Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồi 15 : Hồng Trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Là trung tâm điểm của vũ lâm thiên hạ, cái khoảng biệt viện rộng lớn trước mắt này là một nơi sát khí cực kỳ nặng nề, mỗi tấc đất đều đã từng thấm máu me, thậm chí cô còn tưởng tượng dưới mấy lớp đất kia, có những mảnh xương khô bạc trắng ghê hồn.

Thế nhưng tuyết rơi không một tiếng động, chầm chậm phủ lên hết cả cái Thính Tuyết lâu. Một màu trắng tinh không một vết tích, thậm chí đã che đậy hết bao nhiêu máu tanh đã từng có.

Cô dựa vào song cửa, mặc cho gió bấc lạnh lẽo thổi vào mặt, ánh mắt nhìn trống vắng xuống biệt viện. Nơi đó, những chiếc lá trên cây trong bụi đều đã rơi rụng, chỉ còn lại lan can màu xám xịt, phảng phất như những lưỡi kiếm bén nhọn đang đâm về hướng trời cao.

Đã bao lâu rồi ? ... Từ khi về đến nơi này, chắc là đã qua một năm rồi nhĩ ?

Cái tên "Hồng Trần" được sinh ra, cũng đã sắp gần một năm. Vong linh bọn thuộc hạ, lại nhiều thêm được bao nhiêu nhĩ ?

"Hồng nhi ... Muốn làm một người tốt, phải ráng mà sống." Trong một thoáng mơ màng, bàn tay của mãu thân hình như xuyên qua hết thời gian, chầm chậm vuốt ve má cô, khẻ hừ lên một khúc đồng ca ru cô ngủ thuở nào còn nhỏ, mỉm cười yếu ớt dặn dò cô. Bàn tay của mẹ, băng giá như tuyết đang rơi một bên trời.

Cô đứng ở cửa sổ, trong tay ôm lấy một bó bạch mai mới vừa hái ở ngoài vào, si ngốc lắng nghe, trong gió ẩn ước như có khúc điệu thật quen thuộc thuở còn thơ.

Thật lâu thật lâu. Cô mới chợt hiểu ra, băng giá trên má không phải là bàn tay của mẹ, mà chỉ là tuyết đang tan trên da thịt.

Thình lình, đưa mặt ra gió tuyết, cô khóc lên nức nở.

Một trong bốn đại hộ pháp của Thính Tuyết lâu, trước giờ vốn dùng ám sát độc dược chấn động giang hồ là Hồng Trần, cái người bị xưng là nữ sát thủ độc ác như rắn rết đó, vậy mà đang khóc nức nở như một cô bé.

Thình lình, cô nghe trong gió tuyết có tiếng đàn quen thuộc từ biệt viện bên kia vọng lại, tan loãng vào tiếng gió. Phóng khoáng ôn nhu, chầm chậm theo gió tuyết phiêu phiêu vào song cửa, chạm nhẹ vào má, sau đó, phảng phất như đi tận vào lòng cô. Đượm một vẻ gì bi ai và hồi ức, mà cũng hàm chứa hy vọng và nhiệt tình đối với sinh mệnh, chan chứa niềm an ủi.

"Tử Trúc Điệu" ... cái khúc điệu ấy, chính là Tử Trúc điệu ca dao trong dân gian ở Giang Nam.

Cô ngẫn cả người ra, ngước mắt lên nhìn ra ... trong vườn bên cạnh trồng đầy những mai hoa, dưới hành lang dài, phong linh đang ngân nga trong gió tuyết.

Dưới hành lang, một người đàn ông mặc áo xanh lam đang ngồi, bên đùi có để một cây cổ cầm. Cô nhìn không rõ gương mặt người đang đàn, bởi vì người đàn ông mặc áo xanh lam đó đang nghiêng đầu xuống, mái tóc dài đen nhánh phủ xuống mềm mại ngoan ngoãn, che hết cả khuôn mặt, và tuyết lại bay dày đặc mơ hồ. Thế nhưng tiếng đàn của y tựa như đám tuyết phiêu phiêu, điềm đạm mà lại thương cảm, ôn nhu mà lại bi ai, cơ hồ làm người ta nghe muốn như si như dại.

Chính là y. Bích Lạc.

Cùng là hộ pháp, lại cư trú ở một biệt viện bên cạnh, cứ mỗi ngày hoàng hôn xuống, thường thường thấy y ngồi dưới phong linh bên hiên nhà đàn, gió tuyết gì cũng không bỏ.

Lúc y đàn cặp mắt không nhìn thứ gì khác, cô biết, y đang đàn cho một người đàn bà nào khác ở một nơi không biết là đâu nghe. Ẩn ước có nghe nói, hộ pháp Bích Lạc có một người yêu đã bị mất tông tích, từ lúc gia nhập Thính Tuyết lâu đến giờ, y chưa hề có phút giây nào ngưng nghỉ chuyện truy tầm và tưởng niệm đến cô bé đó.

Bọn họ đã ở cách vách nhau trong Thính Tuyết lâu cũng được nửa năm nay, thế nhưng, cô không quen biết y, cũng chẳng lưu ý lắng nghe khúc điệu y đàn.

Người ở nơi đây, ai ai cũng có những quá khứ và kinh nghiệm không giống nhau, thường thường mọi người đều trở nên lãnh đạm và đề phòng, cô cũng không ngoại lệ.

Trong khoảng thời gian dài như vậy, cô không hề nói chuyện gì khác với Bích Lạc ngoài những chuyện thương nghị ở Thính Tuyết lâu.

Trong cái khoảnh khắc nhỏ bé ấy, cô quên mất đối phương là hộ pháp của Thính Tuyết lâu, quên mất dưới cây đàn cầm có dấu một thàn kiếm bén làm cho cả vũ lâm run sợ ... cô cũng quên mất tuy hiện tại đang là đồng liêu phục vụ cho cùng một tổ chức, nhưng ngày mai rất có thể là đối thủ ta sống mi chết của nhau ... cô chỉ si dại lắng nghe tiếng đàn như trong cơn mộng, nước mắt trên má đang từ từ biến thành nước đá.

Tử Trúc điệu ... Tử Trúc điệu ... cái điệu ca sao mà quen thuộc !

Bọn họ vốn không quen biết, vốn không có ý đi đến chuyện gì khác. Thế nhưng trong cái buổi hoàng hôn tuyết rơi cái khoảng tích tắc rồi mất đi đó, cái khoảnh khắc cô trở về lại với ngày xưa, tiếng đàn đó truyền lại.

Trận tuyết đầu mùa, mùi hương thơm của gió lạnh hòa với bạch mai, nhẹ nhàng mở rộng cánh cửa đã đóng chặt cõi lòng của Hồng Trần.

Chỉ có khoảnh khắc đó, rồi sau nữa, cánh cửa lại khép kín. Lúc cô còn chưa kịp hồi chuyển lại thần thái, người đánh đàn đã trở vào nhà, dưới hiên chỉ có phong linh đang leng keng trong tịch mịch của băng tuyết, tuyết cũNg chỉ đang lẳng lặng rơi rơi, phương trời xám xịt xa xa còn lộ ra một màu vàng tịch dương thảm đạm. Có điều cánh cửa lòng cô đã được mở ra, có thứ gì đó ở lại trong đó, những thứ hình tượng gì đó mơ hồ xa xa gần gần.

Cái cảm giác nghe đàn trong khoảnh khắc đó, Hỗng Trần mãI mãi không bao giờ quên.

Sáu tháng sau đó, hai người bọn họ được phái đi cùng với nhau tới Chấn Nam để tham dự trận chiến với Bái Nguyệt giáo.

Lúc khởi hành, bọn họ từ bọn tùy tòng đi trước với Tĩnh cô nương biết được, tiền đồ là bao nhiêu gian nguy hung hiểm ... nếu không vậy, lâu chủ cũng chẳng đã vừa mới phái Tĩnh cô nương xong, đã lập tức phái tiếp hai vị hộ pháp của Thính Tuyết lâu theo sau.

Pháp thuật.

Đến nơi đó, Hồng Trần bất giác cười khổ ... Lần này, bọn họ không phải mặt đối mặt với những tay cao thủ vũ lâm, mà lại là những tay pháp thuật và phù thủy ! Là một người sinh bình giết người chẳng gớm tay như cô, đây là lần đầu tiên cô có cái cảm giác thắc thỏm trong bụng.

Một trận ác chiến xảy ra, bọn tùy tòng đệ tử Thính Tuyết lâu đều bị thương vong chết sạch, cô và Bích Lạc bị thương nặng ... Vậy mà cái gã phù thủy áo trắng ngụy dị trên thần đàn kia lại chẳng có vẻ gì là tiêu hao sức lực.

Toàn thân rút lui chắc phải là không có vấn đề gì phải không ? ... Cô đang nghĩ, trong bụng thầm tính toán đường rút lui. Thế nhưng, quay đầu qua liếc một cái, cô thấy người đồng hành là Bích Lạc vẫn còn đang hung hăng tấn công không ngớt, y đang bạt kiếm chém tới gã đại phù thủy tóc dài áo trắng trên thần đàn ... chẳng sống nổi rồi ... cô thở ra một tiếng.

Cô hiểu rõ lý do tại sao gã đồng bạn chẳng tiếc gì tính mạng của mình ... hai tháng trước, Thính Tuyết lâu công phá Ảo Ảnh cung ở Tuyền Châu ... Ở đó, Bích Lạc vẫn còn chưa tìm ra được cô bé kia ... Đáng lý ra, tìm được cô bé ở đó, đã là niềm hy vọng cuối cùng nhất của y.

Từ đó đến bây giờ, cô chẳng còn được nghe Bích Lạc đàn lên khúc Tử Trúc Điệu vào mỗi buổi chiều nữa.

Thật tình chẳng còn muốn lấy sức người đi đối phó với những thứ pháp thuật đáng sợ đó nữa, lúc này cô đã di chuyển ra tới cửa thánh điện ... Thế nhưng, trong cái khoảnh khắc thấy vẻ mặt liều chết của Bích Lạc lúc đang bạt kiếm công kích vào Già Nhược, bước chân của cô bỗng khựng lại. Tháo cái giải buộc tóc bằng vàng ròng xuống, cô vung tay ra, dùng nó như một cây trường tiên từ phía sau công tới, giải nguy cho đồng bạn.

Cô gia nhập vào chiến đoàn.

Chính cái khoảnh khắc lúc câu thần chú Phân Huyết đại pháp của gã đại phù thủy rớt xuống trên thân thể đồng bạn, cô xông lại như bị quỹ thần xui khiến, chẳng kể nhất thiết phóng ra mấy thứ ám khí cuối cùng còn lại trong người, đưa tay ra chắn trước mặt Bích Lạc.

Không thể để y chết ... Y không thể chết ... Cô không muốn thấy y chết ...

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô chỉ có mỗi một mình đồng bạn mình trong đó.

Huyết chú của Gìa Nhược rơi đầy cả trên người cô, thanh kiếm lập lòe biến ảo đâm thẳng vào bụng cô, xuyên phá thân thể bằng xương bằng thịt. Thế nhưng cô đã chẳng thoái lui còn tiến tới, cả thân người bổ vào lưỡi kiếm, để cho lưỡi kiếm lập lòe đó xuyên thấu qua thân thể, toàn thân chồm tới gã phù thủy trên thần đàn !

Trước khi Già Nhược mở miệng hô câu chú kế tiếp, cây trường tiên của cô đã chắn gã lại, cây chủy thủ dài không tới một thước trong tay trái đã họa một đường máu trên vai gã phù thủy. Bởi vì có tẩm thuốc độc, cho dù là gã đại phù thủy pháp thuật như trời của Bái Nguyệt Giáo kia, cũng phải ôm lấy vết thương, động tác chậm hẳn lại, gã cũng có thân thể bằng xương bằng thịt, gã cũng phải phân tâm đề kháng chất độc.

Thế nhưng, tùy theo thân hình càng lúc càng chậm lại đó, máu của cô đang phun ra trên thần đàn, một màu đỏ tươi rải khắp mọi nơi.

Cô mơ mơ hồ hồ cười một cái với Bích Lạc đang đứng kinh hãi si ngốc một bên, thân hình của Bích Lạc tại khoảnh khắc đó đang đứng sững ... thật tình y chẳng ngờ được, cái người đồng bạn lãnh mạn kia lại liều chết đi cứu mình !

Trên vai mang cây đàn, trong tay cầm thanh kiếm, y đứng sững một bên. Tại sao ? Tại sao ...

"Đi mau đi ..." Hồng Trần cuối cùng nói khẻ một câu, cô cũng chẳng biết nói khẻ như vậy y có nghe được không, cô chỉ vận hết toàn lực niệm chú đốt nóng, đem hết máu tươi đang phún ra vào giữa lòng bàn tay, dùng nội lực hóa thành vụ ... huyết vụ kịch độc bay từ từ lên, như một màn sương đêm đỏ rực, chắn Già Nhược ở một chỗ trên thần đàn.

Đấy là phương pháp xả thân cứu người sư phụ cô đã truyền thụ lại cho cô, dùng máu tươi kịch độc hàm chứa trong cơ thể làm vũ khí ... một khi đã thi triển, chẳng khác gì đang thiêu đốt tính mạng của mình.

Thần sắc chấn động kinh hãi đang từ từ thoái lui trong ánh mắt của Bích Lạc, y nắm chặt lấy thanh kiếm, từ sâu trong ánh mắt đột nhiên phát ra một thứ sát khí hung bạo kinh hồn ! Thậm chí vẻ mặt ảm đạm xanh xám chỉ trong khoảnh khắc trước đó cũng đã biến đi đâu mất.

"Cùng che;m giết ra, Hồng Trần !" Y đã phục hồi lại đấu chí , lắc mình như điện lại, dìu lấy thân hình đang chao chao muốn ngã của cô, lần đầu tiên gọi tên của cô lên. Đồng thời, thanh kiếm trong tay phải đưa xéo ra chận lấy Già Nhược đang tập kích lại, dìu cô thoái lui ra khỏi thánh điện.

Tuy trong khoảnh khắc đó còn chưa đột phá ra được màn máu của Hồng Trần, nhưng Già Nhược đã lấy bàn tay đang ôm một bên vai ra, vận động một câu thần chú, ngón tay rỉ máu có vụ khí đang từ từ ngưng kết, biến ảo thành tư thế con thú dữ hung mãnh ... Thức Thần ! Gã phù thủy đã bắt đầu chiêu hoán Thức Thần ra !

"Đừng xen lại ... Tôi, tôi không xong rồi ..." Trong khoảnh khắc sống chết đó cô đã phán đoán thật bình tĩnh, làm cho cô lập tức đẩy y ra, rồi thần trí cô thoáng chốc lại bị tán mạn. Trước mắt mơ hồ hiện ra nụ cười an tường từ ái của mẫu thân, cô cũng mỉm miệng cười.

Đang lúc đó, một mảng y phục màu hồng nhạt bỗng xuất hiện ở ngoài cửa thánh điện, thần tốc lượn vào như gió.

"Hồng Trần, Hồng Trần,"

Trong cơn mơ hồ, có người đang gọi tên cô, giọng nói đượm đầy vẻ hoảng hốt quan thiết, thế nhưng phảng phất như đang ở nơi nào thật xa xăm.

Cô dùng sức ráng mở mắt ra xem là thứ gì, nhưng chẳng thấy được gì cả.

Bên tai đang nghe có tiếng róc rách không ngừng, phảng phất như tiếng nước chảy mạnh ... thế nhưng, cô biết đấy là tiếng máu mình đang chảy ra khỏi thân thể, còn có tiếng tim đập mạnh muốn kinh sợ đi theo nữa. Có người nắm lấy tay cô, không ngớt gọi khẻ tên cô, chính vì tiếng gọi đó, làm cho cô mơ hồ hồi phục lại được chút tri giác.

"Tĩnh cô nương ..." Cô mơ hồ cười lên một tiếng, nhận ra được giọng nói đó ... tuy đã có rất nhiều cảm tình quen thuộc với nó, nhưng nghe giọng nói trước giờ vốn lạnh lùng đó cũng cảm thấy xa lạ sao sao. Hai năm trước, chính vì Tĩnh cô nương mà cô mới quyết định gia nhập Thính Tuyết lâu, bỏ đi cuộc sống qua lại một mình đã mười năm trong chốn giang hồ.

Là vì cô cảm kích cô gái mặc áo hồng nhạt đó ... Không tiếc vì cô ta, dâng hiến hết cả lực lượng của mình cho Thính Tuyết lâu.

Thế nhưng, hôm nay mọi chuyện nhất thiết đều kết thúc ở đây sao ?

"Hồng Trần ... Hồng Trần chẳng còn hy vọng gì nữa sao ? Tĩnh cô nương, thứ thuốc gì có thể trị được cho cô ấy ?" Thình lình, cô nghe có một giọng nói khẩn thiết khác: Bích Lạc. Máu còn đang không ngớt chảy ra khỏi thân thể, đem đi theo sinh mệnh của cô, thế nhưng Hồng Trần đang cười hân hoan: y còn sống ... y còn sống là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top