Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Việt Nam, máu và hoa - Tố Hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khao khát trăm năm, mãi đợi chờ
Hôm nay vui đến, ngỡ trong mơ
Một trời êm ả, xanh không tưởng
Mặt đất bình yên giấc trẻ thơ

Đây cuộc hồi sinh, buổi hoá thân
Mùa đông thế kỷ chuyển sang xuân
Ôi Việt Nam! Từ trong biển máu
Người vươn lên, như một thiên thần!

Thế này chăng? Thuở xưa hoang dã
Chàng Sơn Tinh thắng giặc Thuỷ Tinh
Càng dâng nước, càng cao ngọn núi
Chân Trường Sơn đạp sóng Thái Bình.

Chúng muốn đốt ta thành tro bụi
Ta hoá vàng nhân phẩm, lương tâm
Chúng muốn ta bán mình ô nhục
Ta làm sen thơm ngát giữa đầm.

Ta sẵn sàng xé trái tim ta
Cho Tổ quốc, và cho Tất cả
Lá cờ này là máu là da
Của ta, của con người, vô giá.

Trắng khăn tang, em chẳng khóc đâu
Hỡi em gái mất cha mất mẹ
Nước mắt rơi, làm nhoà mặt quân thù
Em phải bắn, trúng đầu giặc Mỹ.

Tình thương lớn, mạnh hơn lửa thép
Trận địa đây xây giữa lòng người
Dầu mưa nắng, trái đất tròn vẫn đẹp
Đời yêu ta, ta phải thắng cho Đời.

Cút sạch đi, bầy sói hôi tanh!
Đã đến buổi cuối cùng phán quyết:
Trả về ta đất rộng trời xanh
Cho bay, những hố bom làm huyệt.

Lịch sử muốn bay cúi đầu tội lỗi
Dưới gươm thiêng hùng khí Thủ đô
Cả bốn biển hoan hô Hà Nội
Pháo đài bay rụng đỏ mặt hồ.

Ngọc Hà em! Lộng lẫy hoa tươi
Xin thơm khắp miền Nam, miền Bắc
Chắc Bác Hồ vui, xin kính dâng Người
Và tặng cả anh em cùng ta đánh giặc.

Không nỗi đau nào của riêng ai
Của chung nhân loại chiến công này,
Việt Nam ơi, máu và hoa ấy
Có đủ mai sau, thắm những ngày?

Chưa dễ lành đâu, những vết thương
Nửa mình còn nhức, hỡi quê hương!
Song mùa vui đã mang xuân tới
Đã tắt hôm nay lửa chiến trường.

Rừng núi đã xanh màu giải phóng
Hãy trào lên, ơi sóng Cửu Long
Quét phăng những rác bùn ứ đọng
Những thép gai ngăn mặt, cắt lòng.

Ta lại về ta, những đứa con
Máu hoà trong máu, đỏ như son
Sài Gòn ơi, Huế ơi! Xin đợi
Tái hợp, huy hoàng, cả Nước non!

28-1-1973

----------

Chú thích:

1. "Trắng khăn tang, em chẳng khóc đâu - Hỡi em gái mất cha mất mẹ...": Phạm Thị Viễn là một nữ tay súng tự vệ thuộc biên chế đội tự vệ nhà máy Cơ khí Mai Động. Năm 1967, mẹ cô bị trúng bom Mỹ qua đời. Ngày 22/12/1972, trong chiến dịch "Hà Nội 12 ngày đêm", cô đã cùng những đồng đội nữ tự vệ lập chiến công bắn hạ một máy bay ném bom trinh sát F-111A ngay trên bầu trời thủ đô, hai phi công Mỹ bị bắt sống.

Niềm vui bắn rơi máy bay Mỹ chưa được bao lâu thì bốn ngày sau cô nghe tin nhà trúng bom, bố cô qua đời. Cô cùng các em tìm mãi mới được một mảnh thi thể nhỏ của bố. Việc nhà chưa xong thì khu tập thể công nhân chỗ cô ở bị trúng bom, chính tay cô tìm dọn thi thể những công nhân và con em họ. Cô gạt nước mắt, đeo khăn tang trở lại mâm pháo cùng đồng đội, để lại câu nói bất hủ: "Đau thương và căm thù giặc Mỹ lắm! Nhưng em không thể để nước mắt làm nhoà mất mặt kẻ thù".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top