Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Tạp hóa gia đình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: An Ca.

......18.12.20.Quiet Quest.....

Bên trong tạp hóa gia đình không giống như bên ngoài được ánh sáng mặt trời soi tỏ. Nơi đây tối tăm mờ nhạt, trước mắt họ mọi thứ thật mơ hồ với những đường nét cao đứng thẳng, các kệ hàng nhấp nhô vẽ lên những bức họa hình khối gồ ghề ẩn giấu nhiều thứ nguy hiểm giữa kẽ.

Hình ảnh ấy khiến họ bặp môi, cảm thấy thật khó khăn và nguy hiểm. Nhưng lúc này dù cho không nói thành lời cả hai vẫn đồng nhất ý kiến không ai muốn bỏ cuộc. Nơi đây là một siêu thị nhỏ có rất nhiều đồ thiết thực, nếu thành công họ sẽ có được thức ăn, nước và nhiều sự đảm bảo khác.

Phúc nói với người bên cạnh:

"Thức ăn nơi đây đủ cho chúng ta sống cả năm, không biết chủ nhà còn đây không?"

"Xuống rồi tính." Nguyên nhìn đăm đăm những kệ hàng cao lớn mịt mù trong bóng tối âm u, tinh thần đề phòng nâng lên cao độ. Anh lo lắng những thứ tồn tại trong bóng tối, sinh vật thậm chí cả con người.

Cả hai im lặng đồng thời quan sát địa hình tìm hướng đi an toàn nhất để xuống dưới kia.

"Cậu chủ nhìn kìa, thấy bao lưới đựng bóng nhựa kia không." Bất ngờ Phúc lên tiếng, rồi chỉ tay về một hướng.

Nguyên nhìn theo cánh tay Phúc. Nơi đó cách họ không xa có một bao lưới đựng bóng nhựa, chút ánh sáng ít ỏi chiếu qua ô lấy sáng và khe hở của cánh cửa kéo giúp họ quan sát nó một cách tốt nhất.

Khoảng cách từ nơi họ đang ở chỉ cần đi tới một chút, lấy đà nhảy xuống bao lưới chứa đầy bóng cách mặt đất không quá cao; chỉ cần không để trượt xuống là an toàn.

Phúc tiếp tục:

"Chúng ta sẽ nhảy xuống bám vào nó rồi đi vòng qua bên kia, leo vào kệ chứa bim bim cao lớn kia đi xuống, rất tiện."

Cậu chỉ vào từng vị trí sẽ đặt chân nói với cậu chủ; dưới những quả bóng gần như sát rạt nó là một kệ bim bim cao tầm sáu tầng, các gói bim bim đầy màu sắc to lớn nằm kín cả sáu kệ, chúng san sát vào nhau nối xuống tới mặt đất, thật là lý tưởng khi trèo lên chúng để xuống dưới.

Cả hai nhanh chóng thống nhất ý tưởng, di chuyển đến vị trí thích hợp. Phúc là người thực hiện cú nhảy đầu tiên.

Cậu không cho cậu chủ mang túi, một mình cậu mang hết nhảy xuống, bộ váy xám trên người phồng lên, mái tóc bù xù tung bay hất ngược lên trên theo cú lao mạnh người xuống của cậu.

Bịch - Tiếng hạ cánh nhẹ nhàng vang lên, Phúc gần như trượt đi ngay lúc đó, cậu cố cân bằng những đồ đạc mang trên lưng, đôi tay bé nhỏ bám vào mặt lưới hình thoi.

Vừa nắm được một mối cậu lại trượt tay rơi xuống một nấc, rồi lại nắm được một mối nữa giữ mình lại nhưng rồi chưa được bao lâu lại rơi ra, điều đó cứ thế diễn ra cho tới khi cậu trượt gần xuống đáy của cái lưới. Lúc này thân mình cậu gần như bay ra khỏi vùng an toàn, cánh tay vươn cao chới với không ngừng muốn nắm lấy mối hình thoi, cuối cùng sau không biết bao nhiêu cú 'suýt được' cậu cũng thành công treo mình chơi vơi ngay dưới đáy.

Lớp lưới hình thoi hơi chùng xuống, toàn thân cậu đung đưa trên nó, bên dưới xa xa kia là nền gạch đen, nếu thả tay lúc này cậu đảm bảo mình sẽ ngỏm hoặc sống dở chết dở với chiều cao hơn cả mét thế này.

Cậu ngước đôi mắt nhìn lên cậu chủ.

Bên trên Nguyên thở phào khi thấy cậu giúp việc an toàn treo mình, anh từ từ di chuyển chân, không chần chừ nhảy xuống.

Dù đã có cho mình những kinh nghiệm cần thiết qua quá trình quan sát cú nhảy kia của Phúc, và cả cuộc hành trình đầy hiểm hóc của cậu, nhưng khi chính mình thực hiện lại không dễ như anh tưởng.

Với thân thể dị hình không mất bao lâu anh liền rơi vào trường hợp y như Phúc, trượt không ngừng trên lớp lưới lỗ chỗ trơn trượt, cánh tay bệnh vô dụng không thể cầm nắm, cánh tay lành thường không đủ lực bám, nên thân thể anh trượt còn sâu hơn cả Phúc.

Khi anh trượt qua Phúc, bay ra ngoài, cơ miệng anh gần như mím chặt quyết không la hét như lũ con gái. Anh bay vòng qua cậu cánh tay lành vươn ra, Phúc hành động theo bản năng buông một bàn tay nắm lưới tóm lấy cánh tay đang vươn ra kia của cậu chủ giữ anh lại, cả hai cùng chùn xuống, ngay lập tức Nguyên vươn người dùng tay bệnh móc lấy lưới trắng.

Lúc này Phúc mới yên tâm buông cánh tay lành lặn của cậu chủ ra. Tức thì Nguyên vươn tay lành tóm lấy cái mối hình thoi gần nhất, cùng cậu giúp việc cố gắng đu mình bò lên. Cẩn thận đạp lên mặt phẳng tròn tròn của quả bóng di chuyển một vòng đến kệ bim bim, bám vào một gói lớn màu đỏ với hình vẽ những ngọn lửa phừng phừng leo lên kệ, từ từ theo đó leo xuống nền gạch đen tối màu.

Dù quá trình di chuyển vô cùng chật vật nhưng lại khiến cả hai vui vẻ, khi họ đã vượt qua những điều tưởng chừng như không thể, đặc biệt là đối với một người bệnh như Nguyên.

Đang trong lúc chờ hồi sức, Phúc nhiều lần liếc nhìn cánh tay bệnh của cậu chủ đắn đó suy nghĩ không ngừng.

Nguyên tưởng cậu lo lắng cho mình, mở lời chủ động an ủi:

"Tôi không sao cậu đừng lo."

Phúc gật đầu, dẫn đầu đi vào lớp kệ hàng cao cao. Nơi đây được lấy sáng tự nhiên bởi những ô vuông nhỏ đục quanh hai bức tường, ánh sáng hắt vào rất ít, lúc ở trên cao họ không nhìn thấy gì, nhưng khi đã ở đây và quen dần với mớ ánh sáng ít ỏi này lại đủ để họ thấy được những thứ quanh mình.

Trước tiên cần tìm tới nước, rồi tới đồ ăn. Cả hai mang cùng một suy nghĩ, rất nhanh họ tìm tới kệ chuyên bán nước đóng chai, rất may kệ này nằm ở ngăn dưới cùng, cả hai chỉ cần leo lên đẩy chai nước nhỏ nhất xuống là được.

Phúc leo lên kệ nghiêng chai nước ra hiệu cho cậu chủ.

Nguyên lấy cái tăm đưa đầu nhọn ra lợi dụng nó xé rách lớp bao ở nắm bình, rồi ôm lấy dùng sức vặn nắp. Nước theo khe hở dần mở của nắp chảy ra, Nguyên nhanh tay lấy bình nước của họ bỏ xuống hứng đầy nước, phần nước còn lại cả hai đành để nó chảy lênh láng ra nền nhà, rời đi tới mục tiêu tiếp theo.

Lúc đi ngang qua kệ đồ chơi, cả hai đứng khự lại nhìn từng bộ đồ vải nhỏ nhắn mặc trên những con búp bê nhựa nam, nhìn nhau cười vui vẻ.

Ngay lập tức Phúc ném xuống ba lô trên nền gạch, bám vào thanh kệ được hàn từ sắt với những cái lỗ bé tí ti giờ đây như cả hình tròn vừa khít đầu cậu, bám vào nó leo lên, đu qua những món đồ hộp thức ăn sẵn, cá, thịt chà bông và rất nhiều thứ với những ngôn ngữ khác nhau được nhập từ nhiều quốc gia gần nước Việt.

Cậu men theo những món đồ ấy đu lên kệ trưng bày những món đồ chơi trên cao đi tới gần những con búp bê, lách qua vài vị công chúa xinh đẹp đến gần những chàng hoàng tử với bộ đồ năng động và cực kì hiện đại bên cạnh, dùng toàn thân mình đẩy xuống một con.

Cồng cộc.

Tiếng đồ vật rơi đổ phát ra không hề nhỏ khiến cả hai giật thót, chột dạ nhìn quanh cực kì đề phòng. Cuối cùng dù không nói ra nhưng ánh mắt cả hai lại cực kì ăn ý nhìn chằm chằm vào trong gian nhà tối thui sâu hút xa xa kia. Và cái đầu của họ cùng nghĩ: liệu ông chủ sẽ lao ra từ nơi đó và xử lý họ thế nào đây!

Ngay lập tức cả hai nâng cao tính cẩn trọng quay lại với công việc của mình.

Trên cao Phúc chọn thêm ba mô hình búp bê nam cỡ người bọn họ đạp xuống, Phúc làm nhanh hết mức có thể, bất chấp tiếng động phát ra.

Bên dưới Nguyên nhanh chóng phối hợp dùng cái tăm rạch đi lớp bao nhựa bao bọc những con búp bê, mở ra lột xuống bốn bộ đồ áo dài tay, quần dài với vải dày dặn, rồi thay ra áo vải thô sơ trên người, khoác vào một bộ đồ búp bê, hài lòng không thôi.

Dù đồ rất ôm nhưng độ co dãn lại cao điều này vô cùng tốt đối với thân thể dị tận của anh, chất liệu không phải thượng thừa nhưng đủ thoải mái, đặc biệt màu nâu nhạt xen những ô vuông màu gạch nhẹ nhàng khiến anh thích thú.

"Dù không có đồ lót nhưng nhiêu đây thôi đã quá tuyệt đối với chúng ta lúc này." Phúc nhảy xuống đến bên cậu chủ chọn lựa trong đống đồ cậu chủ để trên sàn, lấy một bộ màu đen với đường kẻ sọc màu trắng khoác lên người, một bộ màu nâu nhạt hơn cất vào ba lô của mình.

"Tôi rất ít khi thấy búp bê nam đây là lần đầu tiên thấy đó." Phúc vuốt lớp áo mềm mại với những ô vuông bắt mắt bao trọn thân mình cười khì khì.

Cả hai không lãng phí bốn đôi giày nhựa được cắt vô cùng khéo léo dưới chân búp bê, lột ra thay cho đôi dày cỏ tả tơi của mình.

"Hơi cứng, nhưng có thể chịu được." Phúc lắc lư đôi dày nhựa hơi lớn một chút so với chân mình.

Nguyên vì đôi chân dị hình chỉ có thể dùng một chiếc, chiếc còn lại vẫn là chiếc giày cỏ vừa với đôi chân dị hình.

Phúc nhìn chiếc giày cỏ đã mòn dưới chân cậu chủ:

"Chờ tìm được sợi thích hợp tôi đan cho cậu đôi mới."

Nguyên im lặng gật đầu.

Tân trang bản thân xong cả hai cùng tiếp tục hành trình tìm thức ăn. Thức ăn nơi đây rất phong phú, có đủ loại cho họ lựa chọn, nhưng đa số đều nằm trong bịch lớn, muốn lấy phải leo lên cao, đồng thời phải cắt bao lấy đồ.

Phúc đi qua khu để bong bóng tiện tay lụm một cái, miệng không ngừng trao đổi với người phía trước:

"Cậu nói xem nơi đây còn ai không? Chúng ta tới đây đủ lâu, tiếng động gây ra không hề nhỏ, nhưng dường như không ai nghe thấy."

Nguyên lắc đầu tỏ ý không biết.

Lúc này đôi mắt Phúc liếc tới một khu đồ thủ công, nhìn những cuộn dây nhiều màu sắc vui vẻ lao tới.

"Cậu chủ tới đây, nhìn nè, những sợi da được cắt nhỏ, sợi cotton bền, sợi len mịn màng. Tôi biết đan móc đó, lấy chúng mùa đông chúng ta sẽ có đồ ấm để mặc."

Nguyên nhìn người con trai nam tính trước mặt, ánh mắt chấm hỏi không ngừng - là một người con trai nhưng sao lại tinh thông những thứ này vậy? Anh không hề coi thường điều này, không hề dù chỉ là một chút, nhưng thắc mắc thì không thể không có.

Phúc dường như nhận ra những thắc mắc của cậu chủ, không chờ người hỏi cậu liền ngượng ngùng gãi đầu, ấp úng nói:

"Tôi lớn lên không có mẹ, là bố nuôi lớn, nhà không có điều kiện nên thường tự làm mấy thứ lặt vặt."

"Cậu rất giỏi!" Nguyên nghiêm túc nói.

Nghe cậu chủ khen Phúc ngượng ngùng cười cười, tiến lên đến gần các sợi vải đủ màu sắc lôi chúng xuống, trích sợi một thứ một ít quấn thành nhiều hình tròn nhỏ nhét vào ba lô, tiện tay lấy thêm một số sợi bền chặt dùng cho trường hợp cần leo trèo.

Nguyên nhìn ba lô căng đét của người đối diện, im lặng tiến lên, chủ động đi tới những kệ tủ chứa đầy các gói lớn lấy thức ăn.

Khi cả hai đang say sưa lượm lặt đồ đạc không hay rằng có một đôi mắt đen núp sau kệ hàng xà bông, xà phòng đang nhìn chằm chằm vào họ.

*****

Quiet Quest: Nó là một trang âm nhạc nhẹ, nghe để làm việc và thư giãn là một điều tuyệt vời, và cần cho óc sáng tạo cả sự tập trung.

Sắp đến giờ mình đi làm rồi, nhưng không hiểu sao lại lang thang khắp internet và đọc được những nhận xét vớ vẫn về Đam nên mình xin vào đây gửi một câu, và đó cũng là quan điểm của chính mình:

Tội lỗi không sinh ra từ những gì bạn xem, bạn thấy. Nó được sinh ra từ trong suy nghĩ của chính bạn. Bạn đi tìm cái đẹp bạn sẽ thấy nó, nếu bạn mang tâm tính chê trách bạn chắc chắn cũng sẽ tìm thấy nó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top