Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau, tôi có chút thời gian liền đem chăn nệm bốc mùi ra giặt. Tôi nhân tiện giặt cả quần áo của Bình Yên. Con bé không có đồ thay, tôi nhất quyết cho cởi truồng luôn.

Tôi đưa Bình Yên cho Rung và Chiên, bảo hai cậu bé trong lúc ngồi chờ giúp tôi bôi một ít vỏ quýt lên người con bé để chống muỗi.

Bình Yên ngồi trong lòng Chiên. Cậu bé một tay cầm vỏ quýt, một tay cầm tay Bình Yên, tỉ mẩn bôi cho con bé.

Rung ngồi bên cạnh ăn quýt, vừa chọt chọt lên bụng mỡ của Bình Yên chọc con bé. Bình Yên cầm mỗi tay cầm một múi quýt khác nhau, vung vẩy chúng trong không trung cười khanh khách.

Tôi ở một bên, vừa đạp đồ trong thau, vừa quay đầu nhìn hai người họ mà có cảm tưởng giống như nhìn một bức tranh. Hai chàng trai đùa giỡn với Bình Yên. Phía trên đầu họ có nắng đổ xuống, có gió khẽ thổi. Khi đó, tôi chợt có suy nghĩ, cái tên Bình Yên mà Sao Quả Tạ đặt cho con bé hợp đến thế nào.

Tôi giặt đồ xong, phơi quần áo, chăm cho Bình Yên, đến gần đến giờ ăn trưa mới thấy Sao Quả Tạ quay trở lại. Tối qua hắn cả đêm không về.

Lúc thấy tôi bế Bình Yên trần như nhộng, hắn mới nhíu mày, hỏi tôi – "Quần áo đâu?"

Bình thường hắn lúc nào cũng làm lơ chúng tôi, lần này lại đột nhiên hỏi một câu như vậy tôi cũng hơi ngạc nhiên. Tôi đáp - "Lúc sáng tôi đem giặt rồi nhưng chưa kịp khô."

Hắn nhìn tôi - "Con cô không phải là con gái sao?"

Tôi gật đầu – "Ừ đúng, là con gái."

Hắn khoanh tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng - "Cô để cho nó ăn mặc như thế này giữa chốn toàn đàn ông?"

Hắn nói có một câu mà khiến tôi ngơ ngẩn. Tôi nhìn lại đứa trẻ mới vừa chỉ mấy tháng tuổi trong tay mình, ngay cả răng còn chưa mọc.

Tôi phẩy tay – "Ầy, không lẽ nào đàn ông các anh đối với trẻ nhỏ cũng..."

Hắn cắt lời tôi - "Cô có chắc không?"

Câu nói của hắn khiến cả sống lưng tôi cứng đờ. Tôi nhìn hắn đờ đẫn – "Thật sao?"

Hắn nhướn mày nhìn lại tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, hỏi hắn – "Vậy phải làm sao đây?"

Hắn thở dài một tiếng, sau đó cởi áo khoác ngoài, bước tới, choàng lên người Bình Yên.

"Đi theo tôi." – Hắn nói.

Tôi ôm theo Bình Yên, chân tự động nối bước theo hắn. Hắn đưa tôi đến lều, đưa cho tôi một cái khăn sạch bảo tôi bọc lấy Bình Yên. Còn hắn lấy một bình thiếc đựng nước nóng, một túi nhỏ đựng sữa bột, một ít khăn sạch khác cho vào một chiếc ba lô đeo trên vai. Sau đó hắn kéo tôi đi về phía chiếc xe Jeep của hắn, ra hiệu cho tôi leo lên rồi lái xe đưa tôi đến đầu kia của làng.

Lúc xuống xe, tôi nhìn thấy mình đứng trước một bãi đỗ với một vài chiếc xe khác.

Tôi và hắn đi vào trong căn nhà nhỏ bằng gạch kế bên. Bên trong nhà có một người lính Tây trẻ đang ngồi trên sau một chiếc bàn gỗ. Nhìn thấy hắn bước đến, người lính trẻ đứng dậy, đưa tay ngang trán chào hắn.

Sao Quả Tạ nói gì đó với người lính trẻ một lúc lâu. Người kia đưa cho hắn một số giấy tờ và một cây bút, Sao Quả Tạ cúi đầu ghi ghi chép chép.

Xong xuôi hắn mới đi về phía tôi, kéo tôi ra ngoài, đến trước một chiếc xe màu đen. Hắn mở cửa sau xe, quay đầu nhìn tôi – "Lên đi."

Thế là tôi lóng ngóng ôm Bình Yên leo lên xe.

Hắn leo lên ngồi bên cạnh tôi. Vốn bình thường tôi hay ngồi ghế phụ còn hắn thì lái xe, lần này cả hai chúng tôi cùng ngồi phía sau khiến tôi không nhịn được lại có cảm thấy có chút kỳ quặc.

Lúc ngồi xuống rồi, hắn chìa tay về phía tôi nói – "Đưa con bé cho tôi, cô thắt dây an toàn trước đi."

Tôi ngẩn người nhìn hắn.

Có lẽ thấy tôi đơ lâu quá, hắn mới nhíu mày – "Cô sao vậy?"

Không hiểu sao tôi có chút xấu hổ, ấp úng một lát mới đáp được – "Tôi... không biết thắt."

Sao Qủa Tạ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhấc Bình Yên ra khỏi tay tôi. Hắn ôm con bé vào trong ngực, sau đó chồm qua kéo dây an toàn ấn vào chốt cho tôi. Cả quá trình đó, tôi nín thở ngồi im như tượng để cho hắn hành động.

Xong xuôi, hắn ấn con bé lại vào tay tôi, tự thắt dây an toàn cho mình.

Một người lính Tây mở cửa, ngồi vào ghế lái. Sao Quả Tạ và cậu ta nói chuyện đôi chút. Tuy cậu ta khá thân thiện nhưng tôi có thể cảm nhận được một sự dè chừng nhất định.

Cậu ta xoay tay lái, xe bắt đầu lăn bánh.

Tôi bất giác quay đầu nhìn ra ngoài. Xe chạy qua một cánh đồng cải lớn, trải dài dường như đến vô tận. Ở phía xa mặt trời đã bắt đầu lặn xuống dưới đường chân trời, đỏ hỏn như một hòn than.

Gió khẽ lay vạn vật, luồn qua mọi giác quan của tôi. Bình Yên ở trong tay tôi dường như rất phấn khích, có lẽ do lần đầu ngồi xe, con bé liên tục nhún nhảy.

"Chúng ta đi đâu vậy?" – Tôi hỏi hắn.

"Đi mua quần áo cho nó." – Hắn đáp.

"Mua ở đâu?"

"Đi rồi sẽ biết."

Tôi ngậm bồ hòn làm thinh. Hắn rõ ràng không muốn nói cho tôi biết, tôi có tò mò cũng chỉ bằng thừa mà thôi. Thế nên tôi xoay sự chú ý của mình sang Bình Yên, cùng nó ê a nói chuyện.

Tôi và Bình Yên đùa giỡn một lúc, chợt thấy trên vai nằng nặng. Tôi quay đầu sang mới phát hiện, Sao Quả Tạ đang ngủ. Hai tay hắn khoanh trước ngực, người ngả về phía tôi. Đầu hắn vừa vặn tựa lên vai tôi. Gương mặt của hắn khi ngủ bình yên giống hệt như hơn một năm trước ở nhà tôi.

Bình Yên trên tay tôi cũng tròn mắt nhìn hắn. Con bé vươn tay tới định kéo tóc hắn, may mà tôi chụp kịp. Con bé mếu máo suýt khóc, thế là tôi đành phải đưa tóc của mình cho nó giật.

Bình Yên giật chán chê mới chịu dụi đầu vào ngực tôi ngủ ngon lành. Tôi chỉnh tư thế cho Bình Yên thêm thoải mái, cũng giúp Sao Quả Tạ kê lại đầu cho dễ ngủ. Nhìn hai người họ cùng tựa vào mình, tôi chợt cảm thấy buồn cười, không nhịn được nói với hắn - "Anh xem, con gái có giống anh không này."

Thế nhưng không có người đáp lời tôi, chỉ có tiếng bánh xe đều đều lăn trên đường.

[...]

Xe đi vài tiếng thì dừng bánh. Tôi nhìn quanh, nhận ra chúng tôi đến thành phố tỉnh. Nơi này cách khá xa làng Cải, ít nhất cũng hơn vài chục cây số. Đây cũng chính là thành phố tỉnh mà thằng bé Lâm năm 12 tuổi đã bỏ nhà tìm đến để xin nhập ngũ trước khi bị trả về vì lý do nhỏ tuổi.

Lúc đến nơi, tôi cứ nghĩ Sao Quả Tạ vẫn còn ngủ, định quay sang lay hắn mới phát hiện hắn đã dậy từ lúc nào. Tuy nhiên đầu hắn vẫn tựa trên vai tôi, còn ánh mắt thì lại chăm chăm nhìn gương mặt đang ngủ của Bình Yên.

Một lúc sau, hắn mới kéo người dậy, nói với tôi – "Đứa trẻ này không có nét giống tôi, cũng chẳng giống cô."

Tôi toát mồ hôi hột, rất thức thời cười nói xạo – "Vậy à? Chắc con bé giống... ông bà ngoại."

Sao Quả Tạ giương đôi mắt vô cảm nhìn tôi, chỉ nói gọn - "Xuống xe đi."

Tôi kéo tay áo hắn – "Anh giúp tôi mở cái này đi." – Tôi chỉ vào khoá dây an toàn của mình.

Sao Quả Tạ bế Bình Yên lên ôm vào trước ngực, sau đó mới giúp tôi mở khoá. Tôi trong lòng cảm thán trình độ ôm con của tên này đã lên tay trông thấy. Hắn nhấc con bé lên mà nó vẫn ngủ ngon lành. Nhớ lần đầu hắn bế con bé, cứ mỗi lần đến tay hắn là nó mỗi thức giấc khóc như còi tàu.

Bình Yên khẽ dụi lên ngực hắn. Sao Quả Tạ hơi chỉnh tư thế, thẳng người cho con bé thoái mái kê đầu.

Tôi còn định mở miệng khen hắn thì đột nhiên nghe một vài tiếng thần tiên của Bình Yên vang lên.

Cả người tôi cứng đờ, khó nhọc nuốt nước bọt nhìn hắn.

Sao Quả Tạ vẻ mặt tối sầm, đen còn hơn than, quay sang hỏi tôi – "Có phải nó vừa... ị đùn không?"

Tôi cười không nổi - "V... Vâng..." 

Tôi vội đỡ lấy Bình Yên từ tay hắn. Tôi không dám nhìn hắn, lấy hết can đảm mới lắp bắp nặn ra được một câu hỏi – "Anh... anh hỏi tài xế chúng ta ở trên xe... thay... thay tã cho con bé một chút được không?"

Tôi thề, khi tôi nói xong câu này, trong xe tràn ngập sát khí chết người.

Cũng may tài xế lái xe của chúng tôi không quá khó tính, nghe Sao Quả Tạ hỏi liền cười cười đồng ý. Tôi cũng xem như thở phào nhẹ nhõm. Lúc tôi thay xong tã cho Bình Yên, cái tã dơ cũng đành gói ghém lại vào trong một chiếc khăn sạch nhét vào trong ba lô của Sao Quả Tạ.

Khuôn mặt hắn khi tôi làm điều này vô cùng khó coi, nhưng tôi không có cách nào khác, cũng đành mím môi mím lợi giả vờ không trông thấy.

Điểm lái xe dừng lại là ở một căn nhà ở ven bìa thành phố. Khi chúng tôi vừa xuống xe thì người lính Tây cũng lái xe rời đi.

Sao Quả Tạ bước tới gõ cửa. Một lúc sau có tiếng phụ nữ từ bên trong vọng ra – "Cần tìm ai?"

"Tôi tới giao cơm." – Sao Quả Tạ đáp.

Đầu tôi loẹt xoẹt vài câu hỏi. Cơm gì? Ở đâu ra?

Người phụ nữ hỏi – "Có những món gì?"

"Cá bang nhồi cà nấu nấm rơm."

Tôi mụ mị nghe hắn trả lời, còn chưa tưởng tượng ra cái món hắn vừa nói là món gì thì đột nhiên cửa bật mở. Một bàn tay xinh đẹp với những móng tay sơn đỏ từ trong cửa vươn ra, nắm lấy cổ tay Sao Qủa Tạ một đường kéo hắn vào trong, sau đó cửa đóng rầm trở lại.

Tôi ôm Bình Yên đứng ngẩn người bên ngoài. Vừa rồi là tình huống gì? Tôi là ai? Đang làm gì ở đây?

Chừng vài giây sau cửa bật mở lần nữa. Sao Quả Tạ bước ra. Cổ áo hắn hơi xộc xệch, ở khoé miệng có dấu son môi đỏ.

Một cô gái Việt ló đầu ra sau lưng hắn. Cô gái với mái tóc đen, bờ môi kẻ son đỏ, mặc một bộ sườn xám màu đỏ thêu chỉ vàng ôm sát người, để lộ một vóc dáng cong đầy quyến rũ. Cô gái nhìn tôi từ đầu đến chân, nhìn cả Bình Yên, sau đó mới cười – "Em thông cảm, trước giờ anh ấy chỉ đi một mình, nên chị không biết em đứng ngoài này."

"Vâng." – Tôi cũng không biết nói gì ngoài cúi đầu chào chị ta.

"Hai người vào trong đi." – Chị ta nói.

Sao Quả Tạ gật đầu. Chúng tôi nối đuôi nhau theo sau lưng chị ta vào trong nhà.

Sự tập trung của tôi đặt ở dấu son môi trên mặt hắn, nên tôi không nhớ rõ căn nhà ấy bày biện như thế nào. Được một lúc, tôi không nhịn được nữa, kéo tay áo hắn.

Hắn quay đầu nhìn tôi.

Tôi chỉ trên khoé miệng mình – "Ở đây của anh có dính son môi."

Hắn nghe tôi nói, tặc lưỡi một cái vẻ khó chịu, sau đó đưa tay chùi.

Chùi xong hắn nhìn tôi. Tôi lắc lắc đầu.

Sao Quả Tạ đột nhiên dừng chân, quay sang, đầu hơi cúi về phía tôi nói – "Cô chùi cho tôi đi."

Thế là tôi đành một tay ôm Bình Yên, một đưa tay giúp hắn lau ở khoé miệng. Lúc tôi làm chuyện này, tâm trạng vô cùng căng thẳng, vì gương mặt hắn gần sát trước mắt. Ngược lại với tôi, hắn đứng yên bất động,  ánh mắt vô cảm hệt như đang nhìn một cái cây chổi quét nhà.

Lúc tôi lau xong, hắn vẫn nhìn tôi chăm chăm như thể bị thôi miên.

Tôi rụt rè nhắc hắn – "Xong rồi."

Hắn vẫn không rời mắt khỏi tôi. Tôi căng thẳng đến tột độ, trong ngực tim đập rầm rầm như trống đánh.

Được một lúc, hắn đột nhiên mở miệng, nói một câu mà tôi nghe như sét đánh bên tai – "Cô bao nhiêu ngày rồi chưa tắm?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top