Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 37: HOẠ VÔ ĐƠN CHÍ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Minh Nhi lúc đầu định mở nhà hàng gần khu Tú Thanh ở, nhưng giờ sẽ tìm một địa điểm khác. Cô rất thích khí hậu ở Sapa nên chắc sẽ lên đó khảo sát rồi tìm một địa điểm thích hợp. Cô hỏi mẹ muốn đi cùng không, ngoài giờ làm cô có thể dắt bà đi chơi. Bà đắn đo rồi quyết định không đi, trên đó đang mùa lạnh bà sợ chịu không nổi. Mới lên hai hôm thì bất ngờ Sapa trở lạnh còn có đông đá, mưa phùn diện rộng. Đồi núi trơn trượt khiến đi lại khó khăn, thời tiết khắc nghiệt kéo dài làm giao thông phía đèo tê liệt. May cô không vội, nên coi như nghỉ dưỡng tại khách sạn.

Năm nay trời trở lạnh, cuối năm nên Tú Thanh định sử dụng hết phép để đi du lịch, nghe nói Sapa khả năng cao có tuyết nên có chút hứng thú. Đang uống cafe với chị họ nên cô hào hứng kể, chị họ phấn chấn "Minh Nhi đang trên đó, để chị hỏi hắn xem". Đỗ Trân mở loa ngoài, một giọng nói nghẹt nghẹt nhưng quen thuộc "Người nói nhanh, ta đang chuẩn bị xông thử lá thuốc người Dao đỏ này", "Ngươi bịnh à?", "Hôm qua ta bị nhiễm mưa", "Thật bất cẩn. Nghe nói trên đó có tuyết, có gì vui chơi không?" "Mưa phùn liên tục, toàn mây mù đông đá trơn trượt. Giao thông đứt nghẽn", "Tú Thanh định đi, cho theo người đi chơi được không?" Đỗ Trân nói đùa. Minh Nhi cười phá lên "Đi cùng người yêu chứ, mùa này đi cùng nhau thì về bác sỹ bảo cưới", "Đúng nhỉ" Đỗ trân nhìn em họ cười ồ lên. Tú Thanh dâng lên một cảm giác rất khó chịu, hụt hẫng khi nghe Minh Nhi đùa.

Đỗ Trân cúp máy "Hay cùng đi Đà Lạt, Win cũng lớn rồi. Rủ cả Tuấn cùng đi". Tú Thanh không thích lắm, nhưng chỉ với bốn ngày thì cũng không quá nhiều nơi để suy nghĩ nên đồng ý. Tuấn rất vui vẻ với chuyến đi sắp tới, anh hy vọng tình cảm bọn họ sẽ có sự chuyển biến sau chuyến đi. Tuấn không tin ở một nơi không khí lãng mạn đầy thơ mộng như vậy, một người đàn ông vạn người mê như anh không thể thu hút được Tú Thanh. Để Tránh thay đổi, Đỗ Trân chốt được ngày nghỉ cô đặt luôn vé máy bay.

Tới khách sạn, Đỗ Trân bất ngờ khi gặp gia đình anh Minh Quân. Họ mới đến hôm qua, có cả mẹ anh đi cùng. Anh còn cho biết nếu không thay đổi gì thì khuya mai Minh Nhi có thể ở đây, "Hai hôm trước em gọi nói chuyện, không nghe nó nói gì", "À, nó mới nói sáng nay. Em và gia đình vào đi". Tú Thanh có cảm giác như bị bắt gian khi đi cùng Tuấn, bác gái luôn miệng khen họ đẹp đôi. Cô cúi mặt cười gượng, nghĩ đến chị ấy khiến cô rất sợ..

Cô bất ngờ khi chị họ chỉ book hai phòng, đang mùa cao điểm nên không thể đặt thêm. Cô đưa mắt về phía chị họ, chị nhìn cô như thầm nói "Hai người yêu nhau chung phòng là rất bình thường?" Tuấn nói nhỏ với Tú Thanh "Anh hứa sẽ không làm gì nếu em chưa đồng ý". Tú Thanh bắt đầu thất thần, chị ấy có hiểu lầm không? Nhưng sao cô phải sợ chị ấy hiểu lầm? Cô đành theo Tuấn về phòng, không hề thấy nụ cười nham hiểm của anh chị họ.

Tuấn tắm xong, anh kinh nghiệm trước tiên phải tạo cảm giác an toàn cho cô trước, không thể mới đêm đầu tiên đã đánh mất lý trí. Dù lúc này với khí lực đàn ông đang nổi lên, anh chỉ muốn đè cô ra mà hành hạ nguyên đêm. Tuấn khó khăn kiềm nén dục vọng xuống hết mức, dịu dàng ôm cô từ phía sau trao nụ hôn nhẹ không làm gì quá đáng. Anh có nguyên ngày mai để chăm sóc, thể hiện sự galang và thu hút của người đàn ông với cô. Anh khá tự tin với kế hoạch để Tú Thanh hoàn toàn thuộc về mình vào tối mai, anh sẽ tốc chiến tốc thắng chiếm được nàng. Nghĩ vậy Tuấn rất vui vẻ, anh dễ dàng chìm vào giấc mộng ngày mai Tú Thanh sẽ thuộc về anh.

Tú Thanh là lần đầu tiên chung giường với Tuấn, thân thể cô cứng đờ đầy sự phản kháng từ bên trong. Được Tuấn ôm nhưng cô lại chỉ ấy ớn lạnh buồn nôn với chính mình, bỗng cô nhớ chị ấy da diết, nhớ đến cồn cào ruột gan. Cô nhớ từng cái ôm cưng chiều, cái xoa lưng dỗ dành, cái ấm mềm săn chắc nơi đó, cái gối quen thuộc thường trực, cái hôn lên trán đầy yêu thương... Chị ấy đang làm gì? Hết bịnh chưa? Có nhớ cô không? Biết cô trong vòng tay người khác sẽ nghĩ gì? Cô lén lau giọt nước mắt mặn chát trên khoé môi. Cô nhớ chị ấy, nỗi nhớ cô khoá giấu sâu tận đáy lòng chực chờ muốn nổi loạn. Cô làm sao thế này? Rời xa chị là đúng hay sai? Cô có yêu Tuấn không?

Hôm qua cả đêm không ngủ nên trông có chút ể oải, anh chị cứ nhìn cô cười tủm tỉm đầy khó hiểu. Họ thuê một chiếc ô tô thay nhau lái, Tú Thanh lơ đễnh nhìn qua cửa xe nhớ lại họ đã trên xe máy len lỏi những con hẻm như thế nào. Tim cô bỗng nhói lên một cảm giác bất an, Tuấn nắm lấy tay cô vui vẻ trò chuyện lấy lòng. Dù gắng gượng hoà vào những câu chuyện tiếng cười trên xe, nhưng cô vẫn không thể xoát được nỗi sợ vô hình đang chiếm giữ.

Hôm nay đi chơi cả ngày nên mọi người khá đuối sức, ăn tối xong chị họ và cô dắt Win lên phòng trước. Hai người kia vào một lều nướng sát khách sạn tâm sự đàn ông. Tú Thanh tắm rửa xong thì chui vào chăn, cô nhớ chị ấy da diết. Cô dần chìm vào giấc ngủ với hình ảnh Minh Nhi giận dỗi xa lánh cô...

Tuấn uống khá nhiều, tối nay anh cần hơi men trợ giúp để có thể hoàn thành nhiệm vụ. Tú Thanh đã ngủ, anh nhìn cô cuộn mình trong chăn với ánh mắt mờ đục đầy nhục dục đàn ông. Tuấn từ phòng tắm bước ra, cơ thể lúc này chỉ được bao bọc bởi một lớp áo choàng mỏng. Anh nhẹ nhàng tiến vào trong chăn ôm lấy Tú Thanh, hôn nhẹ lên gáy cô, bàn tay lạnh lẽo luồn vào lớp áo ấm dày chạm áo chiếc bụng nóng bỏng kia. Tú Thanh khó chịu đẩy nhẹ anh ra, thích thú cho rằng cô đang ngại ngùng. Đều là người trưởng thành, cùng nhau làm chuyện đó thì vô cùng bình thường. Anh trườn lên người cô, đầy xâm chiếm ngậm lấy môi, lưỡi anh luồn cạy mở khớp hàm cô định đưa vào.

Tú Thanh kinh hoảng tỉnh giấc, giọng đầy tức giận "Tuấn, anh làm gì vậy?" Giọng anh khàn đặc, hơi thở chứa đầy dục vọng "Trước sau gì em cũng thuộc về anh, ngại gì..." Vừa nói tay vừa kéo chiếc áo ngực cô xuống. "Không được! Tuấn, buông ra ngay cho tôi", Tú Thanh vùng vẫy đẩy mạnh anh ra khỏi cơ thể mình nhưng sức lực cô không thể so với một người đàn ông. "Anh sẽ cưới em, đừng lo" Tuấn lợi dụng cơn say đè Tú Thanh xuống hạ thân, kéo chiếc áo của cô lên cao lộ gần nữa ngực. Lưỡi anh luồn vào miệng, một cảm giác kinh tởm cuộn trào trong bụng cô. Lưỡi hắn xộc lên mùi máu tanh, hốc mắt đỏ ngầu rực lửa điên tiết. Hắn giữ chặt tay, kéo chiếc quần dài khoá chân cô.

Tiếng đập cửa gấp gáp, tiếng gọi thúc dục phá tan việc tốt của hắn "Tú Thanh, anh Tuấn ngủ chưa? Đỗ Trân đây, mở cửa nhanh" Tú Thanh thừa cơ hội vùng ra nhảy xuống giường kéo quần lên. Đầu tóc lộn xộn, áo quần xộc xệch cô la lên "Chưa, chưa... em ra... ra ngay". Tú Thanh vội chỉnh lại quần áo, vuốt nhẹ đầu tóc chuẩn bị mở cửa. Tuấn khó chịu nhìn Tú Thanh rồi bước nhanh vào phòng tắm tránh mặt.

"Minh Nhi bị tai nạn, đang cấp cứu. Em qua canh Win", Tú Thanh chết đứng cứng đờ người bám lấy cánh cửa. Đỗ Trân gấp gáp "Qua Win nhanh đi! Anh chị đi đây". Khuỵ xuống ôm chân chị họ "Cho em, em đi. Anh say", bằng tất cả sức lực cô quơ chiếc măng tô khoác vội rời đi. Cô giờ đây chỉ còn nỗi sợ mất chị ấy...

Hai cô chạy ra sảnh chỉ thấy chị dâu Minh Nhi, "Mẹ chưa biết chuyện. Anh mất bình tĩnh quá" chị dâu vội nói với Đỗ Trân. "Em hiểu, chị đừng lo" Đỗ Trân đóng cửa xe đọc tên bệnh viện, tài xế lao vun vút trong đêm. Đỗ Trân ghé ATM ngay bệnh viện rút lượng lớn tiền mặt phòng hờ, đến nơi Tú Thanh vội chạy hỏi phòng cấp cứu.

Minh Quân ánh mắt vô hồn đầy những sợi gân máu đỏ au ngồi một góc ngước lên nhìn hai cô, hai tay anh run rẩy ôm lấy đầu che khuất gương mặt đày khổ sở cam chịu. Y tá nói Minh Nhi được đưa vào cấp cứu hơn một tiếng rồi, trước đó anh nhận được tin nhắn của em gái báo đã xuống máy bay. Bệnh viện gọi đến bằng số lạ nên anh tưởng là trò lừa đảo, đến khi không liên lạc được số Minh Nhi nữa anh mới hoảng hốt gọi lại số trên. Một người chết ngay tại chỗ, vừa thêm một người bị phủ khăn đem ra "Đừng có gì, Minh Nhi đừng có gì".

Thời gian cứ như khúc dằm lớn trong tay họ, đau nhức nhói khó chịu từng cơn nhưng không thể làm gì. Đã ba tiếng trôi qua mà đèn cấp cứu vẫn sáng, bác sỹ y tá liên tục ra vào càng làm họ thêm hoang mang lo sợ. Minh Quân giọng lạc đi "Đừng, tuỳ em. Được, được... cứ vậy đi". Minh Quân mất bình tĩnh đi qua đi lại liên tục lo sợ, mẹ anh nếu biết sẽ lên cơn tim mà chết mất. Anh thu mình trên chiếc ghế nhỏ, anh co cụm như một đứa trẻ sợ hãi, anh là biết mình cần mạnh mẽ nhưng anh không thể.

Một bác sỹ bước ra, ba người nhảy chồm tới với ánh mắt cầu khẩn nhìn bác sỹ. "Bệnh nhân xuất huyết não mất ý thức, tình trạng nguy kịch không khả quan, người nhà cần chuẩn bị tâm lý" bác sỹ đầy bất lực. Cả thân người Minh Quân sụp xuống tay liên tục đánh vào đầu, tiếng nấc nghẹn của người đàn ông càng trở nên bi thương đến tan nát lòng người. Minh Quân không giấu nổi tiếng khóc gọi cho em gái Minh Anh "Bác sỹ nói nguy kịch...có thể... không qua...". Bên kia điện không một âm thanh nào vang lên nữa, càng khiến anh như phát dại.

Đỗ Trân khóc nghẹn, cô tựa lưng vào tường để chống đỡ lấy thân mình mong tất cả chỉ là một sự nhầm lẫn nào đó. Tú Thanh mắt đỏ hoe giàn giụa nước mắt, thân người run cầm cập không thể khống chế. Mùi máu tươi từ môi xộc lên mũi khiến cô buồn nôn, bàn tay cô bấu víu vào chiếc áo khoác dài như bấu víu chút niềm tin le lói rằng Minh Nhi chỉ là đang trêu đùa cô. Nước mắt chảy xuống thành hàng, cô không đủ sức chống chọi nữa, cô ngã khuỵ xuống, ôm lấy chính mình như hoá điên hoá dại lẩm bẩm "Đừng mà... chị ơi... đừng tàn nhẫn với em... như vậy. Em sai chị có thể giận... có thể đánh chửi... nhưng đừng... đừng trừng phạt ...bằng cách này. Nó quá tàn nhẫn..."

Vợ anh đưa mẹ đến, bước đi vội vã quên đi mệt nhọc cứ hướng về phía trước một cách vô định. Đôi mắt sưng tấy khô khốc có phần mờ đục vẫn không giấu nổi sự hoảng loạn lao đến ngay khi thấy anh, bà ôm lấy con trai như ôm lấy mạng sống của mình "Cho mẹ gặp em nó đi con, mẹ sẽ không thể chịu đựng được nữa. Quân ơi! Mẹ muốn gặp nó". Anh ôm bà, anh ôm lấy người phụ nữ quan trọng nhất đời mình trong đau khổ. Anh chẳng thể làm gì, anh là đang bất lực... anh tồi tệ không thể xoa dịu trái tim bà "Mẹ, bình tĩnh đi. Chưa thể gặp em ấy" Anh là đang dựa vào bà để mạnh mẽ và làm điểm tựa cho cả em gái anh, bà cũng dựa vào anh và là điểm tựa cho các con mình.

Tuấn đã thấy Tú Thanh, anh bước đến ngồi xuống bên cạnh. Anh đưa tay sang choàng lấy vai cô kéo vào lòng mình, cô ngẩng lên với đôi mắt đờ dại chứa đầy sự lạnh lùng đến uất hận. Anh nghĩ cô là nhớ đến lúc đêm nên thể hiện hối lỗi "Đêm qua anh say...", "Không phải lúc nói chuyện này, anh về đi". Tú Thanh ngay lúc này biết, cô sau này, mãi mãi sau này sẽ ở bên cạnh chị ấy, cô sẽ trả hết những nỗi đau mà bản thân đã gây ra đối với chị ấy. Cô yêu chị ấy, Tú Thanh yêu Minh Nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top