Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 41 : Lý - Bạch liên hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 41 : Lý – Bạch liên hôn

***************************
- "Vậy à, thế thì là Trực Thụ không tốt rồi, tiểu tử này đã kết hôn mấy năm rồi, sao bây giờ mới sinh đứa đầu, chắc chắn là do hắn không cố gắng hết sức rồi!" Bạch đổng sự trưởng nói xong liền phá ra cười, chọc được Trực Thụ rồi nên ông cảm thấy tâm tính rất thoải mái.
- "Câu nói này không sai chút nào, tôi đợi ôm cháu đã đợi biết bao nhiêu năm rồi!!"
Mẹ Giang liếc Trực Thụ 1 cái, Tương Cầm đến tận bây giờ mới mang thai, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là do cậu con trai của bà rồi, nếu không bà sớm đã có cháu bế, cần gì phải đợi đến tận bây giờ!
- "Mẹ!!" Trực Thụ liếc xéo mẹ Giang 1 cái.
Để thay đổi bầu không khí này, bố Giang vội vàng đổi chủ để

- "Dụ Thụ chào mọi người đi con!"
- "Chào ông Bạch ạ!"
- "Chào cháu, Giang Tổng à, đây là cậu em trai năm đó đấy hả?" Bạch đổng sự trưởng mắt nhìn Dụ Thụ hỏi bố Giang.
- "Đúng vậy, mấy năm nay mấy cậu nhóc này đều lớn rồi" bố Giang cười.
- "Uh, không tồi, rất tốt, nhìn qua là biết có tài rồi, tôi nói Giang tổng à, con trai nhà ông sao mà xuất chúng đến vậy, đúng là làm cho người khác hâm mộ mà!!" Bạch đổng sự trưởng quả thật rất ngưỡng mộ bố Giang

- "Còn vị này là..."
- "Đó là bạn gái của Dụ Thụ nhà tôi, tên là Mỹ Hảo, cô bé rất ngoan" mẹ Giang chỉ cần nói đến Tương Cầm hay Mỹ Hảo thì đều cười rất tươi, tinh thần khoẻ mạnh lên 10 phần.
- "Vậy à, xem ra không lâu nữa sẽ được uống rượu hỷ nhà này rồi nhé!" Bạch Đổng cười.
- "Được như Bạch Đổng nói thì đúng là tốt quá rồi!" mẹ Giang cũng mong ngóng rất lâu rồi.
Mẹ Giang kéo tay Mỹ Hảo đến chào Bạch Đổng.
- "Chào Bạch lão lão ạ, cháu chúc mừng ông!" Hảo Mỹ ngoan ngoãn
- "Được, gương mặt xinh xắn tính tình lại dịu dàng ngoan ngoãn, không tồi không tồi, Giang Tổng à, vợ chồng nhà ông đúng là có phúc khí!"
- "Bạch Đổng cũng rất tốt a!! Cháu rể nhà ông cũng rất có tài nhé!!" bố Giang nhìn tấm ảnh cưới trước mặt nói
- "Là mọi người không chê đấy thôi, đúng rồi, chúng ta cứ đứng ngoài nói chuyện thế này sao được, đây đây đây mời mọi người vào trong" Bạch Đổng dẫn đoàn bước vào trong hội trường.
- "Ông!" Lí Kinh trông thấy người nhà họ Giang đến, bèn bước đến chào hỏi.
- "Lí Kinh, con đến thật đúng lúc, 2 vị này là Giang Tổng bà Giang thái thái, đây là con trai lớn của họ Giang Trực Thụ và vợ, bên cạnh là em trai Giang Dụ Thụ và bạn gái" Bạch Đổng 1 hơi giới thiệu hết tất cả mọi người,
- "Chào mọi người, tôi là Lí Kinh, mong được chỉ giáo ạ!" vẻ ngoài xuất chúng và năng lực của Lí Kinh khiến Bạch Đổng cảm thấy tự hảo.
- "Lí Kinh, phòng nghỉ của cô dâu ở đâu vậy?" Tương Cầm vừa nhìn thấy Lí Kinh đã không nhịn được hỏi.
Lí Kinh nói đi tìm Mạc Phàm để dẫn Tương Cầm đi tìm Huệ Lan, cậu nhấc điện thoại chuẩn bị gọi điện thoại cho phù rể Mạc Phàm, Tương Cầm mới biết hoá ra phù rể hôm nay là Mạc Phàm.


Mạc Phàm nghe điện thoại xong, vội vàng đi tới, chào hỏi mọi người nhà họ Giang. Tương Cầm vừa nhìn thấy Mạc Phàm liền lập tức buông tay Trực Thụ ra, kêu Mạc Phàm đưa cô đi tìm Huệ Lan.
Đuôi mắt Mạc Phàm khẽ liếc thấy gương mặt Trực Thụ thoáng nét thâm trầm, bèn cười xin lỗi

- "Học trưởng có muốn đi cùng không?"
- "Cậu đưa Tương Cầm đi được rồi" Trực Thụ lắc đầu.
Phòng nghỉ ngơi của cô dâu anh không tiện vào, mặc dù anh với Huệ Lan không có gì, nhưng dù sao hôm nay Lí Kinh cũng là chú rể, ít nhiểu anh cũng phải để ý đến cảm nhận của cậu ta.
- "Trực Thụ vậy em cùng Mạc Phàm đi tìm Huệ Lan nhé" cũng may Tương Cầm vẫn còn nhớ đến nói với Trực Thụ 1 câu.
- "Uh, cẩn thận 1 chút dạo này em hay bị chuột rút" Trực Thụ thì thầm nhắc nhở.
- "Được rồi mà" Tương Cầm vui vẻ đi cùng Mạc Phàm.
Trực Thụ nhìn bóng lưng bước đi của Tương Cầm, bỗng có cảm giác mãnh liệt muốn gọi cô quay lại bên mình, trông thấy Mạc Phàm đi bên cạnh ân cần bảo vệ cô, chắc là sợ cô bị dòng người xô đẩy, tất cả những điều này anh đều nhìn thấy, trong lòng anh không ngừng cảm thấy chua cay, rõ ràng biết là do tâm tính không tốt nên cảm thấy khó chịu, đây chính là tính chiếm hữu của đàn ông, muốn khống chế nó để điều chỉnh tâm tình không dễ, thực khó để có thể cân bằng những cảm giác này.


- "Oa,cô dâu thật là xinh đẹp!" Tương Cầm nhìn Huệ Lan 1 vòng từ đầu đến chân.
- "Tương Cầm cô đến rồi à, mau mau ngồi xuống đây" trông tháy cái bụng to của Tương Cầm, Huệ Lan sợ cô mệt.
- "Hôm nay cô thật là quá xinh đẹp luôn!! Mặc dù cô sẵn cũng đã rất xinh đẹp rồi!" Tương Cầm nhìn Huệ Lan qua gương.
- "Cảm ơn nhé!" Huệ Lan quay đầu nhìn cái bụng to của Tương Cầm, "Tương Cầm biết không, cô mới là người rất xinh đẹp đấy, mang thai khiến cả người cô phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ"
Huệ Lan sờ tay lên bụng Tương Cầm, ở đó có đứa bé của Trực Thụ, có thể mang thai đứa bé của người mà mình yêu, Tương Cầm thực sự rất hạnh phúc.
- "Không lâu nữa cô và Lí Kinh cũng sẽ có đứa bé của riêng mình thôi, lúc đó Huệ Lan chắc chắn sẽ là mẹ bầu cực kỳ xinh đẹp!"
Tương Cầm thấy Huệ Lan dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cái bụng của mình, tưởng Huệ Lan ám chỉ cô mang bầu, nhưng cô không hề biết rằng ý của Huệ Lan là hâm mộ cô có thể mang thai đứa con của Trực Thụ, chứ không phải con của Lí Kinh hay bất kỳ người đàn ông nào khác.
- "Tôi thấy cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới đấy" đây là câu nói thật lòng của Huệ Lan
- "Đúng vậy, từ hồi kết hôn với Trực Thụ đến nay, tôi luôn nghĩ như thế, nhưng Huệ Lan à, kể từ ngày hôm nay, cô cũng là người phụ nữ hạnh phúc nhất" Tương Cầm nắm tay Huệ Lan, gửi tặng lời chúc phúc của mình.
- "Hy vọng là vậy" Huệ Lan nghĩ về cuộc hôn nhân của mình, tương lai sẽ có hạnh phúc sao?


Tương Cầm nói với Huệ Lan bên ngoài có nhiều người lắm, rất náo nhiệt, tất cả những người này đều là đến chúc phúc cho cô và Lí Kinh, bởi vậy cô chắc chắn sẽ hạnh phúc, đương nhiên hạnh phúc là do bản thân mình đi kiếm tìm và tạo ra, chỉ cần 2 người đồng lòng, mọi việc đều sẽ viên mãn.
Đối với chuyện tình cảm, Tương Cầm luôn dứt khoát, không đắn đo, không cần nghĩ quá nhiều cũng có thể nói ra đạo lý, là do Tương Cầm ngốc sao? Không phải thế, theo 1 mặt nào đó, về chuyện tình cảm, Tương Cầm chắc chắn là người thông minh nhất.
- "Cho dù tôi không yêu Lí Kinh cũng có thể đạt được hạnh phúc sao?" Huệ Lan không lạc quan như Tương Cầm, ánh mắt cô có vẻ bi ai.
- "Tôi không biết, nhưng kể cả là cô có yêu Lí Kinh, nhưng nếu như cô không cố gắng bồi dưỡng tình cảm này, cô sẽ có hạnh phúc sao?"
Tương Cầm nghe thấy câu nói của Huệ Lan, không ngừng được cảm thấy đau thương, cô không biết rằng Huệ Lan vẫn còn yêu Trực Thụ, thì phải làm sao để có được hạnh phúc đây, trừ phi cô từ bỏ tình yêu này.
- "Được rồi, hôn lễ sắp được cử hành rồi, đừng nghĩ nữa, phải vui lên, biết chưa hả?" Tương Cầm ôm lấy Huệ Lan
- "Tương Cầm, cảm ơn lời chúc phúc của cô, tôi sẽ cố gắng"


Đúng là 1 đôi trai tài gái sắc mà, 2 người đứng cạnh nhau vẽ lên 1 bức tranh rất đẹp, tối nay lời chúc phúc không ngừng được gửi đi, tiệc rượu tiến hành được 1 nửa, tân lang nắm tay tân nương đến mời rượu từng bàn 1

- " Các vị khách quý, hai chúng con đến mời rượu các vị đây" Huệ Lan và Lí Kinh bước đến bàn tiệc nhà họ Giang.
- "Cung hỉ a, Huệ Lan hôm nay thực là xinh đẹp" Mẹ Giang cười nói
- "Bác trai, bác gái, con cảm ơn 2 bác ạ" Huệ Lan lâu lắm rồi mới gặp trưởng bối nhà họ Giang, cười vui vẻ.
- "Lí Kinh, Huệ Lan, chúc mừng 2 người" Trực Thụ cầm ly rượu lên, 1 hơi cạn hết.
Lí Kinh nói lời cảm ơn với Trực Thụ xong, cũng chúc rượu lại anh, ly rượu này của Lí Kinh là rượu thực, chứ không phải trà được pha sẵn để đôi trẻ thay rượu đem đi chúc khách, đề phòng sau khi chúc 1 vòng quay lại cô dâu chú rễ đều say mèm, đối với Trực Thụ , Lí Kinh nhất định phải uống ly rượu thực.
- "Tương Cầm à, đợi cô sinh em bé xong, có thể nhận tôi làm mẹ nuôi em bé được không?" Huệ Lan chúc rượu xong quay ra hỏi Tương Cầm.
- "Được chứ, Trực Thụ anh nói đúng không?" Tương Cầm hỏi Trực Thụ đứng bên cạnh.
- "Um" Trực Thụ nhìn phàn ứng của Lí Kinh
- "Tương Cầm sinh là bé trai hay bé gái vậy?" Lí Kinh hỏi
- "Là bé trai" Tương Cầm không hiểu tại sao Lí Kinh phải hỏi giới tính của em bé.
- "Được, vậy tôi và Huệ Lan cố gắng chút, sinh bé gái để làm con dâu nhà này" Lí Kinh nói đùa, nhưng ý đùa vẫn không đến được đôi mắt của cậu, có hàm ý ăn thua trong câu nói.
- "Vậy cũng phải để con trai nhà tôi với con gái nhà cậu bằng lòng nhau mới được chứ" Trực Thụ lẽ nào không hiểu ý Lí Kinh, lập tức nói ngược lại.
- "Đó là đương nhiên rồi, đây, vì con trai của anh và con gái của tôi, chúng ta cạn thêm 1 ly" Lí Kinh cầm ly rượu lên 1 ngụm uống hết.
- "Trực Thụ anh đừng uống nữa" Tương Cầm ngăn Trực Thụ lại.
- "Không sao, không vấn đề gì" Trực Thụ vuốt nhẹ lên mặt cô, rót rượu vào ly và uống cạn.


- "Được, nói làm được la phải làm được đấy. Huệ Lan Lí Kinh 2 đứa cố gắng 1 chút, sang năm sinh 1 bé gái, 20 năm sau lại đến nhà họ Giang làm thông gia" Bạch Đổng 10 phần vui vẻ cười nói.
- "Bạch Đổng sao ông cũng đùa cùng với bọn trẻ à, nhưng nếu đúng là được như thế thì tốt quá" bố Giang cũng cười nói.
- "Trực Thụ, Tương Cầm, cảm ơn 2 người" Huệ Lan liếc 1 cái qua ly rượu trên tay Trực Thụ, đây là cái nhìn cuối cùng, cáo biệt đời độc thân, cô cùng uống hết ly rượu trên tay mình, thấy có vị đắng cay trong tim.
- "Nhất định phải hạnh phúc nhé!!" Tương Cầm uống ly nước hoa quả của mình, chúc phúc cho đôi trẻ.
- "Còn nhớ câu anh nói với em không?" Trực Thụ hỏi Huệ Lan
- "Câu nào cơ?" Huệ Lan không chắc chắc ý Trực Thụ là câu nào.
- "Phải tốt với bản thân mình 1 chút" Trực Thụ thì thầm vào tai Huệ Lan, liếc mắt trêu tức Lí Kinh.
- "Em sẽ làm vậy, Trực Thụ em nhất định sẽ làm vậy" gương mặt Huệ Lan cười, nhưng trong tim cô đang nói lời từ biệt với Trực Thụ, đúng là nên dừng lại cái thứ tinhf yêu đơn phương này rồi, nhưng nói thì dễ làm mới khó.
- "Rất tốt, chúc phúc cho em" Trực Thụ lại uống hết 1 ly nữa, đây là lời chúc phúc chân thành của anh gửi đến Huệ Lan, tối nay là đám cưới của Huệ Lan, Trực Thụ uống rượu cực kỳ dứt khoát.
- "Giang Trực Thụ, anh vừa thì thầm gì với cô dâu của tôi vậy?" Lí Kinh với tay lấy vai Trực Thụ thì thầm hỏi, 2 người diễn rất giỏi, ai không biết lại cứ tưởng họ đúng là anh em tốt.
- "Muốn biết sao?" Lí Kinh mặc dù chỉ là nói đùa, nhưng Trực Thụ biết cậu ta rất để ý đến chuyện này, đương nhiên là anh sẽ không nói cho cậu ta biết rồi.
- "Đương nhiên muốn biết" ánh mắt của Lí Kinh như muốn nói với Trực Thụ "tránh xa vợ tôi 1 chút"
- "Muốn biết, đêm nay cậu về mà hỏi cô dâu của mình ấy" Trực Thụ đến gần Lí Kinh nói, chỉ để 2 người nghe thấy.
- "Được lắm, tôi nhất định sẽ hỏi" Lí Kinh nói to.


Dụ Thụ từ đầu đến cuối vẫn đang nhìn cái người đối diện đang cầm máy quay phim, mặc dù đối phương đội mũ đen che kín nửa khuôn mặt, nhưng Dụ Thụ vẫn có thể nhìn ra, người này chính là người mà cậu đang nghĩ đến.
- "Dụ Thụ cậu sao vậy?" Hảo Mỹ quan tâm
- "Không có gì !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top