Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 5: Quan lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thợ Săn Quỷ 2

Chapter 5: Quan lớn

Tác giả: Thư Quân

Ảnh thuộc về wook-it trên flickr

---

Khi người đàn ông ngồi trên kiệu mở mắt thì những gã hầu cận lập tức dừng bước. Họ đồng loạt chầm chậm quay đầu, tuy rằng trên mặt không có ngũ quan nhưng sáu người vẫn cảm giác được "ánh mắt" họ đang đổ dồn về phía mình. Bầu không khí trở nên rất quỷ dị, khói trắng lượn lờ làm bóng dáng của họ lúc ẩn lúc hiện.

Ma Kết siết chặt vô-lăng, trong đầu không ngừng xoay chuyển để tìm cách thoát khỏi khốn cảnh hiện tại. Không chờ Ma Kết cân nhắc kỹ càng thì động cơ đột ngột rít gào, vô-lăng thoát khỏi sự điều khiển của anh bắt đầu xoay vòng vòng, chân ga bị sức mạnh vô hình nào đó đè nặng, chiếc xe lập tức giật mạnh nhào lên.

- Chiếc xe muốn lao xuống sông! – Nhân Mã tóm lấy tay vịn trên trần xe để ổn định thân thể, thấy xe chuyển hướng, cậu vội hét lớn.

- Vô-lăng bị khống chế rồi! – Ma Kết cắn răng dùng hết sức lực ghì chặt vô-lăng, chân anh đè nặng bàn đạp phanh nhưng không có tác dụng. Mồ hôi Ma Kết chảy ròng ròng, anh chưa từng cảm thấy bản thân bất lực đến nhường này.

- Xin Chúa xót thương, giúp vận mệnh chúng con thoát khỏi bàn tay khống chế của kẻ khác! – Thiên Bình thành khẩn cầu nguyện, một luồng sáng màu xanh chứa hạt bụi lấp lánh tuôn ra từ thánh giá, ôm lấy chiếc vô-lăng đang điên cuồng xoay chuyển. Cách làm của Thiên Bình có hiệu quả, vô-lăng đã dừng lại, nhưng chiếc xe vẫn giữ nguyên tốc độ muốn lao xuống sông. Ma Kết dứt khoát bẻ lái thay đổi phương hướng, nhắm thẳng vào những hàng cây cao gần đó.

Rầm! – Va chạm mạnh khiến cây cối run rẩy, những thớ gỗ tróc ra khỏi thân cây, lá xanh rào rào rụng xuống, nằm rải rác trên đống bùn nước lầy lội. Đầu xe bị móp, mặt kính vỡ thành từng mảnh nhỏ, nắp xe bung ra, khói trắng từ từ bốc lên, mùi cháy khét trộn lẫn trong không khí.

Bốn người phía sau không có vấn đề gì, do Xử Nữ ngồi ghế phụ nên khó tránh khỏi bị thương đôi chút, chỉ riêng Ma Kết thì không may mắn như vậy. Phần đầu xe bên trái trực tiếp tông vào một thân cây, móp méo rất nghiêm trọng. Đầu Ma Kết bị va đập mạnh, vết rách trên trán chảy ra từng dòng máu tươi, có vài mảnh thủy tinh đã vô tình cắt qua da thịt anh.

- Ma Kết, anh sao rồi? – Giọng nói của Song Ngư khó nén run rẩy, cô không dám chạm vào người anh.

- Không... sao... - Ma Kết đứt quãng trả lời, vết thương trên đầu vô cùng đau đớn, máu tràn vào khoang miệng, mùi vị không hề dễ chịu.

Xử Nữ liếc mắt nhìn Ma Kết, anh cong khuỷu tay muốn tìm kiếm thứ gì đó trong túi quần.

- Cậu định làm gì? – Nhân Mã vội bắt lấy cánh tay Xử Nữ, cảnh giác.

Sự nghi ngờ của Nhân Mã bị đánh vỡ khi Song Ngư bỗng kêu lên.

- Họ muốn bắt Ma Kết!

Hai gã hầu cận bay thẳng về phía Ma Kết, lồng đèn biến hóa thành sợi dây xích, họ không quan tâm đến sự tồn tại của những người khác, mục tiêu rõ ràng chỉ có một. Ma Kết vô lực nhìn họ gắn hai chiếc còng vào cổ tay mình, anh cảm giác cơ thể rất nặng nề, mí mắt từ bỏ chớp nháy, đồng tử dần mất đi tiêu cự. Hai gã hầu cận nhẹ nhàng kéo dây xích, tức thì một cái bóng mờ từng chút từng chút rời khỏi người Ma Kết. Thật hiển nhiên, thứ họ muốn lấy đi không phải xác thịt mà là linh hồn, tương đương với việc phán định cái chết của anh.

- Không được! – Song Tử lập tức tung ra những lá bùa, ngón tay cô run rẩy đặt lên miệng, không ngừng niệm chú xua đuổi hai gã hầu cận. Tuy nhiên những lá bùa ấy chưa kịp phát huy tác dụng đã lắc lư rơi xuống đất, nước mưa làm nhòe đi chữ viết bên trên, nát nhừ như tâm tình Song Tử lúc này.

- Chúng ta không thể để mất Ma Kết! – Thiên Bình tạo một khiên bảo hộ từ vô số hình lục giác ghép lại, bọc lấy linh hồn Ma Kết, trên mỗi mặt phẳng là những biểu tượng thánh giá phát sáng.

Cùng lúc ấy, con ngươi trắng đen của Song Ngư xoay chuyển phân tách ra hai cái bóng hình tròn, hóa thành hai con cá chép một trắng một đen bơi về phía Ma Kết. Linh hồn Ma Kết bị khóa chặt trong khiên bảo hộ trong suốt, bên ngoài là hai con cá chép đang không ngừng bơi lượn xung quanh, mặc cho hai gã hầu làm thế nào cũng không thể lôi kéo linh hồn Ma Kết đi theo.

- Âm dương ngư? – Một giọng nói phiêu đãng giữa núi rừng rộng lớn. Mọi âm thanh khác lập tức nín bặt, vạn vật trở nên ngưng đọng, những giọt nước mưa tròn xoe đứng sững lại, lơ lửng giữa không trung. Không biết từ lúc nào mà người đàn ông ngồi trên kiệu đã quay đầu nhìn bọn họ, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng vẫn khiến người ta dè chừng kính sợ.

Việc ông ta bỗng dưng lên tiếng khiến mọi người rất kinh ngạc, ai nấy đều căng thẳng chờ đợi phản ứng tiếp theo của ông ta.

- Các ngươi không phải người thường! – Ông ta khẳng định – Cũng không thuộc về thế gian này!

- Thưa ngài, bạn tôi thật may mắn khi lọt vào mắt duyên của ngài, nhưng linh hồn chúng tôi đã bị quỷ dữ trói buộc. Chúng tôi đến đây là vì nhiệm vụ, nếu lại có cơ hội, chúng tôi sẵn lòng tận tâm phục vụ ngài. – Nhân Mã vội vàng giải bày. Cậu không dám nói dối, bọn họ thật sự đã ký hợp đồng với quỷ dữ, nếu bị bắt thì không biết hậu quả gì sẽ xảy đến.

- Xin ngài độ lượng, đừng đem anh ấy đi vào lúc này. – Song Ngư cầu khẩn.

- Nếu ngươi đưa cặp cá chép đó cho ta, hắn sẽ giữ được mạng! – Ông ta nói, khóe miệng hơi cong lên.

Song Ngư nhíu mày, móng tay bấu chặt vào lớp da trên ghế ngồi. Nhìn Ma Kết bất tỉnh nằm gục trên vô-lăng, trong đầu cô hiện lên ký ức của những lần họ cùng tham gia nhiệm vụ, Ma Kết đã luôn sẵn lòng cứu cô khi nguy hiểm cận kề. Song Ngư hít sâu một hơi, kiên định đưa ra đáp án.

- Thưa ngài, nếu ngài muốn...

- Ngươi tình nguyện từ bỏ thứ tốt như vậy chỉ vì kẻ khác? – Ông ta ngắt lời Song Ngư.

- Ngài cũng biết chúng tôi không phải người bình thường, nếu tôi may mắn có lẽ sẽ có thứ tốt khác thay thế, nhưng bạn bè thì không thể thay thế được!

- Thành ý của ngươi ta đã biết! – Ông ta thu hồi ánh mắt, nâng tay ngăn cản Song Ngư nói tiếp – Cá chép vốn là linh vật, vào thời khắc thích hợp, nó có thể hóa rồng. Huống hồ đây lại là một cặp cá chép âm dương, nó chỉ chọn ngươi làm chủ nhân, ngươi chịu đưa ta cũng không lấy được, người bạn này của ngươi, ta tha cho một mạng.

Ông ta vừa dứt lời thì hai gã hầu lập tức biến xích sắt thành lồng đèn, vâng theo mệnh lệnh trở về vị trí ban đầu.

- Chúng tôi thay anh ấy cảm tạ ngài! – Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thái độ cung kính không dám lỗ mãng.

- Chớ lang thang trong đêm vắng, ngươi không biết được linh hồn mình bị bắt đi lúc nào đâu. – Ông ta nhắm mắt, tùy ý nói. Chiếc kiệu tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, sương trắng càng lúc càng dày đặc, nuốt chửng đốm lửa màu xanh lập lòe, nó xa dần, xa dần và rồi biến mất giữa hư vô. Lúc này, hạt mưa đang lơ lửng lập tức rơi lộp bộp xuống đất, âm thanh quay về, vạn vật cũng chuyển động theo quy luật, dường như những gì vừa mới xảy ra chỉ là ảo giác mà thôi.

- A... - Tiếng rên đau đánh thức sự chú ý của mọi người. Ma Kết ôm đầu ngồi dậy, ngỡ ngàng một lúc như cố nhớ lại trước đó mình đã gặp phải chuyện gì.

- Ơn trời anh đã tỉnh lại! – Thần kinh căng chặt của Nhân Mã buông lỏng phân nửa.

- Vết thương trông rất nghiêm trọng, chúng ta mau chóng đưa Ma Kết đến bệnh viện xử lý! – Song Tử lo lắng nói.

- Trong thị trấn không có bệnh viện, chỉ có phòng khám nhỏ. Nhân Mã, cậu đỡ Ma Kết ra sau ngồi đi! – Xử Nữ xuống xe kiểm tra động cơ bên trong.

- Tôi không sao, cầm máu, băng bó là được. Trước mắt chúng ta phải về cô nhi viện. – Ma Kết xua tay. Tình trạng của anh tuy đáng sợ nhưng vết thương không quá nghiêm trọng, trán bị rách, chân trái đau nhức do xe đụng vào thân cây gây ra, những nơi khác chỉ bị xay xát nhẹ, cơ thể ê ẩm không thể cử động mạnh.

Mọi người do dự, nếu bây giờ quay xe về thị trấn thì khá nguy hiểm, nhưng để Ma Kết như vậy thì họ không yên tâm. Cơ thể thợ săn tại nhân gian không khác với người thường, họ vẫn sẽ bị thương, đổ máu, bệnh tật... Thợ săn có thể chết do quỷ hồn hoặc do tai nạn ngoài ý muốn, thường thì khả năng thứ hai rất ít xảy ra.

- Chúng ta cứ về cô nhi viện trước, sáng mai lại đưa Ma Kết đến phòng khám.

Kiến nghị của Thiên Bình được mọi người tán đồng. Nhân Mã và Thiên Bình giúp Ma Kết xuống xe ngồi vào đằng sau, chân trái anh không co duỗi được vì đau, máu hòa với nước mưa thấm ướt áo thun trên người. Song Tử mở hành lí của mình, tìm ra một chiếc khăn choàng vải, dùng nó để băng bó tạm thời vết thương trên trán Ma Kết. Vì chấn thương đầu lại thêm mất máu nên Ma Kết không giữ tỉnh táo được bao lâu thì mệt mỏi ngủ thiếp đi.

- Thật kỳ lạ! – Kiểm tra máy móc xong, Xử Nữ lên xe, vặn chìa khóa. Bất ngờ thay, sau cú va chạm nghiêm trọng vừa rồi, ngoại trừ lớp vỏ móp méo xấu xí bên ngoài thì chiếc xe vẫn hoạt động như bình thường. Xử Nữ xoay vô-lăng, lùi xe, tiến lên, thử phanh, xác định chắc chắn tình trạng chiếc xe mới dám lên đường quay về cô nhi viện.

- Tông mạnh như vậy mà xe vẫn dùng được sao? – Song Tử khó hiểu.

- Là do ông ta đã ban phước. – Song Ngư lên tiếng, giải đáp nghi vấn trong lòng mọi người.

- May mà ông ta không kiên quyết mang Ma Kết đi, nếu không chúng ta cũng đành bó tay. – Cuối cùng Nhân Mã cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hơn mười một giờ đêm, mọi người mới về đến cô nhi viện. Thiên Yết vẫn luôn đứng ở hành lang lầu một chờ đợi. Vừa nhìn thấy ánh đèn pha từ phía xa anh liền xuống dưới, bung dù chạy ra mở cổng sắt cho xe chạy vào.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy? – Thiên Yết kinh ngạc trước tình trạng của chiếc xe.

- Để sau rồi nói, anh mau giúp họ đưa Ma Kết lên phòng. Xử Nữ, cậu đi lấy hộp cứu thương, tôi sẽ chuẩn bị nước ấm. – Song Ngư nhanh chóng giao việc.

Thiên Yết cõng Ma Kết đang bất tỉnh lên phòng, động tĩnh không lớn nhưng đủ để đánh thức những người vốn không ngủ say. Không gian quá nhỏ hẹp nên họ chỉ có thể đứng ngoài phòng nhìn Song Ngư dùng nước ấm lau sạch vết máu trên mặt Ma Kết. Vết rách trên trán anh ta cần được khâu lại nhưng họ không thể tự xử lý nên Xử Nữ chỉ sát trùng và băng bó.

- Về tới nơi rồi sao? – Khi Thiên Yết và Xử Nữ giúp Ma Kết thay áo thì anh bỗng tỉnh lại, giọng nói thều thào.

Nhân Mã tinh ý vội chạy về phòng mình lấy chai nước khoáng đưa cho Ma Kết.

- Anh thấy thế nào rồi?

Ma Kết nhổm dậy uống một ngụm nước rồi lại nằm xuống. Anh trấn an mọi người, tỏ vẻ mình vẫn ổn.

- Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy? – Thiên Yết nóng lòng hỏi.

- Chúng tôi gặp phải "quan lớn"! – Nhân Mã đáp, bây giờ nghĩ lại cậu vẫn cảm thấy vô cùng kinh hãi.

- "Quan lớn"??? - Bạch Dương, Song Tử, Kim Ngưu, Việt Bân chưa từng nghe tới khái niệm này.

Sau khi chết linh hồn con người sẽ bị dẫn đi để chịu phán xét về những hành vi, việc làm lúc còn sống, dựa vào đó mà quyết định họ phải đền tội hay là được đầu thai. Linh hồn mang chấp niệm sẽ vất vưởng tại nhân gian, phân thành thiện linh và ác linh. Ngoài ra còn có một trường hợp đặc biệt khác, những người đã tu hành nhiều kiếp, được kính nể lúc còn sống và thờ phụng khi chết đi sẽ trở thành "thánh".

Các thợ săn quen miệng gọi họ là "quan lớn". Bởi vì họ thường ngồi trên kiệu tám người khiêng, hầu cận vây quanh, rất có quyền uy, khí thế. Quan lớn trú ngụ trong đền, họ tồn tại dựa vào niềm tin của con người. Tín đồ càng nhiều, năng lượng của quan lớn sẽ càng mạnh. Nhờ vậy, họ sẽ dễ dàng thực hiện nguyện vọng cũng như ban phước lành cho con người. Ngược lại, nếu đền không còn ai lui tới thì quan lớn sẽ dần dần biến thành thiện linh, bọn họ có thể đi đầu thai ngay hoặc tìm đến những nơi thanh tịnh để tiếp tục tu hành.

Quan lớn thường chọn người hợp duyên làm hầu cận, bất kể người đó còn sống hay đã chết. Hầu cận sẽ bị xóa mất khuôn mặt, khóa ký ức, hoàn toàn trung thành với mệnh lệnh của quan lớn. Vào thời điểm thích hợp, quan lớn sẽ ban ân điển giải thoát vài tên hầu, tội lỗi mà họ đã phạm khi còn sống sẽ được giảm bớt, sau đó đầu thai với thân phận và hoàn cảnh tốt đẹp hơn. Theo quy định, linh hồn thợ săn quỷ vốn thuộc về Ghost Hunter, nhưng nếu quan lớn muốn thì vẫn có quyền bắt họ đi. Khi thợ săn được trả tự do thì người của Ghost Hunter sẽ tới dẫn họ đến địa ngục chịu hình phạt như hợp đồng đã đề cập.

- Năng lực của chúng ta không có tác dụng với quan lớn. Khiên bảo hộ kết hợp với âm dương ngư đã tạo nên một lá chắn kiên cố giữ lại linh hồn Ma Kết, nhưng nếu quan lớn nhất quyết muốn bắt anh ấy thì chúng ta cũng đành chịu thua. – Nhân Mã nhíu chặt mày giải thích. Quan lớn có thể sai khiến chiếc xe chạy đâm đầu xuống sông để giết chết tất cả bọn họ, may mắn là ông ta đã không làm như vậy.

- Cảm ơn mọi người. – Ma Kết chân thành nói – Linh hồn thợ săn bị ràng buộc bởi bản hợp đồng, không biết điều gì sẽ chờ đợi tôi nếu tôi đột ngột bị bắt đi nữa.

- Anh cũng may mắn thật, bị quan lớn để mắt mà còn sống sót trở về! – Dạ Hiên vẫn luôn ngồi trên giường nhìn mọi người bận tới bận lui chăm sóc vết thương cho Ma Kết. Lời hắn nói tuy không có vấn đề gì nhưng mọi người vẫn nghe ra sự tiếc nuối trong đó – Đại nạn không chết, tất có hậu phúc! Có lẽ hậu phúc của anh sắp đến rồi đấy!

Nhân Mã liếc mắt nhìn Dạ Hiên, câu sau của hắn chứa đựng ẩn ý khiến cậu phản cảm.

- Anh Hiên, em thấy anh ta đang gặp hạn thì đúng hơn. Trong thời gian ở đây anh phải cẩn thận nhé, Ma Kết. – Huyền cười mỉa.

- Mày nói bậy gì đó??? – Nhân Mã muốn nhào lên hỏi cho ra lẽ thì bị Xử Nữ kéo tay lại.

- Nhỏ giọng thôi kẻo bọn nhỏ tỉnh giấc.

- Muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, đừng quấy rầy Ma Kết nữa. Ngày mai chúng ta phải dậy sớm đưa cậu ấy đến phòng khám khâu vết thương, đêm nay tôi sẽ ở lại trông chừng. – Thiên Yết nói. Ma Kết đang rất yếu, nếu quỷ hồn ghé thăm thì khó mà chống trả được, Dạ Hiên và Huyền chắc chắn không quan tâm tới sự sống chết của Ma Kết.

Mọi người lục tục giải tán, hành lang thoáng chốc không còn ai. Nhân Mã vào phòng đóng cửa lại, cơn mưa dai dẳng ngoài kia khiến lòng cậu bực bội khó chịu. Bạch Dương và Việt Bân đã lên giường nằm thẳng, tuy rằng nhắm mắt nhưng Nhân Mã biết họ không hề ngủ.

- Chó săn của Dạ Hiên miệng mồm thật đê tiện! – Nhân Mã không cách nào nguôi giận sau chuyện vừa rồi.

- Tôi cảm giác Dạ Hiên rất muốn Ma Kết chết. – Việt Bân bỗng nói.

- Chuyện này rất có khả năng, không ít thợ săn đã tử vong trong nhiệm vụ chỉ vì dám chống đối hắn ta. – Bạch Dương nhìn lên trần nhà, cậu cũng cùng chung suy nghĩ với Việt Bân.

- Bạch Dương, nếu hắn ta cho cậu G-point, liệu cậu có vì thế mà hãm hại đồng đội của mình không? – Nhân Mã đặt ra vấn đề.

- Chắc chắn là không! – Bạch Dương lập tức trả lời – Dạ Hiên là kẻ chỉ muốn lợi ích mà không cần bỏ công. Hôm nay hắn cho tôi chục triệu G-point, nhưng chắc chắn hắn sẽ đòi lại vào một ngày nào đó.

- Cậu nhìn ra được điều đó nhưng có người thì không... - Nhân Mã nhỏ giọng thở dài.

- Cậu nói gì? – Bạch Dương không nghe rõ.

- Không có gì, ngủ đi, tôi sẽ thức canh chừng. – Đêm thứ hai tại cô nhi viện, Nhân Mã nằm trằn trọc cho tới lúc bình minh.

***

Buổi sáng sáu giờ, Thiên Yết lái xe chở Ma Kết đến phòng khám, Xử Nữ đi cùng để chỉ đường. Bởi vì vừa bị thương vừa thấm nước mưa, Ma Kết đã phát sốt lúc nửa đêm. Thiên Yết cho Ma Kết uống thuốc giảm đau và hạ sốt, trời vừa sáng anh liền tức tốc lái xe lên đường. Bề ngoài chiếc xe rất thê thảm, nhờ phước quan lớn nó vẫn hoạt động tốt, bùn đất bám trên xe đã được cơn mưa đêm qua thuận tiện rửa sạch.

Sau bữa sáng, các bé sẽ tham gia lớp học do hai giáo viên tình nguyện mới phụ trách. Những em sáu tuổi trở lên đều được cho đi học, vì hiện tại đang là mùa hè nên các em không cần đến trường. Tuy là như vậy nhưng chất lượng học tập của các em không tốt lắm, giáo viên tình nguyện được cử tới đây để khắc phục tình trạng này. Sau một năm, họ sẽ được điều đi nơi khác và người mới sẽ đến thay thế công việc của họ.

Thiên Bình và Song Tử dạy học tới chín giờ thì cho các em nghỉ giải lao ba mươi phút. Tất cả vui vẻ chạy ra ngoài chơi, Bảo Bình vẫn ngồi yên tại chỗ, chống cằm nhìn bọn trẻ đang ồn ào đuổi bắt nhau ngoài kia.

- Mấy anh chị ấy tốt thật chị Bảo Bình nhỉ! – Cô bé tóc ngắn ngồi trước mặt Bảo Bình xoay người xuống nói chuyện.

- Em thích bọn họ sao? – Nếu Bảo Bình nhớ không lầm thì cô bé này tên là Hà, năm nay mười hai tuổi.

- Vâng, nhưng mà mấy ngày nữa họ sẽ đi hết rồi. - Hà tỏ vẻ luyến tiếc.

- Đừng buồn, khi em lớn em có thể rời khỏi đây, đi nhìn xem thế giới rộng lớn ngoài kia. – Bảo Bình an ủi Hà. Tuy cô chưa bao giờ được nhìn xem thế giới rộng lớn như thế nào, nhưng cô luôn có niềm tin mãnh liệt rằng ngày đó sẽ đến. Ban đầu khi mới tới Ghost Hunter, Bảo Bình đã rất sợ hãi, cứ đi ngủ thì sẽ gặp ác mộng, cô kiệt sức vì khóc quá nhiều. Bảo Bình từng suýt tử vong trong nhiệm vụ đầu tiên mà cô và Thiên Bình tham gia. Khi bọn họ vượt qua được thử thách toàn mạng trở về, Thiên Bình đã ôm cô và nói "Không có gì đáng sợ đâu em! Em phải tin rằng bất cứ khi nào, bất kể ở đâu, anh vẫn luôn đứng ngay sau lưng em để bảo vệ em!". Từ đó về sau Bảo Bình không bao giờ mơ thấy ác mộng nữa, vì cô biết có một người tuy rằng im lặng nhưng mãi luôn canh chừng giấc ngủ cho cô.

- Không cần chờ tới khi lớn lên đâu. Nếu được nhận nuôi chúng ta cũng có thể rời khỏi đây. – Hà phấn khích nói.

- Nhận nuôi? – Bảo Bình hỏi. Ký ức mà cô có không nhắc đến vấn đề này.

- Chị quên rồi sao? Ngày mười lăm mỗi tháng, viện trưởng sẽ dẫn hai hoặc ba bạn đi gặp những gia đình muốn nhận con nuôi. Tất cả đều được nhận vì lúc nào viện trưởng cũng trở lại đây một mình.

Buổi trưa khi bọn trẻ đã về phòng ngủ, mọi người tụ họp lại cùng nhau, chia sẻ và sắp xếp những thông tin mà họ thu thập được. Tình trạng của Ma Kết đã khá hơn nhiều, vết thương chân trái không nặng lắm, tạm thời anh chỉ có thể đi cà nhắc.

- Xem ra viện trưởng Thành có rất nhiều bí mật, em nghĩ mình nên điều tra thêm về ông ta. – Song Tử nói.

- Chiều nay viện trưởng Thành sẽ về nhà, em và Thiên Yết tới nơi ông ấy ở tìm hiểu xem sao. Sư Tử, việc đột nhập văn phòng giao cho em nhé. – Ma Kết giao phó nhiệm vụ.

- Không thành vấn đề! – Sư Tử gật đầu.

- Bác Anh không thích nói chuyện, tạm thời em chưa khai thác được gì ở bác ấy. – Kim Ngưu chia sẻ với mọi người những gì cô biết – Bác Anh thường xuyên bị bác Hoa mắng nhiếc vì sử dụng nguyên liệu phung phí mặc dù bác Anh đã tiết kiệm lắm rồi.

- Chẳng lẽ cô nhi viện thiếu thốn tới mức phải tính toán chi li như vậy? – Bạch Dương nhíu mày. Ở đây đứa bé nào cũng gầy, quần áo thì cũ mèm, chúng không có sách vở hay bút viết cho tới khi nhóm tình nguyện viên tới đây.

- Chúng ta nên kiểm tra sổ sách chi tiêu của cô nhi viện. – Cự Giải nói – Hành động của nhóm người Dạ Hiên rất đáng nghi, có cần theo dõi bọn họ không?

- Chúng ta phải ưu tiên nhiệm vụ, nếu vì bọn họ mà phí phạm thời gian thì sẽ vô tình tạo ra nguy hiểm cho chúng ta. – Thiên Yết đáp.

- Tạm thời cứ như vậy đi, sau khi nắm được thêm thông tin chúng ta sẽ bàn bạc bước tiếp theo.

***

Viện trưởng Thành bận công việc riêng nên tạm thời không có mặt ở cô nhi viện vài ngày. Bởi vì ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới, khoảng năm giờ chiều mây đen ồ ạt phủ kín bầu trời. Gió lốc nổi lên, cả rừng cây uốn lượn nhấp nhô tựa cơn sóng ngoài khơi xa. Mọi người gọi bọn trẻ đang chơi bên ngoài vào nhà, quả bóng bị bỏ rơi lăn long lóc trong sân, lá cây lác đác rơi trên chiếc cầu trượt nho nhỏ, vòng quay ngựa gỗ chậm chạp xoay vòng theo chiều gió, hồ nước phản chiếu những cụm mây xám xít nặng nề, cả khoảng sân rộng lớn bỗng trở nên thật trống trải, tiêu điều. Sau bữa tối, Kim Ngưu, Sư Tử, Bạch Dương, Việt Bân cùng nhau rửa chén trong khi những người khác đang hướng dẫn các bé làm bài tập.

- Lúc còn sống mẹ tôi hay bắt tôi rửa chén, ngoài miệng tôi nói không muốn nhưng cuối cùng vẫn làm. Đáng tiếc, tôi không thể giúp bà ấy rửa chén cả đời được. – Bạch Dương tráng sạch xà bông rồi đưa chén cho Việt Bân úp vào rổ.

- Mẹ em thì không nỡ bắt em làm gì. - Kim Ngưu rũ mắt nói.

- Chúng ta nhanh tay lên đi, trời sắp mưa rồi! – Sư Tử vội đánh vỡ bầu không khí ủ dột, để cảm xúc ảnh hưởng trong lúc làm nhiệm vụ là chuyện tối kỵ, cô phải kịp thời ngăn cản trước khi họ đắm chìm vào quá khứ của mình.

Bầu trời xám xịt bỗng chốc lóe lên, vùng sáng di chuyển chớp nhoáng tới từng vị trí ngẫu nhiên, mang theo tiếng nổ "đùng, đoàng" chấn động không gian. Những cột sấm sét tựa như thân cây khô trụi lá chĩa xuống mặt đất, gió thổi càng lúc càng mạnh, báo hiệu một đợt mưa dai dẳng sắp sửa bắt đầu.

- Chúng ta dọn dẹp nhà bếp rồi về phòng thôi. – Sư Tử nói.

- Vâng... - Kim Ngưu đang lau chén xếp vào tủ thì bỗng đứng sững ra, vẻ mặt nghiêm trọng. Biểu hiện kỳ lạ của Kim Ngưu khiến mọi người dừng công việc trên tay lại.

- Sao vậy? – Bạch Dương cảnh giác hỏi, lửa phừng lên từ hai bàn tay cậu.

- Em nghe thấy tiếng em bé khóc. – Kim Ngưu đáp, bình tĩnh phóng thích toàn bộ năng lượng để nắm bắt vị trí âm thanh.

Ba người còn lại liếc mắt nhìn nhau, họ không nghe thấy gì ngoại trừ tiếng sấm sét và gió thổi. Tuy nhiên họ không hề nghi ngờ điều mà Kim Ngưu nói, bởi lẽ cô gái nhỏ này có một đôi tai ngoại cảm, có thể nghe được bất kỳ loại âm thanh nào dù xa hay gần, dù là của người hay quỷ hồn.

- Nó đến từ bên ngoài cô nhi viện. – Kim Ngưu xác định.

- Chúng ta đi xem thử. – Sư Tử khởi động năng lực, tròng mắt cô nhanh chóng bị màu đen vây kín, trên da thịt xuất hiện những dòng chữ ngoằn ngoèo không rõ nghĩa.

Sư Tử, Bạch Dương, Việt Bân đều là thợ săn tấn công, bọn họ để Kim Ngưu đi giữa nhằm bảo vệ cô nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra. Bầu trời lúc này bắt đầu nhả xuống những giọt mưa rời rạc, đánh dấu lên mặt đất những chấm tròn ướt đẫm. Bốn người đến gần cánh cổng sắt đóng kín, Bạch Dương dùng tay phải mở chốt, tay trái cậu đang cầm sợi xích lửa rực cháy.

Kéttt ~ Cánh cửa cũ kỹ vang lên âm thanh chói tai. Mọi người cảnh giác nhìn quanh, trước mắt họ là con đường đất vắng lặng cùng hàng cây đang bị gió thổi nghiêng ngả, không có gì lạ thường. Bạch Dương muốn ra ngoài nhưng bị Sư Tử ngăn cản, cô đề nghị trở về gọi thêm người, nếu tình huống không bắt buộc thì họ không cần thiết phải mạo hiểm vào ngay lúc này.

- Chị Sư Tử, mau nhìn kìa! – Kim Ngưu kéo tay Sư Tử, nhỏ giọng nói.

Ngay đằng sau cánh cổng chưa mở có một bọc vải được đặt ngay dưới chân tường, vừa rồi Bạch Dương mở cánh cổng bên phải cho nên họ không phát hiện ra. Bốn người liếc mắt nhìn nhau, bởi vì lửa của Bạch Dương không gây hại cho con người hoặc bất kỳ vật nào nên cậu quyết định kiểm tra bằng cách búng một ngọn lửa về phía bọc vải.

- Không phải quỷ hồn, hẳn là bị ai đó vứt bỏ trước cô nhi viện. – Bạch Dương nhìn thấy ngọn lửa đang dần tắt ngấm, trấn an mọi người.

- Cái gì có thể vứt ở cô nhi viện chứ? – Kim Ngưu khó hiểu, chợt nghĩ thông suốt, cô trợn tròn mắt – Chẳng lẽ...

Việt Bân và Bạch Dương nín thở tiến lên vài bước, họ hơi cúi người về phía trước nhìn kỹ bên trong bọc vải xem nó có gì. Ba giây sau, hai người đứng thẳng dậy, quay đầu đối diện Sư Tử, Kim Ngưu bằng vẻ mặt rất khó coi.

- Là một đứa bé sơ sinh nhưng tình huống không ổn lắm... - Việt Bân nói.

Sư Tử gan lớn nên lập tức ngồi xổm xuống vươn tay vạch lớp vải ra, lúc này mưa đang dần chuyển lớn, sắc trời bỗng chốc tối sầm. Cô nghe thấy tiếng gầm lớn từ trên cao, tia chớp bất chợt lóe sáng, soi rõ bên trong bọc vải là một đứa bé đang nằm yên bất động, hai mắt nhắm nghiền, làn da nhăn nheo nhợt nhạt và đôi môi đã chuyển màu tím tái.

Bách khoa toàn thư Ghost Hunter:

- Trong mỗi nhiệm vụ, thợ săn sẽ được sắp xếp một thân phận khác nhau, họ sở hữu ký ức cũng như kỹ năng của thân phận đó. Nếu như họ phải làm tài xế, họ sẽ biết lái xe và có ký ức về những con đường; thậm chí nếu vào vai bác sĩ, họ cũng có thể phẫu thuật cho bệnh nhân một cách thành thạo.

- Nếu thợ săn tử vong khi chưa kết thúc nhiệm vụ, ký ức của con người về thợ săn đã chết ấy sẽ tự động xóa đi, xem như họ chưa từng tồn tại.

- Con người không thể nhìn thấy năng lực của thợ săn, họ chỉ cho rằng các thợ săn đang có những hành động kì lạ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top