần sắc kích động, trầm giọng nói: "Các vị, cảm thấy danh hiệu này thế nào?"

Mọi người do dự một chút, mới có người đáp: "Khởi bẩm Vương Phi, chính là Thụy thú (loài thú đem lại may mắn)."

Nhiệt Ba gật đầu nói: "Không tệ, chính là Thụy thú, không chỉ là Thụy thú, cũng là Nhân thú* (loài thú có nhân tính). Trên đầu có sừng, góc trên có thịt, nhưng không làm hại ai, cho nên giống như có nhân tính vậy. Bổn phi cũng như trước, hi vọng các ngươi trở thành Nhân thú bảo vệ cho lê dân bách tính, lúc cần thiết, cũng trở thành thanh kiếm sắc đâm về phía kẻ thù."

*Nhân thú: là một trong bốn tứ linh của Trung Hoa, trên đầu có một hoặc hai sừng, tuy nhiên không bao giờ nên được coi là hiện thân của từ tâm.

Mọi người cùng cao giọng hô lên: "Xin nghe theo lời dạy của Vương Phi!"

Mặc Diệc Phàm cũng nói thêm mấy lời khích lệ..., giữ lại Tần Phong và Lâm Hàn rồi cho mọi người lui ra. 

Đoàn người trở lại thư phòng ngồi xuống, Nhiệt Ba mới nhìn hướng Lâm Hàn hỏi: "Đoạn đường này đi Bắc Nhung như thế nào?"

Lâm Hàn kính cẩn đáp: "Hết thảy đều thuận lợi, xin Vương Phi yên tâm."

Nhiệt Ba gật đầu, nghiêng đầu hỏi Mặc Diệc Phàm: "Công chúa Dung Hoa nàng. . . . . ."

Mặc Diệc Phàm nhẹ giọng nói: "Mặc dù Quận chúa Vinh Hoa có tùy hứng một chút, cũng không phải người ngu, A Lệ yên tâm, nàng ta sẽ không làm hư chuyện ."

Nhiệt Ba gật đầu, khẽ thở dài một hơi nói: "Vậy thì tốt rồi, nếu không một chuyến đi này đúng là lỗ to."

Tần Phong đứng ở một bên nghe hai người nói chuyện, trầm mặc không nói. Nếu Vương phi và Vương gia không tránh hắn chính là tín nhiệm hắn. 

Nhóm đội viên đầu tiên của Kỳ Lân là do hắn tự mình huấn luyện, mỗi người bọn họ hắn đều rất quen thuộc. Tám người đi theo Lâm Hàn, người nào trở lại hắn tự nhiên đều hết sức rõ ràng.

Mặc Diệc Phàm mỉm cười nhìn Nhiệt Ba: "Lúc trước vẫn chưa từng hỏi A Lệ, lần này đi Bắc Nhung thì Bản vương mới biết được A Lệ không chỉ có thể trông nom Vương phủ còn có thể tung hoành sa trường, ngay cả huấn luyện binh lính cũng là hết sức cao minh đấy." 

Nếu như không tận mắt nhìn thấy, cho dù là Mặc Diệc Phàm cũng rất khó mà tin được cõi đời này có thế có quân đội và binh lính như vậy. 

Không phải nói võ công của bọn họ cao cường như thế nào, cũng không phải nói bọn họ thiện chiến như thế nào. 

Mà là bọn họ có thể nắm giữ các loại kỹ năng trên chiến trường thuần thục chính xác đến mức làm cho người ta khiếp sợ. 

Mặc Diệc Phàm thậm chí cũng đã nghĩ, nếu thật sự xuất hiện một chi quân đội như vậy sẽ đáng sợ đến mức nào.

Nhiệt Ba nhìn hắn một cái nói: "Những phương pháp huấn luyện này quá mức hao phí nhân lực vật lực, hơn nữa đối với bản thân binh lính yêu cầu cũng vô cùng cao. Dùng trên chiến trường thiên quân vạn mã thực tế tác dụng cũng không lớn, có thể nói là cái được không bù đắp nổi cái mất." 

Mặc Diệc Phàm mắt cũng không chớp, mỉm cười nhìn Nhiệt Ba, "A Lệ có đề nghị gì sao?"

Nhiệt Ba chớp mắt, im lặng nhìn Mặc Diệc Phàm hồi lâu. Một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Cho ta chút thời gian để suy nghĩ."

Mặc Diệc Phàm cũng không để ý, chỉ cần đạt được mục đích là tốt rồi. Nếu như A Lệ không có hứng thú với mấy chuyện này, thì hắn hi vọng nàng chỉ làm một Định Quốc Vương phi thanh nhàn, nhưng nếu A Lệ có hứng thú và có năng lực này, hắn cũng sẽ không ngăn cản hào quang của nàng.

Trả lời Mặc Diệc Phàm xong, Nhiệt Ba mới quay đầu lại nói với Tần Phong: "Kể từ hôm nay ngươi chính là thống lĩnh của Kỳ Lân, sau này bọn họ giao cho ngươi."

Tần Phong gật đầu nói: "Thuộc hạ tất sẽ không cô phụ tín nhiệm của Vương phi"

Nhiệt Ba gật đầu nói: "Tốt lắm, những người này ngươi ít nhiều cũng đã tốn chút tâm tư. Phải nhớ kỹ, các ngươi không phải quân đội quy mô tầm thường kia, hoàn toàn không cần trực tiếp tham gia chiến trường, mặt đối mặt chém giết. Hiểu chưa?"

Tần Phong khẽ nhướng mày, nói: "Thuộc hạ không hiểu, chúng ta cũng không phải những binh lính bình thường." 

Học một thân bản lãnh lại không thể anh dũng chiến đấu trên chiến trường đúng là rất ủy khuất, chẳng lẽ Vương phi chỉ hi vọng dùng bọn họ làm thám tử thăm dò tin tức? Nghĩ đến đây, mặt Tần Phong như đưa đám.

Nhiệt Ba hơi nhếch đôi mi thanh tú, thản nhiên nói: "Các ngươi quả thật không thể so với binh sĩ bình thường. Thậm chí mạnh hơn bọn hắn rất nhiều lần. Nhưng là. . . nếu năm mươi người các ngươi lẫn vào thiên quân vạn mã có thể lấy một chống trăm sao?"

Tần Phong không nói gì, trong loạn quân đao kiếm không có mắt, cũng không phải là trên giáo trường tỷ võ dễ dàng kết luận mạnh yếu như vậy. 

Có lúc vận khí cũng quan trọng, kẻ còn sống chính là kẻ mạnh. Võ công của ngươi dù cao tới đâu, thân thủ có nhanh nhẹn đi nữa, một trận loạn tiễn bắn tới, ngươi cũng trở thành con nhím.

Nhiệt Ba nhìn hắn nói: "Các ngươi không cách nào lấy một địch trăm, nhưng huấn luyện mỗi người các ngươi tốn hao gấp trăm lần binh lính bình thường. Cho nên, chiến trường các ngươi phải đối mặt cũng không giống với bọn họ. Trước kia ta đã nói, truy tung ẩn núp, trinh sát phía sau địch, giải cứu con tin, tập kích quấy rối phá hư, đánh cắp tình báo, bắt cóc ám sát vân vân, phàm là binh lính bình thường không thể làm nhưng các ngươi đều phải làm được. Những thứ này mới là việc thuộc về các ngươi, rõ chưa?"

Tần Phong trầm tư chốc lát, gật đầu nói: "Thuộc hạ đã hiểu ."

"Hiểu là tốt rồi. Lần này hồi kinh lập tức bắt đầu đặc huấn lần thứ hai, phương pháp huấn luyện và các hạng mục ta sẽ giao cho ngươi phụ trách. Lần này do ngươi toàn quyền chịu trách nhiệm. Yêu cầu của ta là trong vòng năm năm, nhân số Kỳ Lân đạt tới một ngàn người."

Tần Phong mừng rỡ, mặc dù tất cả thủ hạ đều là tinh anh, nhưng chỉ có năm mươi người nhìn thật sự là quá ít ỏi. 

Tần Phong tưởng tượng một chút mình dẫn đầu một đội ngũ tinh anh hơn một ngàn người, cảm giác kia so với suất lĩnh thiên quân vạn mã tuyệt đối không kém bao hơn nhiêu. 

Vội vàng cất cao giọng nói: "Thuộc hạ tuân lệnh, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

"Rất tốt, lui ra đi."

Cho Tần Phong và Lâm Hàn lui ra, tâm trạng Mặc Diệc Phàm hết sức tốt cười nhìn Nhiệt Ba nói: "Bản vương hiện tại đã biết rõ tại sao A Lệ xem thường ám vệ của Định Quốc vương phủ như vậy rồi. Ám vệ thật sự kém quá xa những người này. Ta hiện tại cũng bắt đầu mong đợi đội ngũ kia theo lời A Lệ đấy."

Nhiệt Ba liếc trắng mắt với hắn một cái nói: "Vương gia chớ nói lung tung, ta không có xem thường ám vệ." 

Trong đám ám vệ, rất nhiều người đều có bản lãnh hơn người, nhiều nhất nàng chỉ cảm thấy họ làm người hầu Định Vương phủ như vậy có chút lãng phí nhân tài thôi.

Mặc Diệc Phàm bày ra một bộ dạng thuận theo suy tư chốc lát rồi nói: "Nếu A Lệ muốn mở rộng nhân số Kỳ Lân, hay là sau khi hồi kinh sẽ cho toàn bộ ám vệ tham gia đặc huấn Kỳ Lân. Sau này Định quốc vương phủ sẽ hủy bỏ chế độ ám vệ."

"Như vậy cũng được sao?" Nhiệt Ba thấy Mặc Diệc Phàm quyết định nhanh như thế lại có chút bận tâm. 

Hơn nữa nhớ tới Thống lĩnh ám vệ âm dương quái khí kia. Nếu biết quyết định của Mặc Diệc Phàm, chắc Mặc Hoa muốn ăn tươi nuốt sống nàng đấy.

Mặc Diệc Phàm mỉm cười vuốt vuốt tóc nàng: "Có gì mà không được. Chuyện có lợi vì sao lại không làm?"

Nhiệt Ba nói: "Ám vệ không phải là để bảo vệ chủ tử Định Vương phủ sao?"

Mặc Diệc Phàm cười nói: "Nàng không phải cũng đã nói trong nhiệm vụ của Kỳ Lân có hộ vệ còn gì. Hơn nữa lần này đi Bắc Nhung, bọn họ đã làm rất tốt."

Đúng là rất tốt, người Nhiệt Ba huấn luyện ra có thể đánh có thể giết, biết ăn nói, có thể diễn trò cũng có thể giả bộ ngu, dịch dung, dụng độc, thăm dò tin tức, không gì không làm được. Nhiệt Ba có chút im lặng nhìn hắn, thì ra là có ý này đấy.

"Vương gia thật biết tính toán." Nhiệt Ba tức giận liếc hắn một cái. Cái nhìn này ở trong mắt Mặc Diệc Phàm lại thành hờn dỗi mang theo mị hoặc phong tình vạn chủng, trong lòng khẽ động, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, cúi người hôn xuống.

Cánh môi quấn quýt, Nhiệt Ba bị hôn đến suýt nữa thở không nổi. Bàn tay Mặc Diệc Phàm càng lúc càng làm loạn làm cho thân thể mềm mại của nàng nhiễm một tầng ửng đỏ. 

Sau khi trở về từ Bắc Nhung, Mặc Diệc Phàm rõ ràng hơi khác trước đây. Những biến hóa này dù tâm tình Nhiệt Ba vui vẻ thỉnh thoảng cũng có chút chịu không nổi, "Ngô. . . Khốn kiếp Mặc Diệc Phàm, chàng. . . Không động dục sẽ chết. . . Sao?"

Mặc Diệc Phàm cúi đầu cười một tiếng, đôi môi nhẹ nhàng di động trên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, phun ra từng ngụm khí nóng, làm cho sắc mặt Nhiệt Ba không khỏi càng lúc càng đỏ. 

Mặc Diệc Phàm khốn khiếp! Nhiệt Ba trừng đôi con ngươi trong suốt, tay giơ lên muốn cho hắn một kích, dường như Mặc Diệc Phàm sớm đã đoán được nàng sẽ ra chiêu này, vung tay bắt lấy cánh tay đang giơ lên của nàng, nắm lấy nhẹ nhàng vuốt ve, "A Lệ, đánh đau ta thì nàng không đau lòng sao?"

Nhiệt Ba liếc mắt nhìn trần nhà, ngẩng đầu lên sờ sờ trán Mặc Diệc Phàm. Mặc Diệc Phàm khó hiểu nhíu mày nhìn nàng, Nhiệt Ba thản nhiên nói: "Không có sốt mà, ban ngày ban mặt mà còn nằm mơ."

Mặc Diệc Phàm nghe vậy, ngẩn người gục trên vai Nhiệt Ba nở nụ cười, hồi lâu mới ngẩng đầu lên dịu dàng nói: "A Lệ thật ác độc. Cho dù A Lệ không đau lòng ta, vi phu cũng sẽ lo lắng tay A Lệ bị thương đấy."

Nhiệt Ba vô lực, cực kỳ xa lạ với một Mặc Diệc Phàm bỗng nhiên nói mấy lời buồn nôn. Trước kia Mặc Diệc Phàm thỉnh thoảng cũng sẽ cùng nàng đùa đùa giỡn giỡn, cái gì mà nương tử vi phu, nhưng lần này trở về, Mặc Diệc Phàm hiển nhiên là càng ngày càng thích dính bên người nàng. 

Ngồi trong lòng Mặc Diệc Phàm, Nhiệt Ba nhẹ giọng hỏi: "Diệc Phàm, chàng làm sao vậy?"

Mặc Diệc Phàm sửng sốt, cười nói: "Ta có thể làm sao? A Lệ chán ghét vi phu sao?"

Nhiệt Ba yên lặng nhìn hắn, nụ cười trên mặt Mặc Diệc Phàm dần dần nhạt đi. Một lần nữa kéo nàng vào trong ngực, hít một hơi thật sâu nói: "A Lệ, ta có chút sợ. . . .."

Trong lòng Nhiệt Ba khẽ run lên, mặc dù Mặc Diệc Phàm lúc nào cũng ôn nhu tao nhã, nhưng Nhiệt Ba hiểu rõ hắn là một nam nhân kiêu ngạo như thế nào đấy. 

Nếu như không phải không còn cách nào khác, hắn sẽ không vì bất cứ điều gì mà tỏ ra yếu ớt trước mặt người khác. 

Không, cho dù là thật sự không cách nào khác, hắn cũng sẽ không để lộ ra trước mặt người ngoài .

"Tại sao?"

"Lúc ta ở Bắc Nhung nghe được tin tức từ kinh thành Định Quốc Vương phủ rơi vào huyết chiến. . . Lúc ta biết nàng vừa phải đối phó với Mặc Cảnh Kỳ và những kẻ quyền quý lòng tham không đáy kia, còn có lúc nàng lãnh binh xuất chinh. Ta liền hối hận. . . Hối hận. . ." 

Hối hận tại sao khi trước lại đáp ứng Mặc Cảnh Kỳ đi Bắc Nhung, nếu hắn kiên trì không đi thì Mặc Cảnh Kỳ tuyệt đối cũng sẽ không dám ép buộc hắn. 

Thậm chí. . . Hối hận tại sao không sớm giết sạch những kẻ đó đi. 

Mỗi một lần khi hắn nghĩ tới rất có thể có lúc sẽ mất đi nàng, trong lòng liền dâng lên sợ hãi và sát ý làm cho hắn cơ hồ muốn hủy diệt tất cả người và vật nhìn thấy trong tầm mắt, "A Lệ. . . . . . Thật may nàng không có chuyện gì. . . . . ."

Nhiệt Ba chưa bao giờ cảm thấy mình là một người dễ mềm lòng, nhưng hiện tại lòng của nàng cũng đã mềm nhũn như bông. 

Nam nhân kiên cường mà cường đại này vì nàng mới trở nên mềm yếu lo sợ như thế, hơn bao giờ hết Nhiệt Ba lúc này có thể cảm nhận được rất rõ ràng. 

Nhẹ nhàng vòng tay quanh vai hắn, giọng nói của nàng dịu dàng mà kiên định, "Sẽ không, chỉ cần ta sống sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chàng, không chết không rời."

Mặc Diệc Phàm cúi đầu, dán cái trán lên trán nàng, "Thật không?"

Nhiệt Ba nói: "Chỉ cần chàng không rời, ta sẽ không bỏ." Đây chính là lời thề chân thành tha thiết nhất mà nàng có thể nói ra khỏi miệng, Nhiệt Ba sớm đã hiểu, Mặc Diệc Phàm đã vì nàng mà làm quá nhiều. Mà nàng cũng biết rõ, mình đây là luyến tiếc nam nhân này chịu khổ đấy.

"Không chết không rời. . . . . ." Mặc Diệc Phàm thấp giọng lẩm bẩm, hắn thích cái từ này. Cùng A Lệ cả đời không chia cách không xa rời, ý nghĩ này khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, tất cả kẻ có dũng khí ngăn cản chuyện này, hắn cũng sẽ khiến cho bọn họ phải trả giá đắt đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top