Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 26: NGÀY ĐẦU YÊU XA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đêm Minh Nhi mất ngủ, Tú Thanh vẫn ngủ rất ngon. Lớn không nên chấp "con trẻ" với liêm xỉ có là gì so với da mặt của cô, giở chút chiêu trò để có chìa khoá nhà bạn thân không khó. Phòng "người tềnh bé nhỏ" khoá trong, cô xách đồ xuống bếp chuẩn bị ít đồ ăn dỗ ngọt. Cánh gà chiên nước mắm, canh cải chua thịt bằm, vịt xào sả ớt cay nồng, một ít kim chi từ nhà và nồi cơm nóng hổi đã xong. Tất cả khiến cô vô cùng hài lòng, lấy một ít để lại cho tên "đốt nhà" kia không thì tối về sẽ chửi mắng cô.

Mùi thơm len lỏi vào phòng đánh thức bao tử Tú Thanh, nhưng nghĩ là ảo giác nên cô vùi mặt ngủ thêm. Mở điện thoại thấy chị ấy vẫn không có động tĩnh, cô tủi hờn vào phòng tắm, bước ra định bụng kiếm gì đó lót dạ. Thấy ai kia nằm trên salon bấm điện thoại mà cô giật mình cứ nghĩ nhìn nhầm "Sao... sao chị ở đây?"

Minh Nhi lúc này không khác gì con chó cụt đuôi nhưng vẫn ra sức quẫy khoe đuôi chạy đến bên chủ "Em yêu, đói chưa? Ăn chút gì nha", chỉ vậy thôi cơn giận dỗi tủi thân qua giờ tan đi gần hết. Nhưng cô vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo, mắt nheo lại như đắn đo suy nghĩ. Minh Nhi là quá hiểu nên đưa tay nắm lấy mấy cái "móng mèo" dịu dàng "Ngoan, em phải tin tưởng chị. Ăn trước nhé", Tú Thanh vờ liếc mắt gượng gạo theo lực kéo của chị ấy.

Tối qua ăn ít, trên bàn giờ đây lại toàn món cô thích thì phút chốc quên "đang giả vờ giận" mà ăn rất nhiệt tình. "Con đường ngắn nhất đi đến trái tim em ấy chính là bao tử" Minh Nhi nghĩ quả không sai, Tú Thanh chu môi kiêu ngạo nhìn chị ấy liên tục gắp thức ăn vào chén cô.

Minh Nhi giải thích mọi chuyện trong khi rửa chén, Tú Thanh cơ hồ cũng không dỗi nữa nhưng vẫn xách cái tai sói kia lên "Em cấm chị KHÔNG TRAI GÁI - RƯỢU CHÈ - HÚT SÁCH". Minh Nhi hếch mặt lên "Chị là rất xinh gái chung tình và chiều người yêu số một", vừa bước vô phòng Minh Nhi lại giở trò "vận động" cho tiêu cơm khiến Tú Thanh chỉ muốn đuổi cổ về. "Chị lấy đâu ra nhiều ham muốn như vậy?" "Chị không biết" Minh Nhi là thật lòng.

Tú Thanh chở Minh Nhi đến nhà mới, "Chị có thể phụ em chuyển đồ vào ngày mốt" Mai Minh Nhi bận nguyên ngày. Liếc qua chiếc sopha to ngay giữa phòng khách, sẽ rất kích thích nếu hai cô lăn lộn ở đây. Minh Nhi dằn cái suy nghĩ đen tối kia lại "Wow, đúng là dân trong nghề có khác. Quá đẹp!" căn hộ tuy nhỏ nhưng nhìn vô cùng thoáng bởi cách bài trí hợp lý.

Phòng tắm có cả bồn nằm lớn gắn bàn để đồ uống, phòng ngủ với tone trầm tạo nên sự ấm áp và vô cùng lý tưởng cho một cuộc mây mưa ở đây. Bật cười khi thấy nhà bếp "Đơn giản đến tối giản và chán nản", "Em chỉ nghĩ không có bếp thì rất kỳ cục" Tú Thanh tằng hắng. "Ăn chị đỡ phải nấu" cô bước đến đặt nụ hôn rồi đưa tay bóp nhẹ mông tròn êm ái cầu may, "Tất nhiên được, nhưng ngay bây giờ bỏ tay ra" Tú Thanh cười phá lên trong lòng cô.

Minh Nhi mượn xe giúp Tú Thanh chuyển đồ, chủ yếu là quần áo giày dếp nên chỉ hai lượt đã xong. Thật ra là cô dọn chính, Tú Thanh cứ như đứa trẻ ba hoa đủ chuyện. Tú Thanh bắt Minh Nhi khen cô giỏi bằng chục kiểu khác nhau, cô đắm chìm trong những lời khen đó. Minh Nhi vui khi có thể bên em ấy những lúc thế này, cô muốn mình là một phần trong những thời điểm đáng nhớ của em ấy.

Tú Thanh cảm thấy lâng lâng khó tả, cô thực sự có căn nhà của riêng mình, được xây dựng trên niềm kiêu hãnh và tự tôn của bản thân. Cô quay qua ấp người vào ngực Minh Nhi, cô khóc vì quá hạnh phúc. Chị ấy luôn cưng chiều vô đối, luôn chăm sóc mọi lúc, luôn dịu dàng bao dung tính khí trẻ con của cô. Cô luôn phải thu mình trong vẻ hiểu chuyện, luôn tranh đấu giành giật để có thể đạt thứ mình muốn. Chỉ đến khi gặp chị ấy, chỉ đến khi yêu chị ấy và được chị ấy yêu cô mới biết thế nào là hạnh phúc. "Em yêu chị" giọng lạc đi.

Minh Nhi xúc động hôn nhẹ lên trán cô "Chúng ta làm tý cho em vượt qua sự xúc động nhé?" "Chị..." Minh Nhi dùng lưỡi thon dài mềm mại cắt lời. Tú Thanh lúc này cũng mặc kệ nhiệt tình đáp trả, họ triền miên trên chiếc giường mới trong đêm đầu tiên ở đây. Đêm động phòng diễn ra khá lâu với vô số lần la hét cầu xin của Tú Thanh, họ ôm nhau với cơ thể trần trụi, ngực áp ngực, da áp da và...

Ba ngày nữa Minh Nhi sẽ bay, hai người không gặp nhau vì Minh Nhi khá bận. Càng gần ngày đi thì tâm lý Tú Thanh càng trở nên bất ổn, thường xuyên giận dỗi rồi khóc ngay sau đó làm Minh Nhi phải liên tục nhắn tin gọi điện xoa dịu con mèo nhỏ. Tú Thanh mang tâm lý vừa có người yêu lại phải yêu xa, rồi biết khi nào hai người gặp lại, chị ấy qua đó rồi đi bậy bạ với ai... cô lo sợ đủ thứ nên cứ u uất rồi tự than khóc. Muốn đến tiễn Minh Nhi cũng nhất định không cho, cô là sợ Tú Thanh khóc thì ai dỗ.

Biết hôm nay Tú Thanh không có nhà, cô nấu cả chục món khác nhau đem đến. Xuống siêu thị soạn thêm rau xanh các loại, một ít vật dụng làm bết cơ bản được bổ sung. Nhìn mấy hũ rau muối dưa cà kim chi mẹ cô làm giúp đã bày biện hợp lý cô mỉm cười hài lòng, căn phòng ngủ bị bày bừa thoáng chốc sạch bong. Đồ dơ đã bay vào máy giặt, nhét vài bộ của bản thân vào tủ rồi lưu luyến nhìn kỹ mọi thứ. Chỉ có thể làm được như thế, cô cần thời gian để ổn thoả mọi thứ. Nắm chặt móc khoá hình chiếc giày mà lòng đau như cắt, đưa tay lau nước mắt dứt khoát rời đi.

Tú Thanh hôm nay lúc nào cũng chỉ ảo não muốn khóc, mặt không cảm xúc nhận tài liệu và nhiệm vụ từ sếp. Cô muốn chạy qua gặp một xíu cũng từ chối, cô ngồi thừ ở công ty suốt mấy tiếng liền rồi mới tan tan làm. Về đến nhà cô thấy có chút lạ nhưng không quan tâm, cô nhắn tin thì Minh Nhi không trả lời mà gởi một tấm hình cười tươi ở khu cách ly. Cô cũng chụp một tấm mặt mếu máo nằm trên sopha gởi lại, cho đau lòng đến chết luôn vì ai kêu không cho cô ra tiễn. Chị ấy đã lên máy bay, cô buông máy xuống nấu ít nước uống vì quên đặt chỗ giao nước.

Vào bếp là Tú Thanh oà khóc luôn, các hũ đồ ăn, bếp có ấm nước đã nấu, bộ nồi chảo được Minh Nhi treo lên dễ thấy, mở tủ lạnh kín đồ ăn đủ loại dán giấy note kỹ càng... chỉ có chị ấy có khoá nhà. Bước vào phòng ngủ cô lại khóc tiếp, sạch sẽ gọn gàng khác hẳn lúc cô rời đi. Trên bàn trang điểm là bức thư Minh Nhi dặn dò cô không được khóc, ăn đúng bữa... Tình yêu là như vậy sao? Mới hơn một tháng đã làm cô khóc muốn chết đi sống lại.

Cô khóc đến lả người rồi tỉnh tỉnh mê mê trong giấc ngủ mệt mỏi, mở mắt thấy chị ấy báo đang quá cảnh ở Hàn Quốc một tiếng trước. Liền gọi lại thì chị ấy không bắt máy, cầm điện thoại phụng phịu rời phòng. Vừa nấu xong gói mì thì điện thoại đổ chuông, "Chị lại đi kiếm gái đúng không?" cô với đôi mắt sưng húp chu môi lên dỗi. Biết cô bé đang nhạy cảm nên Minh Nhi cười to "Nào có, chị mới đi vệ sinh. Sao lại ăn mì tôm?" "Em đói lắm, trứng ngâm tương của chị xuất sắc. Qua cũng không thèm nói em" Giọng Tú Thanh biến đổi theo từng sắc thái.

Quá cảnh còn tận ba tiếng nữa nên nói chuyện khá lâu, Tú Thanh làm nũng đủ thứ từ nhà cửa đến công việc. Biết Tú Thanh chuẩn bị có dự án mới cô vờ nghiêm mặt "Em giữ kỹ không được để ai cướp người của chị", "Chị đi lâu trước sau cũng mất người, đừng trách em không nhắc nhở" Tú Thanh lên giọng, "Ai cướp em là chị về đè em ra hành hạ liệt giường" cô nhíu mày hù doạ, "Chịii...".

Anh chị họ đến chơi, tặng cho cô bức tranh rất đẹp rồi ở lại cùng nhau ăn tối. Đồ ăn Minh Nhi đem cho cô dư ăn cả tuần liền, nhưng cô sợ chị họ thấy lại phát sinh nghi ngờ gì nên phải kiếm chỗ giấu bớt trước đó. Hai người họ ăn ngon lành còn hỏi chỗ Tú Thanh mua, làm cô bé lúng túng nói đại trên đường nào đó. Minh Nhi cười to nghe kể lại, "Mai chị cho em xem nhà chị nhé", "Đang 10h sáng, để chị cho em xem luôn" nói rồi cô đi khắp nhà.

Nhà một lầu và ba phòng ngủ, lầu trên chỉ có phòng cô và nhà tắm rất riêng tư. Lầu dưới một phòng cho cháu trai cô, một phòng tắm và giàn bếp siêu hiện đại tắm. Phòng ngủ Minh Nhi vô cùng đơn giản "Căn nhà này chỉ giàn bếp là đáng giá", "Em không thích phòng ngủ của chị" Tú Thanh lộ rõ lười biếng, "Bà chủ qua cứ tuỳ ý" Minh Nhi lại hạ gục con mèo nhỏ lần thứ n. Tú Thanh đỏ mặt...

"Bên đây cỏ mọc rất nhanh" Minh Nhi di chuyển ra ngoài, "Nhà giống như trên TV, rất cổ xưa. Nhìn thật thích" Tú Thanh đang tưởng tượng vào mùa đông thì căn nhà sẽ ra sao. Minh Nhi đi ra sau nhà, cô thấy John đang coi thợ cắt cỏ và sơn lại hàng rào "Hey, John", "Hi Min, love you".

"John là con trai chị gái, chị giới thiệu em nhé", nói rồi Minh Nhi xuất hiện chung màn hình với một chàng trai gương mặt rất điển trai "Let me introduce to you. Her name is Anna and she is my closest friend". John vô cùng ngạc nhiên khi nghe vậy, cậu liền thân thiện nở nụ cười "Hi Lan. I'm John. How do you do!" . Tú Thanh ngượng vì bất ngờ nên cứ ấp úng "Hello, my name is Thanh. Nice to meet you", John buồn cười nhưng nghe tiếng thợ cắt cỏ gọi nên nhìn màn hình vẻ hối lỗi "So sorry, I have to go now. It's been really nice to know you". Minh Nhi nhìn John "Good bye, See ya!", Tú Thanh và John chào nhau rồi Minh Nhi cũng vào nhà "Nó lâu lâu đến ở vài ngày, rất tử tế và được việc luôn nhé".

"Em ngủ đi, mai đi làm" thật muốn hôn đôi mắt díp rịp kia, "Nhưng vẫn muốn nói chuyện" Tú Thanh nằm nghiêng kê mặt lên chăn dù mắt muốn sụp xuống rồi. "Chị nhớ em, rất nhớ!" giọng không thể nào dịu dàng hơn, Tú Thanh thổn thức "Em yêu chị, rất yêu!" Ngôn từ nào có thể diễn tả được tâm trạng của họ đây? Tú Thanh lại muốn khóc "Em cúp đây", cô cúp luôn rồi vùi mặt mình tronng chăn kìm tiếng nấc.

/Đừng khóc, chờ chị nhé, trái tim Tú Thanh tan chảy, tan chảy trong sự ngọt ngào và tình yêu của Minh Nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top