Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 21: Mất điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 21: Mất điện
********************************************
Một tuần đã trôi qua kể từ khi Tương Cầm xuất viện cũng có nghĩa là cô đã ở nhà buồn chán một tuần rồi . Chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, Tương Cầm cũng không dám chạy lung tung nữa, nhờ có bài học vừa rồi, cô đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều.


- "Tương Cầm, mẹ đi chợ một lát, con ở nhà đừng đi lung tung nhé." Mẹ giang dặn dò bảo bối Tương Cầm.
- "Mẹ, con đi cùng mẹ được không ạ?" Tương Cầm mở to mắt nhìn mẹ Giang, như đứa trẻ đòi ăn kẹo vậy, ánh mắt tràn đầy sự mong chờ.
- "Bây giờ ngoài trời đang nắng gắt, ở chợ lại đông người, con ở nhà vẫn hơn." Trời nóng sẽ khiến bà bầu khó chịu, mẹ Giang không muốn Tương Cầm cùng đi.
- "Vâng." Tương Cầm thất vọng nói.
- "Không thì buổi chiều mẹ đưa con đi tìm anh trai, được không nào?" Giang mama nhìn gương mặt buồn chán và thất vọng của Tương Cầm thì lại đau lòng nói.
- "Mẹ, Trực Thụ đang đi làm, con đến tìm anh ấy không tốt lắm đâu." Tương Cầm lắc đầu.
- "Vậy con muốn gọi Thuần Mỹ đến nhà mình chơi không?"
- "Thuần Mỹ gần đây rất bận, mỗi ngày đều phải lo cho con cái và mẹ chồng đã đủ mệt rồi ạ, hơn nữa Thuần Mỹ cũng từng nói với con, mỗi lần ra khỏi nhà đều phải xin phép mẹ chồng trước, rất phiền phức." Nếu đem so sánh, Tương Cầm cảm thấy mình hạnh phúc hơn người khác nhiều.
- "Vậy à!"
Mẹ Giang cau mày khó xử, thức ăn thì nhất định phải mua, nhưng khi nhìn thấy Tương Cầm như vậy, bà lại không nỡ để Tương Cầm ở nhà một mình.
- "Mẹ, mẹ yên tâm đi chợ đi ạ, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi, sẽ không có chuyện gì đâu ạ." Tương Cầm nhìn thấy mẹ Giang khó xử, bèn vội vàng đảm bảo mình sẽ không có chuyện gì.
Mẹ Giang không yên tâm, vừa đi vừa quay lại nhìn Tương Cầm, không ngừng hỏi cô ấy có thể ở nhà một mình được hay không?
- "Mẹ, con lớn như vậy rồi, mẹ đừng lo lắng quá." Tương Cầm cười thật tươi nhìn mẹ Giang.
- "Vậy mẹ đi chợ đây!" Mẹ Giang nghe Tương Cầm bảo đảm mới đi ra khỏi cửa.


Mẹ Giang vừa bước ra khỏi cửa, tiểu Khả Aí đã nhảy lên sô pha, chen thân hình mập mạp của mình vào người Tương Cầm, đầu và chân trước đều hướng về phía Tương Cầm, thè lưỡi ra thở hổn hển.
- "Aiyo~~~ Tiểu Khả Ái đừng chen nữa mà!" Tương Cầm nhìn Tiểu Khả Ái. "Tiểu Khả Ái em biết không? Chị thật sự rất chán đó, buổi sáng ở nhà chỉ có mẹ và chị." Tương Cầm vuốt lông tiểu Khả Ái, tự lẩm bẩm một mình.
Tiểu Khả Ái như nghe được sự thất vọng trong câu nói của Tương Cầm nên đặt đầu và chân trước của mình trên bụng Tương Cầm như muốn an ủi cô ấy.
- "Tiểu Khả Ái không được đâu, ở đây bây giờ đang có tiểu Trực Thụ, em không được đè lên baby nhé."
Tương Cầm lấy tay chỉ vào bụng mình, rất chăm chú giải thích cho Tiểu Khả Ái mà không cần biết "chú" có hiểu hay không, vì bây giờ trong nhà chỉ còn mình nó, cô cũng không có lựa chọn nào khác.
- "Tiểu Khả Ái, qua mấy tháng nữa thì tiểu Trực Thụ sẽ xuất hiện, ế ~~ Đúng rồi, Tiểu Khả Ái được lên chức chú rồi đó." Tương Cầm như phát hiện được ra đại lục mới, lớn tiếng vui vẻ nói với tiểu Khả Ái, làm "chú" giật bắn mình.
"Wang wang~~" Tiểu Khả Ái như đang kháng nghị Tương Cầm nói quá to thì phải.
- "Đợi tiểu Trực Thụ lớn một chút sẽ cùng chơi với em, em phải bảo vệ tiểu Trực Thụ, biết chưa?" Tương Cầm dùng hai tay nâng mặt tiểu Khả Ái lên, nghiêm túc nói với nó.
- "Tiểu Khả Ái, vì không biết lúc nào chị không nhìn thấy nữa, nếu chị không nhìn thấy nữa, em phải giúp chị chăm sóc tiểu Trực Thụ, không để cho tiểu Trực Thụ chạy lung tung và làm những việc nguy hiểm, giúp chị chơi đùa với tiểu Trực Thụ được không?"
"Wang~~~wang." Tiểu Khả Ái quay đầu nhìn Tương Cầm.
- "Hề, Tiểu Khả Ái em đồng ý rồi đúng không? Thôi kệ, chúng ta ngoắc ngéo." Tương Cầm nắm lấy chân của tiểu Khả Ái rồi dùng tay ấn vào đó như đóng dấu.
_________________________________
- "Mẹ ~~ Con về rồi!!" Trực Thụ về nhà đi ra phòng khách, chỉ nhìn thấy mẹ Giang đang xem TV.
- "Hế ~~ Anh trai về rồi đó à."
Khi mẹ Giang nói hết câu này thì đột nhiên mất điện, bóng đêm bao trùm xung quang mẹ Giang và Trực Thụ, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón, toàn bộ âm thanh đều biến mất sau một giây, xung quanh đều là những khoảng lặng.
- "Sao tự nhiên lại mất điện vậy?"
- "Mẹ, Tương Cầm đâu? Cô ấy ở đâu ạ?" Trực Thụ gấp gáp hỏi.
- "Tương Cầm, đúng rồi Tương Cầm sẽ không nhìn thấy, nhanh lên ~~" Nghe Trực Thụ hỏi mẹ Giang cũng bắt đầu gấp gáp.
- "Mẹ, mẹ nói cho con biết Tương Cầm ở đâu đi?" Trực Thụ lại lần nữa hỏi mẹ Giang.
- "Trên lầu, Tương Cầm trên lầu, anh trai nhanh đi lấy đèn pin đi."
- "Con lên tìm cô ấy." Trực Thụ dựa vào trí nhớ trong đầu mình đi lên lầu.

____________________________


- "Tương Cầm, em ở đâu vậy?"
Trực Thụ mò đường lên lầu, sau khi ánh mắt dần thích ứng được với bóng tối, cũng nhìn thấy được chút phương hướng, không còn mịt mù như lúc nãy.
Trực Thụ không nghe thấy phản hồi của Tương Cầm, cảm thấy chút bất an trong bóng tối.

- "Tương Cầm em ở đâu vậy? Trả lời anh?"
- "Trực Thụ,em trong phòng tắm." Tương Cầm nhỏ giọng, định từ trong phòng tắm đi ra.
- "Tương Cầm, đứng yên đó, để anh tìm em." Trực Thụ sau khi mò mở cửa phòng tắm bèn đi vào.
- "Vâng" Tương Cầm đứng đợi Trực Thụ.
- "Em ổn chứ?" Trực Thụ tìm thấy Tương Cầm, dùng tay mò cô ấy.
- "Em ổn, em đang tắm." Vì có Trực thụ đến gần, Tương Cầm cảm thấy an tâm hơn nhiều.
- "Em ở đâu chờ anh, anh đi tìm đèn pin, đừng cử động, nhớ nhé?"
"Vâng."

Trực Thụ tìm được đèn pin và nến, dùng nến trong phòng tắm sẽ tiện hơn dùng đèn pin, tuy có ánh sáng yếu ớt nhưng cũng không giúp ích được gì lắm cho thị lực của Tương Cầm.
- "Ê~~ Như vậy em nhìn thấy không?" Trực Thụ biết, Tương Cầm nhìn không rõ.
- "Tàm tạm ạ." Tương Cầm dùng lời nói dối vô hại.
- "Nào, để anh tắm cho em."
- "Vâng" Tương Cầm không cự tuyệt,vì cô ấy không nhìn thấy.
"Trực Thụ ~~ Em ~~"
Tương Cầm muốn nói cho Trực Thụ biết về bệnh tình của cô ấy đang dần xấu đi, nhưng lại nhịn xuống. Trực Thụ không muốn cho cô ấy biết vì sợ cô ấy phiền lòng, nhưng phải làm sao để bệnh mắt của mình không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy? Thật sự khó quá đi!
- "Sao lại nói có một nửa thế?" Nhờ vào những tia sáng yếu ớt,Trực Thụ nhìn thấy được biểu cảm muốn nói lại thôi của Tương Cầm.
- "Không có gì, chỉ là em nghĩ vừa nãy mất điện, làm sao lúc em đang tắm lại mất điện được nhỉ?" Tương Cầm quyết định không nói cho Trực Thụ biết cô ấy đã biết chuyện.
- "Em ngốc thật, mất điện còn phải chọn thời gian sao?" Trực Thụ tin chắc sự tình còn ở phía sau. "Sau đó thì sao?"
- "Vì không nhìn thấy, ở trong phòng tắm em lại không dám động,nên em nghĩ, nếu lúc này mẹ lên lầu gọi em thì em có nên đáp lại hay không."
- "Cái này còn phải nghĩ sao? Đương nhiên phải đáp lại rồi."Trực Thụ nghĩ, sao lại có câu hỏi quái lạ như vậy.
- "Aiyo, ý em là em đang tắm không mặc quần áo, như vậy ngại lắm."
- "Trời tối như vậy, ai mà nhìn thấy, hơn nữa mẹ cũng không phải nam, không vấn đề gì."
- "Ờ ha ~~ nói như vậy không sai, nhưng em cứ cảm thấy kì lạ thế nào ý."
- "Em ý à, trong đầu chỉ toàn nghĩ những việc linh tinh thôi." Trực Thụ lộ ra nụ cười chiều chuộng.
- "Em nào có!"
- "Xong rồi" Trực Thụ dẫn Tương Cầm đứng ra xa một chút tránh để khỏi bị nước bắn vào "Em đứng ở đây đợt anh một lát, anh tắm xong rồi cùng ra."
- "Vâng" Tương Cầm nghĩ, tương lai mình cũng sẽ trải qua những ngày như vậy, coi như chuẩn bị trước. "Trực Thụ"
- "Hử?"
- "Tương lai em không nhìn thấy nữa, nên mỗi ngày, mỗi phút đều phải dựa dẫm vào anh như vậy, sau đó sẽ trở thành gánh nặng của anh, ngay cả tiểu Trực Thụ lớn lên có giống anh hay không em cũng không biết." Tương Cầm buồn bã nói. "Điều quan trọng nhất là, tiểu Trực Thụ sẽ bị bệnh quáng gà giống em, vậy Trực Thụ anh sẽ thế nào đây? Anh sẽ rất đáng thương đó."
Tương Cầm luôn cho rằng, những nỗ lực của cô ấy để có thể hỗ trợ và sánh bước cùng với Trực Thụ, nhưng bây giờ Tương Cầm nghĩ một ngày nào đó trong tương lai, cô ấy sẽ trở thành gáng nặng của Trực Thụ, từ giúp đỡ biến thành gáng nặng,cô ấy không muốn sự thay đổi ấy.


- "Đồ ngốc, chăm sóc em và con là trách nhiệm của anh, sao lại gọi là gánh nặng được, hơn nữa không phải ai mắc bệnh quáng gà đều bị mù, cho dù tiểu Trực Thụ có bị quáng gà cũng không có nghĩa rằng con chúng ta sẽ bị mù, ngoài ra, anh không hề đáng thương, biết chưa?"
Trực Thụ lấy khăn tắm, anh lo Tương Cầm đứng lâu sẽ khó chịu, khi anh nói xong thì người cũng đã đến bên cạnh Tương Cầm, nắm tay cô ấy dẫn cô đi ra ngoài. Anh không hề quan tâm Tương Cầm sau khi bị mù có trở thành gáng nặng của anh hay không, chỉ cần Tương Cầm ở bên cạnh , cho dù có là gánh nặng, cũng là một gánh nặng ngọt ngào.


- "Được rồi ~~ Anh không đáng thương!"
- "Nào đi cẩn thận chút." Trực Thụ cẩn thận dắt Tương Cầm.
- "Em ngồi xuống trước đi, anh đi lấy khăn lau tóc cho em." Trực Thụ quỳ xuống "Còn nữa, em nhất định phải nhớ rõ một điều."
- "Điều gì vậy?"
- "Chỉ cần có em ở bên, cho dù là khó khăn gì đối với anh cũng không quan trọng, cũng không phải là vấn đề, nhớ kĩ chưa?"
- "Vâng, em nhớ rồi."

_________________________________
Đài Loan được mệnh danh là thành phố không đêm, càng về đêm sẽ càng đẹp, người đang làm việc, người đang nghỉ ngơi, người đang tìm việc để làm, trong màn đêm đó,ở bất kì ngóc ngách nào cũng có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, đây là điều mà chúng ta không cách nào biết trước được.
Lâm Mạc Phàm vừa đón một sinh mệnh mới chào đời, cũng không biết có bao nhiêu sinh mệnh nhỏ được tiếp đón bởi bàn tay của anh ấy. Rời khỏi bệnh viện, Mạc Phàm không muốn về nhà luôn mà cậu ấy đến một PUB cao cấp, chủ của PUB này là bạn học cấp ba của cậu ấy, Lâm Mạc Phàm là khách quen ở đây.


- "Gần đây không thấy mặt cậu, đang bận gì sao?"
Lí Kinh nhìn mọi thứ ở dưới lầu qua cửa sổ thủy tinh rất lớn ở trong phòng làm việc của mình.
- "Vẫn như mọi khi thôi, khám bệnh và tiếp đón những sinh mệnh mới." Mạc Phàm uống một ngụm rượi.
- "Vậy sao? Lần trước gọi điện cho cậu, không phải cậu nói có một bệnh nhân đang cấp cứu, nhưng trong điện thoại hình như tôi nghe thấy, có người đang rất lo lắng gọi Tương Cầm." Lí Kinh quay người, ánh mắt chuyển từ dưới PUB đến người bạn của mình.


Lí Kinh, cao 180, mái tóc để dài đến vai, đường nét ngũ quan rất sắc sảo, không mang dòng máu của người Đài Loan gốc, nhưng lại đem đến cho người khác cảm giác có nét gì đó giống người Đài Loan, từ đôi mắt đến lông mày đều thuộc loại đẹp trai điển hình, hơn nữa tính cách hướng ngoại thích kết giao bạn bè nhưng lại không muốn thân thiết quá. Lâm Mạc Phàm được tính là người bạn duy nhất thân thiết với anh ấy. Lý Kinh thích náo nhiệt nên mới mở PUB cao cấp này.


- "Tai cậu cũng thính thật, lần sau tôi có nói xấu cậu, nhớ nhắc tôi đó." Mạc Phàm ngồi xuống sô pha đối điện Lí Kình.
- "Sao? Không quên được người trong lòng?" Lí Kình cười nhạo "Xem ra người khiến cậu bận gần đây, có lẽ là cô ấy rồi!"
- "Phải ~~~ Đang bận vì cô ấy." Mạc Phàm không dấu diếm nói.

******************** Hết Chap 21 ***********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top