Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chưa đặt tiêu đề 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi một ngày em đủ lớn để nhận ra. Nỗi cô đơn chẳng phải là không bờ vai để tựa. Không người nói yêu, thốt thề bao câu hứa. Không bóng lưng nào em dựa trước chênh vênh. Rồi một ngày em nhận ra trái tim mình. Đã chai sạn theo những mùa mưa nắng. Bao kẻ theo em công khai, bao nhiêu người thầm lặng. Tốt đến đâu cũng chẳng là người em muốn. Rồi. Không! Đã một ngày nắng nhuộm. Trái tim em rực rỡ với sắc hồng. Với tươi vui chẳng mặc hạ, thu, đông. Chẳng mặc đời. Em thực sự là em. Rồi một ngày em ngồi trước gương xem. Mắt kẻ mi, môi đã tô son thắm. Nhìn cô bé ngoài kia, rồi mình em tự ngắm. Cô đơn là em đã chẳng còn em.

-Loài hoa dại-Anh còn nhớ loài hoa.Mọc bên đường anh bước.Rất nhiều năm về trước. Anh chưa độ đôi mươi. Miệng luôn nở nụ cười. Ánh mắt tràn sức trẻ. Trái tim còn non bé. Ngây thơ bước bên đời?Màu hoa trắng tinh khôi. Lung linh trong nắng nhạt. Bờ môi anh khẽ hát. Tay với nụ hoa xinh. Bỗng chốc anh giật mình. Bên hoa là gai sắc. Bàn tay anh nắm chắc. Cũng vội vã mà buông. Những giọt máu thèm thuồng. Thấm cánh hoa đỏ mọng. Bỗng nhiên anh bật khóc. Hoa trắng cài mái tóc. Tặng cô gái anh thương. Đã bị máu làm vương. Hoá thành bông hoa đỏ. Chỉ vì anh vội quá. Chẳng để ý mà nhìn. Để máu từ con tim. Che lấp màu tinh khiết.

_ Em có còn tin vào vị ngọt của tình yêu?-Em có còn tin vào vị ngọt của tình yêu.Khi đã trải qua biết bao điều giả dối.Kẻ nói chờ lại bước đi quá vội.Người nói thương rồi lại chối yêu thương..Em có còn tin thứ hạnh phúc đời thường.Mà đôi lúc em từng khao khát có.Khi trái tim rung hơn từng nhịp nhỏ.Say nắng chiều, say cả mắt môi anh..Em có còn tin có tình cảm chân thành.Giữa 2 kẻ ban đầu là người lạ.Vì biết nhau mà hẹn hò phố xá.Phải lòng thương nên đã gửi lòng thương.


Có những chuyện buồn phải để lại hôm qua.Để cơn mưa của thời gian xóa nhòa đi vệt cũ.Em phải bước đi lạnh lùng mà tự nhủ.Thế giới của người đâu có chỗ cho em..Có những chuyện thường cũng nên cố tập quên.Như cách em vẫn thường tin về lời người đã hứa.Rằng cả 2 đều là riêng một nửa.Duy nhất của trái tim chất chứa cả trời thương.


Có 1 thời tôi chưa biết làm thơ.Mỗi lúc buồn thường xách balo ngẩn ngơ đi khắp phố phường hà nội.Những chiều buồn hòang hôn tan nắng vội.Ngược dòng đường, ngược lối những người qua.Đến bây giờ khi đã biết chút thơ ca.Mỗi lúc buồn thường ngồi ngẫm vài ba câu thơ cũ.Thấy lại mình một thời còn ấp ủ.Mảnh tình riêng với đủ đầy cung bậc của tình yêu.Chẳng hiểu vì sao sau mỗi những buổi chiều.Màn đêm đến, cảm xúc vốn nhiều cũng dần dần lặng chết.Những bài thơ chẳng còn đều như cái ngày tôi biết.Trái tim yêu đã hết nhớ mong người.- kỉ niệm 1 ngày từng lảm nhảm với 1 người quen cũ.Quen trong chuyến bus chuẩn bị lang thang-


-Chênh Vênh-Đừng vì phút một mình em cảm thấy cô đơn.Mà vội kiếm tìm hơn thêm bàn tay nắm khác.Mau nghiêng ngả mái đầu mỗi lúc mình lười nhác,Hay hoang hoải lòng buồn lặng tựa những vai êm.Đừng vì phút ngọt ngào anh vội vã tìm thêm.Mùi phấn thơm, tóc mềm, hương son đỏ.Vòng eo thon dịu dàng chiều lộng gió.Vị ngọt ngào môi nhỏ đã quên lâu.Đừng vì phút vội vàng, lo sợ những đêm thâu.Em tạm bợ khỏa lấp lòng dang dở.Một mai kia tình mỏng manh tan vỡ.Em lại buồn như thủa cũ xa xưa.Đừng vì phút giật mình, trời bỗng đổ cơn mưa.Anh muốn vui, tìm về thanh xuân chết.Thêm bất chấp một lần, chẳng hề than mỏi mệt.Nắng lên rồi, vệt tình cũng nhanh phai.Đừng vì phút hiểu nhầm, đừng vì chút một vài.Ta lầm lỡ trao tình riêng như thế


- Đáng tiếc không phải là anh.-

Đáng tiếc không phải là anh.

Cho em mượn bờ vai mỗi khi lòng trĩu nặng.

Mỗi lúc thấy cô đơn hay trong lòng trống vắng.

Lúc hoang hoải buồn khi thấy những cơn mưa.

Đáng tiếc không phải là anh.

Bên cạnh những sớm trưa.

Cùng thức dậy ngắm bình mình buổi sáng.

Ở bên nhau khi trời kia chạng vạng.

Và đêm về ôm ấp giấc ngủ mê.

Đáng tiếc không phải là anh.

Thực hiện những lời thề.

Ai sẽ cùng em bước đi trong váy trắng.

Cho em khoác tay, mỉm cười trong nắng.

Khi giáo đường chợt có tiếng chuông ca.

Đáng tiếc không phải là anh.

Người sẽ cùng em cất bước về nhà.

Mỗi buổi tan ca làm về bên bếp đỏ

Người thái rau còn người kia vòng ôm bờ eo nhỏ.

Khẽ thì thầm câu nói thưở còn yêu.

Đáng tiếc lại không phải là anh


Cô gái buồn.

.

Trời đêm mưa lớt phớt.

Cô gái nguợc gío về.

Mùi hoa xoan rơi rớt.

Thỏang hương tình si mê.

.

Sao cô lại đứng chờ

Không vội vàng qua ngõ.

Ánh đèn soi bóng nhỏ.

Bên bến tìm mộng mơ.

.

Mưa uớt cả tóc rồi.

Gío thổi từng cơn lạnh.

Cảnh đêm tàn cô quạnh.

Còn 1 người chờ thôi.

.

Từng chuyến, từng chuyến xe.

Đến rồi đi vội vã.

Mái hiên mưa tầm tã.

Cô còn chờ ai kia.

.

Hôm nay chẳng gặp rồi.

Ngày mai rồi cũng thế.

Tình cờ đâu có dễ.

Dáng người về lê thê.

.

Trong say giấc ngủ mê.

Anh thấy cô đứng đó.

Dịu dàng anh hỏi nhỏ.

Có muốn cùng ô che.

.

Cô nép vào bên anh.

Sánh vai nhau cùng buớc.

Đoạn đường dài phía trước.

Hương xoan nồng vây quanh.

.

Có giọt mưa lạc lõng.

Khẽ chạm bờ môi cô.

Chợt giật mình, khô khốc.

-Mặn-

Tình kia mơ hồ.

...

Hè đến rồi, vơi bớt những cơn mưa.


-Hơi thở của cơn mưa.

.

Cái thời còn trẻ nhỏ.

Thích chạy nhảy trên đồng.

Gặp phải buổi mưa dông.

Là cởi trần đứng tắm.

Hồi ấy còn bé lắm.

Có biết sợ mưa đâu.

Cứ thích là đâm đầu.

Theo mấy thằng lớn xác.

Mùi mưa là mùi cát.

Quyện với đất phù sa.

Có 1 chút mặn mà.

Của hương đồng gió nội.

..

Cái bữa tan học vội.

Trời bỗng đổ mưa rào.

Mưa cứ thế ào ào.

Mái hiên kêu bành bạch.

Sợ cô gái ấy lạnh.

Nên cho mượn cây dù.

Bảo sau phải đền bù.

Chép bài thay đấy nhé

.

Về nhà nói dối mẹ.

Để quên ô mất rồi.

Chạy vội lên gác ngồi.

Ngắm mưa bên khung cửa.

Mưa có mùi của gió.

Hương của tóc ai bay.

Vị của chút đắm say.

Tình cảm đầu bẽn lẽn.

...

Cơn mưa đâu lỡ hẹn.

Được trận bóng cấp 3.

Vừa chạy nhảy, vừa la.

Rượt nhau bên trái bóng.

Hơi thở còn vị nóng.

Áo còn ướt mồ hôi.

Đâu thể vì mưa ngồi

không nhìn trời thế được.

Ngày ấy mưa mùi nước.

Mùi cỏ nát dưới sân.

Mùi bùn bết bên chân.

Tuổi sừng trâu bẻ gãy.

....

Mưa của mùa trước đấy.

Khác hẳn những mùa sau.Dứt cơn mưa trời sẽ hửng nắng thôi em.

Hãy cứ tập cách quen với những điều vội vàng trôi qua ấy.

Rồi có một ngày trong mưa em sẽ thấy.

1 người bước cùng em tay nắm chặt chẳng rời.

Còn bây giờ em hãy cố buông lơi.

Tập quen dần với những buổi trời mưa giăng tầm tã.

Quen với cách người ta đến rồi ra đi trong vội vã.

Bởi đủ quen rồi em sẽ chẳng đau đâu.

Em chỉ cần nhớ cũng sẽ chẳng bao lâu.

Cơn mưa dứt là trời kia hửng nắng.

Sẽ có người nguyện bước cùng em trên những con đường vắng.

Và nắm tay mãi chẳng buông lơi.

Dẫu có mưa rơi.

-Viết tặng cho anh, cho em, cho những người đã cũ.

Cho thanh xuân đã không thể đủ đầy.-

Nếu hôm nào anh nắm 1 bàn tay.

Qua góc phố vẫn đương nồng hương sữa.

Chợt bỗng lại muốn dừng chân ngồi tựa.

Buổi xa xưa, ngắm ánh cũ đèn vàng.

Nếu 1 hôm lại có 1 cô nàng.

Cho cái hẹn lần đầu tiên gặp gỡ.

Anh vội kêu tên cây cầu- chợt nhớ.

Có 1 hôm đã lỡ hẹn tìm về.

Có hôm nào anh lại thấy say mê.

1 cô gái, viết thơ tình vụng dại.

Liền tự hỏi có phải mình làm lại.

Những bài thơ vốn đã tặng lâu rồi.

Thì khi đó anh sẽ muốn lại ngồi.

Nghe em kể vài ba câu chuyện nhỏ.

Trong câu chuyện có 1 người nào đó.

Dáng thân quen như anh cũng đã từng

.

Hoa sữa đương nồng

- làm ta bỗng.

Nhớ chút xa xưa

- xuyến xao lòng.

-Này! Có phải tại thu buồn nên đông đến phải không?

Liệu rằng em có muốn mãi lông bông.

Nhìn những kẻ có đôi gọi nhau là chồng, là vợ.

Thấy họ bên nhau mà chẳng buồn than thở.

Tự trách mình để lỡ những tình yêu.

Rồi mỗi thu qua đông lại lạnh hơn nhiều.

Mỗi cơn mưa ngâu, mỗi chiều ảm đạm.

Mỗi bước chân qua, bao người tình cảm.

Em có chợt giật mình thấy đã quá cô đơn.

Rồi ngoài kia bao vướng bận, dỗi hờn.

Ai sẽ cho mượn bờ vai, nghe người than thở.

Ai lau nước mắt, tặng cho em những nụ cười rạng rỡ.

Và ôm em, che chở giữa dòng đời.

Những kẻ đơn côi--

Từng có câu chuyện dài về một thủa xa xưa.

Vào độ những cơn mưa vẫn ùa về vội vã.

Gió rít bên sông, và mưa tầm tã.

Giá lạnh bên ngoài mà hơi ấm lạ bên trong.

Tưởng nhầm rằng câu chuyện ấy có màu hồng.

Mà ngoảnh lại hóa ra là không phải.

Khi bắt đầu đã khoác lên mình điều sai trái.

Được dệt lên bằng những tấm vải dối gian.

Yêu và thương sao quá vội vàng.

Để gạt mất những điều phi lí.

Để đôi lần giật mình suy nghĩ.

Quãng đường mòn vốn cụt lối chân đi.

Khi còn trẻ, ta bất chấp, lầm lì.

Cố cứ bước, chẳng ngại gì gai góc.

Quyết theo con đường dẫu khó nhọc bao nhiêu.

Vậy mà đâu có biết được 1 điều.

Cuối con đường mòn kia lại là vực thẳm.

Câu chuyện ngỡ sẽ dài vốn ra lại ngắn.

Cả trời hồng ẩn dưới bóng mây đen

Như đêm nay. Dẫu phố đã lên đèn.


Sẽ lại nhanh thôi, nhanh thôi. Tháng ngày trôi.

Anh sẽ chẳng một mình bên cầu nhìn dòng người, đôi lứa.

Vì khi ấy, bên anh, sẽ có riêng một nửa.

Cùng nắm tay, chuyện trò như thuở trước, mới đầu yêu.

Sẽ lại nhanh thôi, nhanh thôi. Chỉ có điều.

Chẳng phải là em, bờ vai, tóc cũ.

Những kí ức giấu sau ngàn bụi phủ

của thời gian. Có liệu chợt ùa về.

Có lỡ vậy không. Khi giữa những đê mê

hạnh phúc này, hạnh phúc xưa chen lấn.

Mỗi mối tình đều có cảm xúc riêng bất tận.

Bởi riêng thời gian, riêng góc lặng, con đường.

Anh tự trách kỉ niệm bên nhau dường như mình nhiều quá.

Để ghế đá, cây cầu,... đã hóa của người xưa.

Đến cả những mùa đông- hạ, đến cơn mưa.

Cũng thành riêng của một tình tan vỡ.

Rồi sẽ lại nhanh thôi. Thanh xuân nào đã lỡ


Nhớ có lần người chưa say đã nói.

Em đã yêu. Sao nỡ vội buông rồi.

Mà đâu biết trong góc tối anh ngồi.

Hơn nhiều lần đã muốn mình vội vã

Đến bên em siết vòng tay cho đã

Những yêu thương nhưng chân cứ rã rời

Bởi lòng em. Nên anh phải buông lơi.

.

Ừ thì đúng! Anh có cả cuộc đời.

Nhưng tuổi trẻ đâu có nhiều như thế.

Đợi yêu thương có bao giờ là dễ.

Biết phải chờ với đợi suốt bao lâu.

Hơn nhiều lần anh thức những đêm thâu.

Viết những thứ trong lòng không muốn giấu.

Để em biết và mong em sẽ thấu.

Nhưng lại rồi chỉ viết những lời thơ.

.

Em đâu biết anh từng mãi đợi chờ.

Một người cũ, cũ hơn là em nữa.

Nhưng sao chứ! Người cũng dần lần lửa.

Bước xa rời như từng chửa hề thương.

Anh chẳng thể đợi em bước chung đường.

.

.

Nghe em nói anh đã biết mình cười.

Bởi ánh sáng nhoè đi trong đôi mắt.

Và anh biết rằng điều này là thật.

Nhưng muộn rồi! Em có thấy màn đêm?

Không phải đêm em khóc trong vô thức.

Là đêm anh ngồi day dứt trước lần say.

Em ngủ rồi nên em chắc chẳng hay.

Anh vẫn nhớ hơi lạnh tràn sương gió.

Những tiếng ngáy vẫn đều, nghe nho nhỏ.

Lửa bập bùng ở sau mảng tường xa.

.

Đó là ngày anh dứt chuyện đôi ta.

Dẫu vẫn nhớ ngày em chưa cắt tóc.

Lần gặp đầu nhìn sao như moi móc.

Trêu côn trùng đã vội khóc u oa.

.

.

.

Đó đã là ngày cũ của hôm qua.

Chỉ bất chợt nhớ về khi tỉnh dậy

1 năm rồi trôi qua sao nhanh vậy.

Anh đã yêu người con gái của hôm nay.

Em sao rồi? Có thể nói anh hay?

-Người cũ-

Người cũ là người chỉ còn trong hoài niệm.

Người chẳng đủ yêu thương nên đành lời từ biệt.

Người dẫu còn nhưng chẳng thuộc về nhau.

Vậy cớ sao phải làm khổ người sau.

Bởi người cũ e đã đành từ bỏ.

Những giận hờn, yêu thương ai đã tỏ.

E bâng quơ như gió vậy sao người.

Vẫn nhìn e, vẫn hé miệng mỉm cười.

Mà khoé mắt dấu những niềm day dứt.

Những đêm dài bên hiên nhà ai vẫn thức.

Ghen một người đáng lẽ chẳng cần ghen.


Ngày mai cô đã lấy chồng.

Khoác lên mình bộ váy hồng cô dâu.

Tôi buồn cô có biết đâu.

Thôi đành dấu bớt giọt sầu vào tim.

Nhớ thời còn hái hoa sim.

Còn đeo khăn đỏ, chơi tìm trốn nhau.

Mà giờ ngày tháng trôi mau.

Cái ngày xưa ấy còn đâu nữa rồi.

Đường về qua mấy ngọn đồi.

Qua sông, qua núi, tôi ngồi ngẩn ngơ.


Hoa bằng lăng cũng tàn rồi.

Nhành cây bớt tím, bầu trời hanh hao.

Gió đưa lá khẽ rì rào.

Nhớ thương cánh mỏng hôm nào đong đưa.

Chập chiều tối đổ cơn mưa.

Vội vàng em núp tán thưa đường về.

Hạt mưa rớt xuống nặng nề.

Rơi qua kẽ lá, vụng về tay che.

Những cơn mưa của mùa hè.

Nhắc xuân đã hết, hoa hoè héo tan.

Bông bằng lăng cuối đã tàn.

Chẳng còn hoa tím nồng nàn mùi hương.

Có chăng còn chút nhớ thương.

Cánh hoa màu tím vấn vương cõi lòng.

Màu hoa tím của nhớ mong.

Một chiều xuân trước trời trong, nắng vàng.


Những chuyện tình đâu như trong tiểu thuyết. Để yêu thương mải miết những năm dài.

Là kĩ sư, anh xây những công trình.

Mà hạnh phúc đời mình không dựng nổi.

Những vữa, đá được tâm hồn anh thổi

Thành móng sâu chống lún những ngôi nhà.

Nhưng chấm lún ở đôi bên bờ má.

Chẳng tài nào cố anh xóa được đâu.

Bàn tay anh xếp những gạch đỏ nâu.

Thành tường chắc, bền lâu và vững chãi.

Nhưng bàn tay không ở bên em mãi.

Khẽ buông lơi qua từng sải chân đi.

Bờ vai anh vác sắt với những xi.

Xây dầm ngang, cột đỡ chẳng hề gì.

Mà đôi lúc bờ vai anh yếu nhỉ.

Chẳng đủ để tựa vào mỗi lúc lệ em rơi.

Em biết không? Có cả 1 bầu trời.

Cần đổ mái cho nhà không dang dở.

Nhưng vốn hết rồi nên đành lỡ thế thôi.

.

"Gửi cho em những tháng thấy đơn côi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top