Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter8: Bước chân về quá khứ

Tôi cùng Maru quyết định sẽ lên tàu và cùng Yukino về nhà của cậu ấy. Mới đầu, Yukino nói rằng cậu ấy không cần. Nhưng nhìn bước chân xiêu vẹo và thân hình đang như gục xuống thế kia, tôi không cam tâm để cậu ấy phải về nhà một mình. Trên tàu, chúng tôi hỏi Yukino nhiều điều về gia đình, nhưng cậu ấy chỉ hé môi vài thông tin ít ỏi, như thể có một màng bọc vào đó đang cố gắng bảo vệ sự thật bị chôn giấu vậy. Tôi bất chợt nói:

"Nghe thì thật là bất thường nhưng,... tại sao tin đồn Yukino thích tớ lại bị lan truyền vậy?"

Yukino ngưng lại một lúc, nhưng tôi thấy đôi mắt cậu ấy rưng rưng, và nhờ Maru động viên rằng có gì uất ức thì cứ nói ra, Yukino đã kể hết tất cả. Cậu ấy nói rằng mình đang trên đường tới lớp 2 để nói tôi nghe về chuyện Suki thích tôi, nhưng được nửa đường thì thấy tội nghiệp Suki nên định quay trở lại lớp. Tuy nhiên một nhóm bạn nam đã lôi Yukino vào lớp tôi để trêu chọc cậu ấy. Maru chỉ cúi đầu lắng nghe mọi chuyện trong im ắng. Lát sau, cậu ấy quay sang và nói với Yukino:

"Nghe này! Cậu không làm gì sai cả, và cậu xứng đáng với một cuộc sống tốt đẹp hơn thế này nhiều. Ý tớ là cuộc sống của một học sinh cao trung ấy! Lần sau nếu có chuyện gì, cứ tới lớp tớ tìm Hiro-san hoặc tớ, bọn tớ sẽ bảo vệ cậu!"

"Phải đó! Mặc dù bản thân tớ cũng dính vào mớ rắc rối không đáng có, nhưng tớ sẵn lòng giúp Yukino-san! Dù gì chuyện này xảy ra cũng đều ngoài ý muốn tụi mình... Và kể cả việc cậu thích mình! Điều đó không quan trọng chút nào, bởi con người ai mà chẳng có trái tim. Nó đang học cách rung động, vậy nên cậu cũng không cần phải ngăn cấm nó!" Tôi khảng khái.

Yukino bất chợt nhìn tôi. Tôi đoán cậu ấy đang cảm động, bởi đôi mắt buồn da diết từ nãy ánh lên một niềm cảm xúc dâng trào. Cậu ấy vội lau nước mắt và mỉm cười đáp:

"Mình cảm ơn! Hiro-san, Maru-san! Các cậu đều thật tuyệt vời!"

Đứng trước cửa nhà Yukino là một người phụ nữ lớn tuổi, khoảng tầm 40 gì đó. Cô ấy có vẻ là mẹ Yukino. Khi thấy Yukino về với chúng tôi, cô ấy hoảng hốt chạy lại và ôm chầm lấy cậu ấy.

"Con lại làm mẹ lo lắng rồi đấy biết không? Hôm trước thì mãi đến sẩm tối mới về, giờ thì trời tối luôn rồi này. Trời ơi! Tay của con, tay con làm sao vậy? Và hai bạn kia là ai?"

"Chúng cháu là bạn mới của Yukino ạ. Thấy bạn ấy có vài vấn đề nên chúng cháu đã hộ tống bạn ấy về nhà. Mong cô thứ lỗi vì bọn cháu đã đưa bạn ấy về muộn ạ!" Maru lập tức thỏ thẻ với mẹ Yukino.

"Ôi trời! Cảm ơn các cháu! Dù gì cũng tối rồi, ở lại ăn với nhà cô một bữa! À! Yukino-chan, con vào tắm rửa và thay đồ đi! Nhớ nhanh nhanh rồi ra ăn cơm với các bạn nhé!"

Chúng tôi vội vàng từ chối lời mời, nhưng mẹ Yukino khẩn thiết muốn chúng tôi ở lại, vậy nên tôi đã đồng ý dùng bữa với gia đình cậu ấy. Maru đã gọi điện cho mẹ để xin phép cho chúng tôi về muộn, và bà ấy đồng ý, không quên dặn dò:

"Hai đứa về nhà cẩn thận nhé! Và con, Maru-kun! Đừng có cố lôi Hiro-kun vào mấy cái trò vô bổ rồi tối muộn mới về đấy! Mẹ nghiêm cấm nhé!"

"Thôi nào, con có còn là thằng nhóc hồi sơ trung đâu! Mẹ lo thái quá rồi đấy!" Maru phàn nàn.

Ngồi vào bàn ăn, bố mẹ Yukino nói chuyện với nhau về một ngày của họ vài phút, rồi quay ra hỏi Yukino:

"Con hãy giải thích vì sao tay con lại thế kia đi! Và hai người bạn mới này của con nữa!"

Yukino im bặt một lúc. Cậu ấy bắt đầu mở lời:

"Hôm nay trong giờ nghỉ trưa, con đã xuống căn tin mua nước hoa quả. Thế nhưng do mọi người ở căn tin đông quá, nên con bị một vài bạn túm tay để chen hàng. N... Nhưng... Nhưng mà bố mẹ đừng lo! Mấy vết này sẽ khỏi ngay thôi, và không phải mỗi mình con bị đâu!"

Chúng tôi cũng tham gia cuộc hội thoại này bằng cách hùa theo lời nói dối vô hại của Yukino:

"Bọn cháu cao lớn hơn nên đã không bị chen hàng. Thấy Yukino bị mọi người xô đẩy quá nên chúng cháu quyết định đưa bạn ấy ra. Bởi vì bọn cháu cũng vừa kết bạn với nhau, nên cháu và Maru-san đã cùng Yukino về đây chơi luôn đó ạ!"

"Ồ, chưa bao giờ ta thấy con đi về cùng bạn. Hẳn là con cũng rất vui! Bác mong các cháu sẽ làm bạn với Yukino thật lâu. Bởi vì bác luôn bận rộn với công việc nên không thể chia sẻ cũng như thấu hiểu cho Yukino-chan, vậy nên với tư cách là người cha, bác xin các cháu hãy đối xử với con bé thật tử tế..." Bố của Yukino tiếp lời.

Tôi thấy gương mặt Yukino đỏ ửng lên vì ngại. Nhưng cậu ấy xứng đáng nhận được sự tử tế của chúng tôi. Bởi kể cả sau khi gặp phải nhát đâm chí mạng sau lưng của hai cô bạn cùng lớp, Yukino vẫn thấy tội nghiệp cho Suki-chan - người đã phá hỏng danh tiếng của cậu ấy. Tôi mong cậu ấy hiểu rằng, mỗi một lần học cách tha thứ, những vết thương trong trái tim của cậu ấy sẽ liền lại, bởi cậu ấy đã chọn cách buông bỏ quá khứ theo cách thuần khiết nhất. Cậu ấy sẽ không phải bận tâm gì nhiều cả. Những lúc như vậy, Yukino khiến tôi nghĩ đến một cơn gió thu vậy. Nhẹ nhàng nhưng cũng có chút se lạnh. Cái cảm giác se lạnh ấy thật kì lạ, như thể cậu ấy cũng đang bị đóng băng vậy. Chúng tôi dần dần bóc những lớp màng bọc phủ kín sự thật về Yukino, những điều mà cậu ấy chẳng bao giờ nói, để hiểu nhau hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top