Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 39: ĐỊNH ĐOẠT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cơ hội sống của Minh Nhi như đã được định đoạt, bác sỹ quyết định cho người nhà vào thăm trưa nay. Chỉ một lượt được hai người vào trong năm phút, phải mặc áo vô trùng và đặc biệt tránh thể hiện những cảm xúc sẽ dễ gây ảnh hưởng đến bệnh nhân. Mẹ chồng cô đang trên đường vào bệnh viện, hai đứa trẻ được gởi qua nhà mẹ đẻ vì cô không muốn hai con thấy cảnh này, cô muốn trong mắt chúng giữ nguyên hình ảnh một người cô vui vẻ và luôn tràn đầy sức sống.

Mẹ và Minh Anh vào đầu tiên, ngay khi thấy được con gái bà khuỵ luôn trong lòng Minh Anh. Bà cắn răng ngậm chặt miệng kìm nén tiếng khóc đưa tay khẽ chạm vào tay con gái, đứa con được bà hết mực thương yêu chiều chuộng. Một cơ thể đầy thương tích, đầy những đau đớn nhưng lại nằm yên với tiếng tút tút vang lên vô hồn. Trái tim đau nhói thắt lại với những âm thanh vụn vỡ đau thấu ruột gan, nỗi đau của bà lúc này không một câu chữ hay ngôn ngữ nào có thể diễn tả được. Nỗi đau chỉ có những người từng làm mẹ, những người bị cắt từng đoạn thịt trên người mà không thể chết mới thấu hiểu được.

Như có một bàn tay vô hình kéo lấy cuốn họng bà, đè nén hô hấp khiến bà thở ra phì phò khó nhọc muốn lịm đi. Minh Anh nói trong tiếng nấc uất ức "Mẹ, em chiến đấu rất kiên cường. Chúng ta phải mạnh mẽ để em ấy dựa vào. Mẹ ngã xuống là bọn con không chống đỡ nổi đâu". Bà thoi thóp trong tiếng thở dốc, kinh hãi khi nghĩ đến con gái có thể sẽ rời xa. Minh Anh nén chặt nỗi đau dìu mẹ ra, bà ngập ngừng không muốn bỏ lỡ giây phút được nhìn thêm con ít phút nữa.

Minh Quân và vợ đứng đó nhìn em gái trên chiếc giường trắng với đôi mắt đỏ hoe, anh như một kẻ ngờ nghệch vô tri cứ thầm thì với em gái "Em gái không được bỏ cuộc". Anh nắm tay vợ, anh vẫn tin thế giới này có phép màu, và anh tin Minh Nhi sẽ đem nó đến cho gia đình này. Chưa một giây phút nào anh bỏ cuộc, chưa một giây phút nào anh nghĩ sẽ buông bỏ hi vọng.

Chị dâu nhìn cô với sự đau lòng cuộn trào trong lồng ngực, nhớ về lần gặp mặt đầu tiên giữa họ, nhớ về khoảng thời gian làm dâu em ấy đã quan tâm cô ra sao. Nước mắt cô cứ vậy mà chảy dài, cô ngoài mong sự bình an cho em ấy thì còn mong gì hơn được nữa. Cô nắm tay anh chặt hơn, nắm lấy đôi bàn tay to lớn ẩn sâu bên trong là sự yếu mềm cần chở che kia rời khỏi phòng.

Tú Thanh và Đỗ Trân bước vào không thể kìm được nước mắt rơi, hai cô đưa tay lên bịt kín miệng sợ sẽ phát ra tiếng khóc. "Chị ơiii" Tú Thanh một tâm trạng đầy sự đau thương, cô không dám chạm vào cơ thể đầy vết thương kia. Chiếc chăn đắp hờ lên cơ thể bất động ấy, cô chỉ muốn đau thay chị ấy. Cô oán hận bản thân mình, cô cảm giác chính cô là nguyên nhân chị ấy nằm đây. Tay đầy vết bầm đen với vô số các loại dây ống gắn trên người, mắt cô nhắm trong khi hàm răng cắn chặt đôi môi đầy vết xước cũ mới chồng chéo để buộc mình không được khóc.

Minh Nhi của cô, người cô yêu đang chiến đấu rất kiên cường, cô phải mạnh mẽ, cô phải chờ được chị ấy hồi tỉnh để còn xin tha thứ, cho chị ấy biết đâu mới là tình yêu chân chính của đời cô. Đỗ Trân kìm nén nước mắt, cô đau lòng gằn giọng "Ngươi mà không tỉnh, ta hận ngươi cả đời". Cô đưa Tú Thanh ra, cô sợ đối diện với sự chia biệt.

Trâm, Như vào ngay sau đó, vừa bước ra họ chạy đến ôm lấy Đỗ Trân. Tình bạn của họ đã kéo dài đến cả hơn chục năm, chỉ là cô tình gặp nhau rồi kết thành bạn bè. Thanh xuân của họ là sự kết nối của Minh Nhi, họ trãi qua biết bao lần cãi nhau giận hờn nhưng rồi tất cả đều được gạt bỏ để cùng chứng kiến những cột mốc của nhau. Họ tin Minh Nhi sẽ không bỏ rơi họ, tin vào tình bạn đến già cùng nhau như đã hẹn ước.

Tối giờ mẹ liên tục lên cơn tim, Minh Quân buộc phải rời đi để đưa bà về nhà anh nghỉ ngơi, ra vô có vợ anh chăm sóc dù sao cũng yên tâm hơn. Minh Anh nhắn anh giờ đón John, anh gật đầu nhẹ rồi ôm lấy mẹ rời đi, trong đầu anh lúc này là một sự trống rỗng mờ mịt.

Phòng chờ vắng lặng khi chỉ còn hai người, tiếng kim đồng hồ chuyển động là âm thanh khó chịu nhất lúc này. Minh Anh mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt như muốn cắn nuốt sự đau khổ đang ôm lấy cô, Tú Thanh vẫn co ro một góc trong nỗi sợ và niềm day dứt không nguôi. Phòng bệnh Minh Nhi bật sáng khiến hai cô giật mình đứng lên, tiếng đóng cửa khô khốc của bác sỹ lạnh lùng vang lên trong đêm tối như một cái gì đó giày xéo tâm can.

Anh trai báo đã đón được John và đang trên đường đến, cô cần con trai bên cạnh lúc này để mong tìm được sự an ủi trên đôi vai ấy. Cô ly hôn chồng đã ba năm, Minh Nhi và John là người thân duy nhất bên đó. John là một chàng trai ấm áp tự lập, là niềm tự hào kiêu hãnh của cô nơi xứ người và giờ đây là điểm tựa lúc này của cô. John khi biết dì về VN sống, nó đã lẽo đẽo mè nheo cả tháng trời mong thay đổi quyết định của dì nó.

John vóc dáng to cao, thần sắc không bị ảnh hưởng bởi chuyến đi dài chạy đến bên mẹ "Mom, I'm here for you if anything is needed. I'm really sorry this had to happen.", "I hope you will get better soon." Minh Anh gục ngã. "Don't cry. Everything will be OK. I want to visit my aunt", "Nothing". John mặc đồ vô trùng cùng y tá vào trong, khi bước ra John ánh mắt đỏ đầy nước mắt nhưng vẫn bình tĩnh nhìn vào ánh mắt mẹ "There is no need to worry at all. I strongly believe that every thing will be go right. We always be with her. OK?" Minh Anh gật đầu trong nước mắt.

Minh Quân và Minh Anh từ phòng bác sỹ bước ra "Bác sỹ nói hai ngày nữa sẽ tiến hành mổ lấy máu bầm, cơ thể em ấy rất yếu không đảm bảo quá trình phẫu thuật kéo dài nhưng không thể chờ thêm. Chúng ta cần chuẩn bị tâm lý thật kỹ. Tuy cơ hội sống chỉ 35% nhưng có thể nói ý chí sống của em ấy rất cao." Minh Quân nói tiếp "Ngày mai họ sẽ chuyển em ấy đến phòng riêng, chúng ta có thể vào thăm nuôi nhưng tránh những âm thanh kích thích em ấy." "Con và Minh Anh bàn rồi, mẹ đến thăm rồi về, John sẽ ở nhà với mẹ. Tối con và Minh Anh chia ra chăm em ấy". Mẹ anh ngoài gật đầu thì còn gì hơn, Minh Anh đang nói bằng tiếng anh cho cậu bé hiểu.

Tú Thanh nước mắt lăn dài trên má, vẻ mặt như cầu xin "Mai cho em ở lại với mọi người không?". Cô còn cách nào nữa đâu, ngoài là người quen cô chẳng là gì của chị ấy cả. "Con bé rất thân với Minh Nhi" bà đỡ lời cho cô, "Được rồi, cứ vậy đi" giọng nói Minh Anh cất lên, cô biết mọi chuyện đã được quyết định. Cô muốn ở bên chị ấy, cô bắt đầu sửa chữa từng sai lầm một.

Cô đến nhà đã hơn 8h tối, cô nhắn Tuấn hỏi có thể đến không. 20p phút sau anh với bộ đồ thun thoải mái đã ở dưới chỗ hồ nước cùng với ly trà sữa cho cô "Em vẫn ở bệnh viện liên tục sao, dù sao cũng chỉ là bạn em vẫn phải lo cho sức khoẻ bản thân", "Chia tay đi, em không yêu anh", "Vì chuyện đêm đó sao? Là do anh say, cũng chưa có gì xảy ra mà? Tuấn nắm lấy tay cô. "Anh xin lỗi được không Tú Thanh, là anh vội vàng ép em", "Tuấn! Chia tay vì em không yêu anh, không thể yêu. Đêm đó có hay không thì vẫn là không yêu. Xin lỗi anh" cô lạnh lùng rời đi trong sự ngạc nhiên tột cùng của Tuấn. Ly trà sữa vẫn lạnh nguyên chưa kịp tan đá...

Tú Thanh lấy một bộ đồ đi tắm, cô nằm trên giường nghĩ về chị ấy. Tú Thanh vùng dậy, lấy laptop mở mail giải quyết đống hồ sơ trong mệt mỏi. Cô mơ thấy chị ấy đứng nhìn rồi nắm lấy tay cô cười hiền, cô dụi người vào vai chị ấy thì tiếng cười uỷ mị vang lên. Giật mình tỉnh mộng thì đã 7h sáng, cô mặc kệ nỗi sợ còn đeo bám vội vàng lấy chiếc balo bỏ laptop và một số vật dụng cần thiết vào. Cô muốn từ nay ở bên chị ấy nhiều nhất có thể, bù lại những năm tháng ngu ngốc trôi qua một cách vô nghĩa kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top