Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa, Trác Trà chỉ được Sở Ngự Hành cho ăn nửa chén cháo dinh dưỡng, sau đó cậu phải ngậm d*ơng v*t của Sở Ngự Hành khẩu giao cho hắn.

Sở Ngự Hành ngồi trên bàn trong phòng khách, vừa ăn cơm trưa vừa xem tivi.

Hắn nói nếu Trác Trà hầu hạ được hắn bắn ra hai lần mới được tiếp tục ăn cơm.

Trác Trà rất ít khi bị bỏ đói, Sở Ngự Hành không giống những phu chủ cậu thường được xem trong phim. Dù hôm đấy cậu không hoàn thành bài tập, không đủ nghe lời, không làm hắn hài lòng, thì hắn cũng sẽ cho cậu ăn no, dù chỉ là cháo dinh dưỡng.

Rất ít khi bị bỏ đói, nên hôm nay ăn được có nửa chén làm Trác Trà cảm thấy vô cùng không quen, cậu ra sức ngậm mút d*ơng v*t trong miệng. Bài khẩu giao này gần như đêm nào cũng học, sáng nào cũng thực hành nên kỹ thuật của Trác Trà không còn tệ như trước, ít nhất cũng có thể thâm hầu để ngậm hết d*ơng v*t của chủ nhân vào trong. Khi bị giữ chặt đầu để Sở Ngự Hành ra sức cũng đã biết ý thức dùng tay xoa xoa tinh hoàn của hắn hầu hạ.

Chung quy lại là không bị đ* ngu nữa.

Nhưng mà thật ra so với yêu cầu của Sở Ngự Hành thì cũng không đâu vào đâu. Thường ngày, một là hắn cảm thấy đủ rồi sẽ rút ra cắm vào âm hộ giã, hai là hắn cố định đầu Trác Trà một chỗ rồi sau đó cắm rút.

Hôm nay, Sở Ngự Hành không thèm nhìn đến sự bối rối của Trác Trà, dù cho là cậu đã ngậm đến khớp hàm mỏi nhừ, lưỡi cố liếm đến có chút đau, cổ họng bị đâm sâu đến muốn nôn mấy lần, hắn cũng không thèm có bất kỳ động thái nào.

Đến khi hắn ăn xong, gọi Tee ra dọn dẹp, Trác Trà cũng không thể làm hắn bắn, miệng cậu tê cứng, cổ họng cũng không co rút nổi, chỉ còn cái lưỡi nhỏ miệt mài cử động, cọ cọ d*ơng v*t bên trong.

Sở Ngự Hành rút ra khỏi miệng Trác Trà, lấy vòng và xích cổ đeo vào cho cậu:

"Đi vệ sinh nào"

Bên ngoài trời rất đẹp, Sở Ngự Hành nổi hứng, sau khi Trác Trà xử lý xong cũng không dẫn cậu vào nhà, mà bế cậu đến cạnh một chiếc ghế giữa sân, lấy d*ơng cụ giả trong âm hộ cậu ra.

"Chống tay lên tay vịn, tôi đ* hai lần rồi cho em ngủ"

Trác Trà đói bụng nhưng không dám xin xỏ, cứ thế nửa nằm nửa bò trên đất mặc cho Sở Ngự Hành đ* lỗ nhỏ của mình đến khi trời tắt nắng.

Sở Ngự Hành vẫn không định nói cho Trác Trà biết trong nửa chén cháo cậu ăn có thuốc kích thích phát dục v*, thuốc này phải kết hợp cả hai hình thức thoa và đưa vào cơ thể. Khi đã dùng thì sẽ hạn chế thức ăn, cho ăn thì lượng thuốc dùng sẽ nhiều hơn, thuốc rất đắc. Tuy nhiên người mua được thuốc này thì cũng không xem trọng giá cả, thứ họ không thích là thời gian phát dục sẽ bị kéo dài. 

Thuốc được dùng trong 5 ngày sẽ dừng lại, thời gian phát dụng sau đó sẽ kéo dài từ hai đến bốn tháng, cho ăn càng ít thời gian này sẽ càng ngắn.

Nhà người khác thường bỏ đói thê nô suốt 5 ngày dùng thuốc, chỉ cho uống một chút sữa, còn hắn thì không muốn nhìn Trác Trà bị đói, cũng không muốn để cậu biết hắn chiều cậu, cậu biết chắc chắn sẽ sinh hư.

Trác Trà vẫn nghĩ là vì mình không ngoan nên không được ăn cơm, cả người đều không có chút sức sống.

Sau khi bị Sở Ngự Hành bắn đây một bụng t*nh d*ch cũng không dám thừa dịp lười biếng, vẫn chăm chỉ làm sạch d*ơng v*t cho chủ phu, rồi còn ngoan ngoãn tự ngậm xích cổ của mình bò vào nhà.

Sở Ngự Hành thoa thuốc, đổi váy và khuyên v*cho cũng không khóc thút thít kêu đau nữa. Trông vô cùng đáng thương.

Sở Ngự Hành vào thư phòng, thường thì Trác Trà sẽ tranh thủ ngủ ở tấm thảm trong phòng khách hoặc xem phim trong băng đĩa, Sở Ngự Hành không cho phép Trác Trà xem lung tung, cậu chỉ có thể xem những thứ hắn chuẩn bị, nhưng vì hôm nay Trác Trà hơi bất an nên được một lúc cậu lại bò đến thư phòng.

Quỳ có chút mệt thì đành nằm cuộn người ở trước cửa, chờ Sở Ngự Hành bước ra.

Đầu óc Trác Trà cứ nghĩ lung tung hù dọa bản thân.

Cậu nhớ đến các thê nô không nghe lời, lười biếng, không chú tâm học tập bị phu chủ đem bán bỏ, hay đưa vào nhà thổ tiếp khách mà trên sách báo hay nói đến thì sợ hãi cô cùng.

Phu chủ còn sẽ đón thê nô khác về, đ* người đó, sinh em bé với người đó nữa...

Sở Ngự Hành nhìn camera trong nhà, thấy Trác Trà không ở mấy chỗ quen thuộc liền lo lắng chuyển hết các camera qua xem một lượt.

Sau cùng lại thấy Trác Trà đang nằm ngủ quên trước thư phòng.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, bỏ tài liệu trên tay xuống, bước ra ngoài ôm cục nợ kia vào trong.

Trác Trà rất mệt nhưng ngủ không sâu, bị ôm khỏi đất liền mê mê tỉnh tỉnh nói mớ:

"Em sẽ nghe lời...um... Cũng sẽ ăn thật ít... Đừng bỏ em mà... Huhu"

Sở Ngự Hành đặt Trác Trà dưới bàn, hắn còn rất nhiều tài liệu phải giải quyết cho xong, không thể chơi cùng cậu, chỉ là lâu lâu thì dùng chân đạp đạp lên mặt Trác Trà.

Nhưng lần này lại "thất thủ", chân hắn bị Trác Trà ôm lại. Sở Ngự Hành thuận thế dùng mấy ngón chân cọ cọ môi Trác Trà, cậu còn mở miệng ngậm vào mút cắn.

"Đói đến ngốc rồi"

Sở Ngự Hành cũng không thu chân về, mặc cho cậu ôm chân hắn đi vào giấc ngủ sâu.


Trấn động trong lỗ nhỏ làm Trác Trà bừng tỉnh, d*ơng cụ bên trong vừa được khởi động, nó rung lắc lung tung bên trong âm hộ, vô tình đè trúng điểm nhạy cảm của Trác Trà, làm cậu không nhịn được tiếng rên rỉ.

Trác Trà nhìn xung quanh, không biết vì sau cậu đã trở lại phòng ngủ, còn đường đường chính chính nằm trên giường của chủ phu.

Trác Trà bắt đầu lo lắng âm hộ hư hỏng của cậu chảy nước làm dơ nệm trãi giường của Sở Ngự Hành. Nhưng dù cố kiềm chế đến thế nào cũng không qua nổi sự kích thích từ d*ơng cụ giả kia mang đến.

Nó rất to, rung cũng rất mạnh, lỗ nhỏ bị cắm liên tục hơn một ngày của Trác Trà có chút ăn không nổi, bên trong bên ngoài đều tê dại, cảm giác ngoài căng trướng, đau xót thì không còn bất cứ khoái cảm nào.

Nhưng rồi cậu vẫn cao trào, d*ơng cụ giả vẫn không ngừng hoạt động, nước d*m không chảy ra nhiều như buổi sáng, tuy nhiên nó vẫn rỉ ra khỏi mép lỗ, chảy xuống giường.

Sở Ngự Hành cho phép cậu cao trào bằng lỗ nhỏ rất tự do, một ngày hắn phải ép cậu cao trào đôi ba lần, thật ra đó cũng là giới hạn của Trác Trà, khi bị kéo lên đỉnh liên tục, cao trào cũng không đơn giản là khoái cảm. Trác Trà bị ép cao trào nhiều lần thì sẽ cảm thấy âm hộ mình mỏi nhừ, bên trong ê ẩm, còn có chút tê xót.

Chủ nhân bảo là do cậu sức bền kém, song tính nào lúc đầu cũng thế, chỉ có học cách làm quen mới bền hơn.

Ngược lại với âm hộ thì d*ơng v*t nhỏ của cậu đại đa số đều bị khoá trong lồng. Hôm nào Sở Ngự Hành hứng thú mới cho phép cậu cọ cọ vào chân hắn để bắn.

Mỗi lần bắn ra đều phải liếm sạch, còn phải ngoan ngoãn nằm ăn roi.

"Nghĩ vẩn cơ cái gì thế?"

Trác Trà cứ nghĩ lung tung, Sở Ngự Hành đi vào cũng không biết.

Thấy hắn đến bên giường, cậu lập tức bò qua ôm lấy cánh tay rắn chắc kia, khẽ cầu xin:

"Em sẽ ngoan, tối nay có thể cho em ăn cơm không?"

Sở Ngự Hành yêu thường hôn lên trán Trác Trác, vuốt ve bờ lưng trắng mịn như đang an ủi:

"Thay đồ mới, rồi đeo xích cổ vào, tối nay tôi dẫn em ra ngoài. Biểu hiện tốt một chút thì tôi sẽ cho em ăn cơm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top