Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Chấp nhận sự thật đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: An Ca.

.....30.11.20.....

Mặt trời lên cao tia nắng đầu ngày quen đường quen lối thả xuống nhân gian, chiếu sáng không gian phòng ngủ.

Nguyên đúng giờ mở mắt, ngồi dậy nhìn lớp lông thảm như bãi cỏ lớn dưới thân hài lòng mỉm cười: Vẫn thế đây chính là sự thật. Tận thế tí hon đã đến.

Bên cạnh Phúc xoay mình chôn mặt vào lớp lông đen cọ không ngừng, trông điệu bộ sảng khoái không thôi, khóe miệng lầm bầm những câu thoại không rõ ngữ.

Nguyên nhìn tướng ngủ xiên xẹo bất quy tắc bên cạnh, lắc đầu đứng lên đi vào phòng tắm, leo vào nhìn quanh quan sát chỗ để gửi nước.

Cuối cùng sau một hồi nhìn đông ngó tây vị bồn cầu to lớn bất khả thi lúc này anh đành nhận mệnh đi tới góc phòng tắm, nơi có vật thể nhiều lỗ được gọi là cống thoát nước thả xuống, xong liền đen mặt đi ra.

"Tại sao? Tại sao?"

Chưa ra khỏi phòng tắm anh đã nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt như chọc tiết heo vang lên, anh nhíu mày.

"Ồ ào!" Anh chửi lầm rầm.

Bên ngoài lúc tỉnh dậy Phúc mơ màng nhìn thảm cỏ đen dưới thân tự hỏi: Sao mình lại nằm trên cỏ ngủ, lại còn là cỏ kì dị có màu đen. Rồi nhìn xuống cái váy xám trên chân ngờ nghệch: Vì sao mình lại mặc váy đi ngủ? Khuôn mặt ngu ngốc tiếp tục đưa loạn, ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn cảnh vật to đùng quanh mình, sau đó bừng tỉnh hét lớn, kêu gào không thôi.

Nguyên đi tới nhìn xuống cậu giúp việc đang quay cuồng từ trên cao, chân thành khuyên bảo:

"Chấp nhận sự thật đi, đây là tận thế tí hon."

Nghe vậy Phúc đứng phắt dậy:

"Tôi không tin tôi phải đi ra ngoài tìm những người khác, tôi phải chứng minh những gì cậu nói đều sai không có căn cứ."

Nguyên từ tốn buông lỏng hai tay, nhìn thế giới ngoài ô cửa kính lớn:

"Thế tình trạng hai chúng ta thì sao? Cậu giải thích nó như thế nào?"

Phúc nhìn thân mình và cậu chủ, run rẩy, khàn khàn nói:

"Chúng ta, hai ta là ngoại lệ!"

Nguyên ngạc nhiên nhìn đôi mắt đen của cậu ngấn lệ. Anh không tin người này khóc chỉ vì mình biến nhỏ, cậu ta trông không phải là kiểu chàng trai yếu ớt, có gì đó khiến cậu ta lo lắng sao!?

Mắt Phúc đỏ hoe nhìn chằm chằm thế giới to lớn ngoài kia, tay nắm thành quyền, hít sâu, quay đi, đi nhanh về phía cửa. Cậu muốn thoát khỏi đây, muốn đi khỏi căn nhà đang ngăn cậu tiếp cận với thế giới thực tại vốn có.

Thấy thế Nguyên chạy vội tới lôi cậu lại.

Phúc bực tức hất văng tay cậu chủ, gắt lên:

"Đừng lôi kéo tôi, tôi phải đi ra ngoài, tôi không tin thế giới này mọi người đều nhỏ lại, không tin!"

Nhìn cảm xúc hỗn độn kia của cậu, Nguyên buông lỏng tay cầm nhưng không hề buông ra, nhắn nhủ:

"Mang theo thức ăn, còn đôi chân nữa, cậu phải có giày hay đồ bao chân mới mong đi xa."

Phúc sực tĩnh, nhìn cậu chủ, ánh mắt đầy kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt, cậu nghe cậu chủ dùng giọng điệu dễ nghe lại gần gũi như vậy nói với mình.

Phúc lưỡng lự trong giây lát, rồi hỏi:

"Cậu đi cùng tôi chứ?"

Nguyên thấy cậu đã ổn lại, liền buông tay lắc đầu:

"Tôi không đi."

Phúc khó hiểu cầm lấy cánh tay lành lặn của cậu chủ. Nguyên không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cánh tay đang nắm tay mình.

Phúc theo tầm nhìn của cậu chủ nhìn xuống, liếc qua cánh tay dị tận để bên đùi, chợt hiểu ra:

"Cậu sợ hãi, sợ người khác nhìn thấy thân hình này của cậu?"

Phúc nhớ tới hai ngày sống chung với cậu chủ vừa qua, thái độ kì thị người lạ, ru rú trốn trong phòng. Tất cả đều đang nói lên - cậu chủ muốn trốn tránh ánh mắt con người.

Nguyên mím môi im lặng không trả lời, ánh mắt rũ xuống.

Phúc buông tay cậu chủ, nhìn cậu nói:

"Tôi nghe bảo bệnh Ev sẽ khiến người ta đau đớn, nếu tệ hơn sẽ khiến người mang bệnh hoàn toàn hóa cây."

Nguyên im lặng nhìn những đốt đen dưới chân, không nhìn cậu, mặc cậu muốn nói gì thì cứ nói.

Phúc nhìn chằm chằm cánh tay hóa cây của cậu, tiếp tục:

"Cậu để tôi chạm một chút được không?"

Nguyên nghe vậy ngạc nhiên nhìn lên – chưa một ai nhìn thấy anh, gặp anh lại đưa ra yêu cầu ngớ ngẩn này – chưa một ai! Ngoại trừ đôi cha mẹ hư đốn kia ôm anh lúc bé, còn giờ họ cũng không muốn nhìn chứ huống gì là chạm.

Phúc nhìn thấy ánh nhìn không thể nào tin được trong đôi mắt cậu chủ, phì cười tự ý vươn tay nắm lấy bàn tay toàn cây đen, cầm chặt không cho cậu chủ giãy ra, vâm vê những đốt cây sần sùi.

"Tôi nhớ bệnh này không hề lây lan qua bất cứ đường nào. Cậu thấy đau không?"

Nguyên sau một hồi cố giãy không được; đồng thời cảm nhận được nguồn cảm giác là lạ khi da người khác chạm vào, liền dừng lại không giãy nữa.

"Có, khi nào nó va đập mạnh nó sẽ đau như tay người thôi."

Phúc gật đầu:

"Vậy là nó có cảm giác."

Nguyên cũng gật đầu, coi như trả lời cậu.

Phúc nhìn chằm chằm vào mặt cậu chủ:

"Nếu tôi là cậu tôi sẽ đi ra ngoài thăm thú mọi thứ trước khi toàn thân hóa cây."

Nguyên sửng sốt nhìn cậu.

Phúc hỏi thêm:

"Cậu không chữa trị sao?"

Nguyên nhìn cậu thinh lặng trong giây lát rồi gật nhẹ:

"Có, dùng thuốc ức chế không cho chúng lan rộng."

"Vậy thì mang nó đi cùng, cùng tôi rời khỏi đây một lần. Bố tôi... một con người phải đi bằng bốn chi... ông vẫn đi ra ngoài, vẫn ra đồng nuôi tôi khôn lớn, vẫn giao lưu cùng tôi đồng hành trong suốt chặng đường dài hơn mười tám năm qua. Cậu đang đi bằng hai chân sao lại từ bỏ, ru rú trốn ở nơi đây chứ?"

Nguyên ngạc nhiên nhìn cậu. Anh chợt hiểu ra vì sao người này lo lắng hỗn loạn khóc lóc như vậy khi biết sự thật mình hóa nhỏ, có lẽ vì người mà cậu đang nhắc tới – bố của cậu.

Nguyên nhẹ giọng hỏi:

"Bố cậu còn sống sao?"

"Đương nhiên, ông đang ở quê..." Nói tới đây lòng cậu hơi chùn xuống, cánh tay buông dần tay cậu chủ.

Nhìn con người trước mặt, không hiểu sao Nguyên lại muốn thay đổi ý định. Có lẽ đã đến lúc anh nên đi ra ngoài nhìn xem thế giới ngoài kia thay đổi thế nào. Mười lăm năm rồi, mười lăm năm anh không nhìn xem thế giới con người ngoài kia.

Anh nhìn cậu: Hơn nữa người này cũng nói về người bố đi bằng bốn chi, dáng đi ấy chắc chắn chả khác gì quái vật, nhưng lại nuôi lớn được con trai, đồng hành cùng cậu hơn mười tám năm – ông ấy thật mạnh mẽ! Anh ước ao điều đó.

Nguyên nhìn ra ngoài khung kính lớn, quan sát thế giới tràn ngập ánh mặt trời khổng lồ, cất lời:

"Tôi đi cùng cậu, nhưng... cậu phải luôn đi cùng tôi."

Phúc nhìn thân mình kì dị của cậu chủ, gật đầu cái rụp:

"Đương nhiên tôi đang là người giúp việc của cậu mà, tôi sẽ luôn ở bên cậu cho tới khi chúng ta tìm lại được con người to lớn."

Nguyên mím môi khi nghe vậy – con người to lớn đối với anh không là gì cả, thậm chí có thể nói là nỗi sợ xen sự chán ghét. Anh quyết định đi cùng cậu chỉ vì sự cám dỗ nhìn ngắm thế giới lần cuối trước khi anh hoàn toàn thành một cái cây dị hình.

Anh mâm môi chốc lát thốt ra:

"Cậu muốn đi đâu khi ra ngoài? Chỉ tìm con người to lớn thôi sao?"

Phúc nhìn ra thế giới ngoài ô cửa:

"Tôi tính đi tìm chị tôi, rồi cùng chị ấy về quê."

Rồi cậu nhìn qua cậu chủ, nở nụ cười đề nghị:

"Cậu đi cùng tôi, cùng tìm chị ấy rồi về quê tôi cùng tôi. Nơi đó con người chất phát lại từng có bố tôi là tiên phong người tàn tật kì lạ cậu chủ sẽ không bị xa lánh như thế này nữa."

Nguyên im lặng nhìn cậu. Lời nói này đã hoàn toàn hấp dẫn anh, anh muốn nhìn thấy một người dị hình khác, muốn xem họ sống cuộc đời thế nào.

"Cậu quê ở đâu?" Anh hỏi.

"Nghệ An!"

Không nhắc tới thì thôi, giờ nói ra Phúc mới rùng mình. Từ đây về quê một con số ki-lô-mét thật không tầm thường, không biết cậu phải đi bao lâu mới về được.

Cậu thở dài một hơi:

"Hơi xa, nhưng chỉ cần chúng ta kiên trì sẽ tới. Hơn nữa nếu may mắn chúng ta có thể đi ké xe con..."

Cậu cảm thấy giờ đây khi nói tới con người cậu gần như mỗi lúc một mất hy vọng, bởi nếu họ cũng bé thế này thì có con xe nào có thể để họ cưỡi được nữa!

Nguyên im lặng chốc lát, mắt nhìn đồng hồ lạnh lùng nói:

"Không còn sớm nữa đâu, nếu muốn đi khỏi đây chúng ta phải bắt đầu thôi."

Lời anh nói đánh thức Phúc, cậu ném mọi lo lắng viễn vông ra khỏi đầu cùng cậu chủ bàn tính kế hoạch rời đi.

****

Từ hôm nay Thời Tiny sẽ được đăng với lịch cách một ngày một chương.

Cho mình thống nhất xưng hô quyển một này cái (không là mình lại quên mất!)

Phúc sẽ gọi Nguyên là Cậu (cậu này có ý như gọi cậu chủ, dạng dành cho con nhà giàu), hoặc Cậu chủ. Xưng là tôi.

Còn Nguyên gọi Phúc là cậu, xưng tôi.

Tạm thời quyển một sẽ thế. tới quyển hai mình sẽ đổi sau khi hai bạn dính vào nhau rùi. Còn ở những đoạn có xưng anh - một đó là lời của tác giả hoặc là tự bản thân nhân vật nghĩ. Trường hợp đối thoại Phúc gọi anh có thể là do tức giận hoặc trêu chọc.

Còn khi nói về Phúc hay suy nghĩ của cậu mình sẽ xưng cậu.

Tạm thời thế nhé!

Hy vọng cái óc bã đậu này sẽ nhớ được^.^!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top