Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 57: TRÙM CUỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau buổi tối mua sắm, Minh Anh thể hiện yêu thích Tú Thanh ra mặt. Có vẻ con đường công khai của hai cô không còn xa, cô nghĩ khi trong lúc cùng Tú Thanh đợi mua ít đồ ăn khuya. Ở đây có món gà phômai và nước sấu mà mọi người rất thích, quán đông nên hai người chờ khá lâu. Minh Nhi cả ngày mệt mỏi nên không vui muốn rời đi, Tú Thanh tiếc công chờ nên nói vài lời xoa dịu. Cô quay mặt ra phía ngoài nhìn lượng khách thì vô tình chạm phải anh mắt Tuấn đang bước vào, cô bất ngờ nhưng nhanh chóng xem như không quen mặc sự gượng gạo của Tuấn.

Minh Nhi tất nhiên rất "Ấn tượng" người kia, cô bắt đầu quạu hơn. Tú Thanh sợ chị ấy gây sự nên muốn rời đi, "Việc gì phải đi, chị là muốn chờ". Cô buồn cười không thèm quan tâm ánh mắt Tuấn vẫn lén nhìn, cô trừng mắt đưa tay véo lấy mặt Minh Nhi tràn ngập sự cưng nựng. Minh Nhi mặt kênh kênh hài lòng nhận túi đồ ăn, Tú Thanh lên xe cười lớn "Ghen thế kia lại cứ bảo em đừng ghen". Minh Nhi bật cười quên đi bực bội nãy giờ, đúng là cô quá trẻ con. Chồm tới hôn cái chóc lên môi con mèo nhỏ "Chị yêu em!", "Em yêu chị hơn" Tú Thanh cười tinh nghịch.

Có lẽ lần đầu có chị gái nên Tú Thanh nhanh chóng thay đồ ngay khi Minh Nhi đánh thức, John ngáp ngắn ngáp dài đang xách đồ lên xe. Mẹ cô qua xe anh trai, bọn trẻ đang nhộn nhạo la hét mặc chị dâu đe nẹt. "Tóc đỏ, xe cam, áo vàng, giày xanh. Không khác gì trụ đèn giao thông" Minh Anh khoanh tay nhìn em gái. Tú Thanh bật cười ngặt nghẽo lờ đi cặp mắt đầy bất mãn của chị ấy, cô là không dám nói từ lúc rời phòng. Minh Nhi quả thật rất thích màu cam, vàng, hầu như đồ gì của cô cũng liên quan đến ba màu này. "You look great today" John nhìn dì an ủi, Minh Nhi nhìn cậu âu yếm "You are the only boy in my eyes. There was no other boy in his eyes.", "The devil take you" Minh Anh không thể chịu đựng hai người này hơn nữa.

Sau hai tiếng tranh cãi loạn xạ đã đến nơi, đồ được gởi ở khách sạn để tiện di chuyển thẳng ra biển. John vui vẻ dẫn hai người anh bé tuổi của mình ra tắm cùng bác, mọi người lựa một chỗ ngồi có mái che rồi bắt đầu xuống tắm. Biển sạch vắng người do không phải ngày cuối tuần, rất phù hợp cho những những gia đình có con nhỏ. Chơi một lát Minh Nhi cùng Tú Thanh vui vẻ chọn vài món tươi để họ làm tại quầy, Tú Thanh háu đói món nào cũng muốn nên họ chọn mỗi loại một ít. Về chỗ nằm đã thấy mẹ và hai chị, sáng chưa ăn đã xuống biển tắm nên sức chơi cũng giảm. John và bọn trẻ mặt mày ủ rũ than đói, đi sau là anh trai và thùng bia trên vai. Tú Thanh nhắc nhẹ Minh Nhi uống ít, tất nhiên cô không cãi nhưng làm hay không còn lâu mới nói.

Đồ ăn đem lên một bàn lớn, vị vừa miệng lại đang đói nên mọi người rất hài lòng. "Bia ở đây có vẻ ngon hơn trong đất liền, mai nhân vật chính có đãi gì không?" Minh Quân cười khoái chí nhìn Tú Thanh. "Em định đặt một phòng cho riêng tư nhưng chưa biết chỗ nào ngon" Tú Thanh vui vẻ đáp, "Đặt đồ ăn giao đến đây đi, chị thấy vui hơn" Minh Nhi hồ hởi. Sau một hồi bàn bạc, mọi người vui vẻ nhất trí đặt giao ở đây.

Đồ ăn được xử lý sạch sẽ khi nắng bắt đầu gắt lên, bọn trẻ vẫn muốn tắm tiếp nên mọi người ở lại thêm một chút. Quá trưa về khách sạn nhận phòng hẹn nhau đến chiều, Tú Thanh về đến phòng tắm xong là mè nheo đòi được ôm ngủ không khác gì con mèo trong mùa đông. Chiều hai cô xuống đã thấy mọi người uống trà chiều trong khi bọn nhỏ hò hét ngoài bãi cát, chị dâu gọi thêm một ít bánh ngọt và kem cho bọn trẻ trong lúc Tú Thanh bận giận dỗi vì chưa ngủ đủ giấc.

Thấy mặt trời đã lặn, mẹ cô hối mọi người trở lên tắm lại nước ngọt còn đi ăn tối. Minh Quân đẫn đường đến một nhà hàng chuyên thịt rừng theo lời chỉ của người dân địa phương cách khá xa trung tâm, ở đây không gian thoáng lại bài trí rất hợp lý khiến mọi người vừa ý ngay từ lúc bước vào. Minh Anh nghe nhân viên tư vấn gọi một số món, mẹ cô có vẻ mệt nên gọi thêm phần soup cua. Tốc độ lên món khá nhanh, nhân viên thân thiện chuyên nghiệp có thể nói là điểm cộng lớn của nhà hàng này.

John rất ít khi ăn những món kiểu thế này nên có chút mong chờ, cậu vẫn là thích phong cách các món ăn ít gia vị "This soup is very tasty", "You have to eat a lot to gain strength" Minh Nhi cười vui vẻ dịch giúp mẹ. John giờ ngón cái với bà tỏ vẻ đồng ý, cậu nhìn ly rượu đỏ trên tay mẹ mình "Mom, drink a little wine!", Minh Nhi liếc cậu với ánh mắt bắt đầu mở không ra "Take care what you say". Mọi người buồn cười tiếp tục bữa ăn, Minh Nhi nhìn qua con mèo của cô đang trò chuyện với mẹ cô mà bỏ rơi cô nãy giờ. Hai chai rượu đỏ cạn đáy, bà mẹ già bắt đầu la lối họ mới chịu tính tiền ra về.

Minh Nhi đầy hơi men nằm vật ra giường, Tú Thanh lấy đồ dỗ mãi cô mới chịu đi tắm. Cô bước ra thì Tú Thanh vừa sấy tóc xong, cô liền chạy đến ngồi vào lòng em ấy với giọng điệu đầy sự lười biếng "Em yêu, công việc quá nhiều". Bàn tay em ấy trở nên dịu dàng hơn thay cho lời dỗ dành, Minh Nhi thích thú ngọ ngoạy đầu như một chú chó con được chủ an ủi. "Chị đang lo cả nhà chọn em mà vứt bỏ chị, tất cả liên tục thể hiện sự yêu thích em" "John thì khỏi bàn, nó bị hạ gục bởi mấy món em gởi đến" Tú Thanh cười lớn "Chị ghen với cả người nhà?". Gần đây họ gặp nhau rất ít lại có người nên cũng không thể gần gũi, giờ đây có được không gian riêng tư nên cả hai không thể nén được ham muốn tự nhiên. Tiếng rên rỉ, nhịp thở có phần vội vã, sự thoã mãn dâng lên hạ xuống khiến họ như muốn nuốt chửng nhau hết lần này đến lần khác...

Buổi ngắm bình minh trở thành buổi ăn sáng muộn vì không một ai chịu rời giường, mọi người ăn sáng luôn tại khách resort. Mẹ bọn họ liên tục thể hiện niềm vui sướng của bà khi thấy cả nhà đông đủ, lần đi này bà vui vẻ nên di chuyển khá nhiều bà vẫn không hề than mệt. Tú Thanh có vẻ không vui vì món cánh gà chiên nước mắm yêu thích ở đây làm cực tệ, Minh Nhi buồn cười ăn giúp cô.

Cả nhà di chuyển đến công viên nước, bọn trẻ di chuyển theo John và bác tham gia các vận động. Minh Nhi vào khu vực tắm bùn đặt bồn và nước uống đem đến. Quay lại thấy mọi người bụm miệng cười, theo tay chị dâu cô không thể nín được. Tú Thanh bé bỏng nghẹo cổ trên ghế mây, miệng hé mở, mắt nhắm tít ngủ không biết gì. Tú Thanh bỗng giật mình thấy mọi người đang nhìn mình cười thì trở nên vừa ngược vừa giận, cô tất nhiên trút lên người Minh Nhi. Là người tối qua cứ chút nữa, thêm xíu nữa, chưa no khiến cô một đêm không ngủ rồi giờ thì hùa theo cười cợt cô. Minh Nhi buồn cười xoa dịu bằng chiếc bánh ngọt chanh dây cô yêu thích, cô ăn ngon lành nhưng vẫn giận lắm... Trưa để tiện cả nhà gọi một số món ăn nhanh trong đây, căn bản mùi vị không tệ nên vấn đề được nhanh chóng giải quyết.

Về khách sạn bọn trẻ mắt không mở nổi vì chơi xuyên trưa nên thấm mệt, cũng đã ăn no nên họ dời buổi tiệc biển trễ hơn dự tính. Minh Nhi xoa lưng cho con mèo nhỏ của mình, Tú Thanh dụi người vào ngọn núi mềm mại đánh một cái ngáp dài. Tú Thanh lúc này thành con bạch tuộc dính người, là con mèo nhõng nhẽo được ăn no thì thèm ngủ. Minh Nhi hôn lên đôi môi khơi gợi sự kích thích, Tú Thanh không mở mắt mở áo ngậm đầu ty "Chị! em muốn ngủ thôi". Minh Nhi bật cười cam chịu "Rồi rồi, vậy xoa lưng cho em", chưa đến hai phút cô đã cảm nhận tiếng mút có chút dừng lại, thay vào đó là nhịp thở đều đặn của em ấy.

Minh Nhi vừa nới vòng tay là Tú Thanh khó chịu đưa tay bóp bánh bao đòi ôm, giấc ngủ có vẻ chưa đủ dài để có thể phục hồi trận mây mưa đêm qua. Minh Nhi phải giở trò đòi "Làm tý" thì Tú Thanh mới giận dỗi vào thay đồ để xuống chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay, Tú Thanh với mẹ lựa món trong khi cô đi tìm thuê chiếc lều lớn để mẹ cô và bọn trẻ có thể vào nghỉ nếu mệt.

Tú Thanh trong chiếc đầm đuôi cá màu tím, khoét không quá sâu trước ngực, chiếc thắt lưng nhỏ thắt ngay eo tạo một điểm nhấn chết người... Minh Nhi thật muốn nay lúc này có thể đánh dấu chủ quyền của mình. Gương mặt thanh tú với lớp trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc được búi hờ hững như rơi tự do tạo nên một sự gợi cảm hút hồn. "My God, you are gorgeous" John thối lên, Minh Nhi như bấn loạn không chớp mắt "I think you are the most beautiful girl in the world". Tú Thanh cười ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ au càng làm cô thêm đáng yêu đến Minh Anh cũng cảm thán "You look like an angel". "Mấy đứa có thể nói Tiếng Việt được" bà có chút khó hiểu, quay sang Tú Thanh bà nói tiếp "Hôm nay con đẹp quá, chiếc đầm vô cùng hợp với con", "Thật đẹp" hai cậu bé hùa vào.

Tú Thanh cứ vậy mà đắm chìm trong sự hạnh phúc, cô là lần đầu có cảm giác được gia đình chúc mừng sinh nhật và cô chưa từng nghĩ nó tuyệt vời thế này. "Wow, chiếc đầm này rất hợp dáng em, lần sau chị sẽ học hỏi em cách phối đồ" chị dâu thật lòng khen ngợi, "Là chị ấy mua cho em ạ" Tú Thanh liếc qua Minh Nhi đầy hãnh hiện.

Chị dâu tặng cô một chiếc ví màu hồng rất dễ thương, cô rất thích món quà này. Bác tặng cô một chiếc khăn choàng giống y của Minh Nhi năm ngoái, cô bất ngờ ôm lấy bà thể hiện sự xúc động của mình. John không cũng có quà tặng cô "Happy Birthday! If you think Canada is an interesting country, you can visit it at any time. I promise to take you to many places, and you will surely have a great time", "That's a great idea. Thank you!" Tú Thanh xúc động khi mở hộp quà thấy đôi găng tay và mũ giữ ấm bên trong.

Nhìn ánh mắt mong chờ của cô bé, Minh Nhi lấy trong túi một chiếc hộp nhỏ thì thầm vào tai cô "Em có chạy đằng trời", ngay khi Tú Thanh mở ra đã khóc thút thít khiến mọi người tò mò. Dưới góc nhìn của mọi người thì chiếc lắc chân kia chỉ là một trang sức bình thường, nhưng với cả hai nó như một sự "Trói buộc". Tú Thanh hiểu là sự trói buộc ngọt ngào mà cô luôn mong muốn, cô cúi mặt nắm chặt chiếc lắc trong tay trong khi nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô may mắn tìm lại được tình yêu của mình một lần nữa, cô may mắn khi chị ấy vẫn giang vòng tay đầy bao dung khi cô quay đầu lại, cô may mắn được gia đình chị ấy yêu thương... cô biết, cô biết từ giờ phút này, cô mãi mãi thuộc về chị ấy, cô là của chị ấy, cô sống là để bên chị ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top