Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 60: Nghe thấy giọng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 60: Nghe thấy giọng anh

*************************

- "Bạn học, đang làm gì đó?" Mạc Phàm vừa vào cửa đã hỏi.

- "Cậu đúng là chưa thấy người đã thấy tiếng rồi." Lí Kinh đang bận xem sổ sách, không ngẩng đầu lên đã nói.

- "Ê, bạn học, đừng làm nữa, ra đây uống chút rượi đi."

Mạc Phàm và Trực Thụ đã ngồi trên sô pha rồi, Lí Kinh vẫn đang vùi đầu vào đống sổ sách đó, thành công của một người cũng không phải tự nhiên mà có, những khó khăn cực khổ sau nó, cũng chỉ có bản thân mình biết.

- "Cậu muốn uống cái gì thì tự lấy đi, đừng làm phiền mình."

- "Sao vậy, thì trước đến giờ chưa từng thấy cậu chăm chỉ như vậy. Ừ, kết hôn rồi có khác."

Mạc Phàm thật sự tự mình lấy một bình whiskey và rượu vang, còn rót cho Trực Thụ một ly rượu vang nữa, anh ấy không hề khách khí gì với Lí Kinh cả.

- "Cậu nói "ừ" ý gì vậy?"

Lí Kinh quyết định không xem sổ sách nữa, anh ấy khẳng định có Mạc Phàm ở đây thì anh ấy không thể tiếp tục công việc được, nói xong ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Trực Thụ.

- "Ồ, Trực Thụ đến đó à, thật ngại quá lúc nãy tôi không để ý." Lí Kinh tự rót cho mình ly whiskey.

- "Đừng để ý, là chúng tôi làm phiền anh mới đúng." Trực Thụ cười mỉm nói, nhưng trong mắt không hề có ý cười.

- "Sao mới có mấy ngày không gặp, cậu lại gầy và tiều tụy thế này." Lí Kinh nhìn Trực Thụ nói.

- "Vậy sao?" Trực Thụ tiện mồm hỏi.

- " Anh ấy ý à, là do bà xã không để ý đến anh ấy, nên khiến vị này ăn không ngon ngủ không yên, không có việc gì lại chạy đến đứng cố thủ ở trước cửa phòng bệnh của Tương Cầm, nửa đêm lại trộm vào thăm bà xã, không gầy không tiều tụy mới lạ." Mạc Phàm lắc đầu nói.

- "Thì ra là do bà xã, vậy thì dễ hiểu rồi, nhưng phải nói đây không giống cậu gì cả." Lí Kinh gật đầy nói.

- "Không giống tôi?"

Trực Thụ uống một ngụm rượu, trong lòng nghĩ không giống anh ấy, vậy anh ấy vốn là người như thế nào vậy? Rất vô tâm vô tình sao?

- "Rất không giống, một người là Giang Trực Thụ lạnh nhạt, một người là Giang Trực Thụ đa tình, sao có thể giống chứ?" Mạc Phàm nói chêm vào.

- "Lạnh nhạt, đa tình?" Trực Thụ nghĩ, thì ra còn phải thêm lạnh nhạt và đa tình nữa.

- "Học trưởng, sao tôi cảm thấy anh tối nay giống như một con vẹt vậy, luôn lặp lại lời của tôi và Lí Kinh." Mạc Phàm trêu đùa Trực Thụ.

Trực Thụ cũng không thèm để ý đến Mạc Phàm, chuyển đề tài hỏi Lí Kinh. "Lí Kinh, anh và Huệ Lan dạo này sao rồi?"

- "Như cậu nói, thứ mà tôi và Huệ Lan cần nhất bây giờ là thời gian." Trong lòng Lí Kinh đột nhiên trầm xuống.

- "Tình yêu và hôn nhân, đều bắt buộc phải trải qua quá trình không ngừng học hỏi, mỗi người đều như vậy." Trực Thụ nhớ đến quá khứ và tương lại của anh ấy và Tương Cầm.

- "Học trưởng, uống rượu đi, đừng nghĩ nhiều quá, kéo anh ra ngoài là muốn anh thoải mái chút." Mạc Phàm không thể nhìn được nữa, Trực Thụ bây giờ có khác gì đang ngược đãi bản thân đâu cơ chứ.

- "Đúng đó, uống rượu thôi, yên tâm Tương Cầm của cậu sẽ không giận quá lâu đâu, phải biết cậu là người mà cô ấy yêu nhất." Lí Kinh cười nói.

- "Anh không hiểu tính cách của Tương Cầm rồi, một khi cô ấy quyết định việc gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi đâu." Trực Thụ cười nhạt nói.

- "Tuần sau tôi và Huệ Lan sẽ ra nước ngoài bảy ngày." Lí Kinh nói về lịch trình tuần sau, có lẽ chuyển chủ đề sẽ tốt hơn.

- "Thảo nào cậu chăm chỉ làm việc vậy, thì ra là muốn đi chơi?" Mạc Phàm bừng tỉnh nói.

- "Đúng đó."

- "Vậy hai người từ từ hưởng thụ đi." Trực Thụ thật lòng chúc phúc cho Lí Kinh và Huệ Lan.

__________________________________

Mùi rượu nồng nặc khiến Tương Cầm đang say giấc phải tỉnh lại, cô ấy chầm chậm mở mắt để từ từ thích ứng với bóng đêm, thị lực của cô ấy không tốt nên không thể nhìn rõ những thứ xung quanh trong bóng đêm, Tương Cầm yên lặng nằm trên giường, bắt đầu nhớ đến Trực Thụ, anh ấy bây giờ đang làm gì vậy? Ngủ sao?

Trong lòng Tương Cầm từ giây phút tỉnh lại như phân thành hai phần vậy. Một phần là cô ấy của quá khứ, phần còn lại là một người đã làm mẹ như cô ấy, giống như đang giằng co, hai đầu không ngừng lôi lôi kéo kéo, khiến cô ấy cảm thấy vừa mệt vừa đau lòng, vì vừa yêu vừa hận Trực Thụ, Tương Cầm thực sự không biết bây giờ cô ấy phải làm thế nào.

Những lời của bố sáng nay, không ngừng xuất hiện trong đầu Tương Cầm, thực sự Tương Cầm biết Trực Thụ sẽ không bỏ rơi con họ, nhưng Trực Thụ cũng không nên lấy con ra làm công cụ để giữ cô ấy ở lại, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể lợi dụng con được, ngộ nhỡ thành hiện thực, con cô ấy chẳng phải trở thành đứa bé mồ côi không cha không mẹ sao? Nên cô ấy vẫn không có cách nào tha thứ cho Trực Thụ được.

- "Tương Cầm, tối nay Mạc Phàm kéo anh đến chỗ Lí Kinh uống rượu, nhưng vì còn phải quay lại thăm em nên anh không uống quá nhiều."

Là Trực Thụ, Tương Cầm bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Trực Thụ, thì ra mùi rượu là của anh ấy, anh ấy sao lại ở đây chứ? Anh ấy không cần ngủ sao? Trong lòng Tương Cầm tràn đầy nghi hoặc, không biết nên đối mặt với anh ấy thế nào, nên không muốn đối mặt với anh ấy, mặt dù trong lòng tràn đầy nỗi nhớ, nên cô ấy vẫn nhắm mắt để Trực Thụ nghĩ rằng cô ấy đang ngủ.

"Xem ra Lí Kinh cũng không mấy vui vẻ, nhưng anh ấy và Huệ Lan tuần sau đi ra nước ngoài giải khuây, điều này đối với họ mà nói có lẽ cũng là chuyện tốt."

Trực Thụ sau khi thích ứng được với bóng tối, thị lực cũng rõ ràng hơn, nhìn thấy bóng dáng Tương Cầm đang ngủ khiến anh ấy cảm thấy yên bình hơn nhiều, anh ấy mỗi ngày phải tự mình đến xem cô ấy mới có thể yên tâm.

"Điều này khiến anh nhớ lại tuần trăng mật của chúng ta ở Quan Đảo, quả thực là rất đặc biệt, có lẽ anh nên bù đắp cho em một tuần trăng mặt khác, dù gì cũng do Mary cũng phá vỡ tuần trăng mặt trong mộng của em, lại khiến em lạc đường trên Quan Đảo, bây giờ thật muốn bù đắp một tuần trăng mặt mà em muốn cho em." Trực Thụ sờ má Tương Cầm.

Không phải không biết sự kì vọng của Tương Cầm đối với tuần trăng mật, chỉ là lúc đó anh ấy vẫn rất kiêu ngạo, cho dù biết cũng sao chứ? Nhưng bây giờ anh ấy thực sự muốn bù đắp cho Tương Cầm.

- "Em đến lúc nào mới chịu gặp anh vậy? Có biết anh rất nhớ em không? Còn em? Lẽ nào em không nhớ anh sao?" Trực Thụ mang trong mình chút cồn hỏi Tương Cầm.

"Tương Cầm, từ sau khi em sinh Vũ Hạo đến bây giờ, anh cảm thấy những ngày này dài quá, lần đầu tiên cảm thấy việc trải qua một ngày lại đau khổ như vậy, em có thể nói cho anh biết, phải làm sao em mới chịu tha thứ cho anh? Vì anh rất muốn ôm em, ôm em thật chặt vào lòng, chỉ có như vậy mới khiến anh cảm thấy lại có được em." Lời của Trực Thụ tràn đầy nỗi nhớ và tương tư.

Lời của Trực Thụ khiến Tương Cầm rơi nước mắt, Tương Cầm yêu đến không lối thoát, lại phải thử cảm giác quên đi Trực Thụ, cuối cùng cô ấy cũng nghe được giọng nói của Trực Thụ rồi, từng câu từng chữ khiến nước mắt Tương Cầm lăn dài trên má.

Tương Cầm thầm hỏi: "Anh sao còn chưa ngủ vậy? Mỗi tối anh đều đến đây sao? Anh ngốc sao?

- "Em biết Vũ Hạo cắt rốn ngày thứ mấy rồi không? Ngày thứ bảy rồi, con bây giờ uống được 150cc sữa rồi đó, sức ăn lớn mà tiếng khóc cũng rất vang, luôn đánh thức những đứa trẻ bên cạnh, nhưng mấy ngày nay thằng bé đỡ hơn rồi."

Trực Thụ nhìn mặt Tương Cầm có nước mắt, nhẹ nhàng lau giúp Tương Cầm nhưng càng lau càng nhiều, khiến trong lòng Trực Thụ rất loạn, anh ấy không chịu nổi nước mắt của Tương Cầm.

"Em khóc hả, tại sao lại khóc chứ? Em tỉnh rồi sao? Xin em, đừng khóc nữa, nếu em không muốn anh lén lút đến thăm em anh sẽ không đến nữa, đừng khóc nhé!"

Trực Thụ vì uống rượu khiến anh ấy không được tỉnh táo, người ta thường nói lúc tâm trạng không tốt thường rất dễ say rượu.

- "Nhưng... Ngay cả nhìn em ngủ em cũng không muốn cho anh nhìn sao? Tương Cầm, anh cũng chỉ có lúc này mới được nhìn thấy em, đừng đối xử với anh như vậy." Vì rượu nên Trực Thụ không phân biệt nổi Tương Cầm có thực sự tỉnh hay không, vì mắt Tương Cầm luôn nhắm, anh ấy say đến nỗi không phân biệt được nữa.'

________________________________

8 rưỡi sáng, Trực Thụ nằm bò bên cạnh giường Tương Cầm, Tương Cầm mở to mắt nhìn anh ấy, những tia sáng yếu ớt tối qua khiến cô ấy không nhìn rõ Trực Thụ, vì vậy cô ấy lẳng lặng ở bên Trực Thụ đến sáng hôm sau.

Bây giờ những tia nắng lúc trời sáng khiến cô ấy nhìn rõ Trực Thụ, nhưng nước mắt lại lần nữa lăn dài trên má cô ấy, sao lại gầy và tiều tụy như vậy? Sao Trực Thụ có thể ra nông nỗi thế này, Tương Cầm đau lòng khi nhìn thấy Trực Thụ như vậy, không kìm lòng được sờ lên má anh ấy.

"Sao anh lại khiến mình ra nông nỗi này?" Tương Cầm hỏi Trực Thụ đang say giấc, cô ấy lau nước mắt trên mặt, nằm xuống, nhắm mắt giả vờ ngủ, vì Trực Thụ có vẻ sắp tỉnh rồi.

Không sai, Trực Thụ từ từ tỉnh lại, anh ấy nhìn xung quanh phát hiện mình lại ngủ quên ở đây.

- "May quá, em vẫn chưa tỉnh." Trực Thụ đứng dậy, nhè nhẹ khéo chăn đắp lên người Tương Cầm, lúc này một chiếc áo khoác bỗng rơi bên cạnh. "Chào buổi sáng, Tương Cầm, đây là em đắp cho anh đó sao?" Trực Thụ nhặt áo khoác của Tương Cầm lên.

"Anh đi đây, em phải nghỉ ngơi tốt đây, biết chưa?" sợ Tương Cầm tỉnh lại, Trực Thụ hôn nhẹ Tương Cầm rồi rời đi.

Tương Cầm mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng rời đi của Trực Thụ, đúng là như bố nói Trực Thụ đã gầy đi nhiều rồi, Tương Cầm rất muốn gọi Trực Thụ lại, nhưng anh ấy đã rời đi rồi, vì Trực Thụ rời đi rồi nếu không thực sự cô ấy sẽ gọi Trực Thụ quay trở lại.

Thực ra có nhiều người khi đến thăm Tương Cầm đều sẽ giải thích và nói đỡ giúp Trực Thụ, mỗi người một câu, Tương Cầm cũng hiểu được Trực Thụ những ngày này sống một cuộc sống như thế nào, chỉ là cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lí để đối diện với Trực Thụ, cô ấy vẫn luôn nhớ đến Trực Thụ vô tình cự tuyệt lời thỉnh cầu của cô ấy.

Trực Thụ lại đứng bên ngoài phòng bệnh, khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm hỏi thăm của mọi người, anh ấy biết nhưng lựa chọn bỏ qua, anh ấy từ nhỏ đã quen với ánh nhìn của người khác nhưng cũng sớm luyện được cho mình "bức tường sắt" rồi.

Anh chẳng qua muốn ở nơi gần với Tương Cầm nhất để ở bên cô ấy, cũng dần dần trải nghiệm cảm giác của Tương Cầm ngày xưa, liệu có phải những người đầu óc đơn thuần như A Kim và Tương Cầm thì trong nội tâm mới tồn tại một thứ gọi là bền bỉ, làm được những việc mà người bình thường không làm được, còn loại người như anh ấy và Tử Du, quá cao ngạo tự tin thì sao có thể chịu được cảm giác bị người khác phớt lờ chứ.

Đạo lí nói ra thì ai cũng hiểu, nhưng để thực hiện nó thì không phải ai cũng làm được, con người càng ở chỗ cao, thì cơ thể cũng trở nên mềm yếu hơn, giống như cây lúc vậy, khi lúa chín thì sẽ chúc đầu xuống, không còn là cây lúa thẳng tắp ngày xưa nữa, giống như anh ấy vì chưa từng gặp phải nên chưa thực sự trải nhiệm, Tương Cầm luôn giống như một môn học của anh ấy vậy, sau khi học được nhiều năm mới phát hiện thì ra anh ấy vẫn không qua môn.

Lần này là đang cho anh ấy cơ hội thi lại, trong mắt mọi người có thể Tương Cầm đang bướng bỉnh, nhưng thực ra cô ấy đang cho anh thêm một cơ hội nữa, cô ấy tức giận chính minh cô ấy sẵn sàng nói ra bất mãn của bản thân, chứ không giống như ngày trước hết lần này đến lần khác nhân nhượng anh ấy.

- "Anh trai, con cứ đợi ở cửa như vậy, Tương Cầm cũng không biết, như vậy cũng không phải cách, con vào trong nói rõ ràng với con bé đi."

Buổi chiều sau khi mẹ Giang về nhà một chuyến, làm ít món thanh đạm bổ dưỡng cho Tương Cầm, đến cửa lại gặp Trực Thụ, cả người dựa vào tường, đầu cúi xuống không biết đang nghĩ gì.

- "Mẹ, mẹ cứ vào trước đi ạ, con tí còn có việc nữa." Trực Thụ lắc đầu từ chối mẹ Giang.

- "Cháu dâu à."

Mẹ Giang và Trực Thụ nhìn về hướng phát ra âm thanh, một ông già thân hình khỏe mạnh, tràn đầy sức sống từ ngã rẽ tiến lại gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top