Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nắng vàng hay bão tố

Anh là bão tố
Mang danh nắng vàng
Tôi ngây thơ quá
Nắng vàng đâu ra.

Tháng năm tuổi mười bảy, em_cô gái nhỏ vội vã ngã vào cơn cảm nắng, một chiếc nắng rực rỡ mùa hạ.

Còn cậu ta, người con trai chưa kịp trưởng thành đã gặp em, gặp sự trẻ con của em rồi ngấp nghé nói thương em. Sự thương của cậu ta đã quá đổi mong manh, sự thương của cậu ta chưa bao giờ mang cho em nổi sự an toàn. Một ngày nọ, em thì trẻ con hờn giận, so đo thiệt hơn bởi đôi ba lần cậu ta bỏ mặc. Còn cậu ta đã quá đỗi mệt nhoài, cậu ta từng yêu thích sự trẻ con của em, cũng là cậu ta ở một ngày sau đó, sự trẻ con của em là gánh nặng, là mệt mỏi.

Cậu ta nói "Chia tay nha!"

Ừ chúng ta chia tay.

Cậu ta biện hộ cho những lí do đổi thay của mình rằng bận học, ba mẹ không cho. Lí do kinh điển cho tình cảm thời trẻ dại.

Em cũng mệt nhoài với suy nghĩ tung lung, em gật đầu cười hiền rồi quay lưng thẳng tắp. Cậu ta thoáng ngỡ ngàng, có lẽ em đã chuẩn bị cho lần rời đi. Em không ồn ào, em nhẹ nhàng chấp nhận. Thế rồi chật vật được vài hôm, em gói ghém hành trang trở về với cuộc sống. Cậu ta thương em, là trẻ dại. Em thương cậu ta, cũng là trẻ con.

Chấp nhặt ghen hờn, hơn thua thiệt hơn rồi cũng lắng xuống.
Nắng vàng đâu phải của riêng ta...

[Tuổi17_tôi và cậu chẳng chung đường.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngẫu