Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 84: Tuần trăng mật thứ 2 (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 84: Tuần trăng mật thứ 2 (4)

************************

Sự lãng mạn luôn tràn ngập trong căn phòng của Trực Thụ và Tương Cầm cho dù nơi đây là 1 Villa cách biệt với bên ngoài nhưng không hề lạnh lẽo, cô đơn mà luôn tràn ngập tình yêu. Trong mắt của người này thì đối phương chính là cả 1 thế giới sinh động mà họ khám phá cả đời cũng không hết, vì thế sao có thể thấy cô đơn, buồn chán cho được. Trong 7 năm hôn nhân đối với các cặp vợ chồng bình thường mà nói thì rất có thể ở năm thứ 7 sẽ là "năm thứ 7 ngứa ngáy" (tức là trong năm này rất dễ xảy ra những chuyện cơm không lành, canh không ngọt; một số cặp có thể thấy chán đối phương mà chia tay). Nhưng đối với Trực Thụ và Tương Cầm mà nói, sau 7 năm hôn nhân, họ đã có thêm 1 tuần trăng mật thứ 2 tuyệt vời, đó sẽ là một hồi ức ngọt ngào mà cả đời này Tương Cầm hay Trưc Thụ đều không thể nào quên. Bảy năm trôi qua, tình yêu, sự nhiệt tình không những không giảm bớt mà ngày càng tăng lên, ngày càng trọn vẹn hơn. Đó là sự kì diệu của tình yêu chân chính, như những gì Trực Thụ đã nói trước ngày cưới, anh sẽ luôn giữ gìn tình yêu của họ trong trạng thái "sôi 100 độ", ngày càng yêu Tương Cầm hơn, yêu cô trọn đời, trọn kiếp này.

- "Hôm nay không phải anh vẫn "chê" em có thân hình của một cô bé nữa chứ?" Tương Cầm nằm trong vòng tay của Trực Thụ, bắt đầu công cuộc "hỏi tội"

- "Em chính là thế mà" Trực Thụ cười đáp

- "Anh... anh làm em tức chết rồi, vậy thì lần sau anh đừng có đến "tìm" em nữa" Tương Cầm đẩy Trực Thụ ra, kéo chăn đắp lên người rồi quay lưng lại với anh. Cái má phúng phính vì tức giận mà phùng lên như một cô nữ sinh đang giận dỗi bạn trai vậy, cực kì đáng yêu.

- "Lại giận dỗi rồi a" Trực Thụ thăm dò phản ứng của Tương Cầm, đồng thời kéo cô lại để thưởng thức khuôn mặt đáng yêu đang giận dỗi kia. "Vậy được, lần sau anh đành đi tìm người khác vậy" Trực Thụ bắt đầu đếm..1...2...3, ừm, chính là 3...

- "Anh dám???" Tương Cầm lập tức gần như bật dậy, đầu suýt nữa đập vào cằm của Trực Thụ.

- "Chính là em vừa nói anh đi tìm người khác, giờ lại trách ai vậy?" Trực Thụ véo mũi trêu trọc Tương Cầm.

- "Trực Thụ thối, Trực Thụ xấu xa, Trực Thụ đáng ghét, cả ngày chỉ biết bắt nạt em, dáng người không đẹp, giống một cô bé thì làm sao hả?" Tương Cầm giận dỗi đi xuống giường.

- "Được rồi, bà Giang đừng tức giận nữa, đã 9 năm rồi, vì sao em vẫn không hiểu là anh đang trêu trọc em vậy?" Kéo Tương Cầm quay trở lại giường, ôm lấy cô trong vòng tay, Trực Thụ nghĩ dù có trêu trọc cô thêm bao nhiêu lần nữa thì cô cũng không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Vì cô chính là Tương Cầm, cô gái đơn thuần nhất, đáng yêu nhất. Đối với hành vi "biến thái" thích trêu trọc cô của anh, nó đã ngấm vào tận xương tủy, cả đời cũng không bỏ được.

- "Anh đó... cho dù vóc dáng của em có như thế nào, anh cũng đều yêu thích. Chỉ lần là của em, anh đều không cách nào cưỡng lại"

- "Thật chứ? Anh không lừa em?"

Tương Cầm đối với ngoại hình của mình luôn có chút tự ti, chỉ vì Trực Thụ quá hoàn hảo, kể cả từ trí tuệ đến vẻ ngoài đều là thuộc hàng "cực phẩm", trong khi đó cô thì... Vì thế, khi Trực Thụ trêu trọc ngoại hình của cô sẽ khiến phần tự ti đó trong cô trỗi dậy. Cô sẽ lại nghĩ rằng mình thật không có cách nào nhìn cân xứng với anh, bao năm qua, đó vẫn luôn là điều khiến cô cảm thấy khổ tâm.

- "Người anh yêu là Viên Tương Cầm, không phải vóc dáng của Viên tiểu thư" Tâm ý của Trực Thụ không biết Tương Cầm có thể hiểu được không.

- "Vậy... Trực Thụ, em muốn hỏi anh 1 vấn đề" Tương Cầm quay qua nhìn Trực Thụ với 1 ánh mắt mong chờ.

- "Ừm" Một tay Trực Thụ đang nắm lấy những lọn tóc của Tương Cầm và xoắn xoắn nó lại

- "Thực sự em vẫn luôn muốn hỏi anh, vào cái ngày mưa gió, khi anh dẫn em về căn phòng anh thuê, thực sự nguyên nhân là vì mẹ muốn thế chứ không phải vì anh muốn em ở cùng, đúng vậy không?"

Vấn đề này luôn là câu hỏi thắc mắc ở trong tâm trí Tương Cầm suốt nhiều năm qua. Chỉ cần nghĩ đến việc Trực Thụ thực sự ngày đó quan tâm đến cô, dù chỉ 1 chút cũng khiến cô cực kì vui vẻ. Nhưng 1 chút biểu hiện quan tâm, anh cũng không hề bộc lộ. Sau đó Trực Thụ nói là vì mẹ "ép" anh phải vậy, cô không biết đó có phải là lời thật lòng hay không.

Trực Thụ được kéo về những kí ức năm đó. Anh nghĩ bản thân cũng thật "ngốc nghếch" đi hoài 1 vòng tròn, đến cuối cùng sự lựa chọn vẫn là Viên Tương Cầm.

- "Đêm đó, ngoài việc bị em đá khỏi giường nhiều lần. Đương nhiên "thủ phạm" khiến anh mất ngủ chính là em"

- "Em? Tại sao?" Tương Cầm vô cùng tò mò.

- "Anh vốn không hề thích thú với sự sắp đặt của mẹ. Tuy nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân của nó, vì anh thực sự không muốn thừa nhận là anh muốn em. Chỉ cần nghĩ đến việc đó, anh không hiểu nổi bản thân vì sao đối với 1 đồ ngốc lại có thể nảy sinh ham muốn. Đó là một đòn đả kích lớn với anh."

Về phương diện tình yêu, bản thân Thực Thụ hoàn toàn kém xa Tương Cầm: "yêu chính là yêu" có muốn bỏ chạy, trốn tránh cũng vô ích. Trái tim nằm trong chính cơ thể, bạn có thể trốn chạy bao lâu, chạy được bao xa cũng chỉ là vô dụng mà thôi.

- "Hử, nghe có vẻ anh có chút bất mãn với việc có ham muốn với em" Tương Cầm tiếp tục "chất vấn"

- "Anh thấy em nên cảm thấy cực kì vui vẻ mới phải vì em là người đầu tiên khiến anh mất ngủ cả đêm, ngồi đấu tranh tư tưởng, ngồi xem dáng ngủ "thục nữ" của em cũng như thấy được em ngủ say đến mức chảy dãi không ngừng haha" Trực Thụ lén quan sát phản ứng của Tương Cầm.

- "Cái gì mà đả kích, cái gì mà xấu xí...hừ... em trong mắt anh thật sự không tốt đến thế sao?"Tương Cầm giận dỗi đánh Trực Thụ bụp bụp lên ngực.

- "Ummm, em muốn giết chồng sao?" Trực Thụ giả vờ tỏ ra đang rất đau đớn, đợi chờ phản ứng của Tương Cầm.

- "Trực Thụ...em xin lỗi, em xin lỗi, em không cố ý đánh anh đâu. Anh thực sự rất đau sao?" Tương Cầm sốt sắng sờ ngực Trực Thụ kiểm tra xem có phải mình thực sự ra tay quá mạnh rồi không.

- "Tương Cầm, Tương Cầm nghe anh nói này, anh không sao, chỉ là muốn trọc em 1 chút thôi" Thấy bộ dạng hoảng hốt của Tơng Cầm, Trực Thụ không đành lòng , vội vàng giải thích.

- "Anh...anh thật sự vô cùng đáng ghét, tức chết em rồi, bỏ em ra đi... hừ" Tương Cầm không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay đang giữ chặt của người nào đó.

- "Không bỏ, cả đời này em cũng đừng mơ anh buông em ra." Tương Cầm chắc chắn chính là tình yêu duy nhất trong đời này của Trực THụ. Đôi mắt anh nhìn cô tràn ngập tình yêu, trong mắt anh chỉ có cô, trái tim anh chỉ đong đầy tình yêu với cô. Cô chính là cả thế giới của anh, thế giới này cũng chỉ cần có một người con gái tên Viên Tương Cầm...vậy là đủ rồi

- "Trực Thụ, em muốn mua một chai nước hoa cho Huệ Lan, anh nói có được không?"

Tương Cầm đã mua xong quà cho tất cả mọi người chỉ trừ có Huệ Lan là Tương Cầm đang rất phân vân không biết thứ gì phù hợp với cô ấy. Điều này khiến cái đầu nhỏ của Tương Cầm trở nên phiến não. Cuối cùng quyết định mua cho Huệ Lan 1 lọ nước hoa.

- "Tùy em" Trực Thụ đang đọc tờ báo tiếng Anh trên máy bay, mắt vẫn không rời đi trả lời Tương Cầm.

- "Vậy món quà này chính là được rồi" Tương Cầm vui vẻ

- "CHÚ Ý.. TÔI LÀ CƠ TRƯỞNG, HIỆN TẠI ĐANG CÓ MỘT BỆNH NHÂN CẦN CẤP CỨU GẤP. AI LÀ BÁC SĨ, CÓ KINH NGHIỆM HỖ TRỢ THÌ LẬP TỨC LIÊN HỆ VỚI CHÚNG TÔI...CẢM ƠN RẤT NHIỀU"

- "Tương Cầm, nhanh lên, có bệnh nhân" Trực Thụ bỏ tờ báo trên tay xuống, lập tức đứng dậy.

- "Đúng vậy, đi thôi"T rực Thụ sợ Tương Cầm sẽ bị va chạm trên máy bay nên trực tiếp dắt cô đi tìm tiếp viên hàng không.

- "Xin chào, tôi là bác sĩ và vợ tôi là y tá. Các bạn có cần chúng tôi giúp gì không?" Trực Thụ hỏi tiếp viên

- "Thật sự tốt quá, mời 2 vị đi theo tôi" Cô gái tiếp viên có vẻ như vừa cất 1 tiếng thở nhẹ nhõm.

Trực Thụ và Tương Cầm được đưa đến 1 khoang chăm sóc đặc biệt. Ở đó có 1 người đàn ông tầm 50-60 tuổi đang có biểu hiện rất đau đớn. Trực Thụ lập tức đo mạch đập của bệnh nhân đồng thời kiểm tra trạng thái con ngươi.

- "Ông ấy đã uống thuốc? Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?" Trực Thụ hỏi nhanh.

- "Đã uống thuốc 7 phút trước rồi, bố em bị hen suyễn và tim cũng không tốt lắm. Hình như thuốc không có tác dụng cho lắm"

- "Được, tôi biết rồi"

- "Trực Thụ, bệnh nhân có dấu hiệu bị sốc rồi" Tương Cầm sau khi đo nhịp tim của người kia liền thông báo

- "Thực hiện hô hấp nhân tạo" Trực Thụ nói với tiếp viên hàng không nam, yêu cầu anh ta chuẩn bị địa điểm và tư thế cho bệnh nhân thật tốt

- "Tương Cầm"

Trực Thụ gọi Tương Cầm, ánh nhìn ý chỉ cần sắp xếp lại cho bệnh nhân 1 chút. Tương Cầm lập tức chạy đến bên làm việc theo chỉ thị của bác sĩ Giang. Trực Thụ mở miệng người bệnh, kiểm tra xem có thứ gì làm tắc nghẽn đường thở của ông ấy không rồi sau đó thực hiện hô hấp nhân tạo.

- "Lấy cho tôi một con dao, một ít rượu, nồng độ càng cao càng tốt. Và tôi cần thêm một cái ống hút, băng gạc...nhanh lên"

Trực Thụ sau khi thực hiện hô hấp nhưng bệnh nhân không có phản ứng gì tích cực liền lập tức đưa ra những chỉ dẫn mới. Đối với bệnh nhân đang bị sốc mà nói, thời gian chính là mấu chốt, không thể chậm trễ giây phút nào.

- "Được, tôi đi lấy ngay." Người tiếp viên hàng không lập tức chạy đi lấy những thứ Trực Thụ yêu cầu"

- "Tương Cầm, tiếp tục làm CPR, không được ngừng" (CPR là cái ép ép ngực để thúc tim hoạt động, thường là khi hô hấp nhân tạo sẽ có động tác ấy)

- "Em biết rồi" chỉ cần có Trực Thụ ở bên, Tương Cầm có thể luôn duy trì 1 trạng thái đầu óc cực minh mẫn.

- "Tương Cầm, được rồi. Dùng rượu này khử trùng tay đi"

- "Được"

Trực Thụ cố định vị trí, ép sát khí quản của bệnh nhân. Sau đó dùng con dao rạch một đường... Tương Cầm ở bên phụ giúp, đưa mọi thứ Trực Thụ cần, không cần anh nói, cô cũng tự hiểu mình cần làm gì. Y như hai người đang trong phòng giải phẫu vậy.

Trực Thụ chèn chiếc ống vào bên trong khí quản của người bệnh, thổi không khí vào phổi người đó. Tuy đây là một cách làm rất mạo hiểm nhưng là cách hữu hiệu nhất bây giờ để giúp người bệnh kia khôi phục chức năng hô hấp.

- "Trực Thụ... động đậy rồi" Tương Cầm nhìn thấy ngón tay của bệnh nhân đã có phản ứng di chuyển.

Ngay sau khi máy bay đến sân bay quốc tế Đào Viên ở Đài Loan, xe cứu thương đã đang chờ sẵn sàng, Trực Thụ đưa bệnh nhân lên xe cứu thương và nhanh chóng giải thích các biện pháp cấp cứu tiếp theo cho những người đưa bệnh nhân đó đi.

- "Hi vọng ông ấy không sao" Tương Cầm nhìn chiếc xe cứu thương đã đi xa

- "Ông ấy sẽ không sao đâu"

- "Đúng vậy, bởi vì là do Trực Thụ cấp cứu, ông ấy nhất định sẽ không sao" Tương Cầm tràn đầy tin tưởng.

- "Cám ơn em, Tương Cầm"

- "Cám ơn em?" Tương Cầm không hiểu vì sao Trực Thụ cám ơn mình.

- "Nếu không có em, có lẽ anh sẽ không thể làm bác sĩ. Tương Cầm, làm bác sĩ thật là tốt" Trực Thụ quay sang nhìn Tương Cầm.

- "Thật tốt khi có thể cứu được người khác" Tương Cầm không nghĩ rằng mình đã giúp Trực Thụ, cô nhìn thấy những nỗ lực của anh, biết rằng anh thực sự đã phải nỗ lực nhiều như thế nào, cô gắng nhiều ra sao để trở thành 1 bác sĩ tốt.

- "Vì khi anh đang cảm thấy bối rối, lạc lõng chính em đã cho anh 1 hướng đi, để anh có thể kiên trì theo đuổi con đường này"

- "Đi thôi, chúng ta đi lấy hành lý rồi về nhà"

Sự hỗ trợ lần đầu tiên một cách ngẫu nhiên của ngày hôm nay chính là điều Tương Cầm luôn mong muốn. Cô muốn giúp đỡ Trực Thụ. Tương Cầm nghĩ, nếu cô không khăng khăng "đòi" trở thành 1 y tá thì hôm nay không thể giúp Trực Thụ. Mặc dù cô biết dù cho không có sự giúp đỡ của cô thì Trực Thụ cũng có thể cứu được người đàn ông kia. Nhưng khi nghĩ đến có thể sát cánh bên anh cùng cứu người, cùng làm những việc ý nghĩa, điều đó thật sự rất tuyệt vời.

[Kết thúc tuần trăng mật thứ 2 của 2 anh chị rồi ạ. Trở về cuộc sống hàng ngày sẽ có những vui buồn lẫn lộn nhưng đó sẽ luôn là 1 cuộc sống đầy màu sắc mà các chị em chờ đợi đúng không ạ? Hãy luôn ủng hộ Trực Thụ, Tương Cầm và fanpage Trịnh Nguyên Sướng của chúng ta nhé. Yêu xươnggggg :-* ]

****************** Hết chap 84 ****************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top